Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

#32: Đồng loại hấp dẫn lẫn nhau

Sau khi đưa Chu Kính Vũ về nhà, Trình Tinh cũng trở về, cùng Liễu Triệt ngồi trên bàn cơm như mọi khi, cậu nói: “Ngày mai tôi có lương rồi, đến lúc đó tôi sẽ dọn khỏi đây.”

Liễu Triệt trầm mặc hồi lâu: “Ừ, vừa lúc tác phẩm của tôi cũng sắp hoàn thành.”

Trình Tinh mờ mịt hỏi: “Tác phẩm? Tác phẩm gì?”

Liễu Triệt cười nhạt một chút: “Có người sẽ nuôi một con thú cưng, cùng thú cưng bồi dưỡng cảm tình sau sẽ ăn nó, hoàn toàn cùng thú cưng của mình hòa thành một thể.” Nói xong hắn cúi đầu cười khẽ: “Như vậy, nhất định sẽ thực mỹ vị.”

“Gì? Anh có nuôi thú cưng sao?”

Liễu Triệt gật gật đầu: “Có nuôi, tôi còn rất thích con thú cưng này của mình, tưởng tượng đến nó sẽ sớm hòa làm một với mình tôi liền cực kỳ hưng phấn, có cảm giác như đang lơ lửng trên bầu trời vậy.”

Trình Tinh vân đạm phong khinh “À” một tiếng.

Liễu Triệt đi đến phòng bếp, ở nước trà bỏ vào thuốc ngủ sau đó đưa cho Trình Tinh uống, còn nói: “Cho em, em nói gần đây đột nhiên thích uống trà mà, vậy thì uống nhiều một chút.”

Trình Tinh mỉm cười cầm lấy trà nhấp một ngụm, cơm nước xong xuôi cậu liền đi lên lầu, đi vào trong phòng tắm, cậu không nhanh không chậm đem gương che lại sau đó mới lấy ra di động gọi điện cho Hạ Khôn.

“Hạ Khôn, anh còn ở thành phố A không?”

“Còn, xảy ra chuyện gì à?”

Trình Tinh làm mặt khổ sở nói: “Em…… Em cảm thấy rất kỳ lạ, anh gặp chủ nhà của em rồi đấy, anh ta thực sự rất kỳ lạ, anh ta không cho em vào bếp, trong phòng em còn có một cái camera mini, còn có, em ở trong phòng bếp tìm thấy một bình rượu đầy tròng mắt, đó là tròng mắt người đó, anh ta thế mà dùng tròng mắt người để ngâm rượu!”

“Đừng lo lắng, từ từ nói cho anh biết em đang ở đâu?”

Trình Tinh sụt sịt mũi: “Hiện tại em rất chóng mặt, anh ta nhất định đã hạ thuốc vào trong nước trà của em rồi, trong nhà tầng hầm ngầm em còn nghe thấy phát ra nhiều tiếng vang, anh…… Anh nhất định phải cứu em, em không biết nên làm sao bây giờ, anh nói, anh muốn chuộc tội mà, anh nhất định phải tới cứu em.”

Trình Tinh đem hết sức lực vừa nói xong liền ngất đi.

Lúc này, Liễu Triệt đang ngồi ở dưới lầu, nhìn chằm chằm đồng hồ trong tay, đột nhiên hắn đứng dậy đi lên lầu, mở cửa phòng tắm nhìn Trình Tinh đang nằm trên mặt đất, khẽ mỉm cười.

……

Trình Tinh tỉnh lại, phát hiện mình bị trói ở trên ghế, hai mắt từ từ thích ứng với ánh sáng chậm rãi mở ra, cậu phát hiện chính mình đang ở trong tầng hầm tăm tối, trước mặt còn nhìn thấy đầu của một bé gái bị ngâm trong bình phọc môn, đôi mắt trừng lớn mở to, tựa hồ đã chịu kinh hách rất lớn.

.

Cô bé này cậu nhớ rõ, là con gái của Trần Viên, không thể tưởng tượng được, Liễu Triệt so với cậu còn điên hơn, Liễu Triệt người này dù có thích người khác hay không cũng sẽ đem người đó hủy hoại.

Liễu Triệt từ phía sau chậm rãi đi đến trước người cậu cầm con dao trong tay, trên mặt lóe lên một tia lạnh lẽo ấn nó ở trên mặt cậu: “Cuối cùng cũng tỉnh, chỉ có ở lúc em thanh tỉnh đem mạch máu của em cắt ra rồi xẻ thịt ăn luôn mới có thể xứng là tuyệt phẩm chân chính.” Liễu Triệt một bên nói, một bên cong người đối diện với ánh mắt sợ hãi của Trình Tinh.

“Liễu Triệt…… anh đang nói bậy bạ gì vậy? Không phải anh thích tôi sao? Tôi cũng thật sự thích anh mà.”

Liễu Triệt hít sâu một hơi, ghé vào bên tai cậu hà hơi nói: “Tôi cũng thật sự…… thích em.” Sau đó Liễu Triệt cười nhẹ: “Cho nên tôi mới muốn đem em ăn vào trong bụng, để máu thịt chúng ta giao hòa với nhau, để em trở thành một phần trong thân thể của tôi, em yên tâm, lúc này đây tôi sẽ không thêm bất luận thứ gia vị gì, sẽ nhai kỹ nuốt chậm mà nhấm nháp từ từ hương vị của em.”

Trình Tinh gục đầu xuống, vẻ mặt chôn vùi trong bóng tối, cậu cười lạnh một tiếng, sau đó bỗng phá lên cười: “Ha ha ha ha.” Đột nhiên cậu ngẩng đầu, trừng mắt nhìn chằm chằm Liễu Triệt: “Cùng tôi bồi dưỡng cảm tình sau đó ăn tôi? Ha ha ha, rõ ràng là tôi cùng anh bồi dưỡng cảm tình sau đó giết anh mới đúng.”

Vừa dứt lời, bàn tay vốn dĩ đang bị trói chặt lại đang cầm một con dao nhỏ thình lình mà vọt tới muốn cắt đứt cổ Liễu Triệt.

Liễu Triệt phản ứng nhanh, lập tức lùi lại hai bước, kinh ngạc nhìn người cầm dao.

Trình Tinh giơ lưỡi dao lên cười nói: “Trên cổ tay áo của tôi có hai lớp, bên trong có bìa cứng, lưỡi dao giấu ở bên trong đó thực sự rất tiện lấy ra đấy.”

Liễu Triệt chậm rãi nhăn chặt mày, tay từ từ dời về phía chiếc rìu trên bàn phía sau: “Thật sự không ngờ, em đúng là không hề đơn giản như tôi nghĩ, quả nhiên, trực giác mới là thứ chân thực hơn đôi mắt, khó trách tôi luôn cảm thấy em rất quen thuộc, cứ cảm thấy chúng ta là cùng một loại người.”

Trình Tinh thấy động tác nhỏ của Liễu Triệt, cậu giơ một chân lên dựa vào trên ghế: “Hừ, tôi cũng cho rằng anh với tôi là cùng một loại người, nhưng sao trước kia anh lại dám họa đồ án Tử Điểu trên xương cốt? Đánh rắm! Máu trên cái huyết án Tử Điểu đó căn bản không phải là máu thật, không phải là của Tử Điểu, trừ bỏ tôi ra, ai cũng đừng nghĩ tới đánh vỡ cái quy củ này.”

Liễu Triệt ngửa đầu: “Vậy hóa ra em là Tử Điểu à, xem ra cái nhìn với nghệ thuật của em và tôi thực không giống nhau.” Hắn nói xong liền giơ rìu lên bổ xuống phía Trình Tinh.

Trình Tinh xoay người một cái, người lăn từ trên ghế xuống đất:”Trong cộng đồng quốc tế có một tổ chức đạo tặc gọi là ‘Thiên Minh’. Ngày trước anh là người cầm đầu, thứ các người trộm từ viện bảo tàng Hải Hoa Đồ kia là giả, Hải Hoa Đồ chân chính đang ở trong Lam Tinh cục, chính là bởi vì anh nhìn ra Hải Hoa Đồ đó là đồ giả cho nên mới đáp ứng đem bức tranh đó cho Chu Kính Vũ đúng không?”

Liễu Triệt gật đầu: “Thật thông minh, không hổ là Tử Điểu, tôi vẫn luôn nghe nói em chỉ vì ích lợi mà sống, em là vì Hải Hoa Đồ nên mới tiếp cận tôi sao?” Thân phận của Trình Tinh làm Liễu Triệt càng thêm hưng phấn, giơ rìu lên lại hướng tới phía Trình Tinh chém tới, động tác rất nhanh mà thanh nhã không chút ướt át bẩn thỉu.

Trình Tinh mạo hiểm tránh thoát mấy đòn tấn công mãnh liệt của Liễu Triệt, hắn không thể bị chém trúng dù chỉ một lần, cái rìu này sắc bén như vậy, bị chém trúng chắc chắn sẽ chết không thể nghi ngờ: “Đúng! Các anh trộm nhiều văn vật như thế, cả đám Lam Tinh cục kia đã hận chết các anh từ lâu rồi, tôi giúp bọn hắn giết anh, bọn họ sẽ cho tôi Hải Hoa Đồ.”

“Ha ha, người của Lam Tinh cục mà em cũng có thể tin được sao?”

Trình Tinh thừa cơ bắt được một con dao găm trên bàn: “Những người đó rất biết tôn trọng hiệp định, sẽ không nói dối, anh chết rồi, những quan viên cùng thương nhân đó nhất định cũng sẽ không dám cùng Thiên Minh tới lui, Thiên Minh sẽ biến mất nhanh thôi, đến lúc đó rất nhiều văn vật đều sẽ trở lại Lam Tinh cục, đám đó so với Hải Hoa Đồ hẳn là đáng giá hơn nhiều.”

“Lách cách!” Trình Tinh một chân đem chiếc rìu trong tay Liễu Triệt đá rơi xuống đất, giây tiếp theo Trình Tinh lại bị Liễu Triệt đá tới trên ghế, sức lực rất lớn khiến toàn bộ ghế dựa đều bị đập hư, đầu gỗ đâm vào trong thân thể Trình Tinh, chảy ra một dòng máu đỏ tươi.

Trình Tinh nhanh chóng đứng dậy, nhặt lên con dao găm tiếp tục đánh nhau với Liễu Triệt.

Một lúc lâu sau, con dao găm đâm vào bụng dưới của Liễu Triệt, Trình Tinh dùng sức kéo ngang con dao găm, con dao kia liền ở trên bụng dưới của Liễu Triệt rạch ra một vệt cắt dài máu chảy đầm đìa, Liễu Triệt chậm rãi không còn sức lực ngã trên mặt đất.

Hắn từng nghĩ bản thân hẳn sẽ bị cảnh sát chấp hành án tử hình, cũng từng nghĩ tới bản thân có thể sẽ bởi vì bệnh tật mà chết, hoặc là chính mình sẽ chết bởi tuổi già, nhưng chưa bao giờ hắn lại có thể nghĩ rằng chính mình sẽ chết trên tay Tử Điểu, đó là thú cưng của hắn, là tác phẩm của hắn, cũng là người hắn yêu, bởi vì bọn họ thực sự là những người giống nhau nên mới bị thu hút bởi nhau một cách điên cuồng.

Liễu Triệt cười, cách chết như vậy khiến hắn thực vui vẻ, cũng rất hưng phấn, đó là một loại cao hứng đến máu nóng sôi trào, hắn bắt lấy mắt cá chân Trình Tinh, miệng phun máu tươi: “Ăn tôi đi, về sau chúng ta chính là cùng một người.”

Trình Tinh thở phì phò chậm rãi ngồi xổm xuống, trên tay nhiễm đầy máu tươi sờ lên mặt Liễu Triệt: “Không cần ăn, chúng ta cũng sẽ là cùng một người. Nếu chúng ta không có xung đột lợi ích, nhất định chúng ta đã có thể trở thành bạn tốt, thậm chí là người yêu, tôi rất thích đồ ăn anh nấu cho tôi. Tôi vốn không định tự tay giết anh cho nên trước kia vẫn luôn tìm kiến chứng cứ phạm tội của anh, tính đem anh giao cho cảnh sát, nhưng anh quá cẩn thận…… Tôi thực sự đã do dự rất lâu, ngay từ đầu tôi đã thật sự rất sợ sẽ bị anh ảnh hưởng đến, sợ chính mình sẽ thích anh quá nhiều……”

Mí mắt Liễu Triệt đã khép lại, cũng không biết có nghe được bao nhiêu lời nói từ tận đáy lòng Trình Tinh.

“Rầm rầm rầm!” Âm thanh tông cửa truyền đến.

Trình Tinh lập tức núp vào trong góc, cuộn tròn người lại, đem dao găm ném ở bên chân, chờ đến khi Hạ Khôn dẫn người đến phá cửa xông vào, cậu liền lắc đầu nguầy nguậy, như điên lẩm bẩm nói: “Không phải tôi…… Tôi không có…… Không phải tôi……”

Hạ Khôn nhìn đến cảnh tượng máu tươi hỗn loạn này lập tức đi đến chỗ Trình Tinh ngồi xổm xuống bên cạnh cậu: “Xảy ra chuyện gì?”

Trình Tinh nước mắt chảy ra: “Em giết người, anh ta muốn giết em, em không cố ý, em không nghĩ…… Em……” Đột nhiên, Hạ Khôn ôm chặt lấy cậu, đau lòng an ủi nói: “Không có việc gì, không có việc gì, hết thảy đều đã kết thúc, kết thúc rồi, không còn ai sẽ làm thương tổn em được nữa.”

Trình Tinh gật gật đầu, sụt sịt mũi.

Cảnh sát ở nhà Liễu Triệt lục soát ra rất nhiều chứng cứ, thế là án giết người phân thi liên hoàn khoảng thời gian trước làm thành phố A lo lắng hãi hùng cuối cùng đã chân chính kết thúc.

Một buổi chiều ba ngày sau, Trình Tinh từ trong cục đi ra liền trực tiếp tới nhà của Liễu Triệt, cậu đi vào phòng ngủ của mình, lấy ra bức Hải Hoa Đồ mà Chu Kính Vũ đưa mình trong ngăn kéo, nhìn thấy mặt sau bức tranh thế mà có một hàng chữ nhỏ ——

Trình Tinh, em yêu anh.

Đây là Chu Kính Vũ viết xuống.

Trình Tinh nhẹ nhàng cười một chút: “Tôi cũng không phải Trình Tinh, Trình Tinh sớm đã chết rồi, còn là tôi tự giết đấy.” Cho nên lúc Lục Khoa uy hiếp cậu muốn đem video ân ái của hai người cho cha mẹ Trình Tinh xem cậu đã thật sự lo lắng, bởi vì cậu vốn không phải là Trình Tinh thật.

Và cả khi Hạ Khôn xuất hiện cậu cũng đã rất lo luôn, cậu căn bản là không biết Trình Tinh cùng Hạ Khôn còn từng có một đoạn chuyện xưa như vậy cho nên mới bảo Hạ Khôn đừng nói chuyện trước kia nữa, cũng may Trình Tinh cùng Hạ Khôn đã nhiều năm không gặp, Hạ Khôn cũng không phát hiện cậu không phải là Trình Tinh thật, nếu hắn phát hiện ra thì mọi chuyện sẽ rất rắc rối.

Trình Tinh cầm lấy bức tranh rồi mang theo hành lý rời khỏi nhà, thuận tiện mở ra tên danh bạ “Súc sinh” gọi một cuộc điện thoại: “A lô, cục trưởng à, vụ ở thành phố A chắc ông cũng nghe rồi nhỉ? Khi nào thì ông cho người đưa Hải Hoa Đồ cho tôi?”

“Nghe rồi, xem ra lần này cậu chơi rất vui vẻ nhỉ, Hải Hoa Đồ còn ở tổng cục Lam Tinh đấy, chắc phải làm phiền cậu đích thân đến Kazakhstan để lấy rồi.”

“Được, dù sao cũng cảm ơn ông đã an bài thân phận Trình Tinh này cho tôi, đúng là tôi đã chơi vui lắm, tạm biệt.”

Sau khi cúp điện thoại, Trình Tinh đi ra khỏi khu biệt thự, cậu đi được vài bước liền ngừng lại, quay người hét lớn: “Kính Vũ!”

Chu Kính Vũ chậm rãi từ trong góc đi ra.

Trình Tinh vẫy vẫy tay với cậu, Chu Kính Vũ liền lập tức tiến lên: “Về sau đừng luôn đi theo phía sau anh, muốn thì cứ đi bên cạnh anh này, anh muốn đi đến Kazakhstan, em có muốn đi cùng anh không?”

Chu Kính Vũ đột nhiên gật đầu: “Có! Anh đi đâu em liền theo đó.”

Trình Tinh sờ sờ đầu của Chu Kính Vũ cười rạng rỡ nói: “Thật ngoan.” Nhưng trong lòng cậu ta lại là: Thật ngu xuẩn.

【 Hoàn 】

——————————————-

【 Tác giả có lời muốn nói: 】

Ối chà chà, Tử Điểu à Tử Điểu, vậy rốt cuộc những lời nói của cậu có mấy câu là thật lòng đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro