
Chương 16: Giải quyết
Không biết Mạnh đã ôm Dương và khóc bao lâu.
Còn nó thì nó biết đã ôm Mạnh và khóc bao lâu.
Chưa đến 1 phút!!!
Mạnh đã ngừng nấc, đôi vai cũng ko còn run nữa, nhưng vẫn cứ ôm nó rất chặt, thở dài, thôi kệ, dù sao anh ta ấy lúc nào cũng cần một bờ vai để chia sẻ mà. Phải không?
Nó ôm anh ấy chặt hơn một chút.
Mạnh cũng làm thế.
...
"ĐỒ CHẾT TIỆT NÀY, BỎ TAY KHỎI EO TÔI NGAY, AAAAAAA. BỎ RA... Á Á... ĐỪNG CÓ BÓP MÔNG... GYAAAAAAAAAAAAAAA. ĐỒ CHẾT GIẪM... ĐỪNG LUỒN TAY XUỐNG DƯỚI NỮA. HOÀNG TIẾN MẠNHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHH."
________________________
Dương đứng với Mạnh trước cổng nhà anh ta, im lặng, chả (dám) nói gì. Đứng nửa ngày, nó hít sâu một hơi rồi lên tiếng trước:
"Thôi... em về."
Mạnh trừng mắt, tôi giật mình.
"Đến chưa được 1 tiếng đã về."
"Anh có biết xem đồng hồ ko thế hả? Gần 3 tiếng của tôi đấy nhá." Dương gầm gừ
"Mới có 4h30... về sớm làm gì? Ở lại ăn cơm rồi về" Mạnh nhăn mặt.
"Thôi em xin, để em về."
"Ừm... thế... về nha... " Mạnh trầm ngâm, buồn buồn nói.
Nó cười khổ:
"Trời ạ... sau này em còn đến chơi, gặp nhau ở trường còn nói chuyện mà"
"Ừ."
"Cười lên đi. Anh cười lên mới đẹp trai. Hì."
Mạnh bật cười, đưa tay xoa đầu Dương, thật ấm áp. Cái xoa đầu y chang lúc mới gặp ấy.
"À mà từ từ... điện thoại em đâu rồi ấy nhỉ?" Nó sờ soạng quanh người mình, chẳng thấy đâu cả. Tim bắt đầu đập thình thịch.
"Xem có cất chỗ nào ko... " Mạnh nói rồi tiện tay sờ soạng khắp người.
Dương trừng mắt, đỏ bừng mặt, gạt tay anh ta ra.
"Đừng nghĩ tôi đần độn. Tôi biết thừa anh muốn làm gì đấy!"
Mạnh nhe răng cười toe toét, nó đấm vào người anh ta một cái.
"Không thấy sao?" Mạnh hỏi.
Dương gật gật đầu, rồi nói:
"Hay rơi trong nhà anh nhỉ?"
"Để anh gọi điên xem sao." Mạnh nói, lấy điện thoại ra và gọi cho số nó. Hai đứa lại lủi thủi đi vào trong nhà.
Lạy hồn lạy Phật cho con đừng mất điện thoại, cầu Chúa và đức mẹ Maria cho điện thoại con rơi trong nhà Mạnh. Nó nghĩ thầm
"I'm only one, call away" – giai điệu bài One call away của Charlie Puth vang lên, nhạc chuông của nó.
Chiếc điện thoại nằm ngay trên sofa ở phòng khách, dưới một cái gối. Thật là ko hiểu sao nó lại rơi được, lúc ngồi nói chuyện với anh Trung có thấy gì đâu nhỉ.
"Cái gì thế này? Em dám để tên anh trong contact là Mafia à?" Mạnh rít lên, tay cầm điện thoại của.
Dương vội vàng lao đến giật phắt cái điện thoại từ trùm khủng bố, cười cười giả nai:
"À thì... Mafia và Mạnh đều giống nhau ở chữ Ma. Nên... hớ hớ... hay đổi thành Bang chủ nhá. " Nó lạch tạch đổi thành Bang chủ, giơ ra trước mặt Mạnh.
Mạnh gầm gừ, rồi lôi nó ra đứng ngay cạnh anh ta, để cho nó tận mắt chứng kiến anh đổi tên anh ta trong contact của Mạnh, từ <3<3
"EM MÚC ANH" Nó rít lên.
"Này"
"Dạ?"
"Anh... thích em."
Im lặng.
"Em cũng thích anh."
"Anh sẽ là người chiến thắng trong cuộc chiến này, hãy chờ anh, và phải luôn đặt niềm tin ở anh, Dương nhé!"
"Vâng... em biết rồi. Em về nhé."
"Ừ."
"Chào anh ạ. Em chào anh chị nhé ạ." Nó chào cả anh Trung và chị gái đang ngồi ngay sau lưng Mạnh.
"Chào em," Mạnh giơ tay chào.
"Chào em dâu, về cẩn thận nhé." Anh Trung cũng vẫy tay chào nó.
Ôi Hoàng Tiến Mạnh mặt lại bắt đầu đỏ lên rồi, lại thẹn quá hóa giận rồi. Nó cần ra khỏi đây ngay.
___________________________
Đằng nào nó cũng đi tới giờ này rồi, thôi thì giải quyết chuyện này cho triệt để vậy.
Dương nghĩ nó sẽ phải sang nhà Triệu Duy Quang trước vì anh ta ở cùng gia đình. Và như nó được biết bố mẹ Quang làm công chức nhà nước, bố mẹ anh ta chưa về, họ 5h30 mới về đến nhà, chắc chắn luôn. Vì thế, nó điên cuồng ấn chuông cổng nhà Hoàng, lia lịa, liên tiếp, đúng 16 lần, bằng số tuổi của nó.
"Loại chuông cổng Commax CDV-35H/DRC-40CK có giá là 3 triệu 1, tương đương với một nửa tiền học một tháng của em, em thật sự muốn mất số tiền ấy chỉ vì ấn số chuông cửa bằng đúng tuổi của mình sao?"
Nó vỡ tim chết ngay lập tức vì giọng nói trong như thác, êm đềm như tiếng rống, dịu dàng như ác quỷ sau lưng.
"Em đến đây giờ này làm gì? Có gì muốn nói sao? " Ngữ điệu vẫn nhẹ nhàng truyền cảm, dịu dàng cực kì, khiến nó ko khỏi muốn ộc máu mồm ra chết tươi cho rồi.
Thà cứ nói như bình thường còn hơn.
"Vào nhà đi." Quang nói trong lúc mở rộng cổng ra. Lúc này nó mới để ý anh ta, chân tay đầy vết thương, vết máu khô, vết tím bầm, băng gạc trắng toát.
Giờ nó đã biết điểm chung giữa 3 cái người tên Quang-Mạnh-Long là gì. Đó là trong mọi trường hợp, mọi thời điểm, mọi tình huống, mặc mọi bộ quần áo, khoác trên mình mọi trang phục, trang trí trên cơ thể mọi hoạ tiết. Đều vẫn cứ quyến rũ và đẹp trai chết người!
Lại có thể đi thích một thằng gầy nhẳng, cao 1m72 nặng 60kg như nó. Trên mặt ngoài 2 cái má lúm, cặp lông mày rậm và lông mi dài ra, chả còn cái nước gì đẹp đẽ. Thật trò hề! Duyên ở đâu ra trên cái mặt này?
"Anh... đi mua gì thế?" Nó hỏi nhỏ.
"Đi mua mì về nấu bữa tối. Hôm nay nhà anh không có ai."
Bóng đèn toả sáng!
"ĐỂ EM NẤU BỮA TỐI CHO ANH, EM SẼ ĂN TỐI LUÔN VỚI ANH RỒI VỀ. OK OK OK?"
Không chờ Quang gật đầu, nó giật vội túi đồ ăn trên tay Quang, để luôn xe ở sân cho Quang tự xử lý, rồi phi nhanh vào bếp, trước khi vào nhà ko quên vuốt đầu con Husky nâu vàng to đùng hai nhát.
Ớ... lại Husky.
"Trong tủ lạnh còn đồ đấy. Rau mồng tơi nấu gạch cua, cá thu rán, đậu nhồi thịt, và trứng hấp thập cẩm." Quang nói to.
Nó trợn ngược mắt, thế quái nào... anh ta lại biết trong tủ còn đủ nguyên liệu để làm mấy món đó? À nhà của anh ta mà.
Cái tội nhanh nhảu Dương suýt bị lạc để tìm thấy phòng bếp. Lần đầu vào nhà người ta mà tự nhiên như ruồi, sao nó không khúm núm khép nép như khi ở nhà Mạnh, phải chăng vì nó biết người con trai này sẽ luôn dịu dàng với nó.
Lạch cạch lấy đồ, nó hối hả làm cho nhanh mọi thứ. Mặc dù không quen bếp nhưng với bản năng của một đứa hay nấu ăn như nó, căn bếp gọn gàng sang xịn mịn của nhà Quang không thể làm khó nó được.
"Vợ yêu nhỏ bé."
Nó giật mình quay lại, chẳng có ai, căn nhà chỉ có tiếng loa đang phát bài "Yes I Do" của Hiền Hồ và Bùi Anh Tuấn.
À... còn có tiếng Quang đang xả nước ầm ầm trong toilet nữa...
Chết tiệt. Toilet sao lại có thể gần bếp như thế?
_______________________________
Trong căn bếp to đùng đẹp kinh khiếp của nhà họ Triệu, có một thằng nhóc con cao 1m72 ăn gian một tẹo, đang loay hoay chạy ngược chạy xuôi tìm gia vị, xắt thịt, nếm món ăn... Làm cả tấn việc, chỉ để cố gắng hoàn thành 1 bữa tối ngon lành và tuyệt với nhất dành cho một thằng con trai cao to trắng thơm vừa tắm xong, mặc mỗi bộ áo khoác ngoài màu trắng dài đườn, đang ngồi gác chân lên bàn ăn, tay cầm lon Heineken tu ừng ực, vừa uống vừa nhìn cái lưng nhỏ của thằng nhóc kia.
Thật là căng thẳng. Dù chẳng có gì phải căng thẳng cả! Nhưng sao lưng nó lại thấy rờn rợn thế này ko biết...
Quang tắm xong, hương bạc hà thoang thoảng khắp căn bếp, dù mùi thơm của đậu nhồi thịt rán cũng "nồng nàn" ko kém. Ôi làm ơn biến ra phòng khách đi, cứ ngồi ám thế này ai mà nấu được.
"Súp... súp... " Nó loay hoay ngó xung quanh tìm lọ súp mình vừa để ở đâu đó. Ai da...
"Trên lò vi sóng." Quang lên tiếng. Nó lật đật chạy ra, lấy lọ súp, nêm một ít vào nồi canh, đậy vung lại.
Lại băm, lại thái, lại xắt nhỏ, lại cắt.
"Hôm nay tính nghỉ học thêm để nấu ăn cho anh à?"
Nó giật mình. Quang nói nó mới nhớ. Hôm nay nó có 2 ca học thêm, 1 ca Toán, 1 ca tiếng Anh. Đến 9h mới về. Ôi thôi thì bỏ cả 2 vậy. Hic...
"Hôm nay em được nghỉ." Nó nói dối.
"Thật à?"
"Vâng ạ."
"Ừm... vậy thì nấu đi."
"Mà sao anh biết lịch học của em?" Nó thắc mắc
"Cái gì liên quan đến em anh đều biết."
Lại con Linh đây mà chứ còn ai nữa. Nó nghĩ thầm
Mải suy nghĩ, tôi ko để ý đến nồi canh đang sôi sùng sục, chết cha, trào bố nó ra ngoài rồi. Nó vội vàng chạy đến chỗ nồi canh, luống cuống mở vung nồi.
"A... A..." Dương xuýt xoa, rụt tay lại, đánh rơi cái vung xuống đất, nóng kinh khủng, hic...
Tiếng loảng xoảng làm Quang từ phòng tắm chạy vội ra, anh ta đang thay quần áo, Quang chạy ra khi trên người chỉ có độc một cái quần underwear. Nó trợn trừng mắt nhìn Quang. Quang hoảng hốt hỏi dồn dập:
"Sao thế? Có bị làm sao ko? Bỏng rồi hả? Đưa tay đây anh xem nào." Quang cầm lấy tay nó, rồi thổi lên hai ngón tay bị bỏng, nhanh chóng lôi nó ra lavabo, mở vòi nước, để 2 ngón tay dưới vòi nước đang chảy, làn nước mát lạnh làm dịu đi nhiều, nó bớt bỏng rát hơn.
Dương khẽ liếc nhìn Quang, khuôn mặt Quang lo lắng nhìn tay nó dưới làn nước, xoa nhẹ, để nước chảy đều, dù có 2 ngón tay bị bỏng thôi, nhưng Quang làm trầm trọng hoá lên, khiến nó không khỏi cảm thấy buồn cười.
"Em... không sao." Nó nói khẽ.
Quang nhìn Dương chằm chằm, rồi dùng tay trái cốc vào đầu nó, giọng trách mắng:
"Thật tình... làm ăn kiểu gì mà đoảng như thế? Không để ý gì cả. Em mà bị làm sao, anh biết ăn nói thế nào với bố mẹ?"
"Tại mải nghĩ linh tinh, nên em không để ý nồi canh." Nó đỏ bừng mặt, anh ta nói "bố mẹ" tỉnh bơ, nó biết ý anh ta là "biết ăn nói thế nào với bố mẹ của em", nhưng bỏ dở câu nói thế kia, thành ra có thể hiểu nghĩa là, bố mẹ của Dương cũng là bố mẹ Quang.
"À mà... anh... có thể mặc đồ tử tế vào được không ạ?" Nó quay mặt đi chỗ khác, càng lúc càng nóng.
Lúc này Quang mới để ý đến trang phục của mình, anh ta tần ngần một lúc, rồi im lặng bỏ vào nhà tắm. Dương biết thừa là anh ấy đang ngượng chín mặt, trần truồng trước mặt một người, thậm chí còn là người mình thích. Giờ thì anh ta đã hiểu cảm giác của nó khi ở khách sạn bị tất cả mọi người nhìn vào rồi nhé. Dương bật cười sằng sặc như thằng điên, rồi vặn vòi nước lại, tiếp tục rán nốt hai miếng đậu nhồi thịt.
Quang bước ra khỏi phòng tắm, mặt thoáng đỏ, cầm trong tay tuýp kem đánh răng, lấy ra một ít, rồi cầm tay Dương lên, nhẹ nhàng thoa đều trên đầu ngón tay, khiến nó bị nhột.
"Còn đau không?" Quang hỏi.
Nó mỉm cười lắc đầu.
Quang nhìn nó, mặt tỏ ý ko vui, rồi lại cốc đầu một cái, tiện tay nhón một miếng đậu nhồi thịt, bỏ tọt vào mồm, phồng mang trợn mắt nhai, làm nó bật cười.
"Mau giúp em dọn cơm đi." Nó nói với Quang trong lúc lật mấy miếng đậu.
"Tương ớt nhà anh để đâu ạ?" Nó hỏi tiếp.
"Trên đầu em kìa."
Dương ngước mắt lên, mở tủ ra, nhìn thấy cái lọ đỏ đỏ. Bực mình, sao mà để lọ tương tít trên ấy làm gì, đã thế còn nhét vào sâu bên trong nữa mới ức chế vãi. Nó kiễng chân lên, rướn người, căng tay mò mẫm vào bên trong, sắp được rồi, cố lên.
Đột nhiên một cánh tay vòng qua eo Dương, ấn nó đứng thẳng xuống, mùi hương bạc hà thơm mát từ cơ thể của Quang thoảng qua khi anh ta rướn người lấy lọ tương ớt xuống một cách dễ dàng từ trên tủ bếp.
Nhiệt độ đột nhiên tăng vọt một cách chóng mặt. Nó đỏ bừng mặt, đứng trân trân, đơ như tượng.
"Cái tủ cao như vậy, nếu em không lấy được thì phải bảo với anh một tiếng chứ" Quang cốc đầu.
Ai mà biết được, làm sao mà cái kệ nhà anh ta lại cao vống lên như thế chứ. Thật tình... mà có cái quái gì mà nó lại đỏ mặt chứ. Thật điên rồ. Ăn cơm ăn cơm...
Nó luống cuống loay hoay tìm bát đũa, đầu óc ko ngừng nghĩ lung tung linh tinh.
Mùi bạc hà thơm thật...
"Ngon..."
"Siêu ngon..."
"Cái này em học ở đâu thế?"
"Bát nữa."
"Xin bát nữa nào."
"Đưa cả cái nồi đây vét xem còn tí đồ ăn nào ko."
"Hết cơm á? Chờ tí anh chạy sang nhà bác hàng xóm xin cơm."
"Hàng về hàng về. Một bát ô tô đầy ụ nhé."
"Quá ngon, thật sự đỉnh."
Dương choáng, cực kì choáng. Bữa ăn nấu cho bốn người, một mình Quang xử lý ngon lành, bản thân nó là một đứa tham ăn chính hiệu, nhưng cũng ko thể đọ được tốc độ ăn và số lượng ăn của Quang. Quá đáng sợ. Nếu như bữa ăn này chia làm bốn phần, thì nó ăn được nửa phần, còn ba phần rưỡi còn lại, Quang xử lý tất tần tật. Chưa kể đến việc đi sang nhà hàng xóm xin cơm để ăn. Nó nuốt nước bọt, nhìn Quang ngồi xử lý nốt mấy miếng đậu vụn. Ước gì cũng có thể ăn mãi không mập lên như vậy.
"Sợ quá." Nó thầm cảm thán.
"Huh?"
"Anh... ăn như hàng thế kỉ rồi nhịn đói vậy."
"Hehe. Tại anh đói."
"Trưa anh không ăn gì à?"
"Ừ trưa nay anh phải lên phòng Hội đồng để họp với thầy cô luôn, chương trình cũng sắp tới rồi, còn nhiều việc phải làm lắm. Họp xong thì lại đến với mấy đứa để chuẩn bị cho phần thi năng khiếu. Kể nghĩ cũng tội mấy đứa bên khoa Toán bọn anh, anh đi suốt vậy chẳng có thời gian chăm sóc mấy đứa, có gì xin lỗi Linh giúp anh nhé."
"Linh nó cũng hiểu cho anh mà, còn chuyện hôm ở resort..."
Không khí chìm vào im lặng, Quang mở lời trước.
"Cái đó anh không giận em đâu, chỉ là anh giận bản thân vì lúc đó không cản cái trò chơi ngu ngốc, chết tiệt đó thôi."
"..."
"Cái anh thật sự buồn, là thái độ của em đối với anh sau chuyện đó."
"Em..."
"Tại sao em lại né tránh anh?"
"Em không có."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro