Chương 3: Khắc cốt ghi tâm (H)
Dù có cố gắng trốn tránh đến đâu, Nhậm Hữu Gia cũng hiểu rằng người đang sỉ nhục và tra tấn mình thực sự chính là Nhậm Hữu Hòa - em trai ruột của anh sau sáu năm xa cách.
Có lẽ anh biết rằng em trai ngay cả bây giờ vẫn hận mình sau ngần ấy năm trời. Tiếng khóc tê tâm liệt phế của hắn khi họ chia tay tựa hồ vẫn còn quanh quẩn bên tai. Anh chưa bao giờ tưởng tượng rằng em trai sẽ hận mình sâu đậm đến vậy. Anh nghĩ rằng cùng lắm hắn chỉ oán trách mà thôi, anh sẵn sàng cố gắng hết sức để bù đắp, nhưng em trai lại dùng phương thức kỳ quái lại kinh tởm như vậy để trả thù mình.
Nếu hắn muốn đánh anh một trận thì hoàn toàn có thể, anh sẽ tuyệt đối không đánh trả, bởi vì đối phương là em trai anh, máu mủ tình thâm. Cho dù anh không làm gì sai, anh cũng có thể nhượng bộ trước sự tùy hứng của em trai mình, nhưng bắt anh phải chịu đựng tình huống trước mắt này thì thật sự là quá đáng.
Đôi mắt anh trở nên ướt át và đỏ hoe, anh tuyệt vọng ngẩng đầu lên rên rỉ, dùng ánh mắt cầu xin em trai lấy thứ đó ra khỏi miệng.
Nhậm Hữu Hoà cười lạnh kéo chiếc quần lót trong miệng anh ra, hạ giọng uy hiếp anh, "Đừng lớn tiếng, nếu có người đến gõ cửa, em sẽ mở cửa cho tất cả mọi người đến xem bộ dạng bây giờ của anh."
Anh dùng sức gật đầu, dùng giọng điệu đầy nước mắt khuyên răn em trai, ép giọng xuống nhỏ nhất có thể, "Hữu Hòa, thả anh ra... đừng làm thế... anh sợ lắm."
Nhậm Hữu Hoà nhìn đôi môi run rẩy của anh, đột nhiên hôn lên miệng, còn thuận tiện duỗi đầu lưỡi xâm phạm vòm miệng. Anh không kịp phản ứng, sốc đến mức quên mất định nói gì, ngơ ngác há to mồm tùy ý em trai khuấy đảo. Trong đầu anh đầy chấm hỏi cùng chấm than.
Đợi đến khi Nhậm Hữu Hoà hài lòng kết thúc nụ hôn, anh mới lắp bắp như sét đánh: "Em... sao có thể... đây là... anh là anh trai của em!"
Nhậm Hữu Hòa sắc mặt tối sầm, đôi mắt nhu hòa trở lại lạnh lùng, ngữ điệu trào phúng mà ác ý thấp giọng nói: "Có làm sao đâu? Hồi nhỏ chúng ta không phải thường xuyên hôn nhau đấy sao?"
"Chúng ta đã lớn rồi! Hữu Hòa, em sao vậy? Mau cởi trói cho anh!" Nhậm Hữu Gia sau cú sốc đã bình tĩnh lại, bày ra tư thái một người anh trai. Khi không có anh ở bên cạnh, hẳn là Hữu Hòa đã bị người khác dạy dỗ lệch lạc. Đầu của anh đau nhức dữ dội, không biết bởi vì say rượu hay là lo lắng.
"Em sẽ cởi trói cho anh. Bây giờ anh chớ lộn xộn, em muốn làm gì đó để khiến anh cảm thấy vui vẻ." Nhậm Hữu Hoà nhếch môi mỉm cười tà ác, kéo chiếc tủ đầu giường ra, gel bôi trơn đã được chuẩn bị sẵn.
Cảm giác vô cùng nóng bỏng sống động... Nhậm Hữu Hoà cười càng vui vẻ hơn, mở chai gel bôi trơn đổ vào lòng bàn tay xoa một lúc. Bàn tay nhanh chóng nóng lên, sau đó đôi bàn tay trơn trượt ấm áp nắm lấy cậu nhỏ anh trai, tay còn lại linh hoạt chơi đùa với hai hòn bi, ấn vào bộ vị đáy chậu.
Nhậm Hữu Gia nhịn không được bật ra tiếng rên rỉ. Nơi này ngoại trừ chính anh, ngoài ra những người khác không được chạm vào. Nhiệt độ lòng bàn tay Nhậm Hữu Hòa rất nóng, trơn trượt lại không quá dính, so với anh tự mình chạm vào thoải mái hơn rất nhiều. Mặc dù con trai lúc tranh nhau đi vệ sinh cũng sẽ so đo lớn nhỏ, nhưng ai lại đụng chạm vào chỗ ấy. Điều này là không đúng... anh chỉ có thể để vợ tương lai của mình chạm vào, thế quái nào lại bị em trai nắm trong tay...
Nhậm Hữu Gia đầu óc hỗn loạn, cơn đau đầu sau khi uống rượu cùng với nửa người dưới bị kích thích mãnh liệt khiến anh cảm nhận được khoái cảm ồ ạt, nhưng căn bản không cứng nổi. Anh mơ hồ có một ý nghĩ, anh không thể cứng rắn trước mặt em trai mình, như vậy quá không hợp lẽ thường, sau này anh sẽ biết phải đối mặt với em trai mình như thế nào đây?
Kỹ năng dùng tay của Nhậm Hữu Hòa thực sự rất tốt, những người từng hưởng qua đều khen ngợi hắn. Nhìn anh trai giãy giụa trong vòng tay mình, từ đầu đến cuối cái ấy vẫn nửa cứng nửa mềm. Nhậm Hữu Hòa bắt đầu trở nên nóng nảy, sự kiên nhẫn gần như cạn kiệt.
"Có phải anh không cứng được hay không? Năm nay mới 20 tuổi mà đã không cứng được?"
Nghe ngữ khí khinh bỉ của em trai, Nhậm Hữu Gia càng cảm thấy nhục nhã hơn. Những giọt nước mắt đọng lại trong hốc mắt đã lâu cuối cùng cũng chảy dài, đứt quãng cầu xin em trai, "Em thả.... thả anh ra... anh muốn về nhà..."
Sau một hồi náo loạn ầm ĩ, chim nhỏ hoàn toàn mềm nhũn. Nhậm Hữu Hòa khinh thường buông ra, tách đùi anh trai ra xem xét lỗ nhỏ kia đang đóng chặt.
"Màu sắc không tệ, chắc anh không bị người khác chơi qua rồi chứ?" Hắn nói ra những lời hạ lưu, nhưng nét mặt lại có vẻ thờ ơ, chỉ có đôi mắt tập trung là tràn đầy hưng phấn. Nhậm Hữu Hòa bôi đầy gel bôi trơn lên ngón tay tiến vào trong thân thể anh trai, từng chút một thăm dò phía bên trong, tham lam như đang khám phá kho báu. Mặc kệ anh trai khóc lóc đến mấy cũng không dừng tay.
Vốn dĩ muốn vệ sinh sạch sẽ cho anh trai nhưng Nhậm Hữu Hòa thực sự không muốn đợi lâu hơn nữa, huống hồ chính anh trai cũng muốn bị chơi. Còn có chuyện gì bẩn hơn thế này? Cho nên cũng không sao, dù sao thân thể của anh trai trông rất khỏe mạnh, lỗ sau của anh xúc cảm cũng chặt và sạch sẽ, tuyệt sẽ không phá hỏng phong tình.
Nhậm Hữu Hoà mất một lúc mò mẫm các điểm nhạy cảm trên cơ thể anh trai, cuối cùng cũng tìm được nơi khiến đối phương run lên rên rỉ, thứ phía trước cũng trở nên cứng ngắc, run rẩy rỉ ra dịch trắng.
"Anh ơi, cảm giác có dễ chịu không? So với xuất tinh thì sướng hơn phải không?"
Nhậm Hữu Gia bị khoái cảm kéo dài đến mức muốn co giật, anh vẫn chưa thể cương cứng hoàn toàn. Anh chỉ muốn dứt khoát ngất đi hoặc mau chóng kết thúc. Đồng thời nó khiến anh cảm thấy sợ hãi, vĩnh viễn không thể quên loại cảm giác mãnh liệt này: Tội lỗi, nhục nhã, phản đạo đức... Hết thảy hỗn hợp cùng một chỗ, khắc cốt ghi tâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro