Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5

Hành trình học tập của Viên Kiệu quả nhiên tiến triển không hề suôn sẻ.

"Một người đàn ông ngay cả cơm cũng không biết nấu, chẳng có phụ nữ nào muốn cưới." Thầy giáo nói trên bục giảng, "Đàn ông cần phải tập trung vào gia đình, nếu không sẽ đi chệch hướng."

Viên Kiệu ở dưới bục nghe được có hơi sửng sốt. Tiếp đó, còn có một vài học viên bước lên chia sẻ kinh nghiệm, nói rằng họ trước đây quá coi trọng sự nghiệp, bỏ bê gia đình, không quan tâm đến người nhà, vợ ngoại tình cũng là lỗi của chính bản thân, may mà bây giờ đến lớp đạo đức nam giới, suy nghĩ của họ đã được thanh lọc...

"Bạn học mới Viên Kiệu có cảm nghĩ gì không?" Thầy giáo có thể đã nhìn thấy vẻ mặt của Viên Kiệu, chỉ đích danh hắn.

Viên Kiệu nói: "Đây không phải là bệnh sao, bị cắm sừng còn tự mình sám hối cái rắm, các bạn học nghĩ như thế nào, nếu là tôi..."

"Cậu sẽ làm gì?" Thầy giáo hỏi.

Viên Kiệu nghĩ, nếu mình bị cắm sừng, có thể mình sẽ lên HuPu đăng bài trước.

"Tôi sẽ ly hôn." Viên Kiệu thận trọng trả lời.

Đáng tiếc, thầy giáo không hài lòng với câu trả lời của hắn, thậm chí còn chỉ trích hắn hết nửa tiết như thể hắn phạm tội tày trời. Nói rằng chính tư tưởng của Viên Kiệu mới dẫn đến sự bất hòa trong nhiều gia đình, không nhường nhịn, không khoan dung, không săn sóc, nếu những người như hắn tồn tại trong xã hội, đất nước sẽ diệt vong!

"Cậu đã biết sai rồi?" Thầy giáo lại hỏi.

"Thầy nói chuyện hay quá, gần hai mươi phút rồi, thầy có muốn uống chút nước trước không?" Viên Kiệu cảm thấy mình rất ân cần.

Rõ ràng, không hề biết sai, thầy giáo quyết định dạy cho Viên Kiệu một bài học.

Viên Kiệu ngửi được, hay đúng hơn là cảm nhận được một mùi hương.

Là pheromone Omega không quá nồng, chiếm một không gian nhỏ, bao bọc lấy da thịt Viên Kiệu.

"Ai phát tình vậy?" Viên Kiệu cau mày.

Thầy giáo càng tức giận hơn: "Sao miệng còn bẩn như vậy, Phương Hộc, mau đưa cậu ta đi!"

Lúc này Viên Kiệu mới chú ý tới Phương Hộc đang đứng ở cửa.

Phương Hộc tiến lại gần hắn vài bước, mùi pheromone quả nhiên càng đậm.

Phương Hộc nói: "Tôi biết cậu sẽ gây chuyện."

Viên Kiệu đã nghe không rõ Phương Hộc đang nói gì, trong đầu hắn lúc này chỉ có ba chuyện. Chuyện thứ nhất: Phương Hộc quả nhiên là Omega.

Chuyện thứ hai: pheromone của Phương Hộc là mùi hoa hồng.

Chuyện thứ ba: Phương Hộc có thể sinh con?

Viên Kiệu muốn tìm thời cơ tốt, thảo luận với Phương Hộc về vấn đề giới tính con người.

"Đưa cậu ta đến phòng điện." Thầy giáo ra lệnh cho Phương Hộc.

Viên Kiệu đột nhiên tỉnh dậy sau làn hương pheromone, phía sau Phương Hộc còn có vài tên bảo vệ cầm theo dùi cui, lần này thật sự bị điện giật.

"Tôi đi vệ sinh trước được không?" Viên Kiệu xin Phương Hộc.

Phương Hộc nắm lấy cổ tay Viên Kiệu kéo hắn ra ngoài: "Phòng điện có thể giải quyết yêu cầu của cậu."

Hắn chỉ không muốn bị điện giật!

Bảo vệ trói tay chân Viên Kiệu trên ghế tựa, Phương Hộc bật máy lên, đột nhiên ngẩng đầu nói với bảo vệ: "Các anh ra ngoài trước đi, cậu ta mới đến, cảnh này có thể sẽ khó coi, mình tôi xử lý là được."

Bảo vệ rất tin tưởng Phương Hộc, gật đầu rồi bước ra ngoài.

Viên Kiệu thấy mọi người đã rời đi, vội vàng nói với Phương Hộc: "Tôi biết cậu có tình nghĩa mà, cảm ơn người anh em, chờ tôi ra ngoài nhất định..."

"Cậu nghĩ tôi sẽ thả cậu đi?" Phương Hộc ngạc nhiên nói.

"Không thì sao cậu lại kêu bọn họ ra ngoài làm gì?" Viên Kiệu hiển nhiên.

"Vừa rồi thầy giáo đã muốn ấn nút, ông ta cho rằng cậu cần phải được giáo dục," Phương Hộc nói, "Máy này sẽ ghi lại số lần sử dụng, sau khi trình đơn nhất định phải sử dụng."

Chết tiệt, trang thiết bị trong trại tập trung còn rất tiên tiến.

Nhìn Phương Hộc cầm dụng cụ đi về phía Viên Kiệu, Viên Kiệu cuối cùng cũng coi như có cảm giác nguy hiểm, da dẻ nóng bừng do pheromone ảnh hưởng đều lạnh tanh: "Cậu làm gì! Cậu tránh xa tôi ra ahhhhhhhhhh!!!!"

Một cơn đau nhói như châm cứu truyền đến từ thái dương, quấy nhiễu thần kinh, cuối cùng Viên Kiệu cũng nhận ra sự khủng bố của nơi này. Nhưng sau khi Viên Kiệu hít thở và bình tĩnh lại, hắn mới nhận ra cảm giác đau đớn chỉ kéo dài vài giây, mặc dù hắn đã hét suốt mấy phút.

"Kết thúc rồi?" Viên Kiệu hỏi: "Sao thời gian ngắn vậy?"

"Cậu muốn nhiều thêm mấy lần cũng không phải không được." Phương Hộc không cảm xúc, nhưng mùi pheromone trong không khí lại càng nồng đậm.

Thế nhưng cách anh nói chuyện, xem ra không giống trạng thái động dục. Ngoại trừ...

"Sao cậu đổ mồ hôi nhiều thế?" Viên Kiệu hỏi, hắn thầy quần áo của Phương hộc ướt đẫm.

Phương Hộc không trả lời hắn: "Không liên quan đến cậu."

Anh cởi trói cho Viên Kiệu, Viên Kiệu đứng lên đi về phía trước. Phương Hộc không hiểu sao lại như vậy, cũng không lập tức đứng lên, biết Viên Kiệu thừa dịp anh không chú ý, vọt tới màn hình điều khiển máy dẫn điện.

"Cậu làm gì?!" Phương Hộc không kịp ngăn cản, chỉ có thể quát hắn.

May là Viên Kiệu dường như không có ý định phá hủy thứ này chỉ bằng một đấm, nếu hắn thật sự làm vậy, chỉ biết phải đối mặt với sự trừng phạt đáng sợ hơn.

"Ba phút," Viên Kiệu nhìn chằm chằm màn hình, "Thời gian khởi động chương trình ngắn nhất là ba phút."

Nhưng đau đớn mà hắn vừa cảm nhận, nhiều nhất là ba giây.

Pheromone của Omega, không nhất định được Alpha cảm nhận khi đang động dục. Trong thế giới của Viên Kiệu, những sự kiện thường xuyên xảy ra ngẫu nhiên, bởi vì bất ngờ nên cơ thể Omega lầm tưởng rằng mình đến kỳ động dục và tỏa ra pheromone, chẳng hạn như tim đập quá nhanh, tuần hoàn máu tăng tốc, hô hấp dồn dập, tình trạng cơ thể lại đột ngột trở nên suy yếu.

Giống như Phương Hộc bây giờ.

Viên Kiệu suy đoán hợp lý: "Không phải chứ, cậu vừa dùng mối nối dẫn lên người mình?"

"Thuận tay mà thôi," Phương Hộc nói, "Cậu vừa mới la hét thảm thiết, nói cậu bị điện giật chết cũng có người tin."

Tất nhiên Viên Kiệu không phải là người đầu tiên.

Phương Hộc đã tiện tay giúp đỡ rất nhiều người, ở cái nơi chật hẹp khiến người ta hít thở không thông, anh sẽ luôn giúp đỡ những người rơi vào tuyệt vọng, cảnh báo bọn họ hãy chấp nhận quy tắc ở đây, sống tiếp, sau đó ra ngoài. Nhưng Viên Kiệu có vẻ khác.

Viên Kiệu cây ngay không sợ chết đứng. Con người bị trói buộc trong khuôn mẫu quá lâu, dù không cam tâm cũng sẽ bị biến dạng. Viên Kiệu dường như lần đầu tiên cảm nhận được loại áp lực này, hắn không giống những người theo chủ nghĩa nam quyền ở thế giới bên ngoài, hắn thật sự khó hiểu, không biết tại sao thế giới này lại có những quy tắc như vậy.

"Trâu bò lắm người anh em!" Viên Kiệu ngưỡng mộ, "Cậu đang lãng phí thời gian trợ giảng ở đây, cậu nên tham gia ba môn phối hợp."

Tên này thật sự vẫn thiếu điện, Phương Hộc nghĩ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro