#17: Ăn cơm phải chay mặn phối hợp
Trần Viên kinh hô một tiếng, đánh A Võ một cái: "Ai da, sao cậu lại trộm sổ tay của Hà Lệ thế, viên đồng chí cảnh sát à, A Võ cũng không phải cố ý đâu, hắn cái gì cũng không hiểu mà."
Lục Khoa cười lạnh nói: "Là thật sự cái gì cũng không hiểu hay là giả vờ?"
Sắc mặt Trần Viên khó coi: "Tôi lừa anh làm gì? A Võ từ hai năm trước đã bắt đầu biến thành như vậy, tôi thấy hắn đáng thương nên vẫn luôn cho hắn lưu lại Họa Điểu Gia Viên."
"Cuốn sổ này chúng tôi sẽ mang đi." Lục Khoa cùng Trình Tinh lại ở chỗ này điều tra khách thuê hồi lâu, thấy không điều tra ra thêm manh mối gì đành phải rời đi.
Liễu Triệt ở cửa vẫn đang vẽ tranh, ngẩng đầu mỉm cười nhìn về phía Trình Tinh: "Về nhà sớm một chút."
Trình Tinh mím môi, có chút xấu hổ "Ừ" một tiếng.
Lục Khoa cau mày, khó chịu trừng mắt liếc nhìn Liễu Triệt một cái, Liễu Triệt đối với ánh mắt này của hắn làm như không thấy.
Trần Viên kéo A Võ từ trong phòng đi ra, đứng ở phía sau Liễu Triệt nhìn bóng dáng hai người đang sóng vai rời đi: "Sẵn bọn họ còn chưa đi xa hay tôi kêu A Võ đi giết luôn nhé."
Liễu Triệt đanh mắt, nghiến răng thấp giọng nói: "Cô dám!"
"Liễu Triệt! Bọn họ đã tra được tới nơi này, anh rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì thế? Anh trở nên 'tốt bụng' từ khi nào vậy?"
"Hừ, nếu không phải bởi vì trong lúc làm việc cô bị Hà Lệ nhìn thấy thì chúng ta cũng sẽ không rước lấy nhiều phiền toái như này. Người khác tôi lười quản, nhưng nếu cô dám động đến Trình Tinh thì tôi sẽ tự tay giết chết cô."
Trần Viên kinh ngạc há mồm, cười nhạo nói: "Anh hồ đồ rồi hả? Anh muốn chúng ta đều ngồi tù sao? Anh cho rằng sự tình bại lộ thì anh vẫn có thể toàn thân mà lui à?"
Liễu Triệt không nói lời nào, không phản ứng Trần Viên chỉ vẫy vẫy tay: "Tiểu Kỳ."
Cách đó không xa cô bé nhỏ đang ngồi xổm chơi với cục đá lập tức tươi cười chạy đến bên cạnh Liễu Triệt.
"Tiểu Kỳ, em thích anh trai nhiều hơn hay là thích mẹ nhiều hơn?"
Trần Kỳ núp ở bên cạnh Liễu Triệt, mắt to thật cẩn thận phẫn nộ nhìn chằm chằm vào Trần Viên: "Thích anh trai."
Khóe miệng Liễu Triệt nhếch lên, chậm rãi quay đầu nhìn Trần Viên phía sau: "Tôi sẽ giúp cô chăm sóc con gái và A Võ."
Trần Viên nhíu mày, ngón tay run rẩy, lui về phía sau một bước: "Anh đây là có ý gì?"
Liễu Triệt khẽ mỉm cười, độ ấm xung quanh đột ngột giảm xuống.
"...... Tôi hiểu rồi, khó trách ngày đó anh bắt A Võ ăn mặc kín mít như vậy đi giúp anh đưa lễ vật, hóa ra là anh đã sớm lên kế hoạch tốt, anh thật đủ vô tình...... Trách tôi, trách tôi dữ hổ mưu bì." Trần Viên tuyệt vọng ngửa đầu, sau đó chảy xuống hai hàng nước mắt: "Tôi vốn chỉ là muốn chữa khỏi bệnh cho A Võ, nhưng nhìn dáng vẻ này hẳn là không còn cơ hội nữa rồi, anh nhất định phải chăm sóc tiểu Kỳ thật tốt."
( "Dữ hổ mưu bì": Câu thành ngữ này có nghĩa là bàn định với con cáo hoặc con hổ để lột da chúng. Nay thường dùng để ví về những việc bàn luận đều phải hy sinh lợi ích của đối phương, thì nhất định không thành công. )
Liễu Triệt không gật đầu cũng không lắc đầu, hắn vẫn duy trì nụ cười, ánh mắt hừng hực lửa hưởng thụ sự tuyệt vọng cùng đau đớn của Trần Viên.
Sau khi Liễu Triệt về đến nhà liền đem áo khoác cùng một ít bông trong tủ quần áo và miếng độn giày tăng chiều cao ra, hắn đem mấy thứ này bỏ vào trong túi đựng rác rồi ném đi.
Trời chiều dần dần tối sầm lại, trong phút chốc bầu trời mây đen bao phủ, hắn nhàn nhã dựa vào trên ghế sa lông trong phòng, rũ mắt nhìn cơn mưa trút xuống, lẩm bẩm nói: "Hôm nay cậu ta sẽ không trở về nhỉ?"
Sắc trời trở nên cực kỳ u ám, Trình Tinh đứng ở cửa Cục Công An, gió lạnh không ngừng thổi về hướng cậu.
Lục Khoa từ bên trong cánh cửa ra tới, đi đến bên cạnh cậu: "Mưa lớn thật đấy, nhìn kiểu này chắc trong chốc lát sẽ không ngừng được đâu."
Trình Tinh tán thành gật gật đầu.
Đột nhiên, Lục Khoa cởi áo khoác lên đầu hai người: "Đi, chúng ta chạy thôi."
Trình Tinh ghét bỏ lui về phía sau: "Cái áo kia của anh căn bản là chắn không được mưa, anh cứ tự đi trước đi, không cần phải để ý đến tôi đâu." Sắc mặt của cậu rất khó nhìn, trừng mắt về phía làn mưa to trắng xóa, khí tràng trên người cậu cùng ngày xưa hoàn toàn bất đồng, chính là loại khí tràng cường đại người sống chớ tới gần.
"Cùng tôi chạy ra ngoài thì có làm sao, mưa càng lúc càng lớn, chẳng lẽ cậu cứ muốn đứng đây chờ à?"
Trình Tinh rũ mắt gật đầu thật mạnh.
Lục Khoa kinh ngạc nhếch môi: "Ha? Thật là phiền toái, tôi ra ngoài mua ô cho cậu."
"Không cần." Tầm mắt Trình Tinh nhìn về phía cách đó không xa, trên đường có một chiếc xe, chiếc xe đó cậu nhớ rõ, đến cả bảng số xe cậu cũng nhớ rõ ràng.
Cửa xe trước của chiếc Audi chậm rãi mở ra, tạt ngang một mảnh bọt nước nhỏ bé, sau đó cửa xe hoàn toàn mở ra, một chiếc ô màu đen từ bên trong được bật lên, theo sau đó là một người đàn ông dung mạo bất phàm ôn tồn lịch sự bước ra, ánh mắt hắn ngay từ khi xuống xe đã thẳng tắp nhìn chằm chằm vào Trình Tinh.
"Có người tới đón tôi." Trình Tinh nhàn nhạt nói, trên mặt không có một tia cảm xúc.
Lục Khoa nhíu mày, tay khoác ở trên vai Trình Tinh, như thể đang thể hiện chủ quyền của mình một cách công khai.
Liễu Triệt chậm rãi từ trong mưa đi tới, dừng lại trước mặt hai người, nhìn chằm chằm cánh tay trên vai Trình Tinh thở ra một hơi: "Tôi thật sự không thích người khác đụng vào đồ của mình."
Lục Khoa "Phì" một tiếng nói: "Anh nói của anh thì là của anh chắc? Anh là cái thá gì?"
Liễu Triệt lại một lần nữa bỏ qua Lục Khoa, tầm mắt chuyển qua trên mặt Trình Tinh, lễ phép cười: "Nếu tôi không tới đón cậu chỉ sợ cậu đã bị con mèo hoang ở đâu bắt mang đi rồi, không phải tôi đã nói rồi sao? Đồ ăn bên ngoài nào có tốt như trong nhà."
Trình Tinh nhíu mày nhìn Liễu Triệt.
Ngược lại Lục Khoa ở một bên chưa từng cảm thấy phẫn nộ như thế, hắn thực sự chán ghét loại người không chỉ thẳng họ tên mà mắng như thế này, cả ngày chỉ biết đá đểu bằng mấy câu nói âm dương quái khí.
"Oa, ngôi sao nhỏ, vị chủ nhà này là đang coi thường cậu đó."
Liễu Triệt nhìn về phía Lục Khoa: "Nếu làm anh cảm thấy không thoải mái thì cho tôi xin lỗi." Hắn lại nhìn về phía Trình Tinh: "Như thế nào? Không muốn cùng tôi về nhà à? Hay là nói...... cậu sợ tôi? Em trai cậu còn đang ở nhà chờ cậu đấy, cậu không định về à?"
Trình Tinh mở to hai mắt nhìn thẳng Liễu Triệt, rồi chợt mỉm cười: "Sao có thể như vậy được chứ, vì sao tôi lại phải sợ anh? Vừa rồi tôi đang ngây người một chút thôi, đi nào." Cậu quay đầu vẫy vẫy tay với Lục Khoa: "Lục đội, tôi đi trước đây, ngày mai gặp."
"Được, ngày mai gặp lại, nhớ có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi đấy, nhất định phải gọi, bất cứ lúc nào cũng được."
Trình Tinh ngồi trong xe không ngừng nhìn ra ngoài cửa sổ, nước mưa từ trên cửa sổ chảy xuống.
Liễu Triệt nhìn chằm chằm con đường phía trước hỏi: "Sao vậy? Cậu giống như không được vui."
"Ừm...... Tôi rất ghét những ngày mưa, u ám, ảm đạm, rất áp lực."
"Tôi lại ngược với cậu, tôi rất thích những ngày mưa." Liễu Triệt nhìn màn hình trong xe: "Thời gian trôi nhanh quá, đã tám giờ rồi."
Sau khi hai người trở về nhà, Chu Kính Vũ từ bàn ăn bên trong đi ra đón: "Anh, mau tới ăn cơm đi."
Liễu Triệt nhíu mày: "Cậu vào bếp?"
Chu Kính Vũ nhìn về phía Liễu Triệt: "Anh khẩn trương thế làm gì? Trong phòng bếp cất giấu bí mật gì sao?"
Liễu Triệt không vui nhìn chằm chằm Chu Kính Vũ, nhưng rất nhanh ánh mắt hắn lại trở nên bình tĩnh bởi vì Chu Kính Vũ đã hướng về phía Trình Tinh nói:"Em không biết nấu ăn, này là em mua từ bên ngoài về đấy, không có cách nào cả, chủ nhà anh nấu ăn vị kỳ quá mà."
Liễu Triệt mỉm cười nói: "Nhưng Trình Tinh thích ăn, cậu ấy thích quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác."
Ngay khi những lời này nói ra, Chu Kính Vũ đột nhiên cảm giác được nguy hiểm, vẻ mặt của Trình Tinh tràn đầy xấu hổ.
Ngồi vào bàn ăn, Liễu Triệt gắp một khối thịt kho tàu cho Trình Tinh: "Đây là món cậu thích."
Chu Kính Vũ lập tức gắp thêm đồ ăn cho Trình Tinh: "Anh à, thịt quá nhiều dầu mỡ, anh ăn thêm một ít rau này đi."
Trình Tinh mắt nhìn chằm chằm hai người kia, bất đắc dĩ nhún vai: "Hai tên quỷ ấu trĩ này, ăn cơm thì đương nhiên phải chay mặn phối hợp rồi." Cậu gắp đồ ăn cho Liễu Triệt, lại gắp thịt cho Chu Kính Vũ: "Đừng chỉ có gắp đồ ăn cho tôi, cả hai người cũng ăn nhiều một chút đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro