Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3

“Tôi là trợ giảng ở đây,” Phương Hộc vừa đi vừa nói với Viên Kiệu, “Phụ trách giúp cậu làm quen môi trường trong mấy ngày này.”

“Sao tôi không biết trợ giảng là làm những việc này.” Viên Kiệu lẩm bẩm, không vui vẻ đi theo Phương Hộc.

Trốn thoát là một lựa chọn tốt nhất, hắn liền thử ngay lập tức, lao ra cửa muốn rời khỏi nơi quỷ quái này. Kết quả là Phương Hộc trở tay chế trụ cánh tay hắn, ấn hắn vào lan can nói: “Thì ra cậu đang bỏ trốn, chạy chậm như vậy, tôi chưa kịp phản ứng, còn tưởng rằng cậu đang đi dạo.”

Phương Hộc nói: “Trợ giảng làm gì không quan trọng, quan trọng là… Cậu phải học tập thật giỏi, ở đây tiếp nhận giáo dục, cho đến…”

Anh liếc nhìn Viên Kiệu: “Khi cậu học được tam tòng tứ đức.”

“Đệt,” Viên Kiệu chửi thề trong lòng, vậy cả đời hắn cũng không tốt nghiệp được.

Phương Hồ đẩy cửa phòng làm việc: “Giáo sư Ngô, đây là học sinh mới đến hôm nay.”

Nơi rách nát này cũng hoàn thiện việc xây dựng chức vị, Viên Kiệu nghĩ thầm, có trợ giảng cũng không thiếu giáo sư, vấn đề duy nhất chính là, học sinh bị đánh thuốc mê đưa đến.

Giáo sư Ngô nhìn Viên Kiệu, hỏi Phương Hộc: “Tật xấu của cậu ta là gì.”

Viên Kiệu: “? Tôi không có tật xấu.”

Nhưng giáo sư Ngô và Phương Hộc hiển nhiên không để ý đến quan điểm của hắn. Phương Hộc mở tài liệu: “Họ và tên Viên Kiệu, năm nay hai mươi bảy tuổi, nhân viên công ty XX. Bởi vì nhiều lần hẹn hò thất bại và yếu tố gia đình, áp lực tâm lý quá lớn dẫn đến chướng ngại nhận thức giới tính, thậm chí còn phát minh một giới tính khác để chứng minh. Cậu ta miêu tả…”

Phương Hộc bỗng dừng lại rồi nói tiếp: “Cậu ta cho rằng mình là phụ nữ.”

Viên Kiệu: “…”

Viên Kiệu nói: “Tôi không có, tôi không có. Tôi là đàn ông, chính là Alpha.”

“Tôi đã nghe giải thích của cậu về Alpha,” Phương Hộc nói, “Tôi đã ghi chép lại yêu cầu xin giúp đỡ của gia đình, Alpha mà cậu miêu tả là giới tính nữ.”

Viên Kiệu thật sự không muốn giới tính của mình bị phá vỡ như thế, rên rỉ nói: “Tôi thật sự không phải con gái, tôi có XX!”

Phương Hộc không nói gì, nhưng giáo sư Ngô có hơi mất hứng: “Một đứa nhỏ có vẻ ngoài chính trực lại ô ngôn uế ngữ như vậy, quan treo móc bên môi, thật không có tố chất.”

Viên Kiệu: “Tôi thật sự có XX!”

Giáo sư Ngô không muốn nghe thêm nữa: “Phương Hộc, trước tiên đưa cậu ta đi giật điện, để cậu ta tỉnh táo lại.” 

Viên Kiệu lúc này đã tỉnh táo, tỉnh đến nỗi phát hiện hắn đang trong tình trạng cá nằm trên thớt, không thèm nói nữa.

Phương Hộc không nhúc nhích.

Phương Hộc nói: “Giáo sư, nếu không thì xem xét lại, có lẽ cũng không nghiêm trọng như vậy. Gần đây bên ngoài đang tranh luận rất nhiều về việc chữa bệnh bằng điện, đừng làm cho bọn họ bắt được nhược điểm.”

Lý do này khá có sức thuyết phục, giáo sư Ngô không đủ kiên trì, chỉ yêu cầu Phương Hộc xem chừng Viên Kiệu: “Nói không nghe thì cứ dùng điện.”

Viên Kiệu sắp ngạt thở.

Nhưng không ai quan tâm hắn nghĩ gì, giáo sư Ngô đang nói chuyện với Phương Hộc: “Cậu còn ba tháng để rời đi, cũng không thể buông lơi công việc, cần phải giải quyết tốt hậu quả biết chưa?”

Phương Hộc trước mặt giáo sư Ngô điềm đạm dị thường: “Vâng, vậy tôi đưa cậu ta ra ngoài trước.”

Viên Kiệu đi theo Phương Hộc ra ngoài, Phương Hộc đi phía trước, Viên Kiệu đi quá chậm, khiến Phương Hộc mất kiên nhẫn dừng lại: “Cậu lèo nhèo cái gì?”

Viên Kiệu nói: “Tôi tìm đồ, không thấy điện thoại.”

Phương Hộc nói: “Bị tôi thu.”

“Cái gì?!” Viên Kiệu nóng nảy, “Chỗ này cũng không được chơi điện thoại?”

Phương Hộc cảm thấy đầu óc tên này bây giờ vẫn chưa tỉnh táo: “Tôi nói cậu có thể hiểu rõ vấn đề không, cậu cho rằng cậu đang tham gia trại hè? Nơi này không kém trại tập trung, là nơi không tuân thủ đạo đức lạm dụng hình phạt riêng. Còn đòi chơi điện thoại, muốn hay không chuẩn bị cặp sách cho cậu ra ngoài du xuân nhé?”

Viên Kiệu đương nhiên nhận thấy cái gọi là trường học này không bình thường, nhưng khi Phương Hộc công khai nói ra như thế, hắn nghẹn lại. Một lát sau hắn mới nói: “Vậy tôi có thể báo cảnh sát không?”

“Không thể.” Phương Hộc quả nhiên nói, “Cậu đã bị giam giữ phi pháp. Nhắc lại cho cậu, đừng để giáo sư Ngô phát hiện ra chuyện cậu là gay, nếu không cậu sẽ thảm hại hơn so với tưởng tượng. Nhà trường cũng tuyên truyền công khai rằng có thể uốn nắn xu hướng tính dục, tỷ lệ thành công trăm phần trăm.”

Viên Kiệu bắt đầu lặp lại: “Tôi thật sự không phải gay, tôi chỉ…”

“Bạn của cậu không nói như vậy,” Phương Hộc lật vài trang tài liệu trong tay, “Người tên Quản Nghiêm nói, cậu chỉ thích con trai, nhưng vì tính cách quá đần độn, thật sự không thích hợp nói chuyện yêu đương, lâu rồi vẫn chưa tìm được đối tượng. Cho nên cậu ta cũng đồng ý đưa cậu đến đây rèn luyện. Còn kéo tôi qua một bên vừa nói vừa sợ mẹ cậu nghe được.”

Viên Kiệu lại một lần nữa thích ứng với quy luật của thế giới mới: hắn quả thực là gay. Nhưng mà, hắn vẫn cảm thầy kỳ lạ: “Vậy tại sao vừa nãy cậu không nói cho giáo sư Ngô biết?”

“Đương nhiên là vì tôi nhận tiền của bạn cậu, để tôi chiếu cố cậu.” Phương Hộc lạnh lùng vô tình nói, “Tôi cũng nhận tiền của mẹ cậu. Nhận gấp đôi, đương nhiên phải đảm bảo bản thân cậu an toàn.”

“Vậy nếu tôi cho cậu thêm một khoản tiền, cậu có thể đưa điện thoại cho tôi được không?” Viên Kiệu thương lượng với Phương Hộc, sau khi suy nghĩ lại nói thêm: “Tôi sẽ không gọi cảnh sát.”

“Vậy cậu muốn làm gì.” Phương Hộc cảm thấy tên này thật sự bị bệnh, có lẽ vừa rồi giải thích sai với giáo sư Ngô, hẳn là nên đưa cậu ta đi giật điện.

Viên Kiệu nói: “Sắp tới giờ rồi, hôm nay tôi muốn săn một đôi giày thể thao Air Force One phiên bản giới hạn, còn dây dưa sẽ mua không được.”

Phương Hộc: “…”

Viên Kiệu nhìn anh vẫn đứng đó không nói lời nào, cũng không trả lời, càng đau khổ hơn. Viên Kiệu suy tư hồi lâu, nói: “Tôi biết rồi, cậu cũng muốn săn giày?”

“Không,” Phương Hộc nói, “Tôi chỉ đang suy nghĩ, nếu không thì cậu cứ gọi cảnh sát đi.”

Phương Hộc có một linh cảm mạnh mẽ, sự nghiệp của anh chỉ còn vỏn vẹn ba tháng, chắc chắn sẽ bị hủy hoại trong tay Viên Kiệu.

Phương Hộc nói, trước tiên xếp lớp cho Viên Kiệu, đưa cho Viên Kiệu thời khóa biểu.

“Sáng sớm sáu giờ rưỡi dậy chạy bộ?” Viên Kiệu thoạt nhìn đã thấy, “Không cần thiết.”

“Phiền cậu xác định rõ vị trí của mình,” Phương Hộc đang trong trạng thái chết lặng trước những yêu cầu liên tục không dứt của Viên Kiệu, hai tay đút túi quần nói: “Vẫn không chịu hợp tác, sẽ không biết khi nào cậu mới có thể ra ngoài săn giày.”

Viên Kiệu lại lớn tiếng thở dài, cúi đầu bắt đầu xem thời khóa biểu.

“Tiết đầu tiên là… nội trợ?” Viên Kiệu hỏi, “Tại sao lại có môn này?”

“Bởi vì đàn ông nên chịu trách nhiệm gánh vác việc nhà, đây là lẽ thường tình.” Phương Hộc nói: “À, nhưng cậu không cho rằng mình là đàn ông, không muốn học? Không sao, giật điện xong sẽ sẵn lòng.”

“… Tôi học.” Viên Kiệu đã làm nô lệ tư bản nhiều năm, sớm học được khí phách không chịu khuất phục. Là một Alpha hoàn hảo, đột nhiên trở thành như vậy, Viên Kiệu vẫn có chút hốt hoảng, thậm chí là oan ức.

Phương Hộc cũng không định quan tâm đến tâm tình của học sinh, dẫn Viên Kiệu đến một tòa nhà khác, vừa mở cửa vừa nói: “Cậu mới đến, ký túc xá cũng đầy, tạm thời ở chung với tôi, cũng dễ giám sát cậu. Hôm nay không cần đi học, cậu đi tắm rửa trước đi.”

Anh ném một bộ đồ vệ sinh cá nhân mới toanh cho Viên Kiệu: “Mùi nước hoa trên người cậu quá nồng, nhanh chóng giặt sạch sẽ rồi thay quần áo. Trong tư duy của lớp giáo dục đạo đức nam giới Trung Quốc, đàn ông xịt nước hoa là người thứ ba dụ dỗ người khác.

Viên Kiệu ngẩn người, muốn giải thích chính mình chưa bao giờ dùng nước hoa, nhưng Phương Hộc đã xoay người đi ra ngoài. Nhìn vẻ mặt của Phương Hộc, anh dường như thật sự cho rằng Viên Kiệu đã xịt một loại nước hoa nồng đậm, khiến anh cảm thấy không thoải mái. Thế nhưng vừa rồi khi ở văn phòng với giáo sư Ngô, giáo sư Ngô lại không đưa ra ý kiến gì về việc Viên Kiệu “sử dụng nước hoa”?

Đó không phải là nước hoa, Viên Kiệu nhận ra, đó là mùi mà người khác không thể ngửi thấy, pheromone Alpha của Viên Kiệu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro