Chương 1: Sự khởi đầu của cơn ác mộng
Tháng chín khai giảng, Nhậm Hữu Gia là một sinh viên năm ba người địa phương, đang phụ trách tiếp đón sinh viên năm nhất. Năm ngoái anh đã quen thuộc với công việc này, dù dự kiến năm nay sẽ rất mệt, nhưng anh vẫn vui vẻ chạy ngược chạy xuôi chào đón các em sinh viên khóa dưới vừa mới bước vào sân trường.
Xung quanh toàn là những gương mặt trẻ trung, ánh mắt tràn ngập hiếu kì cùng chờ mong, tựa như một đàn chim nhỏ ồn ào đông đúc. Nhậm Hữu Gia cơ hồ không có thời gian ngồi xuống nghỉ ngơi, khi phải chỉ đường khi phải giải đáp, không thì bưng trà rót nước, cuống họng dần khàn đi mới nhớ tới mình cũng nên uống một ngụm nước.
Đang nghĩ tới đây, trước mặt bỗng nhiên xuất hiện một cốc nước đầy, một giọng nói xa lạ hữu lực mà rõ ràng, "Học trưởng, anh khát nước?"
Anh cảm kích nhận lấy, ngẩng đầu lên nói lời cảm ơn. Người đàn em này cao hơn anh một chút. Khi nhìn rõ khuôn mặt tươi cười của đối phương, anh đột nhiên cảm thấy giống như đang mơ, khàn giọng ngập ngừng gọi, "Hữu... Hoà?"
"Vâng, là em đây." Nam sinh cao lớn tiếp tục mỉm cười. Khuôn mặt đẹp đẽ của hắn thân thiết đến mức anh không thể tin được, cảm giác thật xa vời, lại trông rất giống khuôn mặt của người mẹ.
Anh cố nén xúc động không để mình hét lên, lùi lại một bước quan sát đối phương thật cẩn thận, "Hữu Hòa, đúng là em! Em... em đã lớn rồi."
Nhậm Hữu Hoà mỉm cười tiến lại gần anh một bước, dang tay ôm lấy vai anh, hai anh em đã lâu không gặp lập tức tiến lại gần nhau, "Anh, anh cũng đã lớn rồi."
Nhậm Hữu Gia cũng kịp phản ứng lại, ôm lấy em trai mình: "Đúng vậy! Hữu Hoà, em cao lớn như vậy, sao em lại tới đây? Mẹ thế nào rồi? Lần trước anh gọi điện cho mẹ, mẹ còn nói em không chịu tiếp, anh còn tưởng là...... Em vẫn giận anh."
Nhậm Hữu Hoà lắc đầu, vẻ mặt xấu hổ, siết chặt tay anh trai giải thích, "Đó là bởi vì em không hiểu chuyện, bây giờ em đã lớn, em biết anh đều vì muốn tốt cho em mà thôi. Anh à, em rất nhớ anh."
Nhậm Hữu Gia vui mừng phát điên, vội vàng đỡ lấy ba lô sau lưng em trai, "Đường xa như vậy, em hẳn là mệt rồi, anh dẫn em đi ăn chút gì đó trước."
Anh quay lại giải thích với các sinh viên khác một chút, rồi kéo em trai mình đi về phía căng tin trong khuôn viên trường, đi được mấy bước thì "A" một tiếng, "Hữu Hòa, em không cần phải trọ ở trường phải không? Sao em không về nhà cùng anh? Cũng tiết kiệm chi phí nữa. Còn về cha... em không cần phải lo lắng."
Nhậm Hữu Hoà cũng dừng lại, vẻ mặt rất phức tạp nhìn anh trai mình, bên trong ánh mắt đen láy bắn ra hai đạo hàn quang sắc bén, nhưng trên mặt lại nở nụ cười, "Thật sao? Ông ấy... bây giờ thế nào?"
Vừa nhắc tới cha, gương mặt Nhậm Hữu Gia lập tức lộ ra vẻ mệt mỏi, khe khẽ thở dài, "Ông ấy sức khỏe không ổn, tính tình vẫn rất nóng nảy... Nhưng em không cần lo lắng, anh sẽ để mắt tới. Lại nói, em đã lâu không gặp ông ấy... Nếu ông ấy nói điều gì không xuôi tai, em cứ coi như không nghe thấy. Anh nhìn ra được trong lòng cha vẫn nhớ em và mẹ."
Nhậm Hữu Hoà im lặng vài giây, sau đó vỗ vỗ vai anh trai: "Được rồi, em cùng anh về nhà, nếu ở nhà em nói điều gì không xuôi tai khiến cha nổi giận, anh phải giúp em đấy, anh trai."
Nhậm Hữu Gia không ngờ lại có thể dễ dàng như vậy thuyết phục được em trai, anh sửng sốt một lúc rồi mới vô cùng phấn khích gật đầu lia lịa, "Đương nhiên! Cứ quyết định thế đi, Hữu Hoà, chúng ta đi ăn cơm trước!"
"Anh à, chúng ta ra ngoài ăn đi, đã lâu không gặp, em muốn tìm một nơi yên tĩnh hơn để nói chuyện với anh. Với cả, anh còn phải uống chút rượu với em, hôm nay em rất vui."
Nhậm Hữu Gia do dự một lát, nghĩ rằng mình kiếm được không ít tiền trong kỳ nghỉ hè, hơn nữa học bổng kỳ trước cũng chưa động đến bao nhiêu, dứt khoát gật đầu đáp ứng, "Em thích ăn gì cứ nói, anh sẽ đưa em đến chỗ ăn ngon. Nhưng đừng uống quá nhiều. Tửu lượng của anh rất kém, em cũng còn nhỏ, uống quá nhiều sẽ có hại cho sức khỏe."
"Anh à, tốt nhất để em mời." Nhậm Hữu Hoà chộp lấy túi hành lý đeo lại trên lưng mình, kéo anh hướng về phía cổng trường, "Hôm qua em tới ở khách sạn, chúng ta đi đến đó từ từ ăn uống. Căn phòng riêng nhỏ mà không bị người khác quấy rầy."
Nhậm Hữu Gia giật mình, bị hắn bước nhanh làm cho lảo đảo, "Khách sạn? Rất đắt tiền. Em thật lãng phí... Tranh thủ thời gian về nhà đi."
"Trả phòng phải quay lại làm thủ tục, anh chỉ cần đi theo em. Sau bữa trưa chúng ta sẽ trả phòng rồi em về nhà với anh."
Nghe em trai cường thế nhưng ngoan ngoãn nghe lời, Nhậm Hữu Gia đành phải đau lòng tiếp nhận, quyết tâm tự mình trả tiền cơm trưa, nhưng lại không khỏi thở dài.
Bản thân không ở bên cạnh em trai quả nhiên là không được, may mắn thay, mẹ dường như tái hôn với một người rất tốt. Quần áo trên người hắn có thể thấy là có giá trị đắt tiền, dáng vẻ tiêu tiền cũng có chút vung tay quá trán. Tuy nhiên, bây giờ em trai đã trở về bên cạnh mình, dù chỉ học đại học mấy năm cũng phải quản giáo thật tốt, bù đắp những gì hắn đã thiếu sót trong mấy năm qua.
Tuy rằng quyết tâm chiêu đãi em trai một bữa ngon, nhưng khi ngồi trong phòng riêng sang trọng nhìn thực đơn, Nhậm Hữu Gia giật mình, không khỏi hít sâu một hơi.
Trước ánh mắt vô tội của em trai, anh ngượng ngùng im lặng, gắp đồ ăn cho em trai rồi hai người bắt đầu uống rượu. Bọn họ càng lúc càng trò chuyện hăng say, tựa hồ chủ yếu là anh nói, nhớ lại lúc trước gia đình gập ghềnh nhưng cũng có khoảng thời gian ngọt ngào hạnh phúc, còn có cuộc sống gian khổ sau khi em trai và mẹ rời đi. Anh lặp đi lặp lại lời xin lỗi với đối phương, em trai nghe nhiều mà nói ít, chuyện mấy năm qua của bản thân chỉ nói một câu rất đơn giản là "Rất tốt."
Bất tri bất giác anh đã chếnh choáng, mọi thứ trở nên mơ hồ, nghe thấy em trai trầm giọng gọi tên mình, tựa hồ có chút nghiến răng. Anh đáp lại bằng nụ cười ngốc nghếch, đưa tay sờ loạn mặt em trai, lặp đi lặp lại nhiều lần, "Em giống mẹ quá, anh nhìn thoáng qua là nhận ra ngay."
Một lát sau, anh mơ hồ nghe thấy em trai gọi nhân viên thanh toán hóa đơn. Anh cố gắng mở ví ra nhưng bị một cánh tay khỏe mạnh ngăn lại, đồng thời nghe được tiếng cười nhẹ của em trai.
Sau đó, anh say khướt được dìu đi về phía thang máy, ra ra vào vào rẽ vài lần. Khi em trai kéo cửa phòng mở ra, anh vừa bước vào cửa liền ngã xuống đất. Em trai một bên thấp giọng cười, một bên thô bạo mà kéo anh lên, đẩy anh xuống chiếc giường rộng rãi mềm mại. Giấc mộng đẹp mơ hồ dần biến thành cơn ác mộng hoang đường.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro