Phiên ngoại
01.
Sau khi concert kết thúc, Từ Lạc Dương thay bộ quần áo biểu diễn đã ướt đẫm, lại vội vàng tẩy trang, rồi ngồi trong phòng hóa trang bắt đầu ăn khuya.
Hát và nhảy hơn hai tiếng, Từ Lạc Dương đều sắp đói đến ngất xỉu, cậu tự ăn hai miếng lớn, sau khi xác định món ăn ở trong bát Thích Trường An đều ăn được, bèn tiện tay đút một thìa cho Thích Trường An.
Lúc này, Tiết Huỳnh từ bên ngoài vọt vào, giọng nói rất hưng phấn: "Anh Từ, máy chủ lại sập rồi!"
"..."
Bị khiếp sợ, hô hấp của Từ Lạc Dương đột ngột tắc nghẽn gây sặc, ho đến mức chảy cả nước mắt, nhưng vẫn không nỡ thả đũa trong tay xuống. Thích Trường An vặn nắp ly giữ nhiệt ra đưa tới, đút nước cho cậu uống, mi tâm hơi nhíu, có chút lo lắng.
Đỏ mắt uống hết nửa ly nước, trước tiên Từ Lạc Dương quay về phía Thích Trường An lắc lắc đầu tỏ vẻ mình không sao, sau đó nhìn về phía Tiết Huỳnh, khàn giọng hỏi: "Tình hình thế nào? Lại sập rồi?"
"Ừa ừa, lại sập rồi!" Tiết Huỳnh rất kích động, khoa tay múa chân: "Là cái người bạn học đại học trước kia em kể á, lúc concert vừa kết thúc, đã gửi wechat qua gào thét với em, nói rằng vì anh Từ lại gây chuyện, nên cổ lại bị bắt quay về tăng ca!"
Nói xong, cô lại chắp tay: "Chúc mừng anh Từ song sát thành công! Trở thành tuyển thủ cấp cao từ trước tới nay trong vòng nửa năm đã làm máy chủ bị sập hai lần liên tục!"
Sau khi uống nước xong khí thuận, Từ Lạc Dương cũng học theo cô làm động tác chắp tay: "Cùng vui cùng vui, tiếp tục cố gắng!"
Trịnh Đông ở bên cạnh nghe thấy, cúi đầu yên lặng tiếp tục uống cà phê đen của mình —— nhìn những chuyện này, chỉ cảm thấy đau ngực!
Ngồi xuống bên cạnh Từ Lạc Dương, Tiết Huỳnh để laptop lên bàn, chỉ chỉ màn hình máy tính: "Đây là số liệu trước khi bị sập, lúc buổi concert vẫn chưa kết thúc, Cổ Thành cp đã được đẩy lên hotsearch. Có rất nhiều ảnh chụp kèm fanacc ở hiện trường, cũng có không ít fancam, phụ đề được làm rất nhanh."
Từ Lạc Dương kéo Thích Trường An cùng xem số liệu trên màn hình, phát hiện trước lúc máy chủ bị sập, top 1 và top 2 hotsearch lần lượt là #Từ_Lạc_Dương_tỏ_tình_ở_concert, #Thích_Trường_An_cầu_hôn, tiếp theo là #Điều_ước_sinh_nhật_của_Thích_Trường_An và #Trường_An_Lạc_Dương.
"Đây là ảnh HQ và video HD ở hiện trường do hậu viện hội chính thức của anh post, chỉ riêng dưới cái weibo này, đã có gần một triệu bình luận, và hơn sáu mươi vạn lượt share. Em có làm một bài phân tích đơn giản, phát hiện ở trong bình luận, tần suất xuất hiện cao nhất chính là chữ 'a'."
Gật đầu, Từ Lạc Dương nhìn "A a a" đầy khu bình luận, cảm giác bản thân mình sắp không biết cái chữ này nữa rồi.
Cuối cùng Tiết Huỳnh tổng kết: "Trước mắt xem ra, độ tiếp thu của fan hai nhà rất tốt." Nói đến đây, cô đếm trên đầu ngón tay: "Tháng 4 tháng 5 tháng 6, từ lúc anh bắt đầu công bố poster tuyên truyền cũng đã ba tháng rồi, nếu như em là fan only, em cũng đành cam chịu!"
Lúc này, số liệu giám sát trên màn hình bỗng nhiên tăng vọt, toàn bộ đều biến thành đỏ, Từ Lạc Dương cảm giác mắt mình đều sắp bị mù luôn rồi: "Đây là sao vậy?"
Giọng Tiết Huỳnh rất bình tĩnh: "Không sao, chắc là máy chủ lại ngoan cường đứng lên rồi!"
Từ Lạc Dương lấy điện thoại của mình, thấy điện thoại đang sạc pin, cậu bèn dứt khoát dùng điện thoại của Thích Trường An trèo lên weibo. Quả nhiên, dưới weibo của cậu và Thích Trường An, bình luận lại bắt đầu tăng vọt.
"—— A a a a đang ở trên tàu điện ngầm! Concert kết thúc! Giờ người trên toa tàu hoàn toàn không bình tĩnh nổi! Tụi tui vẫn luôn nghĩ rằng bản thân mình ăn cẩu lương! Không ngờ hóa ra là bánh kẹo cưới!!! A a a!"
"—— A a a a tui xem mà khóc luôn rồi! Từ lúc Từ Lạc Dương bắt đầu nói cậu ấy thích con số bảy, tui đã khóc đến không dừng được, khóc một mạch cho đến lúc kết thúc concert luôn! Thật ra chẳng đau lòng chút nào, chỉ cảm thấy rất tốt thôi, #xin_ngày_mai_hãy_kết_hôn!"
"—— Máy chủ bị treo đã sống lại rồi hả? Cẩu lương cực lớn tấn công dữ dội! Cẩu lương nhãn hiệu Cổ Thành, bạn nên có! Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý! Nhưng vẫn bị hù đến điên rồi! Tỏ tình ở concert! Trước mặt bảy vạn người! Là do sức chịu đựng của tui quá thấp hay do cấp độ của Từ Lạc Dương và Thích Trường An quá cao! Toàn bộ group fan cùng nhau bạo khóc! Xin Cổ Thành cp nhất định phải hạnh phúc! Vĩnh viễn không bao giờ rời fandom!"
"—— Xem fancam không biết bao nhiêu lần, vừa xem vừa khóc, cp của tui cầu hôn kìa! Cầu hôn rồi! Donate mua bánh kẹo cưới cho bọn họ thôi, tui bỏ chín đồng chín!"
"—— A a a a a hu hu hu hu, tui yêu bọn họ, đẩy Cổ Thành cả đời! Tui đi xem fancam thêm lần nữa đây! Áu!"
"—— Đừng cản tui! Tui phải bắt đầu vẽ rồi! Cảnh tượng tỏ tình đẹp quá đi! Cổ Thành thật sự rất đẹp đôi! Tui sẽ vẽ cả đêm! Mấy người đợi tui!"
Thế là nửa giờ sau khi máy chủ khôi phục, #Donate_mua_bánh_kẹo_cưới# trực tiếp được đẩy lên top 5 hotsearch, toàn bộ trong bảng xếp hạng, trong top 10 thì những đề tài liên quan đã chiếm hết tám vị trí.
Trịnh Đông nhìn trên bảng hotsearch, phía sau mấy chủ đề đều mang theo chữ 'bạo', xoa xoa mi tâm, anh đã nhìn thấy cảnh tượng mình bị hói đầu.
Về đến nhà đã là rạng sáng, khoảnh khắc cửa đóng lại, Từ Lạc Dương đã bị Thích Trường An ôm lấy eo, trực tiếp đặt trên tường bên cạnh cửa. Ngay sau đó, nụ hôn cấp thiết đã rơi xuống.
Cảm nhận được vạt áo mình bị vén lên, bàn tay hơi mát mẻ của đối phương từ sau eo sờ qua, Từ Lạc Dương lập tức hơi đứng không vững, cảm giác ngưa ngứa theo mỗi đầu dây thần kinh nhanh chóng lan tràn, lập tức nổi lên phản ứng.
Hai tay cậu vòng lấy cổ Thích Trường An, môi răng mở rồi lại đóng, đầu lưỡi chạm vào nhau, hơi thở rất nhanh đã quấn quýt chung một chỗ.
Trong đầu khó khăn lắm mới lấy lại được một chút trấn tĩnh, Từ Lạc Dương ậm ờ nói: "Đừng ở đây..." Cậu vô cùng gian nan mà mở miệng, giọng nói rất kiên định: "Em muốn đi tắm!"
Thích Trường An buông miệng cậu ra: "Được, cùng nhau."
??
Lúc bị đặt trên vách tường trong buồng tắm, Từ Lạc Dương chỉ muốn nói, chuyện này hoàn toàn chẳng giống suy nghĩ của tui chút nào!
Bọc áo ngủ đi ra, hai chân Từ Lạc Dương nhũn ra hoàn toàn không đứng nổi, trực tiếp xụi lơ trên ghế, Thích Trường An thì giúp cậu sấy tóc.
Dựa vào lưng ghế, toàn thân cậu mỏi nhừ, bộ dạng uể oải, tay chẳng muốn nhấc lên chút nào. Lúc thấy cổ áo ngủ bị kéo ra, có một nụ hôn nhẹ rơi trên vai mình, Từ Lạc Dương cũng lười chẳng muốn động. Cậu kéo dài giọng gọi: "Anh Trường An."
"Hửm?"
Nghe thấy tiếng đáp lại này, Từ Lạc Dương cong khóe miệng lên, nhỏ giọng nói: "Vẫn có một chút không chân thật."
Không nghe thấy câu trả lời, Từ Lạc Dương đang cảm thấy hơi kỳ lạ, thì chợt cảm nhận được thắt lưng áo ngủ buộc lỏng lẻo trên eo mình bị cởi ra, cậu vẫn chưa kịp phản ứng, đã xảy ra chuyện lớn!
Giọng hơi luống cuống, Từ Lạc Dương lắp ba lắp bắp bày tỏ: "Hai lần vừa nãy em đã ăn rất no rồi, thật sự ăn không nổi nữa..."
Nhưng rất rõ ràng, kháng nghị không có hiệu lực, Thích Trường An nghiêm túc đút bữa khuya cho cậu, một miếng nối tiếp một miếng, chẳng dừng lại chút nào. Tầm mắt Từ Lạc Dương hơi mơ hồ, cậu cố gắng giơ tay lên, sờ sờ đường lông mày của Thích Trường An, giọng rất nhẹ: "Anh Trường An."
"Anh đây." Động tác đút ăn của Thích Trường An chậm lại, anh nghiêng đầu qua, hôn lên lòng bàn tay cậu: "Náo Náo?"
Trong lòng chợt có cảm giác vừa chua xót vừa ngọt ngào tràn ra, Từ Lạc Dương hơi di chuyển, giơ cánh tay lên, vòng lấy lưng Thích Trường An, cằm chống trên vai, môi tiến tới bên tai đối phương: "Em yêu anh, rất yêu anh, mỗi một giây đều yêu anh nhiều hơn so với giây trước đó."
Trước đây cậu chưa từng nghĩ tới, có một ngày cậu sẽ yêu một người, yêu đến mức chẳng biết dùng ngôn ngữ để diễn đạt phần tình cảm này như thế nào.
Tình sâu ngữ cạn.
Âm cuối chưa tiêu tan chuyển thành run rẩy, lực đút ăn bữa khuya của Thích Trường An có chút nặng, Từ Lạc Dương thốt ra: "Thật sự ăn không nổi nữa..."
Sắp khóc rồi!
Cậu theo bản năng cắn vai Thích Trường An, nước mắt bên khóe mắt lập tức tràn ra ngoài.
Giọng Thích Trường An dịu dàng đến cực hạn: "Náo Náo, gọi anh thêm một tiếng nữa đi."
Giọng Từ Lạc Dương mang theo giọng mũi bị bắt nạt tàn nhẫn, nghe lời lại gọi một tiếng: "Anh Trường... Trường An."
"Ừm," Thích Trường An nhẹ hôn vệt nước mắt trên đuôi mắt cậu: "Náo Náo, anh cũng yêu em."
Ngày hôm sau, Từ Lạc Dương nằm liệt trên giường trọn một buổi sáng, trên mạng toàn là tin tức của cậu và Thích Trường An, cậu tạm thời buông tha đam mê lướt weibo, mà lựa chọn ngẩn người.
Lúc nhận được điện thoại của Trịnh Đông, Từ Lạc Dương uể oải nói: "Chào anh, em đã là một khối bánh rán rồi, xin hỏi có chuyện gì không?"
Trịnh Đông im lặng mấy giây, mới nói: "Ngày kia bay tới Elmos, Stu sắp tổ chức biểu diễn thời trang ở thánh đường tại Elmos, chưa quên chứ?"
"À ——" Từ Lạc Dương lập tức vùi mặt vào trong gối, ấp úng trả lời: "Chưa quên." Mới lạ!
Cậu lại trở mình: "Anh Trịnh, xin được dẫn theo người nhà!"
"Lý do?"
"Em đẹp trai!"
"Yêu cầu được phê chuẩn, lý do không thành lập."
"..."
Ăn xong cơm trưa, Từ Lạc Dương vẫn ủ rũ. Tối qua Thích Trường An đút cho cậu ba bữa khuya, trước khi đi ngủ cậu đã quyết định thay đổi triệt để, lần nữa làm người, kiên quyết chống lại lực hấp dẫn, không ngờ sáng sớm lại không nhịn được, thế là mãi cho tới bây giờ, chẳng vực dậy nổi chút tinh thần.
Vốn còn định lôi kéo Thích Trường An cùng ngủ một giấc vào buổi trưa, không ngờ Diệp Thiểm Thiểm lại gọi điện tới, rất nhanh đã xáo trộn kế hoạch của cậu.
"Chơi mạt chược?" Từ Lạc Dương ngáp được một nửa đã bị kẹt, nhét một quả cà chua bi vào trong miệng, lại duỗi tay chọt chọt mu bàn tay Thích Trường An. Ừm ừm với cái điện thoại mấy tiếng, cậu cầm điện thoại để hơi xa một chút, nhỏ giọng hỏi Thích Trường An: "Trường An, Thiểm Thiểm hỏi có muốn cùng đánh mạt chược không, em, anh, Thiểm Thiểm, và Cung Việt nữa, vừa vặn đủ một bàn!"
Từ Lạc Dương rõ ràng rất muốn đi, thế là Thích Trường An gật đầu: "Được."
Một lần nữa kề sát vào điện thoại, Từ Lạc Dương trả lời: "Trường An nói được," cậu cười cong cả mắt: "Hãy đợi xem tui đánh mấy người chẳng còn chút manh giáp."
————
Tâm tình nhỏ của Từ Náo Náo:
Bỗng nhiên căng thẳng! Có phải tui... hơi phiêu không?
...
02.
Hai giờ chiều, Từ Lạc Dương mặc T-shirt trắng và quần bò, ý chí chiến đấu sục sôi ngồi lên ghế phụ. Thích Trường An giúp cậu thắt giây an toàn, hỏi: "Náo Náo, em đang đọc gì vậy?"
Từ lúc bắt đầu ra khỏi cửa, Từ Lạc Dương vẫn luôn nghiêm túc đọc linh tinh.
"Em đang niệm《Dịch cân kinh》, em muốn nhân lúc trận đấu còn chưa bắt đầu, tranh thủ thời gian tẩy gân phạt tủy cho mình! Kẻ địch của tụi mình cực kỳ hùng mạnh, nên phải bày thế trận chờ quân địch." Nói xong, Từ Lạc Dương lại chính nghĩa bày tỏ: "Lát nữa lúc đánh bài, em muốn dựa vào thực lực của bản thân để thắng tiền, nên là, Trường An, anh tuyệt đối không được lén cho em ăn bài, cũng đừng cố ý thua em."
Thích Trường An cong khóe miệng, tay rời khỏi vô lăng, nhẹ nhàng xoa tóc cậu: "Được, Náo Náo cố lên."
Từ Lạc Dương đã từng tới nhà Diệp Thiểm Thiểm mấy lần, nên cậu chịu trách nhiệm hướng dẫn chỉ đường, xe đến vùng ngoại thành, chạy trên đường cái tư nhân, cuối cùng dừng lại ở cổng.
Từ trên xe bước xuống, Từ Lạc Dương vừa liếc mắt đã nhìn thấy Diệp Thiểm Thiểm mặc một cái áo len dệt cổ chữ V lớn màu trắng, ngồi xổm trên sân cỏ, không biết đang làm gì. Cậu đi tới, hơi ngạc nhiên: "Thiểm Thiểm ——"
"Suỵt ——!"
Từ Lạc Dương vội vàng bịt miệng mình lại, chớp chớp mắt, sau đó dùng khẩu hình hỏi: "Anh đang làm gì vậy?"
Diệp Thiểm Thiểm trong miệng ngậm một cái kẹo que, vẻ mặt nghiêm túc vẫy vẫy tay, đợi tới lúc Từ Lạc Dương ngồi xổm xuống bên cạnh mình, mới nhỏ giọng nói: "Anh đang nhìn ốc sên đánh nhau!"
Nói xong, còn từ trong túi mò ra một viên kẹo hoa quả chia cho Từ Lạc Dương.
??
Ốc sên... đánh nhau?
Từ Lạc Dương bày tỏ, cảnh tượng thần kì này tui cũng chưa thấy bao giờ! Thế là cậu nhận lấy kẹo, xé giấy gói ra ngậm vào miệng, cùng Diệp Thiểm Thiểm ngồi xổm song song, hết sức chuyên chú nhìn.
Một bên khác, Thích Trường An đang nói chuyện với Cung Việt. Đề tài của hai người vòng tới vòng lui đều quay quanh chuyện tài chính thương mại. Nói chuyện chưa được bao lâu, Cung Việt đã nhận ra, mặc dù Thích Trường An thiếu kinh nghiệm, nhưng hiểu biết, tư duy và năng lực phân tích đều cực kỳ xuất sắc, thậm chí còn vượt qua cả Thích Trường Ân – anh cả của anh.
Trước đây lúc ở chỗ của Thích Trường Ân, Thích Trường An đã từng nghe tới tên Cung Việt, lĩnh vực kinh doanh của hai nhà không giống nhau, nhưng có một số bộ phận trùng hợp, nên vẫn luôn duy trì chuyện hợp tác. Anh rất nhanh đã phát hiện, mặc dù Cung Việt ít nói, nhưng mỗi một câu đều đi thẳng vào điểm quan trọng, góc độ quan sát vấn đề cũng cực kỳ chuẩn xác, giúp anh thu hoạch được không ít.
Lúc này, bên cạnh vang lên hai tiếng ngạc nhiên thốt lên, lúc Thích Trường An và Cung Việt nói chuyện, đều dành ra một chút chú ý cho bên kia, thế là ngay lập tức nhìn sang. Sau đó bọn họ nhìn thấy Từ Lạc Dương và Diệp Thiểm Thiểm ngồi xổm trên sân cỏ, đồng thời lui về phía sau một chút, rồi lại đến gần một chút, nhỏ giọng nói với nhau gì đó, vẻ mặt rất hưng phấn.
Không đi qua thúc giục, Thích Trường An đứng tại chỗ, mặt mày giãn ra: "Từ lúc nhận được điện thoại Lạc Dương đã bắt đầu hưng phấn."
Giọng điệu Cung Việt cũng tự nhiên ôn hòa lại: "Thiểm Thiểm cũng vậy."
Cách chỗ bọn họ không xa, Từ Lạc Dương hơi kề sát vào, nhỏ giọng hỏi Diệp Thiểm Thiểm: "Anh nghĩ bệ hạ nhà anh và Trường An đang nói chuyện gì?"
Diệp Thiểm Thiểm gãi mái tóc hơi lộn xộn, chợt thay đổi giọng nói: "Thích tiên sinh, xin chào, rất vui được gặp cậu."
Từ Lạc Dương hiểu ngay, cũng cố ý thay đổi giọng nói: "Cung tiên sinh, chào anh, ngưỡng mộ đã lâu."
"Hôm nay thời tiết không tệ."
"Đúng vậy, dự báo thời tiết nói sắp mưa."
"Đúng vậy."
"Ừm."
Đề tài nhanh chóng kết thúc, Từ Lạc Dương và Diệp Thiểm Thiểm liếc mắt nhìn nhau, trực tiếp cười đến mức không dừng được.
Năm phút sau, bốn người đi về phía nhà kính, quản gia Hoắc Khắc đã bày bàn mạt chược ở trong đó.
Từ Lạc Dương thở dài: "Em vừa tính, đã gần nửa năm em không đánh mạt chược rồi!"
"Thảm vậy luôn?" Diệp Thiểm Thiểm suy nghĩ một lát rồi nói: "Nhưng mà lịch trình của cậu đúng là rất kín, bảng lịch trình anh Trịnh đưa cho cậu, mỗi lần đều xếp đầy luôn."
Từ Lạc Dương nhớ đến bảng lịch trình gần như trống không của Diệp Thiểm Thiểm —— thôi bỏ đi, không so sánh thì sẽ không tổn thương!
Cậu đổi đề tài: "Năm nay anh có định nhận phim không?"
Diệp Thiểm Thiểm hơn nửa năm quay một cái quảng cáo, rồi lại cùng giáo viên của cậu ta tới rừng mưa nhiệt đới ở Nam Mĩ ở lại hai tháng, nghiên cứu sự di chuyển và sinh sôi của loài chim sắp bị tuyệt chủng, nhân tiện còn quay phim tài liệu, đã biên tập và phát hành.
Nghe Từ Lạc Dương hỏi đến chuyện này, Diệp Thiểm Thiểm hơi xoắn xuýt: "Nửa cuối năm anh sẽ không chạy ra bên ngoài, nhưng vẫn chưa nhìn thấy vai diễn mà mình thích. Lúc cậu nhận kịch bản tiện thể xem giúp anh nha? Nếu có kịch bản nào tốt, thì tụi mình cùng quay?"
"Được!" Từ Lạc Dương trả lời.
"Đúng rồi, bao giờ hai người kết hôn?"
Nghe thấy câu này, Từ Lạc Dương suýt chút nữa chân trái vấp chân phải, vành tai cậu hơi đỏ lên, giọng cũng nhỏ: "Kết hôn gì?"
"Cậu và Thích Trường An đó, cầu hôn thành công rồi, tiếp theo chính là kết hôn!" Diệp Thiểm Thiểm hơi khó hiểu: "Chẳng nhẽ không phải theo trình tự này hả?"
"Đúng là trình tự này, chỉ là tui hồi hộp thôi!" Từ Lạc Dương xua xua tay, thấp giọng nói: "Đợi tới lúc quyết định rồi sẽ thông báo cho anh."
"Ừa, đúng rồi, cậu xem fancam concert ở trên weibo chưa? Có phải độ HD rất cao không? Ánh sáng và góc độ có phải cũng rất tốt không, cảnh tượng cực kỳ duy mỹ đúng không?"
Từ Lạc Dương lập tức phản ứng lại: "Những video đó là do anh quay hả?"
"Đúng rồi, chính là anh!" Nói xong, Diệp Thiểm Thiểm chớp chớp mắt, giơ bàn tay qua: "Fan Cổ Thành, tìm hiểu chút nha!"
Từ Lạc Dương bật cười, bắt tay cậu ta: "Cảm ơn."
Chẳng bao lâu sau, bốn người đã đứng bên cạnh bàn mạt chược, sau khi đã quyết định xong vị trí, Từ Lạc Dương ngồi trên ghế, xắn ống tay áo: "Thiểm Thiểm, anh đừng nhường, tui muốn dựa vào bản lĩnh thật sự để thắng anh!"
Diệp Thiểm Thiểm hất hất cằm: "Được, tới chiến đê!"
Hai phút sau, Từ Lạc Dương nhìn bài trước mặt mình, do dự một lúc, bèn đầy tự tin đánh ra một quân: "3 vạn!"
"Anh hồ rồi! Cùng một màu! Trả tiền đê!"
"Hồ rồi."
"Anh cũng... hồ rồi."
"..." Từ Lạc Dương trợn mắt, cảm thấy mình bị tổn thương: "Đậu móa, không phải chứ? Vẫn còn thao tác như dzị nữa hả?"
"Trả tiền trả tiền!" Diệp Thiểm Thiểm mỉm cười rực rỡ: "Cơ mà Lạc Dương, cậu gà mờ quá đi, Thích tiên sinh nhà cậu cho cậu ăn bài miết kìa!"
Từ Lạc Dương tỏ vẻ mờ mịt: "Hả? Sao tui không phát hiện ra?"
Nhưng liếc nhìn Thích Trường An ở bên cạnh, Từ Lạc Dương cảm thấy mình lại đầy máu để sống lại: "Tiếp đi tiếp đi, ván tiếp theo tui chắc chắn sẽ thắng!"
Cơ mà rất nhanh, lúc đánh ván thứ hai, Từ Lạc Dương bị đá ra khỏi cuộc chiến rất sớm, sau đó cậu liền phát hiện, ba đại thần trên chiếu bài cũng bắt đầu bày kỹ năng rồi.
Cậu cầm lấy một cục xí ngầu ngắm nghía, hóng hớt một lúc, lại nhận ra mình hoàn toàn xem không hiểu nước cờ của ba người này!
Cái này cũng ngược quá rồi đó!
Thế là, Từ Lạc Dương vô công rồi nghề đi xem hoa được trồng trong nhà kính, vừa ngây người vừa nhớ lại, Thích Trường An học kinh doanh ở đại học Westminster, logic và toán học đều cực kỳ giỏi. Cung Việt hình như cũng vậy, Từ Lạc Dương nhớ Diệp Thiểm Thiểm từng kể, trên một số môn học, ví dụ như tài chính toán học, Cung Việt còn có thể phê chữa bài thi và giảng đề cho cậu ta nữa.
Còn Diệp Thiểm Thiểm, anh ta không phải người, không cần bình luận.
Nên là xem ra, một bàn này, hình như chỉ có mình ngốc nhất?
Chân tướng sự thật khó mà đối mặt!
Ván thứ hai đánh hết mười mấy phút, mỗi một bài tẩy được đánh ra, hình như đều mang theo sát khí! Sau khi trải qua một trận gió tanh mưa máu, Thích Trường An thắng, anh tiện tay đưa thẻ đánh bạc thắng được cho Từ Lạc Dương đã thua hết thẻ đánh bạc.
Từ Lạc Dương xua tay: "Em muốn tự thắng!"
"Vậy có thể tạm thời bảo quản giúp anh được không?"
"Đương nhiên là được!"
Nhìn con dấu ghi trên thẻ, Từ Lạc Dương lần thứ hai phát hiện một sự thật cực kỳ thê lương —— một bàn bốn người này, hình như chỉ có tui nghèo nhất!
Lĩnh ngộ đau thương biết bao!
Tiếp theo đó, Từ Lạc Dương thua liền sáu ván, thua đến mức cậu nghi ngờ cuộc đời, giấy nợ bị viết cả một xấp. Cậu sáp lại gần hỏi Thích Trường An, chau mày: "Trường An, anh cho em ăn bài hả?"
Thích Trường An gật đầu: "Mỗi một ván anh đều rất cố gắng."
"Vậy mà em chẳng cảm nhận được chút nào luôn!"
Thích Trường An an ủi vò vò tóc cậu: "Có lẽ là do anh làm không quá rõ ràng."
Một bên khác, Diệp Thiểm Thiểm nằm nhoài bên cạnh Cung Việt: "Anh, sờ sờ đầu?" Nhìn thấy Từ Lạc Dương chiếm được tuyệt chiêu sờ đầu, cậu ta tỏ vẻ rất hâm mộ!
————
Tâm tình nhỏ của Từ Náo Náo:
Tui hình như bị giết... đến không còn một manh giáp QAQ
...
03.
Mặc dù thua rất thảm, nhưng Từ Lạc Dương rất nhanh đã điều chỉnh lại tâm lý của mình, quyết định bung lụa —— đánh lung tung, sâu sắc quán triệt việc ra bài không như bình thường. Không ngờ đánh lung tung lại có hiệu quả, đến trước giờ cơm tối, cậu còn thắng được hai ván, trả được mấy tờ giấy nợ.
Nhất thời, lòng tự tin của Từ Lạc Dương lại quay về, cậu nghiêm túc sờ bài, mới vừa dọn xong bài, lại ngạc nhiên nhận ra, hồ rồi kìa.
"Thiên hồ!" Cậu mặt mày hớn hở: "Hoàn toàn tiêu diệt khả năng thua! Nghe nói tỷ lệ thiên hồ là 1/300000, sau này hãy gọi tui là cá chép KOI!"
Cùng lúc đó, phía dưới bàn cờ, Từ Lạc Dương lặng lẽ giơ tay kéo tay Thích Trường An, chuẩn xác kéo một cái, còn bí mật chớp chớp mắt mấy cái với đối phương.
Thích Trường An nuông chiều liếc mắt nhìn cậu, để mặc cậu ở dưới bàn câu lấy ngón tay mình. Thế là về sau, cả ván Thích Trường An đều chỉ dùng tay trái cầm bài để đánh.
Diệp Thiểm Thiểm vừa liếc mắt đã nhận ra tư thế của hai người đối diện hơi sai sai, cậu tỏ vẻ nghi ngờ —— đây là tư thế chơi mạt chược mới hả ta? Chẳng lẽ có thể tăng tỷ lệ thắng bài?
Sau khi ăn xong cơm tối, Từ Lạc Dương được Diệp Thiểm Thiểm dẫn tới một đầu khác của nhà kính, cùng đi xem cải thìa bản 6.0 mới gây trồng, còn Thích Trường An và Cung Việt cùng nhau tản bộ trên sân cỏ ở bên ngoài nhà kính.
Nhưng đợi tới lúc quay về, Thích Trường An bèn nhận ra, sau khi Từ Lạc Dương ra khỏi nhà kính, liền mất hồn mất vía.
"Náo Náo, có chuyện gì hả?"
Mấy giây sau, Từ Lạc Dương mới phản ứng lại: "Không có gì, chỉ là," ánh mắt cậu hơi hoảng hốt: "Đại khái là, thế giới quan của em bị tấn công dữ dội!"
Nói xong, cậu ngồi trên ghế phụ suy sụp, tay kéo dây an toàn: "Em thật sự muốn tiêu hóa trước đã..."
Mãi cho đến khi về nhà tắm rửa sạch sẽ, sấy khô tóc, Từ Lạc Dương mới kéo Thích Trường An nói về hành trình tâm lý của mình.
"Thiểm Thiểm dẫn em tới nhà kính xem bản cải thìa 6.0 nâng cấp của ảnh, rồi chẳng bao lâu sau, đề tài tám nhảm của tụi em lại bị bẻ lái."
Cậu nhíu nhíu mày, phát hiện không nên bắt đầu tự thuật ở đây, cậu bèn thay đổi mở bài khác:
"Đại khái là vào mấy năm trước, là lúc em đang quay《Sơn hà y cựu》ấy, em đóng vai một thái tử chăm lo việc nước, chấn chỉnh lại non sông, Thiểm Thiểm diễn em trai của em. Khi đó là mùa đông, lúc đang quay phim thì xảy ra sự cố. Thiểm Thiểm bị người khác ám hại, sau khi rơi xuống nước thì bị hôn mê, em và vệ sĩ của ảnh cùng nhau cứu ảnh lên."
Lắc lắc đầu, Từ Lạc Dương rất phiền não: "Đây không phải là trọng điểm, đây chỉ là tóm tắt thôi! Trọng điểm là, sau khi em cùng đưa ảnh tới bệnh viện, Cung Việt không tìm bác sĩ cho ảnh, nhưng mà thần kì là, mới qua có mấy tiếng, một cái sẹo rất sâu trên lòng bàn tay Thiểm Thiểm,"
Từ Lạc Dương duỗi bàn tay của mình ra, vẽ vẽ trên lòng bàn tay: "Đại khái là dài như vầy lớn như vầy, đã khỏi hẳn, chỉ có thể nhìn thấy dấu vết rất nhạt, mấy tiếng sau, ngay cả vệt trắng cũng chả nhìn thấy nữa!"
Thích Trường An gật đầu: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó em bèn nghĩ ảnh là Vampire."
"...."
Nhìn rõ vẻ mặt nín cười của Thích Trường An, Từ Lạc Dương tỏ vẻ mình rất rầu, rồi lại giải thích: "Em có rất nhiều lý do cho cái kết luận này!"
Cậu bắt đầu liệt kê: "Thiểm Thiểm có khứu giác cực kỳ tốt, phản ứng nhanh, thể lực cũng rất tốt. Không thích ăn tỏi, không thích những thứ làm bằng bạc, dậy sớm sẽ uể oải. Biết rất nhiều kĩ năng, hầu như cái gì cũng biết cả. Không có ba mẹ và người thân. Em quen ảnh lâu lắm rồi, nhưng mà chưa từng thấy ảnh bị bệnh."
Cuối cùng, cậu nhấn mạnh: "Cái gì ảnh cũng tò mò cả, trước đây cũng chưa từng gặp mấy thứ như kiến, ốc sên, chim nhỏ, hoa dại, nên em nghĩ, chắc là vì ảnh luôn ở trong pháo đài của Vampire, chưa từng gặp côn trùng và động vật nhỏ, nên là rất bình thường!"
Thích Trường An thu lại biểu cảm, giọng điệu rất bình tĩnh: "Vậy nên lúc anh mới quen biết em, cùng em sống ở trấn Tần Lí, em mới nói, anh và Diệp Thiểm Thiểm chắc sẽ có nhiều đề tài chung hả?"
"Đúng vậy." Ngã vào trên sô pha, Từ Lạc Dương kêu lên một tiếng đau xót: "Anh không biết lúc đó em xoắn xuýt biết bao nhiêu đâu! Em lo hai người ở trong chủng tộc yêu quái khác nhau, sẽ có mâu thuẫn. Hồi đó buổi đêm em nằm mơ, đều mơ thấy hai người ở hai phe phái khác nhau, một lời không hợp bèn triển khai loại sức mạnh không phải của loài người, đánh nhau đến đất trời mù mịt!"
Thích Trường An bị chọc cười, anh cúi người hôn lên khóe môi Từ Lạc Dương: "Náo Náo, làm khó em rồi."
"Đúng đó." Từ Lạc Dương gật đầu, cậu trở mình, đưa lưng về phía anh, uể oải nói: "Kết quả hôm nay em hỏi Thiểm Thiểm, huyết tộc đều thích ăn cải thìa như vậy sao? Nhiều giống thế."
Nhạy bén nhận ra Thích Trường An đang cười, tai Từ Lạc Dương đỏ lên, cậu trở mình ngồi dậy, một hơi nói tiếp: "Không ngờ ảnh hoàn toàn không phải Vampire, mà chỉ vì nguyên nhân sức khỏe, sức bình phục rất mạnh mẽ."
Nói xong, cậu lại sâu sắc thở dài: "Thế giới quan của em, ầm ầm đổ nát!" Tiếp đó vẻ mặt lại hơi hoảng hốt: "Xong rồi, em chắc chắn sẽ vì chuyện này mà bị ảnh cười nhạo cả đời...."
Ủ rũ hết một ngày hai đêm, Từ Lạc Dương mới một lần nữa lên tinh thần, buổi sáng ngày 10, lúc cậu kéo vali tới sân bay, lập tức bị phóng viên và fan vây chặt đến mức kiến chui không lọt. May mà chuẩn bị rất đầy đủ, tám vệ sĩ bảo vệ cậu ở chính giữa.
"Sau khi bày tỏ ở concert, đây là lần đầu tiên Từ Lạc Dương cậu lộ diện công khai, xin hỏi cậu có gì muốn nói không?"
"Tôi là phóng viên của Triêu Dương Ent, Lạc Dương, cậu và Thích tiên sinh hẹn hò được bao lâu rồi? Hai người tại sao lại quen biết nhau? Có thể tiết lộ một chút không?"
"Xin hỏi bày tỏ ở concert, cậu có nghĩ tới ảnh hưởng về sau không? Có nguy cơ quan hệ xã hội nào không?"
Từ Lạc Dương mặc đồ của Stu, khiêm tốn đè mũ của mình xuống, lúc này, cậu chợt nhìn thấy bên cạnh có một fan, đang cầm trong tay một tấm poster và bút. Cậu dừng lại, cách vệ sĩ nhận lấy poster, nhìn rất tỉ mỉ —— là một bức vẽ bằng tay, trên đó là cảnh tượng cậu và Thích Trường An mặc âu phục, đứng trên sân cỏ kết hôn, vẽ cực kỳ chân thực.
Nhanh chóng ký tên mình vào góc phải bên dưới, Từ Lạc Dương cười nói: "Tranh vẽ rất đẹp, đặc biệt là vẽ tui rất đẹp trai!" Đậy nắp bút lại, cậu còn nói: "Đợi tới lúc thật sự công bố, có thể cầm tới tìm tui ký tên."
Nói xong, cậu một lần nữa đeo kính lên —— vụng trộm tú ân ái, vui quá đi!
Chẳng bao lâu sau, poster có chữ ký của cậu và câu nói này, đã được fan loan truyền cho nhau.
"—— Xin cậu nhanh kết hôn đi! A a a a a! Cậu đang ám chỉ cậu định tổ chức hôn lễ ở bãi cỏ à! Gấp rút muốn đi tiền mừng!"
"—— Cp tui ship thật sự mỗi ngày đều phát bánh kẹo cưới! Chịu không nổi chịu không nổi, đường máu tăng cao rồi! Nhưng mà ngọt lắm luôn! Cổ Thành bùng nổ!"
"—— Tui sát lại tú ân ái rồi! Ai tới canh chừng đi?? Sau concert bạn trai, quả thực càng không thể cứu vãn! Dáng vẻ cực kỳ kiêu ngạo ha!"
Ngồi lướt bình luận, nhân lúc máy bay vẫn chưa cất cánh, Từ Lạc Dương dùng tốc độ tay rất nhanh post một cái weibo, Trịnh Đông nhìn thấy cái weibo này, nặn nặn mi tâm, tỏ vẻ ghét bỏ nhìn Từ Lạc Dương ở bên cạnh: "Dáng vẻ kiêu ngạo của cậu đúng là rất càn quấy!"
Rất nhanh, Thích Trường An đã share lại cái weibo này.
"Thích Trường An: Anh. //@Từ Lạc Dương: Ai là người nuông chiều Từ Lạc Dương như thế, không có chuyện gì cũng tú ân ái? [khinh bỉ]"
————
Tâm tình nhỏ của Từ Náo Náo:
QAQ Thế giới quan của tui, tan tành!
...
04.
Lướt tới weibo này, Từ Lạc Dương rất nhanh đã để lại comment ở phía dưới: "Thích tiên sinh, anh thật sự rất càn quấy!" Sau khi ấn gửi đi, cậu bèn tắt điện thoại.
Đợi tới lúc xuống máy bay, sau khi mở máy, Từ Lạc Dương trước tiên gọi điện thoại cho Thích Trường An báo mình đã tiếp đất an toàn, xem xong tin nhắn trả lời của đối phương, cậu lại không nhịn được lên lướt bình luận trên weibo. Kết quả phát hiện phía dưới cái comment mình để lại trước đó, đã có mấy vạn bình luận reply.
"—— Áu tui thật sự muốn từ fan biến thành anti rồi! Ngày nào cũng ăn kẹo như thế này, thật sự sẽ mập! Sẽ mập! Mập!"
"—— Thích tiên sinh là tổng tài bá đạo không cần giải thích! Được được được, là anh là anh chính là anh, anh cứ tiếp tục anh cố lên nha! Với cả, tui vừa xem lại! Thời gian trôi qua lâu như vậy rồi, mà số người Thích tiên sinh follow cũng chỉ có một mình Từ Lạc Dương! Toàn bộ weibo đều là share lại của Từ Lạc Dương, không có ngoại lệ! Loại style 'Em là duy nhất của anh' này, thật sự ngọt đến mức hôn mê luôn!"
"—— Là một cẩu FA, rốt cục thì vì sao mỗi ngày tui đều chạy tới chỗ Cổ Thành ăn kẹo cưới vậy? Ăn thiệt là ngon! Cơ mà, xin... xin phải tiếp tục cố gắng!"
Mấy tháng tiếp theo, Từ Lạc Dương đúng là rất cố gắng, album《Trường An》không ngừng cập nhật biên bản lượng tiêu thụ mới, mà bài hát chủ đề《Trường An》cũng xếp đầu trên các bảng xếp hạng, từ giữa hè đến đầu mùa đông, vẫn yên ổn không bị đẩy xuống.
Ngày 11 tháng 11, sáng sớm, Từ Lạc Dương bèn update một tấm selfie mới ngủ dậy, còn kèm theo caption: "Thật mong sau này sẽ có một người, mỗi sáng sớm có thể hôn đánh thức tui dậy, haiz, hy vọng xa vời của cẩu FA!"
Một phút sau, Thích Trường An share và bình luận: "Để anh tới hoàn thành hy vọng xa vời của em."
Lập tức, fan đợi ở dưới weibo ồn ảo vỡ tổ
"—— Đốt đuốc tập hợp tiểu phân đội! Bà đây cảm thấy không khỏe! @Từ Lạc Dương, cậu nhanh tỉnh lại đi! Có cẩu FA nào như cậu không? Rốt cục cậu có hiểu lầm gì về thân phận của mình vậy?"
"—— Bất chợt lại học xong một kiểu tú ân ái của Cổ Thành rồi! Nhanh chóng ghi lại vào sổ!"
"—— Tưởng tượng một chút đến hình ảnh mỗi sáng sớm 'hôn đánh thức', kích thích mà lăn lộn ở trên giường! A a a a máu mũi của tui! Mau mang lên một phần táo đỏ bổ máu!"
Thế là rất nhanh, #Cổ_Thành_cp# lại mạnh mẽ đổ bộ lên bảng hotsearch lần nữa.
Từ Lạc Dương xem tin tức một lát, rồi vứt điện thoại qua một bên, cậu trở mình úp sấp lên người Thích Trường An, ngẩng lên cắn cằm đối phương: "Thích tiên sinh, nghe nói anh đã quyết định tới hoàn thành hy vọng xa vời của em hả?"
Thích Trường An ôm lấy eo Từ Lạc Dương, giọng lúc mới ngủ dậy hơi khàn: "Ừm, em đồng ý không?"
Đương nhiên là đồng ý rồi!
Bị âm cuối này câu dẫn, trong lòng Từ Lạc Dương run lên, cậu nằm lại trên giường, vội vàng nhắm mắt lại. Thích Trường An rất nhanh đã hiểu ý cậu, khóe miệng anh nổi lên ý cười, trực tiếp cúi người, hôn lên môi Từ Lạc Dương. Mười mấy giây sau, Từ Lạc Dương giả vờ mình mới thức dậy, chậm rãi mở mắt ra, đuôi mắt cong lên xuất hiện một chút ý cười: "Anh Trường An, chào buổi sáng!"
"Náo Náo, chào buổi sáng!"
Không còn nhiều thời gian để ở trên giường ngẩn người, Từ Lạc Dương xỏ dép lê chạy vào phòng tắm của khách sạn để tắm rửa, chưa tới mười phút, đã vội vàng đội một đầu tóc ướt sũng chạy ra: "Trường An, hôm qua anh Trịnh bảo em mấy giờ xuống lầu vậy?"
Thích Trường An đã dậy, cầm khăn mặt bằng nhung đi tới, cẩn thận giúp cậu lau tóc: "Chín rưỡi, hai cuộc hẹn phỏng vấn, cuộc hẹn với tạp chí, một cuộc hẹn với đài truyền hình."
Anh nói rất tỉ mỉ: "Giờ hẹn với đạo diễn Mạnh Hoa Chương là mười rưỡi, có một chương trình phỏng vấn với đài truyền hình của nước E. Đừng gấp, giờ mới chín giờ, không đến muộn đâu."
Từ Lạc Dương gật đầu, lần này cậu là nam chính, cùng đạo diễn Mạnh đại diện cho đoàn phim《Nghịch chuyển thời không》tới Silesia tham gia lễ trao giải Kim Đằng. Thích Trường An đến cùng cậu, hai người chiều qua mới vào khách sạn ở.
Thay quần áo, tùy tiện chỉnh lại tóc, Từ Lạc Dương bèn đi tới cửa. Đi được hai bước lại nghĩ tới cái gì đó, quay đầu lại hỏi: "Lần nay anh thật sự không phải khách mời trao giải hả?"
"Không phải." Thích Trường An mỉm cười hôn lên trán cậu: "Đi đi, anh sẽ ở dưới khán đài nhìn em."
Từ Lạc Dương vốn hơi căng thẳng, nghe anh nói như vậy, tim lại đập nhanh hơn: "Có giành được giải hay không còn chưa chắc chắn, nhưng cho dù thế nào đi chăng nữa, em cũng sẽ tiếp tục cố gắng!" Nói xong, cậu ngẩng đầu hôn lên khóe môi nhợt nhạt của Thích Trường An, rồi mới ra khỏi cửa.
Cả một ngày đều là rối loạn, ở Silesia trời tối rất sớm, mới sáu giờ, màn trời đã hoàn toàn tối lại. Từ Lạc Dương ngồi trong xe Limousine, nhìn ánh đèn hơi chói mắt bên ngoài cửa sổ, theo bản năng chỉnh lại cà vạt của mình.
Mạnh Hoa Chương ngồi đối diện cậu, mặc một bộ Tuxedo màu đen, cực kỳ có tinh thần. Ông nhìn Từ Lạc Dương mỉm cười nói: "Căng thẳng lắm hả?"
"Vâng, căng thẳng lắm." Từ Lạc Dương thẳng thắn gật đầu: "Trước kia cháu chưa từng nghĩ tới, bản thân mình có ngày sẽ được đề cử ở giải Kim Đằng."
Dù sao thì, so với giải Bạch Ngân, sức nặng của giải Kim Đằng chỉ hơn chứ không kém, đứng thứ nhất trong ba lễ trao giải lớn nhất thế giới.
Mạnh Hoa Chương bật cười: "Lúc tôi còn trẻ, lần đầu tiên giành được giải Kim Đằng, cũng cảm thấy khó mà tin nổi, lúc nào cũng cảm thấy mình đang nằm mơ." Nói xong, ông nhìn về lối vào thảm đỏ cách đó không xa, nụ cười bên khóe môi càng thêm sâu: "Nhưng về sau tôi đã bình tĩnh lại, bởi vì những năm này tôi quay phim, đã giảnh được ba giải Kim Đằng, ba giải Bạch Ngân."
Nói xong, ông quay về phía Từ Lạc Dương chớp chớp mắt: "Cậu cứ nghĩ, sau này cậu cũng sẽ đạt được cúp ở những giải thưởng lớn, lại nhìn lại giải Kim Đằng trước mắt này, có phải cảm thấy chả có gì phải hồi hộp nữa đúng không?"
Mấy phút sau, Từ Lạc Dương và Mạnh Hoa Chương cùng bước lên thảm đỏ. Gió đêm rất lạnh, thổi đến mức khiến cho nụ cười của người ta cũng trở nên cứng ngắc, lần này Từ Lạc Dương không dám dán miếng dán giữ ấm ở trên eo, nên chỉ có thể dựa vào ý chí để chống lạnh.
Cuối cùng đi vào hội trường, tay chân Từ Lạc Dương mới chậm rãi khôi phục cảm giác. Ngồi vào vị trí, cậu lập tức gửi tin nhắn cho Thích Trường An: "Trường An, anh nhìn thấy em không? Em ở giữa hàng thứ hai."
Thích Trường An trả lời rất nhanh: "Anh ở sau lưng em, nhìn về bên phải đi."
Từ Lạc Dương vội vàng xoay người, bèn nhìn thấy Thích Trường An cách cậu ba hàng chỗ ngồi, đang mỉm cười với cậu. Theo bản năng, trái tim đang thấp thỏm của Từ Lạc Dương liền bình ổn lại.
Mạnh Hoa Chương nhìn thấy vẻ mặt đang kéo căng của cậu hơi thả lỏng, cười nói: "Quả nhiên Trường An có hiệu quả."
Từ Lạc Dương gật đầu, trịnh trọng trả lời: "Đúng vậy, ảnh chính là thần dược của cháu."
Nhưng thần dược cũng có lúc có hiệu quả không tốt, lúc khách mời trao giải xuất hiện ở giữa sân khấu bắt đầu đọc danh sách đề cử, Từ Lạc Dương có cảm giác trái tim của mình đều sắp nhảy ra ngoài. Cậu theo bản năng sờ sờ nhẫn trên tay mình, tập trung sự chú ý.
Mỗi một giây đều bị kéo dài cực kỳ lâu, nhưng hình như lại trôi qua cực kỳ nhanh, lúc Từ Lạc Dương nghe trên sân khấu vang lên "Liên hoan phim Silesia lần thứ 79, người đoạt giải nam chính xuất sắc nhất là —— Từ Lạc Dương, 《Nghịch chuyển thời không》", cây cung kéo căng trong lòng cậu lập tức buông lỏng.
Theo bản năng, Từ Lạc Dương quay đầu lại, liền đối diện với tầm mắt Thích Trường An đang nhìn qua. Cậu không nhịn được mà mỉm cười với đối phương, sau khi nhìn thấy người kia cũng cười lại, cậu mới ngoảnh đầu ngồi yên lại.
Đứng lên, Từ Lạc Dương ôm Mạnh Hoa Chương, bắt tay với các đạo diễn và diễn viên ở bên cạnh, rồi mới từng bước từng bước lên sân khấu trao giải.
Người trao giải thưởng cho cậu là một bậc thầy điện ảnh cấp thế giới có mái tóc hoa râm. Từ Lạc Dương kính cẩn cúi người nhận lấy cúp Kim Đằng nặng trịch trong tay đối phương.
Nhìn vòng dây vàng quấn quanh chỗ ngồi dự thưởng, Từ Lạc Dương đứng sau giá micro, mặt nhìn về phía khán giả. Tim cậu sau khi đập nhanh tới đỉnh điểm, đã từ từ bình tĩnh lại.
"Tôi rất vui vì có thể nhận được giải thưởng này," cậu đứng dưới ánh đèn, ý cười trong mắt tràn ra, giống như mặt hồ trong trẻo.
"Lúc tôi bắt đầu hiểu chuyện, thì đã ở trường quay xem người khác đóng phim, khi đó tôi đã nghĩ, lớn lên tôi cũng muốn làm một diễn viên. Về sau, gặp rất nhiều chuyện, nhưng tôi vui mừng vì bản thân mình vẫn luôn cố gắng, vẫn luôn không từ bỏ. Tôi yêu nghề diễn viên này, đồng thời, vẫn sẽ tiếp tục yêu nó. Cảm ơn."
Sau khi nói xong, ở trong tiếng vỗ tay và tiếng reo hò như sấm động, ở dưới ánh đèn lấp lánh, Từ Lạc Dương nhìn về phía Thích Trường An, tay phải giơ cúp Kim Đằng lên, khẽ hôn lên chiếc nhẫn trên ngón áp út của tay trái, mỉm cười rực rỡ.
TOÀN VĂN HOÀN
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro