Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

#31: Gương mặt thật của Tử Điểu

Báo cáo pháp y đã tới, máu trên hiện trường vẫn là máu chó như cũ, lúc này đây, cảnh sát từ hai bên đường đều đang bắt đầu tìm kiếm những con chó hoang bị chết, nhưng mà tìm hai giờ đều không thu hoạch được gì.

Hạ Khôn nhăn chặt mày, nhớ tới lời ngày hôm qua kia bà đồng nói, lập tức hạ lệnh cho mọi người tới hướng bờ sông tìm.

Quả nhiên, ở bờ sông tìm được một con dao cắt yết hầu chó, không chỉ có như thế, còn ở bên cạnh thùng rác tìm được một cái túi đen có chứa dao nhọn bên trong cùng với di động của Trần đội trưởng, hơn nữa trên dao còn có dấu vân tay!

Buổi chiều, Lục Khoa ngồi bên cạnh Trình Tinh nói: “Thật là kỳ quái, hung thủ sao có thể phạm loại sai lầm cấp thấp như vậy, lại để lại dấu vân tay, nhưng cũng không quan trọng, kẻ sát nhân thật sự rất nhanh sẽ bị tóm gọn thôi. “

Trình Tinh gật gật đầu cười rạng rỡ: “Đúng vậy, chúng ta sẽ sớm bắt được hắn.”

Lục Khoa cười nhẹ, đột nhiên tới gần Trình Tinh: “Chúng ta kết hôn đi.”

Trình Tinh dường như khiếp sợ đến đồng tử rung động, ngày hôm qua còn nói không có khả năng kết hôn với mình mà hôm nay lại cầu hôn cậu, nhưng mà đúng là một chút cũng không lãng mạn.

Lục Khoa lại nói: “Sao thế, cậu không thích à? Ngày hôm qua nói những lời đó tôi thấy cậu giống như không vui, quan hệ giữa tôi với ba mình thật sự rất căng thẳng, nhưng mà có căng hơn nữa cũng không hề gì, chờ vụ án này kết thúc chúng ta liền ra nước ngoài kết hôn.”

Trình Tinh mặt không biểu tình nhìn chằm chằm Lục Khoa: “Tôi……” Hắn còn chưa nói xong, giây tiếp theo Lục Khoa đã bị Hạ Khôn gọi người tới bắt.

Lục Khoa giãy giụa nói: “Các anh làm gì vậy?”

Hạ Khôn cười lạnh một tiếng: “Khó trách vẫn luôn không bắt được Tử Điểu mà còn có thể vượt ngục, hóa ra là bởi vì Tử Điểu chính là cảnh sát, hơn nữa còn là quan ông cháu cha, dẫn hắn đi vào phòng thẩm vấn.”

“Cái gì? Ý các anh là gì? Nói cái gì thế?”

Sau khi Lục Khoa bị mang đi, Hạ Khôn ngồi phía trước Trình Tinh, đưa một điếu thuốc cho cậu.

“Em không hút, chuyện này rốt cuộc là thế nào?”

Hạ Khôn lấy ra một chiếc di động bị bọc trong túi plastic, mở một đoạn ghi âm.

Ở giữa đoạn ghi âm, Trần đội trưởng nói một câu: “Lục Khoa, cậu muốn làm gì?” Lúc sau ghi âm liền kết thúc.

Hạ Khôn nói: “Sau khi tìm được di động của Trần đội trưởng bọn anh liền sạc điện cho nó, sau đó tìm được đoạn ghi âm này, khó trách hồi trước khi tra kẻ thù của phó cục trưởng tìm không thấy Tử Điểu, đó là bởi vì Tử Điểu cùng phó cục trưởng không có thù, hắn là vì người yêu nên mới giết người, cũng chính là vì em.”

“Em…… Lục Khoa không có khả năng là Tử Điểu.”

“Em đừng vội, vào giữa trưa mấy ngày trước khi anh vào phòng vệ sinh đã nghe được em cùng Lục Khoa ở trong WC làm việc kia, lúc sau anh đã hỏi thăm quan hệ của hai người liền biết được trước kia Lục Khoa vì giúp em mà đánh phó cục trưởng, và phó cục trưởng cũng chết vào ngày đó, em lại vừa vặn bị phó cục trưởng vũ nhục, Lục Khoa rất có động cơ gây án, Tử Điểu có phải Lục Khoa hay không sau khi đối chiếu dấu vân tay sẽ biết, cùng anh đi vào phòng thẩm vấn.”

“Ừm……”

Khi hai người đi vào phòng thẩm vấn, Lục Khoa vừa bị bắt lấy dấu vân tay, hắn phẫn nộ cúi đầu, nhìn thấy hai người tới mới nói: “Trình Tinh, cậu phải tin tôi, tôi không có khả năng giết người, tôi cũng không phải Tử Điểu.”

Trình Tinh có chút ưu thương nói: “Tôi tin anh.”

Nghe xong lời này Lục Khoa liền bình tĩnh hơn rất nhiều.

Trong phòng thẩm vấn, mọi người đều bảo trì trầm mặc, chỉ chốc lát liền có người đi đến nói: “Sếp, vân tay Lục Khoa cùng dấu vân tay trên chuôi dao hoàn toàn trùng khớp.”

Lục Khoa lập tức trừng lớn đôi mắt: “Làm sao có khả năng! Không thể có khả năng đó, tôi không có giết người, dấu vân tay trên dao sao có thể là của tôi được?”

Hạ Khôn làm lơ Lục Khoa đang nổi điên, nhìn về phía cửa gật đầu nói: “Dẫn người đi lục soát nhà của Lục Khoa.”

Lục Khoa lắc đầu, gầm lên gần như tuyệt vọng: “Tôi không hề làm gì cả!”

Hạ Khôn hừ lạnh một tiếng, đưa Lục Khoa một điếu thuốc.

Trình Tinh ngồi ở bên cạnh không nói một lời nhìn về phía hai người, tại sao trên chuôi dao lại có dấu vân tay của Lục Khoa? Cậu biết, đó là bởi vì mấy ngày hôm trước lúc bọn họ đi tới nhà Chu Kính Vũ ăn dê nướng nguyên con, khi đó Lục Khoa vì xẻ thịt mà lưu lại dấu vân tay trên dao.

Không biết là qua bao lâu, di động Hạ Khôn vang lên, hắn nói qua loa vài câu sau đó chuyển qua loa ngoài: “Sếp ạ, chúng em ở trên ban công nhà Lục Khoa tìm được một cái xương bướm, rất có khả năng là xương bướm của phó cục trưởng, còn có Lục Khoa có một đôi giày cùng mã số với dấu giày ở hiện trường vụ án, dấu giày này hoàn toàn ăn khớp, trên ban công nhà Lục Khoa còn có một chiếc chìa khóa, có phải cái chìa của nhà Trần đội trưởng bị mất hay không thì còn phải nghiệm chứng sau.”

Trình Tinh biết, mấy thứ này hẳn đều là Chu Kính Vũ đi đến nhà trên lầu phòng ở của Lục Khoa hoặc phòng bên cạnh, dùng phương pháp nào đó đem chúng bỏ vào trên ban công nhà Lục Khoa.

Cậu còn biết chuyện dấu giày là như thế nào, ngày đó bọn họ đi đến nhà Chu Kính Vũ ăn cơm, trước cửa có một vũng nước, mà hắn cùng Lục Khoa đều dẫm lên vũng nước đó, thế là dấu giày với số chân của Lục Khoa đã bị in xuống dưới bị Chu Kính Vũ ghi lại, Chu Kính Vũ mua loại giày giống như đúc của Lục Khoa, tại hiện trường vụ án còn cố ý để lại dấu giày.

Nhưng cậu lại không nghĩ ra, vì sao trong di động của Trần đội trưởng lại có đoạn ghi âm kia, cậu nghe xong ghi âm kia liền xác định đó chắc chắn là tiếng của Trần đội trưởng, hơn nữa cũng không trải qua bất luận cắt nối hay biên tập gì.

Theo lý mà nói, giết người chính là Chu Kính Vũ, Chu Kính Vũ dù có ghi âm lại Trần đội trưởng cũng sẽ không kêu ra tên của Lục Khoa như thế, nhưng người mà Trần đội trưởng kêu lại chính là Lục Khoa, sau đó Chu Kính Vũ mới đem đoạn ghi âm truyền vào di động của Trần đội trưởng, khi cảnh sát nghe đến đoạn ghi âm này sẽ ngay lập tức hoài nghi Lục Khoa.

Thật lâu sau, điện thoại di động của Hạ Khôn lại lần nữa vang lên, hắn như cũ mở loa ngoài: “Sếp, cái chìa khóa phát hiện ở nhà Lục Khoa đúng là chìa khóa nhà Trần đội trưởng, có thể mở được cửa nhà Trần đội trưởng đấy sếp.”

Sau khi tắt điện thoại, Hạ Khôn nhìn chằm chằm Lục Khoa khiếp sợ: “Chứng cứ chất như núi, cậu trốn không thoát đâu, vụ án này nhất định phải được xử lý công minh.”

“Không phải tôi làm! Làm sao tôi biết được vụ án đang diễn ra như thế nào?”

Hạ Khôn cười lạnh một tiếng, đem vụ án chậm rãi nói lại: “Cậu cùng Trình Tinh quan hệ vốn không bình thường, khi lần đầu tiên Trình Tinh bị phó cục trưởng vũ nhục, cậu liền điều chế nicotin nồng độ cao, hôm phó cục trưởng bị giết là cậu nhìn thấy Trình Tinh bị vũ nhục lần nữa liền nổi lên sát tâm, cậu chạy đến trên lầu, tránh thoát camera theo dõi……”

Hạ Khôn biết Lục Khoa không phải Tử Điểu, chính là ngày đó, trong túi hắn xuất hiện một phong thư, đem tình tiết vụ án kỹ càng tỉ mỉ viết ra, điều này chứng minh Tử Điểu muốn cùng hắn hợp tác, hiện tại bằng chứng sẵn đã chất cao như núi, hắn không hợp tác cũng phải hợp tác, vì chính tiền đồ vô lượng của mình, hắn buộc phải hợp tác cùng tên kia, cũng bởi vì sau khi xem xong lá thư đó, hắn hoảng sợ phát hiện ra rằng chính mình không có khả năng bắt được Tử Điểu…… Thế nên chỉ có thể tìm một kẻ chết thay Tử Điểu mà thôi.

Nói xong hết thảy mọi việc, Hạ Khôn cười cười: “Cậu không khai, tôi có rất nhiều biện pháp làm cậu phải khai, à…… Từ khi bắt đầu đến giờ tôi còn chưa bật camera đâu.” Hắn liếc mắt nhìn Trình Tinh đang ngồi lặng bên cạnh: “Đem tình tiết hung thủ gây án vừa rồi tôi nói viết hết xuống.”

Lục Khoa không thể tưởng tượng được lắc đầu: “Anh đừng có đổ oan cho tôi!”

Trình Tinh cúi đầu, ngón tay run rẩy viết xuống lời nói của Hạ Khôn, thật lâu sau mới viết xong, Hạ Khôn cũng đi ra ngoài cậu mới chậm rãi ngẩng đầu lên, khí chất cả người cùng trước kia hoàn toàn bất đồng, không còn tinh thần phấn chấn, không còn ánh mặt trời, không còn non nớt, ngược lại vừa thành thục lại nguy hiểm, trên khuôn mặt nhợt nhạt kia nở nụ cười vừa ôn hòa lại nho nhã.

Trình Tinh cười khẽ nhìn chằm chằm Lục Khoa: “Tôi biết anh không phải Tử Điểu.” Lục Khoa dường như bị sốc bởi khí chất hoàn toàn khác biệt của cậu, chết lặng ở trên ghế ngồi.

Trình Tinh đứng lên, khom lưng, môi kề vào bên tai Lục Khoa nhẹ giọng nói: “Bởi vì tôi mới là Tử Điểu, cảm ơn anh đã chết thay tôi.”

Nói xong, Trình Tinh nhếch lên khóe miệng, xoay người rời đi, tư thế tao nhã khiến Lục Khoa cảm thấy ghê sợ.

Giờ khắc này, Lục Khoa hoàn toàn suy sụp, trong mắt chảy ra nước mắt, người vừa rồi còn nói tin tưởng hắn, thế mà…… Nhìn thấy bóng dáng Trình Tinh sắp ra khỏi cửa, hắn khóc lóc gào rống lên: “Trình Tinh! Trình Tinh! Mày quay đầu lại, quay đầu lại cho ông!”

Cậu quay đầu lại liếc hắn một cái, coi như là nhìn hắn lần cuối……

Trình Tinh dừng lại bước chân, xoay người, dửng dưng nhìn chằm chằm Lục Khoa tròng mắt đẫm lệ.

Vẻ mặt này làm trái tim Lục Khoa tan nát, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu như tao ra ngoài, tao nhất định sẽ giết mày.”

Trình Tinh mỉm cười một chút: “Phải không? Tội Tử Điểu phạm phải chính là tội chết đó.” Nói xong, Trình Tinh liền xoay người ra cửa, cũng không quay đầu lại rời đi, âm thầm thở dài một hơi.

……

Hôm nay sau khi tan tầm Trình Tinh gọi điện thoại  cho Chu Kính Vũ hẹn gặp mặt ở phòng riêng trong một tiệm cơm.

Lúc này, hai người mặt đối mặt ngồi với nhau hàn huyên vài câu sau đó Trình Tinh liền đi thẳng vào vấn đề: “Chuyện ghi âm của Trần đội trưởng là như thế nào? Anh biết người là do em giết, nhưng tại sao hắn lại kêu tên Lục Khoa?”

“Ngày em mời anh với Lục Khoa về nhà ăn cơm đã ghi âm lại, sau đó đem âm thanh của Lục Khoa cắt ghép thành ‘ Tôi là Lục Khoa ‘, lúc giết Trần đội trưởng khi siết chặt cổ hắn đã mở câu này lên, Trần đội trưởng trong lúc hoảng loạn không nghe kĩ sẽ liền theo bản năng gọi ra tên Lục Khoa thôi.”

Ngữ khi nói chuyện của Chu Kính Vũ cùng bình thường không có gì khác biệt, chỉ là trở nên nặng nề hơn một chút.

Trình Tinh hít sâu một hơi: “Kính Vũ, anh biết em là vì anh nên mới có thể làm ra loại chuyện như vậy, nhưng mà Trần đội trưởng dù sao cũng là vô tội.”

“Hắn không vô tội! Anh là thủ hạ của hắn, còn phải ở dưới trướng hắn làm việc thật lâu, hắn có thể ‘ bán ‘ anh một lần thì cũng có thể ‘ bán ‘ anh lần thứ hai, lần thứ ba, ngày đó nếu không phải em đi theo anh thì em cũng không dám nghĩ tới việc gì sẽ phát sinh, hay là anh đang trách em đã đem hết thảy việc này giá họa cho Lục Khoa? Em nhìn thấy hai người mỗi ngày đều náo nhiệt, vui cười như thế, em thật sự chịu không nổi muốn điên luôn rồi, anh hiểu không!”

Trình Tinh lập tức ngồi xuống bên cạnh Chu Kính Vũ ôm lấy cậu ta: “Anh hiểu, anh đều hiểu, thực xin lỗi, là anh sai.”

Chu Kính Vũ ôm chặt Trình Tinh: “Anh không sai, em chỉ ước anh không cần chán ghét em thì tốt rồi, em chỉ có anh, trước kia, hiện tại hay tương lai cũng đều chỉ biết có anh.”

Trình Tinh an ủi vuốt ve sau lưng Chu Kính Vũ: “Cảm ơn em, Kính Vũ.” Bởi vì Chu Kính Vũ nhắc tới Lục Khoa nên cậu không khỏi nhớ tới người này, dù sao cũng là một người bình thường, vốn dĩ tiền đồ tương lai sẽ vô cùng xán lạn, đáng tiếc lại quen biết một thằng điên lớn như cậu, còn trêu chọc thêm một tên điên nhỏ Chu Kính Vũ.

Chu Kính Vũ hạnh phúc cười, đầu cọ vào Trình Tinh: “Về sau sẽ không có người nào cùng em tranh đoạt anh, anh sẽ là của một mình em mà thôi.”

Trình Tinh cùng Chu Kính Vũ kéo dãn khoảng cách: “Kính Vũ, mỗi người đều là một cá thể đơn độc, anh hy vọng em có thể hiểu, không có ai là của ai, cũng không có ai vì ai mà sống, mọi người đều độc lập, hãy là chính mình, đừng vì người khác.”

Chu Kính Vũ biểu tình lập tức trở nên bi thương: “Anh…… Em sẽ không làm phiền anh, anh là chính mình, anh sống vì chính mình, nhưng em là vì anh mà sống, ý nghĩa tồn tại của em chính là anh.”

Trình Tinh thở dài, chậm rãi ôm lấy Chu Kính Vũ, nụ cười hài lòng chậm rãi hiện lên trên mặt cậu ta, đương nhiên nụ cười này Chu Kính Vũ không nhìn thấy được.

Trình Tinh vì muốn che giấu tốt thân phận Tử Điểu của mình liền hỏi: “Em…… Em vì sao lại muốn vẽ đồ án Tử Điểu ở hiện trường? Chẳng lẽ…… Em thật sự là Tử Điểu?”

“Em không phải, ngày từ đầu em đã muốn đem hết thảy giá họa cho Tử Điểu rồi, trước kia anh đã nói với em rằng Tử Điểu đã vượt ngục, hơn nữa người biết chuyện này còn rất ít cho nên em chắc chắn bản thân chỉ cần bắt chước Tử Điểu, ở hiện trường vẽ huyết án đó thì cảnh sát sẽ cho rằng em chính là Tử Điểu.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro