Chương 1
Ba điều phiền não của tuổi trẻ ngày nay: tiền lương không tăng, kỳ nghỉ phép không đến, và những buổi hẹn hò giấu mặt không thể từ chối.
Viên Kiệu tản bộ lòng vòng bên ngoài, cuối cùng vẫn phải về nhà.
Hai tháng về nhà một lần, đây là kết quả mà hắn trải qua ngàn nan vạn hiểm mới trao đổi được. Dù vậy, vẫn còn bị cha mẹ nhắc mãi, nói sống cùng một thành phố còn muốn dọn ra ngoài, nhất quyết làm cho bọn họ mất mặt. Nhưng nếu không trở về nhà, khả năng bị niệm còn thảm hại hơn. Thế nhưng hôm nay, Viên Kiệu phát hiện, hắn vào nhà không được.
Cửa chống trộm khóa trái bên trong, Viên Kiệu mở không ra đành phải gõ cửa.
"Ai vậy?" Là giọng mẹ hắn.
"Con, con đã về." Viên Kiệu nói.
"Con là ai?" Câu trả lời khiến người ta khó hiểu.
"Con trai của mẹ!" Viên Kiệu nói.
"Tôi làm gì có con trai." Bà Viên lại nói.
Viên Kiệu vò đầu, lui ra sau vài bước nhìn số nhà, xác định không đi sai cửa.
"Tôi không có con trai như anh," cánh cửa cuối cùng cũng mở, bà Viên lạnh lùng, "Hẹn hò thất bại hết lần này đến lần khác, anh có biết tôi mất mặt với dì Trương thế nào không?!"
Viên Kiệu nói: "Chuyện này cũng không thể trách con được. Lúc đầu mẹ nói muốn gặp gỡ dài lâu phải dựa vào duyên số."
Hắn nghiêng người muốn vào trong, thế nhưng bà Viên không chịu bỏ qua: "Alpha như anh, Omega nào có duyên với anh?!"
Bà càng nói càng tức, ngoảnh lại quở mắng ông Viên đang ngồi đọc báo trên sofa: "Đứa con trai mà ông nuôi dạy đó."
"..." Viên Kiệu quyết định tìm lối tắt, "Con đói bụng, buổi họp trưa nay vẫn chưa ăn cơm."
Lời này quả nhiên giải quyết vấn đề hắn không được vào nhà. Lập tức bị kéo vào trong, vừa ăn cơm vừa tiếp tục bị rầy, nói hắn ăn cơm không ngon còn không chịu về nhà.
Cha lúc này cũng nhập phe: "Con sao vậy? Ngoại hình không tệ, việc làm ổn định, lại không ai thích?"
Mẹ hừ một tiếng: "Ông có biết mấy Omega xem mắt nói nó ra sao không? Nói nó là..."
"Thẳng nam ung thư."
Đương nhiên Viên Kiệu biết, hắn không chỉ bị một người nói như vậy.
Lần trước đó, hắn và Omega nọ trải qua quá trình đi ăn rồi xem phim, cảm thấy đã hoàn thành nhiệm vụ một cách tốt đẹp, còn lái xe đưa Omega về nhà. Trước khi xuống xe Omega hỏi: "Anh có muốn vào nhà em ngồi chút không?"
Viên Kiệu cảm thấy không cần thiết: "Không cần, anh về nhà còn có chuyện phải làm."
"Công việc sao?" Omega hỏi.
"Không phải," Viên Kiệu nói, "Buổi tối có hẹn."
Sắc mặt Omega trở nên khó coi: "Bây giờ đã mười một giờ..."
"Anh cần có hoạt động giải trí khác." Viên Kiệu nói: "Anh đi trước, em nghỉ ngơi cho tốt."
Ngày hôm sau Viên Kiệu nhận được tin nhắn nói đối phương cảm thấy không hợp, sau này không cần phải gặp mặt.
"Cậu ấy nói anh xằng bậy." Người làm mối truyền đạt lại như vậy.
Viên Kiệu không hiểu ra sao: "Buổi tối tôi xem bóng đá với người khác là xằng bậy sao?"
Nhưng trong mắt người thân trong nhà, chuyện không suôn sẻ nhất định là do hắn có vấn đề. Mẹ cũng rất không hài lòng: "Lần sau tự mình chủ động chút, bóng đá có cái gì hay."
Cho nên lần trước nữa, Viên Kiệu cũng chịu thay đổi.
"Anh có thể lên nhà nhìn chút được không?" Viên Kiệu chủ động hỏi Omega còn đang lưu luyến.
Thế nhưng sự việc cũng không có chiều hướng tốt.
Viên Kiệu lại bị bạn bè cười nhạo.
"Khi ở cùng Omega, không nên tìm đề tài kiểu 'Em có muốn chơi XBOX anh mới mua không?'" Người bạn nói, "Cũng không nên nói sao em đánh dở như vậy, càng không nên nói lần sau chúng ta đổi nhà trọ gặp mặt đi, hôm nay tín hiệu khách sạn rất kém, anh chờ tới ngày em lấy chồng để đánh liên quân cũng chưa có tín hiệu."
Nhưng lần này...
"Tôi thật sự cố gắng." Viên Kiệu cũng không biết tại sao lại xảy ra vấn đề như vậy.
Đối tượng xem mắt lần này duy trì tận một tuần chứ không phải chấm dứt trong một đêm, đối với Viên Kiệu mà nói xem như tiến bộ rất nhiều. Cuối tuần rảnh rỗi, hẹn gặp mặt đối phương.
Omega đột nhiên hỏi tình sử của Viên Kiệu: "Tại sao trước đây anh không chịu yêu đương?"
Viên Kiệu nói: "Cảm thấy không có hứng thú nói chuyện yêu đương."
"Vậy tại sao anh biết mình thích Omega nam?" Omega hỏi.
Viên Kiệu dựa theo tình hình thực tế nói: "Con trai cũng tốt. Dù sao Omega đều có thể sinh con. Bình thường anh nghe không hiểu con gái đang nói cái gì, đối tượng lần trước hẹn hò là Omega nữ, anh hỏi cô ấy ra ngoài bị người ta đánh hả, mặt đỏ bừng một mảng lớn, cô ấy nói đó là má hồng."
"Trong mắt anh Omega chính là dùng để sinh con?" Giọng điệu Omega hơi mất hứng.
"Nhưng Omega có thể sinh con mà?" Viên Kiệu không nắm được trọng điểm của đối phương, "Em dự định không sinh con sao?"
"Không phải vậy." Omega dịu xuống, "Nhưng xã hội này luôn có những người xem Omega là công cụ sinh đẻ."
Viên Kiệu không biết nói tiếp như thế nào, bình thường hắn không tự hỏi mấy vấn đề này, đơn giản nói chuyện công việc với đối phương: "Alpha bọn anh cũng không nhẹ nhàng, mới đây trong nhóm có vài Omega tới kỳ động dục nên xin phép nghỉ, toàn bộ công việc đều đắp lên cho anh. Sếp còn nói dù sao anh cũng là Alpha trong nhóm, nên gánh vác nhiều chút."
Chủ yếu là tăng ca không lương, khiến Viên Kiệu rất phiền muộn.
"Sao rồi?" Mẹ hỏi.
"Cãi nhau." Viên Kiệu nói, "Cậu ta nói con không thông cảm cho Omega phải xoay xở kỳ động dục, có nhiều vấn đề Alpha sẽ không gặp phải. Con nói cũng không phải lỗi của con? Con cũng không làm cho Omega động dục. Sau đó cậu ta hỏi con rất nhiều, nào là nhà cửa đứng tên ai, đứa nhỏ mang họ ai, ai làm việc nhà, ai rửa chén..."
Đây đúng là vấn đề nan giải tồn tại thời gian dài trong hôn nhân.
"Rồi con nói gì?"
"Con nói có phải là em suy nghĩ nhiều quá," Viên Kiệu nói, "Chúng ta khả năng không đến tiến độ đó, tạm biệt, mối quan hệ này chỉ dừng lại ở vòng bạn bè Wechat, cũng sẽ không cởi mở với nhau."
Lời này lập tức chọc giận Omega vốn có tâm tình không tốt, vì vậy lần hẹn hò gần nhất của Viên Kiệu, lại thất bại.
"Hơn nữa," Viên Kiệu hơi rầu rĩ, "Con không muốn rửa chén, tại sao nhất định phải rửa chén, không thể gọi đồ ăn bên ngoài sao?"
Mẹ tức đến cười ra tiếng: "Vốn đang tính nói lần này cũng không thể trách con hết được, con lại... Hên là câu này con chưa nói ra, không thì xứng đáng bị chửi."
Viên Kiệu nói: "Thực ra... Con có nói."
Ngay cả cha cũng nhịn không được: "Con là heo à? Con không biết lừa gạt một chút nói sau này con sẽ bao hết việc nhà hay sao?"
Quả nhiên bị mẹ liếc mắt.
Mẹ nói: "Thôi, ngày mai thức dậy sớm một chút, dì Trương phải ghé qua đây, dì nói phải hiểu rõ tính cách của con trước khi giới thiệu đối tượng, không tin không thể thành công."
"Con buồn ngủ." Viên Kiệu không muốn nói thêm gì nữa, buông đũa, chạy lên phòng ngủ.
Phòng vệ sinh vẫn còn bày đồ rửa mặt của hắn. Viên Kiệu nhìn gương đánh răng, bỗng nhiên nhíu mày.
Mặt gương tựa như có một vết nứt, hắn vươn tay chạm lên đó, nhưng giống như lại sờ không được, nhìn lại cũng không rõ ràng như vậy.
Dùng cũng lâu rồi, Viên Kiệu nói thầm.
Hắn thật sự buồn ngủ, nói không chừng ngay mai dì Trương đến thiệt, còn phải trải qua một trận tra hỏi.
Tìm Omega kết hôn khó như vậy sao?
Có lẽ cần phải xem lại mình có thật sự là thẳng nam ung thư hay không, cũng không chịu thông cảm cho Omega. Sau này khi nói chuyện, phải nhớ đối xử bình đẳng, suy nghĩ từ góc độ của người khác, còn có... còn có gì nhỉ?
Viên Kiệu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Hắn không dậy quá trễ, nhưng cũng không đi đâu quá sớm. Coi như đồng hồ sinh học mà hắn hình thành khi đi làm đánh thức, cũng không muốn rời giường sớm như vậy vào ngày nghỉ. Bần thần một hồi mới đứng dậy vò đầu, mở cửa phòng.
Quả nhiên trong nhà có người lạ, nhưng giới tính hình như không đúng.
"Sao giờ con mới dậy." Mẹ cau mày, không vui vẻ, "Đây là chú Trương, hôm qua có nói với con."
Viên Kiệu vẫn còn lờ mờ: "Chú... Trương?"
Chú Trương nói: "Thằng nhóc này đẹp trai nha, mà sao không ai thèm vậy?"
Viên Kiệu: "..."
Ông chú này nói chuyện cũng thẳng thắn quá chứ. Viên Kiệu ngồi xuống, vẫn muốn hỏi nhiều một câu: "Dì đâu?"
"Con nói vợ của chú Trương?" Mẹ nói, "Dì ấy không có thời gian, tăng ca rồi."
Viên Kiệu vừa định nói không phải mẹ gặp dì Trương ở đại học dành cho người cao tuổi hay sao, chú Trương đã lên tiếng: "Viên này, nghe mẹ con nói con đã đổi công ty, làm việc ở đâu?"
Viên Kiệu nói tên công ty.
Công ty này khá có tiếng trong giới và dân chúng, Viên Kiệu rất vất vả mới đổi nơi công tác, tiền lương tăng lên đáng kể.
Chú Trương nói: "Ồ, chú biết chỗ đó, nhưng mà tăng ca thường xuyên như vậy, sau này bất tiện cho chuyện có con."
"???" Viên Kiệu chỉ có thể nói, "Con còn không lo xa như vậy."
"Con cao bao nhiêu." Chú Trương lại hỏi.
"Một mét tám mươi bảy." Ngược lại Viên Kiệu cảm thấy thoải mái hơn về vấn đề này.
"Quá cao." Chú Trương lại nói, "Như vậy sẽ khiến con gái áp lực tâm lý rất lớn."
Viên Kiệu vô cùng khó hiểu: "Con cũng không thể biến thấp lại được."
Bản thân Alpha sẽ cao hơn so với Beta và Omega. Trước đây Viên Kiệu thích vận động nên phát triển rất tốt.
"Cho con một mét bảy mươi chín đi." Chú Trương nói, "Còn nữa, chú nghe nói con có bằng thạc sĩ, kỳ thực con trai không cần phải đọc nhiều sách như vậy, đến lúc xem mắt cứ nói là tốt nghiệp đại học, con xem được không."
"Hả???" Viên Kiệu ngu toàn tập, "Không được! Tại sao!"
Hắn còn muốn tranh luận, lại bị mẹ ngăn cản: "Hô to gọi nhỏ với khách còn ra thể thống gì!"
Mẹ nói: "Chú Trương đến là có lòng tốt cho con biện pháp, con lo mà học hỏi."
Chú Trương nói: "Tôi cảm thấy tính cách của thằng nhóc có hơi bướng bỉnh."
"Đúng vậy." Mẹ thở dài, "Nó như vậy đó, cả nhà sắp xếp công việc cũng không làm, lại đi làm một thằng cường đạo..."
Viên Kiệu: "???"
"Hay là vậy đi," chú Trương nói, "Gần chỗ bọn tôi mới mở một lớp quốc học, do đại sư giảng bài, đào tạo chuyên môn đạo đức nam giới Trung Quốc, có thể cho thằng nhóc đến nghe. Có điều là học nguyên ngày, bao ăn ở. Nó có thời gian không?"
Mẹ nghe vậy có chút cảm động, ngẩng đầu nhìn Viên Kiệu: "Nếu không con thôi việc đi, tăng ca cả ngày có ý nghĩa gì chứ, đến nghe đại sư giảng bài."
Viên Kiệu toát mồ hôi lạnh, cuối cùng hắn cũng ý thức được đây không phải là cảm giác của bản thân, đích thực là có vấn đề xảy ra, tựa như lỗi hệ thống.
Viên Kiệu từng bước lui về sau: "Bà không phải mẹ tôi."
Mẹ không vui: "Nhìn xem! Con nói cái gì! Lúc đầu không nên cho con học đại học! Bây giờ đủ lông đủ cánh nên muốn..."
Bà còn chưa nói hết, đã thấy Viên Kiệu chạy như bay ra ngoài.
Viên Kiệu chạy ra cửa nhanh chóng bắt xe, tài xế là nữ, hỏi Viên Kiệu đi đâu. Viên Kiệu tùy tiện nói một khu thương mại có nhiều người lui tới, cúi đầu bấm điện thoại di động, lùng tìm vấn đề hắn đang suy nghĩ.
"Đệt!" Xe thắng gấp một cái, thiếu chút nữa đã tông vào đuôi xe phía trước, nữ tài xế nổi nóng mắng một câu, "Lại là nam tài xế! Không biết lái xe thì đừng lái!"
Gõ từ alpha, beta và omega, kết quả nhận được đều là thông tin vô dụng. Thế giới này, rõ ràng chỉ có hai giới tính, hơn nữa hình như đã bị đảo lộn.
Mồ hôi chảy ra trên ngón tay, làm ảnh hưởng màn hình cảm ứng. Viên Kiệu lau tay, lần nữa gõ một cái tên.
"May quá." Viên Kiệu thở phào một hơi.
"Sao vậy chàng trai," tài xế hỏi, "Nhìn cậu có hơi căng thẳng."
"Tuy rằng Marco Reus không phải là Alpha," Viên Kiệu như trút được gánh nặng, "Nhưng ít nhất anh ấy vẫn là đàn ông."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro