Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5


Cường Cường, chậm một chút chậm một chút, đau quá đau quá!" Lăng Thanh Lam bị lôi kéo đi một cách mạnh bạo làm cho dị vật trong cơ thể tra tấn đến thống khổ không chịu nổi.

" Lên xe cho tôi!" Lăng Cường không nhẹ tay chút nào, một phát ấn Lăng Thanh Lam vào trong xe.

"Không được, Cường Cường, papa còn phải ở lại họp nữa."

"Huỷ cho tôi! Ngày hôm nay ông phải ngoan ngoãn ở nhà cho tôi, đâu cũng không cho đi!"

"Cường Cường con không thể như vậy, papa còn có công việc, không thể không chịu trách nhiệm, nói đi là đi như thế."

"Muốn chịu trách nhiệm a..." Lăng Cường vốn hay nổi nóng, hiện tại bị cự tuyệt càng căm tức, "Tốt, xuống xe! Ông hiện tại lập tức xuống xe cho tôi! Tôi sẽ không bao giờ đến gây trở ngại Lăng đại giáo sư vĩ đại làm việc!"

Lăng Cường lôi kéo cánh tay Lăng Thanh Lam nhằm đưa y từ trong xe kéo ra.

"Không nên mà! Cường Cường, papa sai rồi, con đừng giận, papa huỷ hội nghị là được, van cầu con đừng đuổi ba đi mà!" Lăng Thanh Lam thấy thái độ con trai dứt khoát như vậy nhất thời lòng bất an, nhanh lấy tay chắn ở cửa xe, kiên quyết không chịu xuống.

"Hừ." Lăng Cường thấy nam nhân lộ vẻ kinh hoàng mới nguôi giận đôi chút.

Trên đường lái xe về nhà, Lăng Cường ngay cả một cái liếc mắt nhìn nam nhân cũng không có.

Lăng Thanh Lam lại không chút nào trách con, bởi y biết phụ nữ luôn luôn là tâm bệnh của con mình.

Từ nhỏ chỉ cần có bất luận loại phụ nữ nào tiếp cận y, Cường Cường đều phản ứng như vậy.

Hơn nữa nhiều năm trước... Chính mình cũng tổn thương hắn quá sâu rồi.

Lăng Thanh Lam nhắm mắt lại, không muốn hồi tưởng thêm chuyện trước đây nữa, y chỉ có thể càng thêm tự dứt khoát cảnh cáo mình không thể để chuyện tương tự phát sinh. Bằng không hậu quả này... Y không dám nghĩ tới.

Thật vất vả cố nén đi cảm giác lạ lẫm do dị vật cắm ở trong cơ thể. Vậy mà một khi về đến nhà Lăng Thanh Lam liền bị thằng con đối xử không chút lưu tình.

Ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, cậu con lạnh lùng nhìn y chăm chú, "Cởi quần cho tôi!"

Lăng Thanh Lam vừa nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị của con mình nào dám cãi lời, không thể làm gì khác hơn là rất nhanh mà lột quần.

"Lại đây nằm úp sấp xuống!"

Lăng Thanh Lam cố kiềm nén cảm giác thẹn thùng, ngoan ngoãn nằm sấp trước mặt con, ngay cả thở mạnh một tiếng cũng không dám.

"Banh cái mông ra, lôi ra đây."

"Cái gì?" Lăng Thanh Lam hoàn toàn không thể lý giải ý tứ trong lời con mình.

"Lôi cây gậy trong cái mông ông ra đây! Ngay bây giờ, lập tức, ở trước mặt tôi!"

Yêu cầu không thể tưởng tượng nổi của thằng con khiến Lăng Thanh Lam trừng lớn con mắt, hơn nửa ngày mới có phản ứng, sau một hồi phát sinh tiếng hô lớn.

"Ô... Không... Không muốn không muốn!"

"Tùy ông, cứ tự xử đi."

Lăng Thanh Lam sợ nhất chính là giọng điệu không sao cả của con trai. Để không cho mình mất mặt thêm, Lăng Thanh Lam cố nén nước mắt sắp tràn mi, chậm rãi mở ra hai bờ mông...

"Chậc chậc, nhìn kìa, đều ướt đẫm a... Nếu như mấy nữ sinh sùng bái ông biết Lăng đại giáo sư cao quý thánh khiết trong lòng các chị là dâm phụ len lén tự nhét cây côn thịt của con trai vào người rồi đi họp, còn sướng đến chảy dâm thủy đầy mông, ông bảo xem các chị có khóc rống mà chảy nước mắt hay không a? Ha ha..."

Lăng Thanh Lam biết con mình hận các chị em tận xương, vốn là không dám ra mặt phản bác, chỉ ngóng trông cậu con nguôi giận nhanh một chút, hai người có thể trở lại khoảnh khắc ngọt ngào như xưa.

"Cường Cường, van cầu con đừng tức giận papa nữa được không, con muốn papa làm cái gì, papa đều nghe theo, có được không?"

Mặc dù biết trong mắt người đời mình đã có bao nhiêu cử chỉ thấp hèn, nhưng Lăng Thanh Lam một lòng thầm nghĩ lấy lòng con mình cũng không lo nghĩ nhiều thế.

Bụng dưới liều mạng dùng lực muốn bài trừ dị vật trong cơ thể, ở trước mặt con trai làm ra hành vi giống với bài tiết như thế, mặc kệ Lăng Thanh Lam đã tự nhủ không được khóc như thế nào, nhưng vẫn là nhịn không được nức nở rơi nước mắt...

"Rất khó chịu sao?"

Bàn tay đứa con ôn nhu vuốt ve cái mông y, làm Lăng Thanh Lam run nhè nhẹ một trận, không khỏi ủy khuất mà khóc lóc kể lể: "Ô... Rất khó chịu... Papa rất khó chịu a... Cường Cường..."

"Không cho phép làm nũng, ngày hôm nay đừng hòng tôi sẽ buông tha ông dễ dàng thế." Lăng Cường đánh mạnh một cái lên cái mông trắng nõn.

"A ——" Lăng Thanh Lam thở hổn hển một tiếng, cây gậy vốn có hơi hướng ra phía ngoài lại bị cái đánh này khiến cho sợ đến rụt trở lại.

Lăng Thanh Lam chán nản đến thiếu chút nữa khóc rống thất thanh.

"Nhanh lên một chút! Trong vòng ba phút mà không lôi nó ra, cả đêm nay tôi để ông nhét cái vật này mà đi ngủ."

"Không nên! Ô... Papa làm là được..."

Lăng Thanh Lam thở vào thật sâu, lại dùng lực mà đè ép hậu môn, dị vật trong cơ thể sau khi được y nỗ lực khổ cực, rốt cục từng chút từng chút một lộ ra ở miệng huyệt...

"Ô... Cường Cường không nên nhìn... Van cầu con..."

"Vì sao không nhìn? Thật đẹp mà... Papa... Ba thật đẹp..."

"Ô... Không được nói nữa... Van cầu con không được nói nữa..."

"Tiếp tục a, papa, cho tôi xem ngắm bộ dạng dâm đãng nhất của ông nào!"

"A a —— "

Trong khoảnh khắc cây gậy đang nhét trong cơ thể "Ba" một tiếng hoàn toàn bị lấy ra, Lăng Thanh Lam rốt cục nhịn không được hét lên ——

Y nhắm chặt hai mắt, toàn thân vô lực mà ngã xuống nền đất, hoàn toàn chẳng biết tiểu huyệt còn không kịp khép kín giữa hai bờ mông lúc này lọt vào trong mắt con y là dâm đãng mê người cỡ nào...

"Trong cái mông không có côn thịt có đúng hay không ngứa đến chịu không nổi hả? Dâm phụ nhà ngươi! Đồ dâm phụ muốn dụ dỗ con ruột!"

Lăng Cường đột nhiên vươn hai ngón tay đẩy thẳng vào ——

"A ——" Lăng Thanh Lam phát ra một tiếng thét kinh hãi.

"Thiếu đúng hay không? Hai ngón tay làm sao đủ? Yên tâm, con trai ông sẽ hảo hảo thỏa mãn ông..."

Lăng Cường cười tà, lại nhét thêm vào ngón tay thứ ba.

"Cường Cường, con muốn làm gì? ! Không nên —— van cầu con không nên —— ô a a —— papa sẽ bị con giết chết đó —— Cường Cường ——" Lăng Thanh Lam đã phát hiện ra ý đồ con mình, điên cuồng mà khóc la.

"Suỵt... Đừng khóc, papa..." Lăng Cường đột nhiên cúi người lướt môi dọc theo tấm lưng run run, ôn nhu thì thầm, "Con luôn muốn làm như vậy, từ trước đã muốn, ba sẽ cho con làm chứ? Papa, ba cũng không muốn con đi tìm mông người khác ha?"

Thì ra sự ôn nhu của cậu con chỉ là viên thuốc độc bọc đường, Lăng Thanh Lam chỉ có thể nức nở nuốt vào.

"Papa, ba thật tốt... Con chỉ biết ba đối với con tốt nhất... Papa... Thả lỏng... Cảm nhận con..."

Lăng Cường chậm rãi gia tăng ngón tay trong cơ thể, người dưới thân càng lúc càng hô hấp nặng nề, cuối cùng hắn cũng thành công mà đem cả bàn tay đưa vào ——

Mừng như điên khó có thể ngăn cản khiến Lăng Cường ngây ngất một trận.

"Ba có thể cảm giác được không? Papa... Con nắm giữ ba... Thật sự, hoàn toàn nắm giữ tất cả..." Cảm nhận kì diệu giống như có thể chạm đến nội tạng ba mình làm Lăng Cường kích động thiếu điều nổ tung.

"Ân... Ân..." Toàn bộ thần trí Lăng Thanh Lam bị tra tấn lợi hại chỉ có thể phát sinh rên rỉ yếu ớt.

Mỗi một động tác rất nhỏ của bàn tay đứa con trong tràng bích đều kích thích vào niêm mạc trên vách tràng, mang đến đau đớn khôn cùng.

Ngay cả trong cơ thể bởi vì bị nhét vào thứ vĩ đại không hợp với lẽ thường mà kinh khủng giống như muốn chết đi, nhưng chuyện thực sự rằng tay con mình đang ngay trong cơ thể mình lại khiến Lăng Thanh Lam sản sinh một loại khoái cảm bị triệt để giữ lấy, triệt để hủy diệt tột cùng.

Cuối cùng cũng không thể lừa gạt bản thân...

Vứt bỏ tất cả điều lệ đạo đức trên đời vốn tiềm tàng ở sâu trong nội tâm Lăng Thanh Lam, đó là hoàn toàn buông thả, để chính mình triệt để thuộc về nam nhân đang nắm giữ tất cả kia...

"Ba là của con... Ba là của riêng một mình con... Sẽ không buông tay... Cho dù chết... Ba cũng phải được an táng bên cạnh con!"

Bên tai nghe được tuyên ngôn vừa ôn nhu vừa bá đạo, Lăng Thanh Lam mang theo nụ cười phảng phất, chìm vào thật sâu trong bóng tối...

Cường Cường, con giúp papa chuẩn bị nhân bánh cho tốt, mang đi được không?"

"Hảo. Còn có cái gì muốn nhờ nữa?"

"Còn có vỏ bánh sủi cảo, mang để trên bàn, có bê được không?"

"Ngay cả ba con còn ôm đi được, chút xíu đồ vật tính là cái gì? Papa, ba cũng quá coi thường con trai ba rồi." Lăng Cường nhẹ nhàng cắn một miếng lên gương mặt ba mình, liền tươi cười đi ra ngoài.

Lăng Thanh Lam bị cậu con đối xử như thế, lập tức xấu hổ đỏ mặt.

Sau khi trải qua cái đêm vừa tàn khốc vừa kỳ dị kia, hai người xem như từ bỏ tất cả do dự, yêu đến càng thêm sâu sắc.

Lăng Thanh Lam cảm giác lòng mình tựa như bị ngâm trong mật đường ngọt ngào. Y thường bất giác lộ ra mỉm cười, rồi lại chẳng biết mình cười cái gì.

Y biết trong bệnh viện đều đồn Lăng giáo sư đang yêu, cũng nói bóng nói gió bên cạnh y, muốn biết rốt cuộc ai là chân mệnh thiên nữ.

Nghĩ đến nếu như chuyện y và con trai bị phơi bày thì chẳng biết phải làm thế nào trước sóng to gió lớn, đôi mắt Lăng Thanh Lam ẩn sau gọng kính liền tràn đầy một tầng lo lắng.

Không được, y không thể đắc ý nữa. Y phải bảo vệ Cường Cường, y dù chết cũng tuyệt không thể để bất luận thứ phỉ ngôn lưu ngữ gì thương tổn con y.

"Ba, làm sao vậy? Sắc mặt khó coi như vậy, khó chịu ở đâu sao?" Lăng Cường vừa đi vào nhà bếp liền thấy papa nhăn chặt lông mày.

"Không có, papa chỉ là hơi mệt chút."

"Vậy để con thái rau cho, xem ra tối hôm qua đã miễn cưỡng ba rồi..."

Tay đứa con nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt mình khiến Lăng Thanh Lam say sưa nhắm mắt lại. "Ba không sao cả... Tối hôm qua... Ba rất thích..."

"Papa..."

Nụ hôn ngọt ngào rơi trên môi mình, cảm giác ngứa ngáy làm Lăng Thanh Lam nhịn không được hơi mở ra đôi môi.

Đầu lưỡi cậu con nhân cơ hội lẻn vào, dây dưa gắt gao với môi lưỡi y.

"Ân... Ân..." Nụ hôn càng lúc càng nồng cháy, Lăng Thanh Lam nhịn không được phát ra rên rỉ.

"Papa... Đừng phát ra thanh âm như vậy nữa... Con sẽ nhịn không được đó..." Lăng Cường thở hổn hển hôn lên cần cổ mê người của ba mình.

"Cường Cường... Cường Cường..." Lăng Thanh Lam ý loạn tình mê mà nỉ non.

Ngay lúc hai người đang tình ý kéo dài, khó mà chia lìa, tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên ——

Đinh đông —— Đinh đông ——

"Chết tiệt! Nhất định là bọn A Phong tới." Lăng Cường nỗ lực hít sâu nhằm dập tắt tình dục cuồn cuộn trong cơ thể.

"Con... Con mau đi mở cửa đi." Lăng Thanh Lam đỏ mặt đẩy đứa con ra, nâng tay chỉnh lại gọng kính.

"Chờ bọn họ đi... Con trai ba nhất định không buông tha ba." Lăng Cường liếm lên vành tai ba mình, cười xấu xa đi ra ngoài.

Che lại vành tai nóng hổi, mặt Lăng Thanh Lam càng đỏ hơn...

Bản thân đã từng này tuổi mà còn đỏ mặt y chang một thiếu nữ, thực sự là rất kỳ cục mà.

Ngay cả Lăng Thanh Lam đều chịu không nổi mình như vậy, rồi lại không biết làm sao.

"A Phong, hai người tới, hoan nghênh hoan nghênh." Lăng Cường mở cửa, cố ý nhiệt tình ôm chặt Đỗ Nhược Phong.

"Hỗn đản! Ai cho phép anh đụng chạm anh hai tôi!" Đỗ Nhược Thần một phen giơ tay muốn đấm Lăng Cường một cái.

"Tiểu Thần!" Đỗ Nhược Phong vội vàng kéo tay em mình, "Anh Cường chọc em thôi, đừng giận."

"Đúng vậy, chỉ là giỡn chơi thôi mà, A Phong, em trai cậu chẳng hài hước gì cả." Lăng Cường nhún vai, bày ra vẻ buồn chán.

"Anh còn dám nói! Hỗn —— "

"Làm sao vậy? Cường Cường, sao không mời khách vào ngồi?"

Lăng Thanh Lam từ nhà bếp đi ra cắt ngang cuộc nói chuyện. Y thấy một đống người đứng ở cửa không chịu vào, không khỏi nghi hoặc hỏi.

"Bác trai khoẻ, không có ý quấy rầy bác." Đỗ Nhược Phong kéo kéo ống tay áo em trai, cười xin lỗi Lăng Thanh Lam.

"Bác trai khỏe, quấy rầy rồi." Đỗ Nhược Thần nhìn thấy ân nhân cứu mạng đã từng phẫu thuật cho anh trai lập tức thu lại vẻ hung ác, cung kính mà gập người chào.

"Đừng có khách khí như vậy, mau vào ngồi." Lăng Thanh Lam ôn hòa cười.

"Đúng vậy, Thần, mau vào ngồi, anh pha ly giấm chua cho em dằn cơn tức." Lăng Cường nói bỡn cợt.

"Cường Cường, đừng nói lung tung, giấm chua sao có thể dẹp cơn tức được." Lăng Thanh Lam không khỏi bật cười.

"Papa, ba không biết, em Thần của chúng ta ưa nhất là uống giấm đấy, nhất là giấm con pha hắn càng mê uống. Có đúng hay không a? Thần em."

"Được rồi, A Cường, không nên ghẹo nữa." Đỗ Nhược Phong thấy thằng em sắp phát điên không khỏi cười khổ.

Ai... Xem ra đêm nay nhất định mình lại phải ở trên giường vì lời nói dối trước đây mà trả giá đau đớn. Đỗ Nhược Phong không ngừng âm thầm kêu khổ trong lòng.

"Các cháu ngồi đi, bác đi pha chút nước trái cây, hay là các cháu muốn uống chút bia?" Lăng Thanh Lam hoàn toàn không biết ba người trong lúc đó ngầm gây chiến mãnh liệt, nhiệt tình bắt chuyện.

"Nước trái cây là được, cảm ơn bác trai." Đỗ Nhược Thần trả lời thay anh trai.

"Cháu muốn uống bia." Đỗ Nhược Phong mất hứng mà oán giận cậu em.

"Không được, uống bia không tốt cho thân thể. Em không cho phép."

"Bà quản gia." Đỗ Nhược Phong bất mãn trừng mắt liếc em mình.

"Anh hai ngoan nào." Đỗ Nhược Thần hôn một cái lên trán anh trai.

"Được rồi được rồi, các người buồn nôn xong chưa? Thấy papa tôi đứng đây còn không biết ngượng." Lăng Cường thực sự chịu không nổi hai anh em này biểu lộ ngọt đến chết người.

"Không sao, không sao, cứ tự nhiên như ở nhà đi." Lăng Thanh Lam sợ bọn họ xấu hổ, nhanh đứng ra trấn an.

"Ba, ba nghìn vạn lần đừng nói như vậy, bọn họ nếu như xem đây là nhà, coi chừng lúc ba không để ý, bọn họ ở ngay nhà chúng ta làm luôn đó."

"Lăng Cường! Cậu đừng có mà nói bậy trước mặt bác trai." Đỗ Nhược Phong vẻ mặt đỏ bừng mắng to.

"Tôi đâu có nói sai, ngày đó tôi đến nhà mấy người, các người mặc kệ luôn vị khách là tôi đây còn đang chờ ăn, ở trong bếp làm quên cả trời đất, hại tôi thiếu chút nữa đói đến thủng cả dạ dày, papa nói xem, bọn họ thấy sắc quên bạn như thế có đúng hay không rất quá đáng?"

"Cường Cường... Chuyện này..." Lăng Thanh Lam từ trước đến nay không hề phản bác con mình, nhưng mà không thể nói phải trước mặt khách, không khỏi lâm vào thế khó xử, xấu hổ đến nói không ra lời.

"Ha ha... A Phong, cậu xem, papa thân yêu của tôi có đúng hay không rất khả ái?" Lăng Cường thấy ba bị mình bức đến mức biểu hiện bộ dạng không biết phải nói gì, không khỏi cười ha ha.

Đỗ Nhược Phong đã thật lâu không có nghe thấy ông bạn tốt cười thoải mái như vậy, không khỏi cũng bật cười hài lòng theo.

Mà Đỗ Nhược Thần chỉ cần anh hai cười, cũng nhất định sẽ cười theo.

Trong phòng nhất thời tràn ngập tiếng cười vui vẻ.

Lăng Thanh Lam tuy rằng chẳng hiểu mọi người đang cười cái gì, nhưng y chỉ cần thấy bộ dáng tươi cười của con trai thì cái gì cũng không muốn nói.

Việc hay đầu tiên của ngày hôm nay —— bọc sủi cảo, đang diễn ra trong nhà bếp giữa tiếng cười nhộn nhịp.

Mọi người vừa gói sủi cảo vừa nói chuyện phiếm.

"Bác trai, bệnh viện dạo này thế nào? Mọi thứ ổn cả chứ?" Đỗ Nhược Phong cười cười hỏi chuyện bệnh viện.

Y từng nằm viện một tháng sau ca giải phẫu gan, đã được mọi người chiếu cố rất nhiều, đến nay trong lòng vẫn rất cảm kích bọn họ.

"Bệnh viện vẫn bình thường thôi, bất quá tất cả mọi người đều khoẻ. Tập đoàn tài chính Đỗ thị của hai cháu có quyên tặng tiền nhằm khởi công xây dựng khu trò chơi, bọn họ sử dụng đều rất hài lòng, cảm ơn các cháu."

"Mọi người đã cứu mạng anh hai cháu, chút tiền ấy không tính là gì, bác trai khách khí quá." Đỗ Nhược Thần chân thành nói. "Được rồi, cuối tuần trước cháu đưa anh hai đến bệnh viện tái khám, ai dè bác trai xin nghỉ, nghe nói là nghỉ bệnh. Không biết bác khó chịu chỗ nào? Hiện tại đã hết chưa?"

"Bác... Bác..." Lăng Thanh Lam lúng túng đáp không được.

Y len lén liếc nhìn con trai, mặt đỏ y chang Quan Công.

Cuối tuần trước sau khi y bị bàn tay cậu con chà đạp kinh khủng liền nằm ở trên giường nghỉ ngơi hai ngày, y vốn đã kiềm chế bản thân thật nghiêm, cực có trách nhiệm hợp tác nhưng trong lòng vẫn cảm thấy thập phần không nỡ, hiện tại nghe người khác hỏi chuyện này, có thể nào không cảm thấy thẹn.

Hai anh em Đỗ Nhược Phong và Đỗ Nhược Thần thấy bác trai "Quyến rũ" mà nhìn trộm con mình, vẻ mặt lại đỏ bừng, lập tức biết ngay chuyện này nhất định liên quan tới Lăng Cường.

Hai anh em hai mặt nhìn nhau, không khỏi âm thầm cười trộm.

Mà Lăng Cường thích nhất được ngắm dáng dấp đỏ mặt của ba hắn, đương nhiên càng không thể đi ra giải vây.

Chính Đỗ Nhược Phong thân là kẻ "Bị đè", nên có thể đồng cảm tính xấu hổ này, vội vã nhảy sang chuyện khác.

"Bác trai, lần trước Lưu bác sĩ tái khám cho cháu nghe nói mùa thu này phải di dân sang Mỹ. Trong ngành của bác thiếu đi một trợ thủ đắc lực, bác nhất định là rất bận bịu ha?"

Lăng Thanh Lam nở nụ cười cảm kích với bạn tốt của con mình, nhanh chóng trả lời y, "Không sao đâu cháu ạ, phía bệnh viện đã cam kết đưa xuống một bác sĩ mới phụ giúp bác."

"Nam hay nữ vậy?"

Một câu hỏi của đứa con khiến tim Lăng Thanh Lam nhảy lên một chút.

"... Nam... Là nam..."

Nhớ tới lần không thoải mái lúc trước đúng là do phụ nữ gây ra. Dưới bầu không khí vui vẻ lúc này, Lăng Thanh Lam làm sao dám bẩm báo chi tiết.

Nỗ lực thuyết phục đây là lời nói dối vô tội, Lăng Thanh Lam gượng gạo cười một cái.

"Nam hay nữ rất quan trọng sao? Lăng Cường, anh tự mà quản lí tốt ba anh đi, hừ." Đỗ Nhược Thần lạnh lùng mà hừ một tiếng, "Anh đã có bác trai còn luôn đi dây dưa với anh trai tôi! Còn nữa, lần trước ở trên đường tôi còn thấy anh cùng một cô dây dưa không rõ, thực sự là đồ trăng hoa! Bác trai, bác cũng nên giở thủ đoạn mà hảo hảo quản con mình mới đúng, đừng làm cho hắn ở bên ngoài luôn phóng điện loạn xạ câu dẫn vợ người ta."

"Bác... Bất quá bác chỉ là một ông lão không hề có sức hấp dẫn, làm sao có được năng lực kia..." Lăng Thanh Lam chua xót cười cười.

Trên bàn cơm nhất thời im lìm một cách không tự nhiên.

Qua loa làm bánh sủi cảo, qua loa ăn xong, hai anh em vội vã ra về.

Toàn bộ buổi tối Lăng Thanh Lam đều không dậy nổi tinh thần, cũng không có mời khách ở lại.

Tới gần lúc đi ngủ, y bưng tới một chậu nước nóng, như thường lệ ngồi xổm xuống xoa bóp rửa chân cho đứa con.

"Nước ấm vầy được chưa?" Lăng Thanh Lam xoa bóp bàn chân con mình, nhẹ nhàng mà hỏi.

Lăng Cường không có trả lời.

Hắn cúi đầu nhìn mái tóc mềm mại của nam nhân ngồi xổm bên cạnh, nhàn nhạt nói: "Con không có người khác... Cũng không muốn người khác."

Nam nhân không có ngẩng đầu cũng không có đáp lại.

Nhưng Lăng Cường thấy được có vật gì đó từng giọt từng giọt rơi vào thau nước, tạo nên từng gợn sóng lăn tăn...

Tại giờ phút này, Lăng Cường đột nhiên đau nhức không thể nói.

Có thể... vứt bỏ lại tất cả không?

Sau đó buông tha y.

Cũng là buông tha chính mình...

Mùa hè cực nóng vừa trôi qua, tiếp theo đó chính là mùa thu xào xạc.

Lăng Thanh Lam và con mình sống chung đã ba tháng rồi.

Ba tháng này, là thời gian hạnh phúc nhất trong mười năm qua.

Ngay từ đầu thái độ Lăng Thanh Lam đối với đứa con chỉ là hoang mang sợ hãi, đến bây giờ mới có thể thản nhiên tiếp nhận. Một người từng không tin tưởng chút nào cuối cùng cũng tin rằng hạnh phúc lần này là thật.

Cường Cường luôn bám dính lấy y, nhưng Lăng Thanh Lam tuyệt đối không thấy phiền, trái lại ước gì được cùng đứa con một chỗ dù chỉ chốc lát.

"Đã biết, con lái xe chậm một chút, ba sẽ chờ con, nghìn vạn lần đừng tăng tốc độ nga, ân... Gặp sau." LăngThanh Lam cười cười rồi tắt di động.

"Giáo sư!"

"A ——" phía sau thình lình xảy ra tiếng la khiến Lăng Thanh Lam sợ đến thét lên một tiếng kinh hãi.

Hoàng Mỹ Trân không biết mình doạ giáo sư sợ đến như vậy, lập tức ngượng ngùng tự trách: "Xin lỗi xin lỗi, giáo sư, em không phải cố ý doạ thầy."

"Không... Không sao, có chuyện gì à?" Bởi vì mới cùng con trai nói lời tâm tình, Lăng Thanh Lam có chút lo lắng chẳng biết cấp dưới của y có nghe được không, thế nên biểu tình có hơi gượng gạo.

"Là như vầy, giáo sư, có thể hay không nhờ thầy giúp em một việc gấp?"

"Là việc gấp gì?"

"Em muốn... Muốn mời giáo sư giả bộ là bạn trai em."

"Cái gì?" Lăng Thanh Lam trừng lớn mắt.

"Một chút là ổn thôi. Van cầu thầy, giáo sư, chuyện này đối với em rất quan trọng, có thể nhờ ngài giúp em được không?"

"Không được. Tôi không thể đáp ứng." Lăng Thanh Lam một mực từ chối.

Đùa sao, chỉ một lời "Nói dối vô tội" với con mình đã phải đề phòng lo lắng rồi, làm sao có thể chán sống mà đi đóng giả bạn trai người ta.

"Giáo sư, thầy không thể giúp em một chút sao? Em biết em vừa mới đến bệnh viện không bao lâu mà lại đưa ra thỉnh cầu như vậy thật sự là rất khó xử thầy, nhưng em thực sự có nỗi khổ riêng, thầy có thể giúp em không?"

"Xin lỗi, Hoàng y sĩ, tôi không thể đáp ứng cô, phiền cô đi tìm người khác."

"Giáo sư thầy thực sự không quan tâm sao?"

"Hoàng y sĩ, xin lỗi, tôi thực sự không thể đáp ứng."

"Như vậy a... Em đã biết, ngại quá, quấy rầy giáo sư rồi."

Lăng Thanh Lam rất ít khi thấy học sinh luôn luôn cởi mở của mình uể oải như vậy, không khỏi có chút không đành lòng. Nhưng khuôn mặt cậu con thoáng cái hiện lên trong đầu, y lập tức bỏ đi ý niệm đồng cảm sắp nhen nhóm.

"Tôi đi trước, hẹn gặp lại." Lăng Thanh Lam thản nhiên gật đầu rồi xoay người rời đi.

"Hẹn gặp lại, giáo sư." Hoàng Mỹ Trân hơi khom người.

Tạm biệt học trò cũ cũng đồng thời là cấp dưới hiện giờ, Lăng Thanh Lam bước nhanh ra cổng bệnh viện, ngay khi nhìn thấy đứa con, liền đem chuyện này hoàn toàn để qua một bên.

"Papa, tối nay chúng ta đừng nấu cơm, ngày hôm nay ra ngoài ăn đi, ba muốn ăn cái gì?"

"Cái gì cũng được." Lăng Thanh Lam cười cười nhìn cậu con. Kỳ thực chỉ cần cha con bọn họ cùng ở một chỗ, ăn quán ven đường cũng giống như ăn sơn trân hải vị.

"Vậy ăn món Nhật đi, trên núi mới mở một ôn tuyền hội quán, sau khi ăn xong chúng ta còn có thể tắm suối nước nóng."

"Được."

Lăng Cường nhìn thấy đôi mắt ba mình toả sáng thì biết mình đã đề nghị đúng.

"Đến, thắt dây an toàn nào." Lăng Cường nghiêng người giúp ba hắn chuẩn bị thật tốt, "Được rồi, tất cả đã sẵn sàng, chúng ta xuất phát!"

"Yes, Sir." Lăng Thanh Lam luôn luôn trầm ổn khó có khi trả lời dí dỏm như vậy.

"Ba, nói thế là sai rồi, đó là con nít mới dùng vậy."

Lăng Thanh Lam xấu hổ liếc nhìn con trai.

Hai cha con nhìn nhau cười to.

Sau khi đến hội quán, bọn họ lập tức được chiêu đãi nhiệt tình.

"Lăng tiên sinh đại giá quang lâm, thực sự là vẻ vang cho kẻ hèn này."

"Lý quản lí quá khách khí."

"Không, không, chủ tịch chúng ta có đặc biệt nói, chỉ cần Lăng tiên sinh vừa đến nhất định phải hảo hảo chiêu đãi ngài. Bởi vì tài thiết kế nổi tiếng của ngài có thể truyền bá rộng rãi tên tuổi bản quán, nhiều người khen ngợi, tạp chí du lịch trong ngoài nước đều tranh nhau đăng báo. Kẻ hèn xin trịnh trọng đại diện cho chủ tịch và toàn thể nhân viên dành cho ngài lòng biết ơn chân thành nhất."

"Không dám nhận, không dám nhận, đây là công việc do tôi phụ trách, phải làm thế."

"A, xin lỗi, tôi làm sao lại quên bắt chuyện vị tiên sinh kế bên ngài. Vị này hẳn là anh cả của Lăng tiên sinh chăng? Bộ dạng hai người thật giống."

"Không," Lăng Cường cười cười nói, "Đây là cha tôi."

"Trời ạ, không có khả năng, vị tiên sinh này thoạt nhìn nhiều lắm là ngoài ba mươi." Lý quản lí liên tục kinh hô.

"Đâu, anh quá khen." Lăng Thanh Lam cười thản nhiên như cũ. Y thường xuyên được ca ngợi thế này, nghe vậy cũng không để ở trong lòng.

"Papa tôi thiên sinh lệ chất thôi." Lăng Cường nghịch ngợm nháy mắt mấy cái với ba mình.

Lăng Thanh Lam mắc cở trừng mắt liếc hắn, khiến Lăng Cường cười ha ha.

"Đến, mời ngồi bên này, tôi sắp xếp cho hai vị một gian phòng được thiết kế đẹp nhất, có thể ngắm được phong cảnh rõ nhất trong bản quán. Tin rằng hai vị nhất định có thể hưởng thụ một buổi tối hoàn hảo."

Cuối cùng cảm thấy được câu nói này giống như là nói cho tình nhân, Lăng Thanh Lam không khỏi cảm thấy có chút ngượng ngùng.

Nhưng khi y bước vào gian phòng này, lập tức đã bị hấp dẫn.

Nghi thức Nhật Bản cùng phong cách thiết kế châu Âu kết hợp hoàn mỹ, phơi bày bầu không khí thời thượng tĩnh lặng.

Muôn vàn bóng đèn nhỏ xíu như những vì sao hội tụ trên một mảng thuỷ tinh lớn đang ra sức chiếu sáng lấp lánh, đẹp không sao tả xiết.

"Đẹp quá... Thật đẹp..." Lăng Thanh Lam không khỏi phát sinh tán thán.

"Lăng tiên sinh có thể thích thật sự là quá tốt, thỉnh hai vị chờ một chút, tôi sẽ bảo bồi bàn lên giúp hai vị gọi món ăn."

"Hảo, phiền anh vậy." Lăng Cường cười lễ độ.

"Chuyện nhỏ ấy mà, được phục vụ cho người xuất sắc như Lăng tiên sinh, tôi thực sự hân hạnh. Tôi xin ra trước, hai người cứ tự nhiên." Lý quản lí hơi khom người chào rồi lui xuống.

"Này thật là con thiết kế sao? Cường Cường." Lăng Thanh Lam vừa đi vừa thưởng thức công trình kiến trúc một cách tỉ mỉ.

"Đương nhiên a, papa không tin năng lực con trai ba sao?" Lăng Cường kéo ba mình vào lòng, cười cười nói.

"Đương nhiên tin chứ. Từ nhỏ con đã có khiếu bẩm sinh, đầu tiên thích thiết kế một đống thứ thoạt nhìn kỳ kỳ quái quái, rồi sau đó là nhà cửa đặc biệt đẹp."

Lăng Thanh Lam nghĩ đến con trai sau khi lên đại học liền cự tuyệt y cho tiền, hoàn toàn dựa vào bản thân vừa học vừa làm hoàn thành bài vở, ra xã hội cũng đều dựa vào chính mình mà dốc sức dựng nghiệp, không chịu để y trợ giúp. Hắn có thể có thành tựu như ngày hôm nay là hoàn toàn nhờ nỗ lực trời cho.

Nghĩ đến kẻ làm cha như y tuy có gia sản và danh tiếng rực rỡ như ánh mặt trời, nhưng cái gì cũng không thể cho con mình, Lăng Thanh Lam không khỏi buồn bã.

Y nâng tay lên, nhẹ nhàng mà vuốt ve khuôn mặt tuấn mỹ của đứa con, viền mắt ướt át: "Cường Cường, con là niềm tự hào của papa."

"Papa..." Lăng Cường nghe vậy thiếu điều rơi nước mắt.

Hắn phải tự thừa nhận, hắn liều mạng nỗ lực sống đến giờ, chính là vì mong muốn có một ngày có thể nghe được ba mình nói như vậy...

Cốc —— cốc ——

"Quấy rầy rồi, em họ Lâm, rất vinh hạnh phục vụ hai người ngày hôm nay."

Người bồi bàn mở cửa đi vào, cắt ngang màn nhìn nhau thắm thiết giữa hai cha con.

Hai người dụi dụi viền mắt ửng đỏ, hơi ngượng ngùng nhìn đối phương.

Bữa ăn mỹ vị tinh xảo diễn ra giữa bầu không khí thân mật đầy ám muội...

"Nào, Cường Cường, ăn cái này." Ngồi ở trên đệm nhỏ, Lăng Thanh Lam lột vỏ cua, tách ra phần thịt mà đứa con thích ăn nhất, đưa đến bên miệng hắn.

"Hai người chúng ta cách nhau quá xa, như vậy không đút được, để con lại đây luôn." Lăng Cường gấp gáp chạy tới bên cạnh y.

"Có ai ăn như vậy đâu?" Lăng Thanh Lam thấy cậu con nằm lên đùi mình một cách xấu xa, không khỏi phì cười.

"Có con. Con ưa ăn như vậy. Papa mau đút."

"Ăn như thế dễ nghẹn lắm."

"Con mặc kệ mặc kệ, papa mau đút đi."

Thấy thằng con làm nũng như hồi bé, Lăng Thanh Lam vừa yêu vừa thương, trong lòng gần như tan chảy cả, làm sao cự tuyệt nổi. Nếu như đứa con muốn y nhảy xuống nước ngay bây giờ, y cũng sẽ không chút do dự mà nhảy.

"Hảo hảo, Cường Cường thích papa đút như vậy, papa liền đút. Lại nào, mở miệng ra."

"Ăn ngon ăn ngon. Con còn muốn ăn cá sống cắt lát mỏng, chấm thật nhiều mù tạt."

"Không được, như vậy sẽ sặc đó, Cường Cường chịu không nổi đâu."

"Mặc kệ mặc kệ, con sẽ ăn như thế."

"Thằng này..."

Cảm thấy thoả mãn sau khi để cho papa đút mấy miếng, Lăng Cường liền bật dậy, muốn đút lại papa.

"Đến lượt con đút, đến lượt con đút, papa, mở miệng ra."

"Không cần, papa tự ăn là tốt rồi."

"Không được, con muốn đút papa, con muốn làm."

"Hảo hảo..."

Nội dung và ngữ điệu của đoạn đối thoại giữa hai người giống như đúc khi Lăng Cường còn bé, một chút cũng không thay đổi.

Sau khi ăn xong, hai người lại uống chút trà tiêu hóa mới chuẩn bị ra suối tắm.

Nội dung và ngữ điệu của đoạn đối thoại giữa hai người giống như đúc khi Lăng Cường còn bé, một chút cũng không thay đổi.

Sau khi ăn xong, hai người lại uống chút trà tiêu hóa mới chuẩn bị ra suối tắm.

~~~~~~~~~~~~~

Suối nước nóng lộ thiên được xây cất bởi tư nhân ở ngay sau gian phòng, có thể quan sát toàn bộ cảnh đêm mê người của thành phố.

Hai người cởi hết quần áo đi vào trong hồ, đều thở ra một hơi dài.

"Thật thoải mái..."

"Papa, thích ở đây sao?" Lăng Cường đứng đằng sau ba mình, ôm y vào trong lòng.

"Thích... Rất thích..." Lăng Thanh Lam gần như thở dài nói.

"Ba bảo thích, chúng ta sẽ ở chỗ này hai ngày vậy. Dù sao đi nữa ngày mai là cuối tuần không cần đi làm."

"Nhưng chúng ta không có mang quần áo a."

"Ba nghĩ rằng con sẽ cho ba cơ hội mặc quần áo sao? Papa thân yêu..."

Lăng Cường cười tà cắn lên cái gáy xinh đẹp trắng nõn.

"Ân..." Lăng Thanh Lam nhịn không được phát ra rên rỉ.

"Là thanh âm này đây... Chính nó hại con ngay cả đi làm cũng chưa từng chuyên tâm, papa, ba rên hảo dâm đãng, rên lên thêm vài tiếng cho con trai ba nghe đi." Lăng Cường sỗ sàng liếm lên vành tai y.

"Ân... Hừ a... Không nên... Muốn tra tấn papa a... Cường Cường..."

"Ba thích con trai ba tra tấn ba như thế mà, không phải sao? Ba xem ba đều cương đến không thể tưởng tượng này..." Lăng Cường một phát cầm lên tính khí đang thành thật ngẩng cao.

"Ngô ân... Không có... A a... Ba không có... Cường Cường con tha papa đi..."

Ngón tay cậu con liên tục vờn quanh vùng đỉnh mẫn cảm quả thực muốn đem Lăng Thanh Lam bức điên rồi!

"Hảo hảo, con không tra tấn ba."

Lăng Cường đột nhiên hảo tâm thu tay lại, khiến Lăng Thanh Lam đối với sự "Khẳng khái" ngày hôm nay của con trai có chút không quen.

"Được rồi, papa, ba đã chà rửa thân thể trước khi tắm nước nóng chưa vậy? Đây chính là một qui tắc đó."

"Ba đương nhiên tắm qua."

"Thật vậy chăng? Con không tin. Ba đứng lên, để con hảo hảo kiểm tra."

"Làm gì? Cường Cường, con muốn làm gì?!"

Lăng Cường không để ý papa đang giãy dụa liền ôm y đưa lên thành hồ. "Nằm úp sấp nào, nhanh lên một chút."

"Không nên... Cường Cường xin con không nên ăn hiếp papa nữa mà... Ô..." Lăng Thanh Lam biết mình vô dụng, nhưng y nhớ tới mấy chuyện lăng nhục lần trước thì cảm thấy thẹn đến rơi nước mắt.

"Papa đừng khóc a, con chỉ là muốn xác định ba đã rửa hay chưa thôi, dù sao làm dơ hồ nhà người ta không phải sẽ rất bất lịch sự sao? Lại nào, papa, để con trai rửa sạch lại cho ba..."

Lăng Cường cũng không biết vì sao vừa nhìn thấy papa chảy nước mắt liền càng muốn bắt nạt y.

Bình thường là phần tử tinh anh bình tĩnh kềm chế, chín chắn thận trọng trong xã hội, ở dưới thân hắn trằn trọc rên rỉ, nước mắt đầy mặt thực sự rất khiến người ta không thể chống cự.

Có thể thấy gương mặt papa như vậy chỉ có một người duy nhất là mình a!

Lăng Cường cố nén hưng phấn, bình tĩnh ra lệnh cho ba hắn nằm sấp lần hai.

"Ô... Cường Cường xin con. . ."

"Nhanh lên một chút!" Lăng Cường cố ý nói giọng lạnh lùng.

"Đã biết... Cường Cường đừng nóng giận..." Lăng Thanh Lam ngoan ngoãn nằm trước mặt cậu con.

"Con muốn kiểm tra một chút xem nơi này của ba có rửa hay chưa, banh cái mông ra."

"Cường Cường, không nên!"

"Đừng để con nói lần thứ hai."

"Ô... Papa làm là được..." Lăng Thanh Lam cố nén nước mắt, chậm rãi mở hai bờ mông.

Lăng Cường nhìn đoá hoa đỏ tươi đang chậm rãi nở rộ trước mắt, thèm khát mà liếm liếm đôi môi khô ráo.

"Thoạt nhìn không rửa a, papa không phải bình thường dạy con tắm rửa phải tỉ mỉ như thế nào sao, thế mà ba lại không biết làm gương ha?"

"... Đúng... Xin lỗi..." Lăng Thanh Lam thực sự cho rằng mình chưa rửa, không khỏi bối rối đến mặt đỏ bừng.

Lăng Cường nghe được ba mình tự động xin lỗi, thiếu chút nữa cười to ra tiếng.

"Khụ khụ," Lăng Cường đằng hắng một cái, "Bất quá papa yên tâm, con trai ba sẽ hảo hảo giúp ba tẩy rửa tỉ mỉ từ trong ra ngoài, hắc hắc..."

Lăng Cường cười tà lấy ra dụng cụ đã chuẩn bị từ lâu.

Hút nước nóng trong ao vào ống bơm xong, Lăng Cường nhét nó vào trong mông ba mình ——

"A ——" Lăng Thanh Lam phát ra một tiếng thét kinh hãi. "Cường Cường, con đang làm gì?!"

"Giúp ba rửa mông a, papa thân yêu à..." Lăng Cường đem toàn bộ nước trong ống bơm mạnh mẽ bắn thẳng vào ——

"Ô a a —— hảo nóng! Hảo nóng!" Lăng Thanh Lam nhịn không được phải gào thét.

Nước nóng hổi trong hồ phun ra khí thế trên vách tràng yếu đuối, kích thích thật lớn khiến trước mắt Lăng Thanh Lam tối sầm, thiếu chút nữa đau đớn mà ngất đi.

"Nhẫn nại tí nào, papa, không cho phép chảy ra, con còn muốn lấy thêm nước."

"Không nên! Không nên! Cường Cường van con không nên cho thêm nước! Ô... Van cầu con... Papa chịu không nổi nữa..."

"Không được! Như vậy không đủ nước, không thể rửa bên trong của ba được. Lẽ nào ba muốn con dùng thuốc súc ruột?"

"Không nên! Không nên!" Lăng Thanh Lam nghe vậy càng hoảng hốt.

"Vậy hãy để con trai giúp ba rửa a..." Lăng Cường cười cười, rót càng nhiều nước vô cơ thể papa.

"A a... Thật là khó chịu... Papa thật là khó chịu a... Ô... Cường Cường... Cường Cường... Cứu ba... Cứu ba..."

Ruột gần như bị nóng đến co thắt, đau đến run rẩy. Lăng Thanh Lam dù bị nam nhân làm nhục như vậy, trong khoảnh khắc thống khổ vẫn vô thức cầu cứu con trai âu yếm.

Papa nhu nhược đáng thương không có được một chút đồng tình.

"Không có con cho phép thì không được để chảy ra, có nghe thấy không?"

"Thế nhưng papa nhịn không được mà... Ngô..."

"Nhịn không được cũng phải nhịn, không có con cho phép nếu như ba tự ý cho chảy ra, con gọi lao công đến quét tước, để cho bọn họ nhìn papa xem có bao nhiêu dơ bẩn!"

"Không nên! Cường Cường không nên gọi người vào! Van cầu con, papa nhất định sẽ nhẫn nại mà... Ô..."

Lăng Cường chỉ là hù dọa ba mình mà thôi, hắn mới sẽ không cho phép bất luận kẻ nào thấy hình dạng papa vừa dâm đãng vừa xinh đẹp như thế.

"Papa, yên tâm, con sẽ giúp ba chặn nó, như vậy ba sẽ không phải vất vả nữa." Lăng Cường đẩy một nửa ống bơm vào, chỉ để lại một nửa lộ ra ngoài cái mông. "Papa như vậy hảo đáng yêu, giống như có cái đuôi be bé."

"Ô... Như vậy làm sao đáng yêu chứ... Cường Cường không nên nhìn... Van cầu con không nên nhìn... Cường Cường..."

"Hảo hảo, con không nhìn là được, papa thực sự là keo kiệt a." Lăng Cường giả vờ thở dài bất đắc dĩ.

"Con đã giúp papa, hiện tại đến lượt papa giúp con rồi. Papa, bổng bổng của con ba hình như cũng không rửa a." Lăng Cường cầm côn thịt đã cương thẳng tắp từ lúc giúp papa "Súc ruột", đưa đến bên miệng y. "Ba tới giúp con rửa đi."

"Cường Cường..." Lăng Thanh Lam nhìn nam căn thật lớn đang giương nanh múa vuốt trước mắt, trong lòng tim bắt đầu đập loạn xạ.

"Mau liếm."

"Ân..." Lăng Thanh Lam nghe lời mà bắt đầu liếm lên.

"Bổng bổng của papa cũng giao cho con trai đi."

Lăng Cường để ba mình nằm trên mặt đất, hai người chơi tư thế 69, điên cuồng mà khẩu giao cho nhau.

"A ha a... Hảo sướng... Papa mút hay quá... A a... Sướng chết mất..." Lăng Cường một bên liếm côn thịt ba mình, một bên thích thú rên rỉ.

"Ân... Ngô... Hừ ân..." Lăng Thanh Lam toàn thân mồ hôi nhễ nhại, ngay cả kêu cũng kêu không được.

Trong miệng y nhồi vào thịt heo bổng của cậu con thiếu chút nữa bị nghẹt thở, côn thịt mình lại bị liếm đến sảng khoái mà run liên tục, nước nóng trong bụng hết lần này tới lần khác kêu ùng ục, ruột quặn đau đến hận không thể nhanh một chút đem gì đó trong bụng thải ra.

Ba loại cảm thụ hoàn toàn bất đồng tập kích Lăng Thanh Lam, khiến y vừa thống khổ vừa sảng khoái, cả người đều bị tra tấn sắp điên rồi.

"Ân a... A ha a... Papa... Ba chịu không nổi à... Run lợi hại như vậy..."

"Ư... Ân..." Lăng Thanh Lam liều mạng giãy dụa thân thể nói cho con mình, rằng y muốn bắn tinh đến cỡ nào.

"Hừ ân... A a —— hảo sướng —— a a —— con cũng muốn bắn —— papa chúng ta cùng nhau —— "

Lăng Cường đột nhiên rút côn thịt trong miệng ba hắn ra, bắn tinh đầy mặt y.

Mà trong tích tắc lúc papa thét chói tai sắp phun ra, Lăng Cường đột nhiên rút ống bơm trong mông y ——

"A a —— không —— "

Theo cây côn thịt đang run bần bật phun ra một cỗ cỗ tinh dịch, cúc huyệt bị nhổ đi nút chặn cũng phun ra lượng lớn chất lỏng màu vàng nhạt ——

Nam nhân như là búp bê bị nghiền nát nằm xụi lơ trên mặt đất...

Gương mặt ôn nhu mỹ lệ dính đầy tinh dịch con mình, thân thể bị tinh dịch chính mình vung vãi, mà cái mông với bắp đùi thì bắn tung toé đầy vật bài tiết.

Lăng Cường cho tới bây giờ chưa thấy qua papa không hề kiêng kỵ như vậy, cả thân hình xinh đẹp dâm đãng tới cực điểm, không khỏi hưng phấn đến cả người run rẩy...

"Oa ——" Lăng Thanh Lam hoàn toàn không biết tâm tình con trai đang chuyển biến, lại chịu không nổi loại xấu hổ này, gần như khóc oà. "Con giết ba đi! Cường Cường, papa hảo bẩn... Ba không còn mặt mũi sống sót nữa... Ô..."

"Suỵt... Đừng khóc... Papa bây giờ sạch sẽ lắm... Hảo sạch sẽ..." Lăng Cường ôm ba hắn vào lòng, dùng cái gáo đem nước từng chút đổ lên người papa mà tẩy sạch.

Ôm người ba đang khóc đến mất đi một nửa thần trí tiến vào ôn tuyền, Lăng Cường ôn nhu hôn lên đôi môi đỏ tươi hơi sưng.

"Papa đem tất cả đồ xấu xa kia thải ra hết rồi..." Lăng Cường đưa hai chân papa vòng quanh thắt lưng mình, nhẹ nhàng chậm rãi tiến vào trong thân thể y, "Ba hiện tại đã hoàn toàn thuộc về con..."

"Hừ ân... Cường Cường..." Lăng Thanh Lam thoải mái mà thấp giọng rên rỉ...

"Papa... Người đừng bao giờ lừa dối con, đừng bao giờ vứt bỏ con nữa được không?" Lăng Cường lộ vẻ yếu đuối, quan sát ba hắn.

Hắn cuối cùng đã để lộ vết sẹo sâu nhất, trần trụi đem lòng mình lần thứ hai phơi bày trước mặt người đàn ông này.

Lăng Thanh Lam nhớ tới chuyện cũ, đau lòng giống như muốn chết đi, mặt y đầy nước mắt mà ôm chặt lấy đứa con, "Cường Cường... Sẽ không... Papa không bao giờ làm vậy nữa..."

"Papa..." Lăng Cường cũng nhịn không được rơi nước mắt, "Con yêu ba..."

"Cường Cường... Cường Cường ——" Lăng Thanh Lam vốn tưởng rằng kiếp này sẽ không nghe được con trai nói yêu mình, không khỏi kích động khóc lên, "Ba cũng yêu con a! Papa chỉ yêu mình con!"

Hai người khóc lóc điên cuồng mà hôn môi, điên cuồng mà đòi hỏi lẫn nhau.

Dưới bầu trời sao xinh đẹp nơi đây, bọn họ biết, một chân trời hoàn toàn mới sẽ bắt đầu...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #nghịchái