Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 14

Emily Dickinson (7)

~*Giáo viên sử dụng bảng số ngẫu nhiên*~

Edit+Beta: Mean (22/11/2024)

"Giết bọn nó là xong." Giọng nói máy móc vang lên: "Chẳng lẽ cậu không muốn giết bọn nó sao?"

"Giết chết bọn nó rồi, sẽ không còn ai chế nhạo cậu nữa." Nó nói.

Nó nói rất bình thường, như thể đang nói giết một con gà vậy.

Thẩm Liên hơi do dự, hỏi: "Người chết thì sẽ như thế nào, họ sẽ đi đâu?"

"Lên trời." Nó nói: "Vừa có thể câm miệng, cũng không khóc lóc ồn ào nữa."

Thẩm Liên bịt tai lại, nói: "Để nghĩ cái đã."

Cậu không nghĩ được bao lâu, vì cô giáo dịu dàng đã nhanh chóng đi đến, cô dỗ dành tất cả trẻ con.

Chẳng mấy chốc Thẩm Liên đã quên béng giọng nói lạ lùng bên tai.

Cô giáo dạy mọi người một vài âm tiết, rồi phát cho mỗi bé một tờ giấy vẽ, bảo các em vẽ.

Thẩm Liên tìm bút sáp màu trong cặp, tô tô vẽ vẽ lên giấy.

Màu xanh là ba nuôi, ông luôn cười rất thân thiện, chăm sóc cậu rất tận tâm.

Màu xám là mẹ nuôi, bà rất ít khi xuất hiện, Thẩm Liên nghe hàng xóm thì thầm bàn tán, nói rằng bà đang lăng nhăng bên ngoài.

Thẩm Liên vẫn chưa hoàn toàn hiểu nghĩa của từ lăng nhăng này.

Màu vàng nhạt là chị gái, họ cũng không có quan hệ huyết thống, thậm chí không xuất thân từ cùng một trại trẻ mồ côi. Khi Thẩm Liên đến nhà này, chị đã ở đó rồi.

Thẩm Liên vẽ rất cẩn thận, thậm chí còn dùng màu vàng nhạt vẽ cả những bím tóc xinh đẹp của chị gái. Cái gì chị gái cũng giỏi, chỉ là không thích nói chuyện, cũng không nói chuyện với Thẩm Liên.

Thẩm Liên đưa tờ giấy vẽ cho cô giáo.

Cô giáo nhìn một hồi, mỉm cười hỏi Thẩm Liên: "Sao trong bức tranh này không có em?"

Thẩm Liên suy nghĩ một chút, rồi nói: "Quên ạ."

Cô giáo không nhịn được cười.

Trong trường mẫu giáo còn có thời gian hoạt động ngoài trời.

Nhiều trẻ con thích chơi cầu trượt.

Thẩm Liên xếp sau thằng nhỏ kia.

Thằng nhỏ đứng ở điểm cao nhất của cầu trượt, rõ ràng còn đứng không vững.

"Bây giờ đẩy nó một cái!" Giọng nói vang lên bên tai. Lần này không phải là giọng máy móc bình thường, mà còn có chút mê hoặc và dụ dỗ.

Thẩm Liên nhìn gáy thằng nhỏ trước mặt, không nói gì cũng không động đậy.

"Nó nói cậu là con hoang, tại sao nó có ba mẹ mà cậu lại không có? Thật không bình thường, không công bằng chút nào." Nó nói.

Cảm giác cám dỗ càng mạnh mẽ, Thẩm Liên choáng váng.

Đúng lúc này, một giọng nói vang lên: "Liên Liên!"

Thẩm Liên nhìn xuống, một bạn nhỏ đeo bình nước nhỏ, vẫy tay gọi cậu.

Trường mẫu giáo này có nhiều lớp, Thẩm Liên học lớp Ngôi Sao, còn cậu bé gọi cậu thì học lớp Mặt Trăng, cậu bé là một người bạn Thẩm Liên mới quen, tên là Trịnh Thanh. Thẩm Liên luôn cảm thấy cậu bé trông quen quen, như thể đã gặp trong giấc mơ.

Thẩm Liên trượt xuống cầu trượt.

"Còn gọi là Liên Liên nữa là tớ đánh cậu đó." Thẩm Liên không cảm xúc uy hiếp. Cậu không thích cái tên này, nghe như con gái ấy.

Trịnh Thanh đưa bình nước cho Thẩm Liên: "Cậu có muốn uống nước không?"

Thẩm Liên lắc đầu, đưa cho cậu bé viên kẹo mà cô giáo phát ở tiết trước: "Cái này ngọt quá, tớ không ăn đâu, cho cậu nè."

Trịnh Thanh cười.

Thẩm Liên lấy bức tranh của mình cho cậu bé xem.

"Đây là chú, đây là dì." Trịnh Thanh chỉ vào chiếc váy màu vàng nhạt, do dự nói: "Đây là cậu sao?"

Thẩm Liên lườm cậu bé: "Đây là chị gái."

"Chị gái à... Chị cũng học ở đây sao?"

"Hông, chị ấy học tiểu học rồi." Thẩm Liên nói.

"Thì ra là vậy, hèn chi chưa gặp chị ấy bao giờ." Trịnh Thanh nói: "Chị ấy là con của ba cậu sao?"

"Chắc không phải đâu." Thẩm Liên nói. Không phải cái gì trẻ con cũng không hiểu, những lời đàm tiếu có thể lọt vào tai chúng.

"Mẹ không ngủ chung với bọn tớ, nếu là con của bà ấy, chắc chắn bà sẽ ngủ cùng với bọn tớ nhỉ." Thẩm Liên nói, vẻ mặt đầy khao khát.

"Tớ ngủ với mẹ nè." Trịnh Thanh nói.

"Tại sao cậu ta lại có ba mẹ? Thật không công bằng." Giọng nói vang lên bên tai.

Thẩm Liên không hiểu vì sao nó cứ lặp đi lặp lại những câu này, gia đình cậu vẫn được xem là hạnh phúc mà.

Ba nuôi đối xử với cậu rất tốt, chị gái cũng đối xử tốt với cậu ―― Mặc dù chị gái luôn im lặng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro