Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Hội trưởng Hội Học Sinh công X Lưu manh thụ

" Cuối cùng tôi cũng biết vì sao tôi lại thích bắt nạt em"

"Cái cảm giác khi chinh phục được em khiến tôi sung sướng."
.
.
.

Tại phòng Hội trưởng Hội Học Sinh, một thiếu niên có màu da trắng nõn đẩy đẩy mắt kính, khuôn mặt đẹp đẽ tràn đầy châm chọc và khinh bỉ.

Cổ tay áo của cậu cuốn lên hai vòng, lộ ra nửa cánh tay mảnh khảnh cùng làn da trắng nõn. Trên tay cầm cây thước màu đen, đột nhiên cậu vung tay đập xuống.

Cùng lúc đó, tiếng thước đập vào da thịt vang lên kèm theo một trận rên rỉ.

Mắt thấy đối phương đau đến mức cuộn người lại, Mộ Ngôn liền nhịn không được châm biếm. Nhìn đi, ai mà nghĩ được một tên đại ca cầm đầu đám lưu manh mà thầy cô không dám trêu chọc bây giờ đang bày ra bộ dáng uất ức thế này chứ? Cái mông của gã tràn đầy vết roi, cái mặt hung ác lưu manh cũng nhăn thành một đoàn, đang khóc rối tinh rối mù vì đau.

Cậu lại nhịn không được lấy tay đỡ đỡ cái mắt kính trên mặt nãy giờ chưa hề bị lệch kia, cái thước trên tay lại hung hăng đánh xuống thêm vài cái.

Đánh xong, tên lưu manh bị cậu trói tay lảo đảo bò về trước vài bước, lại bị vướng cái quần bị lột dưới đầu gối nên bò được một chút lại ngã xuống.

Nghe đối phương phát ra tiếng khóc nức nở, Mộ Ngôn đi đến túm kéo cái đầu vàng chóe chướng mắt kia lên.

" Sao hả?...... Bị người đánh thích không?"

Cậu dùng đầu gối hướng lên trên, trực tiếp đánh vào giữa hai chân của gã lưu manh. Mắt thấy đối phương đau đến mềm cả người, Mộ Ngôn cũng không hề dao động.

Làm một tên đệ khống, sau khi ở sân bóng sau trường học nhìn thấy em trai bị một đám lưu manh vây quanh uy hiếp, Mộ Ngôn - một tên học sinh ngoan ngoãn tài giỏi trong mắt thầy cô đẩy đẩy mắt kính, sau giờ tan học vô thanh vô tức bắt trói gã đại ca cầm đầu ném vào phòng hội học sinh, bắt đầu tiến hành giáo dục gã.

Thấy đối phương bị đánh đến không hề phản kháng, Mộ Ngôn nhíu mày không chút khách khí đánh vào khuôn mặt ngăm đen của gã lưu manh đến mức đỏ lên, "Nghe cho kĩ đây, nếu chúng mày còn dám bắt nạt Mạc Hoài... Tao nhất định sẽ lột da mày ra, biết chưa?"

Khóe miệng cậu nở một nụ cười âm trầm, mắt thấy gã lưu manh chịu đựng đau khổ gật đầu cậu mới buông tay ra, chán ghét vỗ vỗ tay như đang muốn vỗ bỏ thứ dơ bẩn.

"A... Đúng rồi." Mộ Ngôn lạnh nhạt nhìn gã lưu manh thê thảm kia, không nhanh không chậm móc ra cái di động 'tách' 'tách' chụp mấy tấm ảnh chụp, mắt thấy đối phương trắng mặt, Mộ Ngôn mới cười rộ lên: "Nếu mày dám nói về chuyện hôm nay..." cậu không nói tiếp, nhưng sự cảnh cáo trong ánh mắt lạnh lẽo đã rõ ràng truyền đạt.

Chuyện này vì vậy mà bị bỏ qua.

Xác thật gã lưu manh đó không còn xuất hiện nữa, thậm chí có đôi khi Mộ Ngôn vô tình nhìn thấy đối phương đang đi trên hành lang, gã cũng kẹp chặt cái đuôi chạy trốn. Chuyện này cũng chẳng phải chuyện lớn gì, chủ yếu là vì mấy ngày nay Mạc Hoài cứ ngốc ngốc, mất hồn mất vía, khiến tên đệ khống như Mộ Ngôn có chút lo lắng.

Buổi tối cậu gõ cửa phòng của Mạc Hoài, muốn cùng đối phương tán gẫu hỏi chuyện.

Không nghĩ tới, đối phương đổ xuống một câu "anh, em thích một người" khiến cậu sửng sốt .

Cậu nhìn gương mặt em trai tương tự mình năm sáu phần đang mang theo chút ngượng ngùng, Mộ Ngôn há mồm nặng nề hỏi là ai. Mạc Hoài móc di động ra ấn vài cái sau đó đem màn hình cho Mộ Ngôn xem. Mộ Ngôn nhìn ảnh chụp híp híp mắt, trong ảnh chụp có một người đầu vàng chóe, dáng người rắn chắc, làn da ngăm đen, so với bạn cùng lứa tuổi mà nói thì có thêm vài phần lưu manh.

Là gã lưu manh kia...-- nắm tay cậu để trong túi quần bắt đầu phát run vì dùng sức.

.....Mẹ nó, dám câu dẫn em trai cậu, được lắm!

Cho nên đến lần thứ 2 gã lưu manh bị trói tay sau lưng ném vào phòng hội trưởng Hội Học Sinh, gã nhìn thấy Mộ Ngôn mặt vô biểu tình ngồi trên bàn làm việc, lần thứ hai thảm hơn, gã bị che miệng lại, trong miệng phát ra tiếng than khóc mơ hồ, cả người đều súc vào trong góc tường.

"Mày còn biết trốn." Mộ Ngôn nặng nề nói, một bên đẩy đẩy mắt kính. "Nếu biết trốn thì sao mày lại không tránh Mạc Hoài đi, hửm ?"

Gã lưu manh nghẹn khuất, gã không trốn hồi nào hả! Ai không trốn chứ gã có trốn nhá! Bây giờ nhìn thấy hai anh em nhà này gã đều sắp biến thành thằn lằn dán tường bò đi rồi! Không thể lấy cớ bắt nạt nhau như vậy chứ!

Hiện tại chỉ nhìn cái mặt măng của Mộ Ngôn thôi gã cũng đã cảm thấy mông đau rồi! Sau lần đó gã đã phải dẩu cái mông hồng hồng đó nằm bò mới ngủ được, từ đó gã liền hạ quyết tâm về sau nhìn thấy hai anh em nhà này thì lập tức đi đường vòng!

"...... Lại đây cho tao." Mộ Ngôn liếc mắt nhìn gã, gã lưu manh tức khắc run rẩy, mãnh liệt lắc đầu tỏ vẻ kháng nghị. Cùng lúc đó, gã cọ tới cửa ý đồ mở ra cánh cửa bị khóa trái rồi chạy thoát. Không đợi gã vô vị nỗ lực gần một phút đồng hồ, cái bóng đén phía sau lập tức áp lên khiến hai cái đùi gã lưu manh mềm mụp như mì sợi, từng có một lần bóng ma tâm lý nên gã cảm thấy lần này chính mình thật sự sắp bị dọa chảy nước tiểu.

"Mông của em trai tao mà mày cũng dám nhớ thương?" Mộ Ngôn nhăn mày, hắc khí bắt đầu tràn ra từ phía sau lưng cậu.

Ai nhớ thương? Ai mẹ nó nhớ thương! Gã lưu manh cảm thấy mình còn oan hơn Đậu Nga.

"Mày nói tao nên bóp nát chim của mày này hay là nên thọc nát mông của mày ? Mày thấy loại nào sẽ lưu lại giáo huấn sâu sắc cho mày hơn?" Mộ Ngôn vừa nói vừa duỗi tay về phía giữa hai chân của gã. Nhớ lần trước bị cậu dùng đầu gối đánh vào chim, gã lưu manh lần này thật sự bị dọa sợ

Gã nhìn thần sắc nghiêm túc trên mặt Mộ Ngôn, trong khoảng thời gian ngắn, trước mắt lập loè hiện lên đoạn phim về quá khứ mười tám năm qua của gã.

Đây nghĩa là gã đang cách cái chết không xa a ...

Nam nhi có nước mắt nhưng không dễ rơi, chỉ là vì chưa chạm tới chỗ thương tâm.

Gã lưu manh vẫn chưa có phản ứng gì, nhưng nước mắt nước mũi đã chảy xuống khiến cái mặt gã ướt nhẹp. Gã hít hít mũi, đôi mắt cũng hồng lên.

Gã kẹp chặt hai cái đùi, súc thành một đống nhìn cậu đứng ở trước mặt, gã ngẩng cổ một bộ thấy chết không sờn.

Hội trưởng Hội Học Sinh ngồi xổm xuống, dùng ngón tay véo cái cằm của đối phương, xoay trái xoay phải nhìn nhìn. Trong miệng cậu lẩm bẩm: "Kỳ quái... Kỳ quái...--"

Mẹ nó mày bị ma nhập hả?!

Mắt thấy cái cằm bị véo đến sắp trật khớp, gã dẩu miệng, một đôi mắt trợn tròn nhìn gương mặt trắng nõn sạch sẽ như con gái của hội trưởng Hội Học Sinh...... Giận mà không dám nói gì.

Âm thầm mắng chính mình một câu 'đồ nhát cáy', chim của gã lưu manh vẫn thành thành thật thật tùy ý đối phương niết lên niết xuống.

Mộ Ngôn dùng lực đạo thật sự là quá đau.

Cái khăn trong miệng gã được lấy ra, hai cái má tròn vo lúc này mới khôi phục nguyên dạng. Tuy nói cái mặt hung ác của gã lưu manh kia cũng không thấy ra được sự khác biệt, nhưng Mộ Ngôn lại cảm thấy đối phương như vậy nhìn thuận mắt hơn lúc bị nhét khăn nhiều. Đột nhiên cậu nghĩ đến gương mặt tương tư của em trai nhà mình, lực đạo bỗng ác độc véo xuống. "Mẹ nó, mày đã dùng cái bộ dạng ngu xuẩn này câu dẫn Mạc Hoài đúng không?"

Cậu mắng một tiếng, âm thầm chửi thầm mình suýt chút nữa cũng bị lừa.

Câu dẫn con mẹ mày á!

Khuôn mặt hiện tại của gã gọi là cái mặt đau khổ a...

Nhưng mà khuôn mặt sắp bị véo đến biến hình, gã lưu manh một chữ đều không nói nên lời, chỉ có thể hàm hồ nhìn ra vài âm tiết mà cậu đang nói, " Tao bảo đảm, nếu lại để em trai tao nhìn thấy mày...--"

Nhất định sẽ không! Gã bảo đảm về sau trong phạm vi mười mét nhìn đến bóng dáng hai người gã sẽ lập tức chạy điii !!

Một sợi tóc của chúng mày cũng sẽ không chạm vào!!

Mộ Ngôn thấy gã lưu manh muốn trốn đi, đôi mắt phượng một mí thon dài sau cặp kính nhíu lại, sau một lúc lâu lại hừ cười một tiếng.

"Được, lần này tao thả mày đi. Ha hả a...-- lại để tao bắt được thì..."

Sự thật chứng minh, gã lưu manh cảm thấy đời trước chắc chắn là gã thiếu nợ cậu.

Lần thứ ba bị người trói đến phòng hội trưởng Hội Học Sinh, ánh mắt gã ảm đạm, dùng vẻ mặt ' mày muốn làm gì thì làm đi' đối diện với Mộ Ngôn.

"...... Mạc Hoài thích đàn em của mày, cái gã tóc hồng ấy."

Sau một lúc lâu, Mộ Ngôn nặng nề nói.

"...... Cho nên không liên quan đến mày."

Thế sao còn trói tao lại đây xem cái mặt như người chết của mày hả ?!!

Mộ Ngôn xem hiểu sự lên án trong mắt gã, cậu thói quen tính đỡ đỡ mắt kính: "Thói quen."

"......"

Thói quen con mẹ mày !

Sau đó Mộ Ngôn trầm mặc thả gã lưu manh đi.

Trải qua lần thứ tư lần thứ năm lần thứ sáu bị bắt cóc, bộ tóc vàng chóe của gã lưu manh không tạc nổi nữa.

Gã lười biếng nhìn hội trưởng đại nhân, đợi đối phương thả mình ra.

Chờ đến khi bị lột quần, gã lưu manh mới bừng tỉnh cảm thấy có chút không thích hợp.

"Chờ đã!!! Mày đang làm cái gì?!"

"...... Cầu an ủi?" tay Mộ Ngôn gác trên ngực gã lưu manh, bộ dáng cậu có vẻ còn nghi hoặc hơn gã.

Nếu không phải đôi tay bị trói sau lưng, gã lưu manh đã sớm lấy nắm tay đấm cậu một cái rồi.

"Em trai tao... em ấy... Đi chịch một gã đàn ông thúi giống như mày..."

Ta nói hiện tại mày đang làm cái quái gì vậy... gã lưu manh nhìn đối phương cởi dây thắt lưng xuống, lông tơ sau cổ bắt đầu dựng ngược.

"Đụ má! Lão tử không tin chịch cái loại đàn ông cứng cáp thô ráp như mày sẽ thoải mái!"

Mười phút sau, hội trưởng Hội Học Sinh thất truyền ra tiếng rên kỳ quái.

Hai mươi phút sau, phòng hội trưởng Hội Học Sinh truyền ra tiếng kêu khóc.

30 phút sau, phòng hội trưởng Hội Học Sinh truyền ra tiếng cầu xin.

40 phút sau, phòng hội trưởng Hội Học Sinh truyền ra tiếng đánh nhau kèm theo tiếng chửi bậy.

50 phút sau, gã lưu manh quần áo hỗn độn chạy ra.

Sau lại, gã lưu manh đã thói quen việc mình bị trói.

Một tháng bốn lần bị người đưa đến phòng hội trưởng Hội Học Sinh.

Hội trưởng Hội Học Sinh nằm ở trên giường, ôm gã lưu manh thê lương nghĩ.

Hình như... chịch đàn ông sướng thật.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro