Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8

8

Gần trưa, trong bụng trống rỗng.

Ngày hôm qua là tình huống đặc biệt, hôm nay vẫn là dựa theo thói quen của nguyên chủ đi, kêu đàn em đi mua cơm.

Hmm...... tốt nhất là mua hai phần đi.

"Lộc Văn Sanh." Gửi tin nhắn xong, tôi ngoắc ngoắc ngón tay với Lộc Văn Sanh, ý bảo cậu ấy lại đây.

Bây giờ gọi tên đầy đủ cậu ấy là thích hợp nhất, ừm.

Nghe tôi kêu, Lộc Văn Sanh vội vàng đứng dậy, đi tới trước bàn tôi.

"Lê ca."Thiếu niên đứng dưới đèn, khuôn mặt hòa vào trong ánh sáng nhạt, có một loại xinh đẹp không thực tế.

"Hai người ngày hôm qua, chọc tới tôi." Tôi hai tay đan vào nhau, nâng cằm

"Tôi là một người sợ phiền phức."

Con ngươi Lộc Văn Sanh co lại, hơi cúi đầu. Thì ra, vẫn là như vậy sao?

Bây giờ cậu không có khả năng một lần trả hết số tiền nợ này, nhưng, sự ấm áp kia từ trên người cậu trai toát ra, cậu không muốn buông ra.

Cậu thật sự muốn ở lại bên cạnh Bạch Cẩm Lê.

Lộc Văn Sanh mím môi "Tôi..."

"Cho nên hai người kia, sẽ không xuất hiện nữa."

"Hả?" Lộc Văn Sanh cắn môi dưới "Anh không thấy...... em rất phiền sao?"

"Cảm thấy cái gì?" Lời tiếp theo của Lộc Văn Sanh gần như là thì thầm nói ra, tôi không nghe rõ. Tôi nhìn vẻ mặt nhăn nhó của Lộc Văn Sanh, không hề phù hợp với ấn tượng của tôi về cậu ấy, nhưng vẫn đáng yêu như vậy.

"Không có gì." Lỗ tai Lộc Văn Sanh hơi đỏ lên.

"Nhưng mà tiền vẫn phải trả. Sau này sẽ không có người đến tìm cậu đòi nợ nữa, nhưng mỗi tháng cậu phải trả một số tiền cố định, chuyển vào thẻ này."

Tôi viết ra một chuỗi số thẻ ngân hàng "Hạn mức là 500, mà không cần hạn mức, cho đến khi cậu trả hết mới thôi."

"....." Lộc Văn Sanh im lặng.

"Sao vậy?" Thấy Lộc Văn Sanh im lặng, tôi nghi ngờ, 500 quá nhiều quá sao?

"Cám ơn, Lê ca." Lộc Văn khóe miệng cong cong, con ngươi như có ánh sáng chuyển động.

Cảm giác như trong ánh mắt Lộc Văn Sanh nhìn tôi, không hiểu sao lại có thêm thứ gì khác. Chắc là tôi suy nghĩ nhiều rồi.

[Chúc mừng kí chủ, tiến độ nhiệm vụ +30%, tiến độ trước mắt 45%]

[Mức độ yêu thích của Lộc Văn Sanh đối với ký chủ +30, yêu thích trước mắt 50 (ký chủ không nhìn thấy được ở nơi này)]

Tiến độ nhiệm vụ đang tăng lên, đối với tôi mà nói đây là một chuyện tốt.

Nhưng nghe con số mà hệ thống báo cáo, lúc này tôi bắt đầu do dự.

Tôi chỉ là bởi vì hoàn thành nhiệm vụ mới đối xử tốt với Lộc Văn Sanh...... thôi?

Đem theo nhiệm vụ xuyên vào thế giới tiểu thuyết, hoàn thành nhiệm vụ là sứ mệnh của tôi. Nhưng tôi và Lộc Văn Sanh, chỉ là vì nhiệm vụ mới có quan hệ với nhau. Lòng tốt này, cũng sẽ như là một vị khách qua đường trong cuộc đời Lộc Văn Sanh thôi.

Sau khi tôi hoàn thành nhiệm vụ sẽ trở về thế giới ban đầu, không có chuyện bắt nạt ở trường, chắc chắn nam chính sẽ sống rất tốt.

Còn tôi, chỉ là một vị khách qua đường trong cuộc đời cậu ấy.

Trong lòng phảng phất một cảm giác khó tả, chua chát.

"Lão đại, không làm phiền anh với chị dâu chứ?" Tô Ly mang theo cơm trưa đi vào phòng học, phá vỡ sự im lặng.

Ta vỗ đầu Tô Ly "Kêu bậy bạ gì đó, chị dâu chị dâu vớ vẩn."

"Hiểu mà, hiểu mà, chỉ là bạn bè bình thường thôi." Tô Ly vẻ mặt như người hiểu được tất cả, ánh mắt đảo quanh giữa hai chúng tôi.

"Tiểu tử thối có phải ngứa da không?" Tôi giơ nắm đấm, giả bộ muốn đánh cậu ta.

Tô Ly vội vàng né tránh "Lão đại tha mạng, không nói thì không nói." Sau đó bỏ cơm xuống "Lão đại, cơm cho anh, em đi trước, không phiền hai người nữa nha." Sau đó nhanh như chớp chạy ra khỏi phòng học.

"Tên nhóc này chạy cũng nhanh đấy."

Tôi cầm cơm trưa đặt trên mặt bàn, cho Lộc Văn Sanh còn đứng ở trước bàn tôi.

"Cơm trưa ăn no một chút, đừng ảnh hưởng buổi chiều nghe giảng, bài tập viết tốt cho tôi."

Tránh việc Lộc Văn Sanh từ chối, cho đồ ăn xong, tôi đeo tai nghe chơi game, không muốn nghe lời cậu ấy từ chối tôi.

Lộc Văn Sanh cầm hộp cơm - - nóng ấm, nhiệt độ kích thích đầu ngón tay cậu, nhắc nhở cậu rằng tất cả mọi chuyện này đều là sự thật.

Lúc Bạch Cẩm Lê đưa hộp cơm cho cậu, cậu vô tình liếc tay cậu trai một cái.

Trên ngón cái tay phải của cậu trai, cũng có một vết sẹo mờ, có chút bắt mắt, giống như ngày đó, người đưa kẹo cho cậu.

[Mức độ yêu thích của Lộc Văn Sanh đối với ký chủ+30, yêu thích trước mắt 80 (ký chủ không thể nhìn thấy được ở nơi này)]

Cửa sổ.

Tô Ly và Mạc Bạch đang dựa vào cửa sổ nhìn hai người trong phòng.

Thật ra bắt đầu từ hôm qua bọn họ đã quan sát lão đại. Ngày hôm qua lúc bọn họ tới đưa cơm, thấy Lộc Văn Sanh đang xách túi mỳ, đi về phòng học.

Bởi vì thường xuyên đưa cơm cho lão đại, thiếu niên kia với bọn họ cũng có chút ấn tượng, Lộc Văn Sanh bình thường chắc là ở phòng học ăn bánh bao, hôm nay sao có tiền gọi đồ ăn bên ngoài?

Căn cứ vào mức độ nhiều chuyện của hai người, bước đi từ từ, đợi tới khi thiếu niên đi vào một hồi lâu, mới len lén từ bên cửa sổ quan sát.

Kết quả, bọn họ thấy được lão đại không bao giờ ăn mỳ, đang cùng Lộc Văn Sanh ăn cùng một món mỳ.

Chỉ là bọn họ không ngồi cùng một chỗ, có lẽ là lo lắng có người đột nhiên quay lại.

Không lẽ lão đại của bọn họ muốn theo đuổi thiếu niên này? Có vẻ bọn họ không nên bận tâm.

Nhưng Mạc Bạch vẫn còn nghi ngờ ý kiến của Tô Ly, mà ngay hôm nay sau khi nhận được tin nhắn mua hai phần cơm hộp, bọn họ nhất trí xác định, bọn họ, suy đoán không sai.

Thấy chưa, lão đại đưa hộp cơm cho cậu ta. Làm sao tự nhiên mà lão đại có thể làm chuyện này được, nhất định là muốn theo đuổi cậu ta.

"Tôi sớm đã nói rồi, nếu hôm qua lão đại muốn ăn mì nhất định sẽ kêu chúng ta mua, kêu cậu ta mua nhất định là muốn tăng thêm cơ hội tiếp xúc với cậu ta."

"Không thể nào, lão đại một thẳng nam sắt thép, dù có cong, cũng sẽ không làm những chuyện vòng vo tam quốc như vậy."

"Đó là sức mạnh của tình yêu."

"Cậu hiểu rõ như vậy, vậy cậu giải thích xem tại sao lão đại không cho cậu gọi Lộc Văn Sanh là chị dâu?"

"Lão đại độc toàn thân nhiều năm như vậy, hiếm khi gặp được người mình thích, lần đầu theo đuổi khó tránh khỏi ngượng ngùng nha. Bị cậu bắt gặp, còn vạch trần, nói không chừng là vì sĩ diện, không dám thừa nhận thôi."

"Cũng có lý, nói đi cũng phải nói lại, theo cậu thấy ai ở trên?"

"Nói nhảm, tôi cược "Bạch Tùng Lộ", lão đại công như vậy, nhất định là ở trên."

*Bạch Tùng Lộ - Nấm trufle trắng: rất quý giá, giá trị ngang với một viên kim cương.

"Chưa chắc nha, tôi cược "Nước muối sinh lý", dù sao lão đại cũng không cao bằng Lộc Văn Sanh.

*生理盐水: thật sự không biết ý nghĩa, ai biết giúp mình với.

"Hai người rảnh rỗi lắm sao, vẫn ngứa da à, muốn tôi đưa hai người đến phòng y tế truyền nước muối sinh lý?" Tô Ly và Mặc Bạch đang vui vẻ nói chuyện, sau lưng vang lên những âm thanh khủng khiếp.

"Lão đại...... Chúng tôi còn có việc, đi trước đây." Tôi chứng kiến hai người bọn họ trong vòng 5 giây biến khỏi mắt tôi.

Nhìn thiếu niên đang ăn cơm trưa, tôi phải lên kế hoạch thật tốt, kế hoạch cho ăn bữa tiếp theo.


---------------------------------

Mọi người đọc full truyện ở link Tặc để trên bio nhà tường nhé

"Bộ truyện chỉ được đăng tải duy nhất trên ỨNG DỤNG FUNHUB/FUHU hoặc truy cập: tinyurl.com/fuhux. Mọi WEBSITE KHÁC đều là ĂN CẮP và GIẢ MẠO. "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro