Chương 22: Câu lạc bộ giáo sư
Sau khi giúp Sirius chuyển ba thùng giấy đến ký túc xá của hắn, Bertram rời đi.
Ký túc xá của Sirius nằm ở tòa nhà phía trước khu nhà liền kề này, địa chỉ là số 6 đường Hayward. Gần như toàn bộ tòa nhà này là những căn hộ ba tầng dành cho một gia đình sinh sống, còn căn hộ đơn mà Sirius ở, thực ra cũng được cải tạo từ một trong những căn hộ đó.
Tầng một là không gian chung, chủ yếu là nhà bếp và phòng khách; tầng hai và tầng ba là phòng ngủ và phòng vệ sinh độc lập, hơn nữa đều có ban công riêng và một phòng làm việc nhỏ.
Sirius rất hài lòng với căn hộ này - dù sao hắn cũng đoán mình sẽ không nấu nướng gì mấy.
Hắn ở tầng ba. Nhìn ra từ ban công có thể thấy tòa lâu đài ở phía xa, và cả tòa nhà chắc là thư viện. Nhìn ra xa, cảm giác rộng rãi, thoáng đãng đó gần như đã xóa tan hết sự mệt mỏi vào buổi sáng sớm của Sirius.
Hắn hít sâu một hơi, đi nghỉ ngơi một lát.
Sau đó, Sirius mang theo một vài chiếc khăn và vải để lau chùi, một mình đến văn phòng giáo sư lịch sử văn học ở tầng bốn của tòa lâu đài chính - căn phòng làm việc của hắn.
Vẫn là cảnh tượng lúc hắn và giáo sư Bright rời đi vào thứ Hai. Lúc đó, hai người bọn họ chỉ dọn dẹp sơ qua những tài liệu và giấy tờ lộn xộn, còn bụi bặm và vết bẩn thì không làm gì được.
Lần này Sirius mang theo giẻ lau, hắn cố gắng dọn dẹp, lau chùi nơi này, và sắp xếp lại những tài liệu mà giáo sư Cabell để lại.
Hắn đã rút kinh nghiệm, lần này không dám xem kỹ những tài liệu này nữa, chỉ sắp xếp lại một cách qua loa, rồi nhét vào góc tủ sách. Những tờ giấy đó trông lộn xộn bừa bãi, nhưng khi xếp lại với nhau, thực ra cũng chỉ chiếm một chiếc tủ thấp.
Sirius lau sạch bàn làm việc, dọn sạch sẽ mặt bàn, cũng dọn sạch tất cả ngăn kéo, nhét hết tài liệu vào tủ thấp, rồi mở cửa sổ, để không khí trong lành bên ngoài thổi qua bầu không khí hơi ngột ngạt trong văn phòng này.
Hắn ngồi trên ghế sô pha một lúc, sau đó ngẩng đầu quan sát văn phòng này.
Văn phòng rộng khoảng mười mấy mét vuông, bên trong chủ yếu là kết cấu gỗ cũ kỹ, ấm áp.
Bên trái cửa ra vào là một tủ sách chiếm trọn cả bức tường, đối diện là hai cánh cửa sổ, lúc này đều đã mở ra. Sirius tiện tay lau chùi cửa sổ kính.
Phía trước cửa sổ kính là bàn làm việc nằm ở vị trí trung tâm của căn phòng, bên cạnh bàn làm việc có một chiếc ghế trông mềm mại và thoải mái. Ban đầu, chiếc ghế dựa quay lưng về phía cửa sổ, nhưng Sirius cảm thấy như vậy rất khó chịu, nên đã xoay bàn làm việc lại.
Khi hắn ngồi vào, vừa đúng đối diện với giá sách phía trước, bên phải còn có thể nhìn thấy bãi cỏ rộng lớn bên ngoài cửa sổ và lối vào trường học. Điều này khiến hắn cảm thấy tầm nhìn rộng mở, thoải mái hơn rất nhiều.
Bên trái bàn làm việc còn có một chiếc ghế sô pha đôi và một chiếc bàn trà nhỏ bằng gỗ đặt ở bên cạnh. Phía sau bàn làm việc là hai dãy tủ thấp. Những thứ mà giáo sư Cabell để lại nằm trong chiếc tủ thấp ở phía trong cùng.
Lúc này, trên chiếc giá sách cao lớn đã bày rất nhiều sách và đồ trang trí. Sirius nhìn lướt qua, đó đều là những cuốn sách học thuật bình thường, nên hắn không di chuyển vị trí của chúng, định sau này sẽ xử lý sau.
Nhưng lúc này, khi hắn đang ngồi trên ghế sô pha, ánh mắt vô tình lướt qua những cuốn sách trên giá, hắn đột nhiên sững người, thầm nghĩ, cuốn sách từng khiến giáo sư Cabell rối loạn tâm thần đó... liệu có phải, đang ở trên giá sách không?
Sirius nghi hoặc trong lòng.
Hắn cảm thấy chắc là không đâu nhỉ? Giáo sư Cabell rời đi vội vàng, nhưng cũng nên mang theo cuốn sách quan trọng đó... Nói đi cũng phải nói lại, cho dù giáo sư Cabell thật sự biết được sự thật gây chấn động nào đó vì cuốn sách đó, thì tại sao ông ta lại phải từ chức?
Tại sao, trợ lý của ông ta cũng biến mất?
Càng nghĩ, Sirius càng cảm thấy nặng nề và bất an.
Hắn lại một lần nữa nghĩ đến sức mạnh siêu phàm của thế giới này - Người Khai Sáng. Sức mạnh và sự mặc khải từ quá khứ.
Cuốn sách mà giáo sư Cabell có được, chắc chắn, cũng là từ quá khứ đúng không?
Sirius nín thở một lúc, rồi lắc đầu, đứng dậy, không nghĩ đến những thứ đó nữa. Hắn hài lòng quan sát văn phòng của mình, thầm nghĩ có lẽ một thời gian nữa có thể đi mua thêm một chậu cây về.
Hắn ghi nhớ chuyện này, rồi khóa cửa văn phòng, đến nhà ăn ăn cơm.
Nhà ăn của Đại học Lamifa có hai tầng, tầng một dành cho sinh viên và tầng hai dành cho giáo viên. Đồ ăn ở nhà ăn dành cho giáo viên rõ ràng ngon hơn nhà ăn dành cho sinh viên rất nhiều - mà bây giờ hắn đã là giáo sư rồi.
Với tâm trạng kỳ lạ, Sirius lên tầng hai dưới ánh mắt của rất nhiều sinh viên đang ăn cơm ở tầng một.
Ở lối lên cầu thang, hắn còn nghe thấy vài sinh viên đang nói chuyện.
"Đó vậy mà là giáo sư!"
"Trẻ quá! Còn đẹp trai vậy nữa!"
"Thầy ấy là giáo sư mới đến năm nay sao? Thầy ấy dạy môn gì vậy?"
"Sao tôi lại thấy ổng quen quen?"
Tất nhiên là quen rồi. Sirius thầm nghĩ. Bởi vì ba tháng trước hắn vẫn là đàn anh của đám sinh viên này mà.
Sirius hơi buồn cười lắc đầu.
Giá cả ở nhà ăn trường đại học rẻ hơn bên ngoài rất nhiều. Sirius tính toán một chút, nếu hắn ăn ở nhà ăn cả ngày, chắc cũng chỉ cần tốn 3 đồng Hầu tước. Ăn ngon hơn nữa cũng chỉ tốn 5 đồng Hầu tước, rất hợp lý.
Sirius cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Hắn quyết định ngày nào cũng ăn ở nhà ăn. Thỉnh thoảng cần phải ra khỏi trường thì sẽ đi ăn ở ngoài, thử những món ăn mới.
Hắn ăn xong bữa trưa một cách lơ đãng - là một món mì nào đó - rồi rời khỏi nhà ăn. Cùng rời đi với hắn còn có một giáo sư trẻ tuổi, nhưng Sirius không để ý đến anh ta lắm.
Nhưng khi hai người bọn họ cùng đi về phía số 6 đường Hayward, cả hai đều không nhịn được chớp chớp mắt.
Bọn họ ăn ý bước vào cửa, nhìn thấy đối phương trong phòng khách, rồi đều bật cười.
"Chào buổi trưa, bạn cùng phòng của tôi." Vị giáo sư trẻ tuổi này trông cũng chưa đến ba mươi, là một người đàn ông có lúm đồng tiền khi cười, anh ta nháy mắt với Sirius: "Tôi là Lorenzo Grantham."
"Chào buổi trưa. Sirius Noel."
"Ồ, tôi đã từng nghe nói đến tên cậu rồi!" Lorenzo nói với vẻ hào hứng: "Vị giáo sư trẻ tuổi nhất của Đại học Lamifa! Cậu đã nổi tiếng rồi!"
Sirius hơi ngạc nhiên, đồng thời cảm thấy người bạn cùng phòng này của mình, tính cách có hơi... ờ, hoạt bát?
Lorenzo nói không ngừng: "Tôi học chuyên ngành khảo cổ học, nhưng tôi vẫn là trợ lý giáo sư. Còn cậu đã là giáo sư lịch sử văn học rồi, thật sự quá giỏi."
Sirius lắc đầu, nói: "Chỉ là may mắn thôi."
Sau khi giáo sư Cabell rời đi, trợ lý của ông ta lại đột nhiên mất tích, khoa Lịch sử Văn học chỉ có thể tuyển dụng gấp, còn giáo sư Bright chắc hẳn đã góp sức trong chuyện này... Tóm lại, bản thân Sirius quả thực là một học giả lịch sử văn học xuất sắc, nhưng hắn nào có dễ dàng trở thành giáo sư như thế đâu.
Lorenzo cũng lắc đầu: "Thôi được rồi, cậu không cần phải khiêm tốn như vậy. Chuyện của cậu sắp lan truyền khắp trường rồi, chắc là sau khi khai giảng, các sinh viên cũng sẽ biết đến sự tồn tại của cậu thôi - nói đến chuyện này, cậu đã nghĩ đến chuyện câu lạc bộ chưa?"
Lorenzo như là đột nhiên nghĩ tới cái gì, chủ đề lập tức chuyển hướng.
"Hả?" Sirius hoàn toàn không kịp phản ứng.
"Câu lạc bộ ấy!" Lorenzo nói: "Cậu trẻ tuổi, lại tuấn tú như thế, chắc chắn sẽ được các sinh viên yêu thích. Nếu cậu tổ chức câu lạc bộ, chắc khoa của cậu cũng rất sẵn lòng."
Sirius nhớ lại một chút, mới hiểu câu lạc bộ mà Lorenzo nói là gì.
Đó thực ra là lớp học nhỏ mà giáo sư mở cho những sinh viên mình yêu thích, tuy là mở cho toàn trường, nhưng người được chọn sẽ do chính giáo sư lựa chọn, thường là khoảng mười mấy người.
Một số giáo sư nổi tiếng hơn sẽ chọn ra những sinh viên thích hợp để trở thành học trò của mình trong câu lạc bộ, nên những câu lạc bộ này còn được gọi là "giáo dục tiền học giả".
Bản thân Sirius đã từng tham gia câu lạc bộ của giáo sư Bright.
Sirius suy nghĩ một chút, vẫn lắc đầu, nói: "Tôi không nghĩ mình sẽ mở câu lạc bộ."
Một là hắn còn ít kinh nghiệm, hai là hắn vừa mới trở thành giáo sư, có thể không có thời gian và sức lực để nghiên cứu về câu lạc bộ.
Phải biết rằng, bây giờ hắn đã có một đống chuyện rắc rối rồi...
Lorenzo lại cười một cách thần bí: "Cậu nghĩ vậy sao. Nhưng khoa nghĩ thế nào, thì chưa chắc đâu."
Sirius hơi khó hiểu. Lorenzo rõ ràng đã ở trong hệ thống giáo viên của Đại học Lamifa được một thời gian, nhưng Sirius vẫn là người mới hoàn toàn.
Lorenzo thấy Sirius vẫn chưa hiểu ra, không khỏi thở dài một hơi: "Giáo sư Noel, cậu không cảm thấy - sinh viên học giáo dục cơ bản của khoa Lịch sử Văn học rất nhiều, nhưng học trò học giáo dục nâng cao lại rất ít sao?"
Sirius nghĩ ngợi một lúc, mới hiểu ra.
Khoa Lịch sử Văn học - văn học và lịch sử, đây đều là những môn học trông có vẻ rất hấp dẫn, nhưng khi nghiên cứu sâu sẽ thấy rất khô khan và phức tạp. Vì thế mà rất nhiều sinh viên đến vì sở thích, sau khi học xong các khóa giáo dục cơ bản, lại không muốn trở thành học trò.
Giáo sư lớn tuổi như giáo sư Bright, bây giờ vẫn còn hoạt động ở tuyến đầu giảng dạy, điều này vốn đã rất khó tin rồi. Ông ấy sắp nghỉ hưu, vậy mà mỗi tuần vẫn phải dạy rất nhiều tiết.
Khoa Lịch sử Văn học cần máu mới. Có lẽ đây cũng là một trong những lý do khiến Sirius có thể trở thành giáo sư khi còn trẻ như thế này.
Có lẽ khoa Lịch sử Văn học cũng cần một gương mặt đại diện, một giáo sư đủ sức hấp dẫn, để các sinh viên cân nhắc tiếp tục ở lại khoa Lịch sử Văn học, thậm chí còn thu hút sinh viên của các chuyên ngành khác nữa.
Tất nhiên, mọi thứ vẫn phải dựa vào năng lực, dựa vào thành tích học tập, nhưng mà... để Sirius mở một câu lạc bộ, xem có bao nhiêu sinh viên sẵn sàng đi theo hắn, thì có sao đâu?
Sirius cuối cùng cũng hiểu.
Hắn nhất thời dở khóc dở cười, cảm thấy mình hình như lại vô tình gặp phải một rắc rối không nhỏ. Nhưng mà... hắn cứ giả vờ như mình không biết, đợi cấp trên lên tiếng rồi tính tiếp cũng không muộn.
Hắn lại nói chuyện thêm vài câu với Lorenzo. Vị trợ lý giáo sư nói nhiều này cũng nói với Sirius về một số quy tắc ngầm.
Anh ta nói: "Cậu phải nhanh chóng xác định học trò của mình, rồi gắn cho bọn họ cái danh trợ lý giáo sư, để bọn họ giúp cậu chấm bài tập!"
Sirius: "..."
Hắn không nhịn được im lặng một lúc, rồi nói: "Anh không phải cũng là trợ lý giáo sư sao?"
"Dù sao cũng không phải tôi giúp cậu chấm bài tập." Lorenzo nhún vai: "Giáo sư có việc giáo sư phải làm, cậu thật sự không có thời gian để chấm bài tập của sinh viên đâu."
Sirius suy nghĩ một chút, không khỏi khẽ thở dài, nói: "Đúng vậy."
Cả hai đều hơi chán nản một lúc.
Lorenzo là vì mình phải giúp giáo sư chấm bài tập, còn Sirius là vì cho dù mình không cần chấm bài tập, cũng có rất nhiều chuyện rắc rối khác đang chờ hắn.
Lorenzo dường như lại nghĩ đến điều gì đó, anh ta lại hỏi: "À đúng rồi, cậu đã biết mình là giáo viên hướng dẫn của câu lạc bộ nào chưa?"
"Câu lạc bộ..?"
Lorenzo nhìn hắn với vẻ khó hiểu, gật đầu nói: "Câu lạc bộ sinh viên ấy. Các câu lạc bộ trong khoa đều cần có một giáo sư làm người hướng dẫn, chắc chắn cậu cũng sẽ được phân công - giáo sư trẻ tuổi thì đều như thế, tôi đang phụ trách ba câu lạc bộ."
Sirius: "..."
Vừa có câu lạc bộ giáo sư vừa có câu lạc bộ sinh viên... Lịch trình của hắn chắc ngang ngửa học sinh cấp ba rồi nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro