Chương 13
Sau khi trằn trọc lăn lộn trở mình trên giường, nhịp tim cậu mới đập bình ổn trở lại, lý trí khôi phục. Cậu cảm thấy Sùng Tư Duệ, người này —— a, không —— Sùng Tư Duệ không phải con người, hành vi của anh không thể dùng lý lẽ thường tình để phỏng đoán. Không biết anh có ý gì đây.
"Aizzz!" Ôn Hạo Tuyết lấy lại chút bình tĩnh, bò dậy từ trên giường, vừa hay nhìn thấy màn hình di dộng lóe lên. Cậu hí hửng cầm xem, ai ngờ chẳng tin nào đến từ Sùng Tư Duệ.
Nhưng Ôn Hạo Tuyết cũng không thấy thất vọng quá, ngược lại còn có kinh hỉ tới—— giám đốc nói chị gái của người ban đầu quản lý dự án quảng bá "Thần thám năng lực tồi" mang thai, bản kế hoạch của Ôn Hạo Tuyết không tồi, nếu có thể mau chóng trở về thì không khéo có thể cạnh tranh một chút.
Ôn Hạo Tuyết cảm tạ bản thân đã không từ bỏ, lập tức xin kết thúc nghỉ phép.
Giám đốc lại khá là khó xử: "Vậy cậu nhớ phải nói rõ với người trong nhà đấy."
Việc này Ôn Hạo Tuyết có chút đau đầu, nhưng cậu vẫn nhanh chóng trả lời: "Không thành vấn đề."
Ôn Hạo Tuyết xuống giường rời phòng ngủ, ở trong biệt thự như mê cung tìm tòi một hồi mới thấy ở tầng ba, Lăng Thanh Xuân đang một bên chăm sóc hoa cỏ, một bên gọi điện thoại: "Ôi cảm ơn nhiều nhé, chuyện của Hạo Nguyệt làm phiền chị rồi....."
Ôn Hạo Tuyết bèn đứng cạnh cửa ban công chờ Lăng Thanh Xuân nói xong điện thoại. Lăng Thanh Xuân thoáng nhìn bóng người cạnh cửa thì ngẩn ra, vội vàng cúp máy, nở một nụ cười pha chút xấu hổ. Ôn Hạo Tuyết cũng không vào luôn chuyện chính, cũng hơi xấu hổ cười nói: "Dì đang bàn chuyện về Hạo Nguyệt ạ?"
Ôn Hạo Nguyệt là em gái cùng cha khác mẹ của Ôn Hạo Tuyết, vẫn luôn ở ký túc tá trong trường, số lần thấy nhau không nhiều lắm nên hai anh em cũng không thân thiết mấy.
"Cũng không có gì, con bé sắp lên đại học nên có nhiều chuyện nhọc lòng lắm." Lăng Thanh Xuân cười nói, "Đúng rồi, sao con lại lên đây?"
Ôn Hạo Tuyết đáp: "À, con muốn bảo dì là mấy ngày tới không cần phần cơm con đâu, con phải về đi làm."
"Sao nhanh vậy đã phải về rồi?" Lăng Thanh Xuân ngẩn ra, "Con mới nghỉ có mấy ngày mà?"
Ngữ khí Ôn Hạo Tuyết kiên định: "Bởi vì hiện tại có dự án con ao ước rất lâu rồi......"
"Con thích đi làm?" Lăng Thanh Xuân quay đầu đi, nói , "Sau này đừng nói dì không nhắc nhở con, chuyện con làm bây giờ không ích gì cho tiền đồ của con đâu. Chờ con lớn rồi, con sẽ thấy nó chẳng đáng để con phải nỗ lực."
Đối với chuyện trưởng bối răn dạy, Ôn Hạo Tuyết trước giờ vẫn luôn là thái độ kính cẩn nghe theo gật đầu phụ họa, không nói một chữ "Không", nhưng chuyện có làm theo không lại là một chuyện khác.
"Vâng, dạ, đúng thế........" Ôn Hạo Tuyết gật đầu, "Con cũng biết năng lực của mình có hạn, chỉ có thể làm chút việc trong khả năng, cố gắng tỏ vẻ mình hữu dụng một tí!"
Lăng Thanh Xuân thở dài, lại nói: "Dì biết con là đứa trẻ ngoan! Nhưng trước mắt việc mai mối mới là quan trọng nhất. Đừng nói dì thúc giục con, kỳ thực 'hoàng đế không vội thái giám gấp' mới là bố con."
Ôn Hạo Tuyết không phải không tin. Cậu nhớ tới cái đêm mình đi qua phòng ngủ của bố đã nghe thấy Lăng Thanh Xuân nói: "Nói thật Hạo Tuyết là một người đàn ông có cốt khí, bây giờ ông lại muốn nó nương nhờ nhà giàu không khác gì gả vào hào môn, ông không nghĩ thằng bé sẽ cảm thấy không thoải mái ư?"
"Nó muốn làm đàn ông đầu đội trời chân đạp đất thì bước qua xác tôi đã!" Ôn Khải Sơ nói, "Thực tế thì sao? Là nó không có tiền đồ! Nó hiện tại ngoài việc liên hôn thì một chút tác dụng trong nhà cũng không có."
Lúc ấy Lăng Thanh Xuân rất thương cảm, không chỉ vì Ôn Hạo Tuyết mà còn vì con gái của bà. Cũng vì chuyện này mà bà càng đốc thúc con cái học tập gấp bội, bức bách bọn họ tương lai phải gấm vóc hơn người.
Việc này là chuyện thường ở những gia tộc như họ, là vận mệnh trói buộc không phân nam nữ. Sở Bích là người thoải mái nhất, nói thích làm phế nhân, nhưng cho dù như thế mỗi ngày cậu ấy vẫn đi làm đúng giờ. Nói là đi làm nhưng nhiều việc cậu ấy không đụng đến, không hề có tâm sự nghiệp, dù sao cũng không ai dám động chạm cậu ấy. Sở Bích tới công ty cũng chỉ vì hứng thú, tiện thể làm đồng nghiệp với Ôn Hạo Tuyết.
Ôn Hạo Tuyết trở lại trước hạn nghỉ phép Sở Bích cũng không bất ngờ, chỉ tủm tỉm cười nói: "Mày vẫn ham dự án 'Thần thám năng lực tồi' đúng không?" Ôn Hạo Tuyết gật đầu: "Nằm mơ cũng muốn."
Sở Bích lại trêu: "Thế mày mơ đến đâu mới đủ đây? Vừa muốn bá tước mèo lớn mà cũng muốn 'Thần thám'!"
Nhắc tới bá tước mèo lớn, Ôn Hạo Tuyết không khỏi có chút thẹn thùng, không nói cái gì chỉ im lặng dọn dẹp bàn làm việc của mình, lại chuyển chủ đề: "Bây giờ còn ai tranh dự án này không?"
Sở Bích thấp giọng nói: "Còn có thể là ai? Là Cừu Thi đấy!"
Cừu Thi, biệt hiệu Cừu Thiên Xích—— chính là vị Cừu Thiên Xích trong "Anh Hùng Xạ Điêu". Lão thân là đàn ông lại bị gọi "Cừu Thiên Xích" không phải vì lão thích ăn táo, mà vì tóc lão thưa thớt, ngoại hình hung hãn, cực kỳ khó ở.
Sở Bích thở dài nói: "Mày là người văn nhã, làm sao lại dính đến đàn ông trung niên dính mùi dầu mỡ thế này chứ!"
Làm "thanh niên độc thân thoải mái", Ôn Hạo Tuyết lại không cho là đúng: "Tao sẽ không từ bỏ."
Giám đốc vì thay đổi người phụ trách dự án mà mở họp, Cừu Thi và Ôn Hạo Tuyết đều đưa ra kế hoạch của mình. Sau khi nghe xong giám đốc lộ ra biểu cảm đắn đo giữa Cừu Thi kinh nghiệm dày dặn và Ôn Hạo Tuyết trẻ tuổi nhiệt huyết. Thấy thế Cừu Thi tấn công trước: "Tôi có thể làm việc chuyên nghiệp một tuần bảy ngày như 7-11, không giống như công tử nào đó, đi hẹn hò cũng phải nghỉ phép một tháng. Về sau nếu chia tay chắc nghỉ nửa năm nhỉ? Ôi trời đến sinh con cũng chưa khoa trương đến thế."
Ôn Hạo Tuyết sẽ không chủ động dẫm người khác xuống, nhưng khi bị dẫm cậu sẽ không im lặng, cười lạnh nói: "Cừu Thi, xin hỏi ông có biết kết cục của 'Thần thám năng lực tồi' không?"
Cừu Thi ngẩn ra, ngón tay âm thầm nhúc nhích giống như đang mở di động tra Baidu.
"Không cần tìm nữa!" Ôn Hạo Tuyết lạnh lùng nói, "Kết cục chưa có viết đâu!"
Cừu Thi hừ lạnh một tiếng: "Làm quảng bá thì phải xem hết quyển sách chắc? Thế quảng bá 'Hồng Lâu Mộng' chắc phải xuống địa phủ hỏi Tào Tuyết Cần cái kết rồi nhỉ? Tôi có rất nhiều kinh nghiệm, làm công việc quảng bá như này không biết bao nhiêu lần rồi. Chưa thấy qua sách cũng có thể làm. Mấu chốt của chúng ta không phải viết báo cáo đọc sách, mà là hype, là marketing! Lăng xê, marketing, cậu có hiểu hay không? Sách tôi đã quảng bá còn nhiều hơn lông chân của cậu đấy!"
Sở Bích không hổ là hảo huynh đệ, lập tức đứng ra bênh vực lẽ phải: "Ngậm máu phun người! A Tuyết nào có lông chân!"
Cả Ôn Hạo Tuyết và Cừu Thi đều ngây cả người, nhất thời không biết nói gì tiếp theo.
Nhưng Cừu Thi có kinh nghiệm cãi nhau phong phú, phản xạ có điều kiện dùng đến mẫu câu kinh điển "XXX ghê gớm đấy, nhưng tao còn có XXX đây": "Không có lông chân thì ghê gớm đấy, nhưng tôi còn không có tóc đây!"
Ôn Hạo Tuyết nhìn đỉnh đầu Cừu Thi không khác gì Cừu Thiên Xích, thế mà có chút hổ thẹn khi phản bác lão.
Mắt thấy nội dung thảo luận càng ngày càng khó đỡ, giám đốc ho khan hai tiếng nói: "Ý kiến của mọi người tôi đều sẽ tổng hợp và cân nhắc lại."
Vì thế cuộc họp tạm hạ màn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro