Chương 7
Lần này Phương Hộc không đến giúp Viên Kiệu, hắn không biết đi đâu.
Tệ hơn nữa, giáo viên phụ trách hậu cần còn nói, ký túc xá trống một cái giường, để Viên Kiệu chuyển đến đó.
“Vừa nhìn là biết cậu có phản cốt,” giáo viên vừa nói vừa yêu cầu Viên Kiệu điền đơn, “Đừng lại bỏ trốn, gây rắc rối cho thầy Phương.”
“Lại?” Viên Kiệu nghe được một chữ.
“Thầy Phương quá mềm lòng,” giáo viên hậu cần nói, “Để cậu ở cùng với cậu ta, tôi sợ cậu ta lại bị lừa thả cậu ra ngoài.”
Lại còn từng có chuyện này? Viên Kiệu hơi kinh ngạc: “Cậu ta phạm sai lầm như vậy, sao không bị đuổi việc?”
Tối thiểu cũng phải trừ lương!
“Công việc?” Giáo viên hậu cần liếc nhìn Viên Kiệu, “Với cậu ta mà nói cũng không phải là công việc.”
“Giáo sư Ngô là cha của thầy Phương.”
Chờ một lúc, thấy Viên Kiệu vẫn im lặng, giáo viên hỏi: “Cậu sao vậy?”
“Trường đạo đức này còn là doanh nghiệp gia đình.” Viên Kiệu cảm thán.
Một lát sau, Viên Kiệu lại gặp được người thừa kế sản nghiệp gia tộc.
Phương Hộc còn chưa đẩy cửa bước vào, Viên Kiệu đã biết anh đến. Mùi pheromone nồng nặc, Viên Kiệu có thể ngửi thấy qua khe cửa.
Máu trong cơ thể lại sôi trào, chỉ có thể cắn lưỡi kiềm chế, Viên Kiệu lần thứ hai xác nhận, Phương Hộc quả thực là Omega.
Nồng đậm đến nỗi thậm chí không giống hoa hồng nguyên bản, có lẽ là tinh dầu hoa hồng linh tinh gì đó, khiến Viên Kiệu nhớ đến cơ thể đau nhức lúc trước đi xoa bóp.
Kỹ thuật viên Omega kia, đã nhiệt tình còn nói nhiều, chính là dùng loại tinh dầu hương hoa hồng này, vừa ấn bả vai Viên Kiệu vừa hỏi: “Anh có cần phục vụ đặc biệt không? Miễn phí nha.”
“Chỉ cần ấn đến hết giờ là được.” Viên Kiệu thiếu kiên nhẫn, “Đừng làm gì khác.”
Giọng điệu của Viên Kiệu không quá tốt, quả nhiên kỹ thuật viên cũng yên phận, ngừng nói những lời thừa thãi. Viên Kiệu ra ngoài được cũng khá may mắn, những gian thương này quả thực đều là loại quỷ kế đa đoan, đầu tiên là nói tặng miễn phí, về sau phải bỏ tiền ra. Doanh nghiệp khai phá trò chơi khắc kim, đều kiếm bộn tiền bằng cách này.
Ngay lúc đó hắn nói với bạn thân Alpha Quản Nghiêm, Quản Nghiêm chỉ gửi cho hắn một chuỗi ‘????’, sau đó nói: “Tôi phục cậu luôn, lần sau hay là cậu đi tìm người khiếm thị mát xa đi, dù sao thì cậu với họ cũng gần như cùng một loại người.”
Quản Nghiêm… Quản Nghiêm bây giờ không còn là Alpha, anh vẫn là bạn của Viên Kiệu, chỉ có điều, là một người bạn lo lắng Viên Kiệu là gay, vì vậy đã liên hợp đưa hắn vào đây.
Quản Nghiêm vẫn luôn quan tâm như thế, trước đây sẽ nói cậu cứ vậy thì làm sao tìm được Omega, ai sẽ chịu bên canh cậu. Bây giờ thì tốt rồi, anh không cần quan tâm, thế giới này căn bản là không có Omega.
Cũng không đúng… hình như có một người ở ngay trước mặt.
“Cậu nhìn cái gì?” Phương Hộc bị Viên Kiệu nhìn chằm chằm, nhịn không được.
“Tôi chỉ đang suy nghĩ,” Viên Kiệu nói, “May là tôi dị ứng phấn hoa, nếu không đã sớm phát tình.”
“Hả?” Đương nhiên Phương Hộc không hiểu.
“Tôi đi đây,” Viên Kiệu nhớ tới muốn nói một chuyện với Phương Hộc, “Hôm nay tôi lại nói bậy, giáo viên hậu cần bảo tôi chuyển vào ký túc xá sinh viên, đừng làm phiền cậu, tránh cho cậu mềm lòng thả tôi chạy.”
Phương Hộc thở dài, tựa như đã sớm biết Viên Kiệu sẽ xảy ra chuyện: “Vậy cậu đi đi, giáo viên nói rất có lý, cậu cũng đừng chạy, lỡ…”
Anh không tiếp tục.
Lần nọ nhẹ dạ, dĩ nhiên Phương Hộc đã phải trả giá đắt, không phải bị mất việc hay bị trừ lương, hay là dùng cách xử phạt về thể xác nào đó có vẻ khủng khiếp, mà thực tế sau khi người kia trốn thoát, cũng không đạt được tự do trong tưởng tượng. Cậu ta chết trong nhà. Cha mẹ đón cậu ta về, bởi vì ‘vô tình’, ‘ra tay quá nặng’, hay bởi vì ‘quá yêu cậu ta’, nên đã phạm sai lầm.
Hôm nay khi đến gặp giáo sư Ngô, giáo sư Ngô nói: “Có thể tối nay cậu phải đi.”
“Chuyện gì vậy?” Phương Hộc hỏi, anh không chắc đó có phải là câu trả lời mình muốn nghe hay không.
Giáo sư Ngô cau mày: “Mấy ngày nay bên ngoài đều đưa tin tiêu cực đối với trường học, cũng có một số người trong cuộc tung tin, ồn ào huyên náo, phải đem tin tức đè xuống.”
Ông không tìm nhầm người, quả thực Phương Hộc biết cách giải quyết, anh từng học báo chí, trước kia quen biết nhiều người trong ngành.
Phương Hộc chỉ nói: “Được, tôi sẽ cố gắng.”
“Ngày giỗ của mẹ cậu sắp đến.” Giáo sư Ngô nói thêm, “Cậu cùng tôi đi thăm bà ấy.”
“Không biết bà ấy có muốn gặp tôi không.” Phương Hộc nói.
Những lời giáo sư Ngô nói, Phương Hộc đã quên, có lẽ vì anh không bằng lòng nhớ kỹ. Giáo sư Ngô, hoặc là thái độ của cha anh không tệ, Phương Hộc bây giờ ở trong mắt ông là đứa con cải tà quy chính. Mà tha thứ và lãng quên đều là thiên phú của cha mẹ, chính bọn họ chỉ nhớ rõ yêu và trả giá.
“Phương Hộc?” Viên Kiệu xua tay trước mặt Phương Hộc, “Sao lại trơ mặt ra thế?”
Phương Hộc nói: “Suy nghĩ sau khi cậu dọn ra ngoài, chỉ vài ngày là xong đời.”
“Sẽ không,” Viên Kiệu nói, “Không phải là nhẫn nại thôi sao, cấp trên có yêu cầu gì thì thay đổi, coi như bọn họ trả lương cho tôi. Ít nhất sẽ không hai giờ sáng gọi điện thoại kêu tôi mở máy tính.”
Hắn suy nghĩ, lại bỏ thêm một câu: “Không có ý nói chỗ của mấy cậu tốt.”
“Cậu còn không mau cút đi.” Phương Hộc lườm hắn, anh bây giờ không khỏe, nhìn cũng không có lực uy hiếp.
Viên Kiệu đương nhiên phải đi, nếu không đi thật sự sẽ động dục. Nhưng trước khi rời đi, còn có một việc muốn hỏi Phương Hộc: “Tôi muốn hỏi cậu… Cậu có phải đang giấu người khác chuyện gì không?”
Phương Hộc im lặng một lúc rồi nói: “Đây không phải việc của cậu.”
Vậy là có.
Viên Kiệu nói: “Quả nhiên tôi đoán không sai, chuyện này ảnh hưởng rất lớn đối với cậu.”
Tên này đang phí lời gì vậy, Phương Hộc không vui lòng tiếp tục đoạn đối thoại: “Tôi mệt rồi, muốn đi ngủ.”
“Cậu ngủ được?” Viên Kiệu hỏi ngược lại. Mùi vị cơ thể hoàn toàn bị pheromone quấy nhiễu cũng không dễ chịu.
Đương nhiên không ngủ được. Viên Kiệu cũng biết nỗi khống khổ của việc tăng ca, anh cũng phải tăng ca làm những công việc vô nghĩa.
“Tôi sẽ thay cậu giữ bí mật.” Viên Kiệu đột nhiên nói ra lời thề son sắt, trước khi đi còn không quên nói một câu, “Nếu cậu cần ký hiệu tạm thời, có thể đến gặp tôi.”
Một Omega nam trong thế giới nữ tôn nam ti, thực sự rất tội.
Phương Hộc đang cúi đầu, nghe được câu cuối cùng cửa đã đóng lại, anh chỉ có thể đối mặt với căn phòng trống rỗng: “Sao chứ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro