Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 21: Áp lực tứ phía

Thời gian như bóng câu qua cửa, chẳng mấy chốc, Cố Thanh Huyền đã tại vị được một năm. Trong thời gian này hắn rất để tâm vào quốc sự, xử lý mọi việc đâu ra đó rõ ràng, trên dưới không thể có một lời chê trách. Thế nhưng, chuyện hậu cung vẫn chậm chạp không có biến chuyển gì. Mặc dù tiên đế băng hà, nhưng thời gian qua một năm đã có thể miễn cưỡng tổ chức một kỳ tuyển tú, đưa vài ba nàng vào cung, lâm hạnh một vài người. So với việc trị quốc, hậu cung của quân vương cũng là chính sự. Tấu chương ngày một nhiều lên, sắp sửa đè chết Cố Thanh Huyền.

Mà lúc này, phía Bắc cũng nổ ra trận chiến mới. Ranh giới luôn bị người ta dòm ngó, chiến sự liên miên, Cố Thanh Huyền lại lấy cớ này lui việc tuyển phi.

Thực ra, Cố Thanh Huyền đối tốt với ta, ta lại không thể cho hắn bất luận thứ gì.

Ta là nam tử, không thể giúp hắn khai chi tán diệp, hạ sinh hoàng tử. Ta không có thế lực, không có ngoại thích, chẳng giúp được hắn việc trên triều đường. Ta cũng chẳng bao giờ quan tâm quốc sự, bầu bạn cùng quân chủ giải quyết một hai điều. Tất cả những thứ này đều sẽ trở thành lí do để công kích ta.

Cố Thanh Huyền mới tại vị, hắn cần nhất là hậu thuẫn, cần sự ủng hộ. Những điều này ta không thể cho hắn, nhưng những vị tú nữ kia lại có thể. Họ có ngoại thất, có vị thế, có thể gia tăng tình cảm quân thần, có thể giúp Cố Thanh Huyền củng cố ngai vàng. Họ còn có thể giúp hắn sinh con.

Cẩm Ý cũng biết rõ những điều này, nhưng nàng vẫn luôn quản lý chặt chẽ cung nữ, ít nhất là trong cung của ta, không kẻ nào được phép nói bậy nửa lời.

Thế nhưng, có bức tường nào là không lọt gió, bọn họ không cho ta nghe, ta lại vẫn cứ biết.

Cũng có không ít đại thần muốn thử đánh từ phía ta, bọn họ đối với ta có rất nhiều thái độ. Có coi thường, có nhún nhường, có lỗ mãng, có nóng giận.

Một ngày đẹp trời, khi ta đang đi dạo ở trong ngự hoa viên, một vị đại nhân như cố ý vô tình mà nói với ta.

"Công tử là người mà bệ hạ trân trọng, ngươi cũng nên vì bệ hạ mà suy nghĩ."

Thứ gì là tốt cho Cố Thanh Huyền, thứ gì là không tốt, hắn đều giúp ta phân tích rõ ràng. Người này là người hòa nhã nhất, hắn không khinh thường ta, thái độ tương đối giữ lễ. Nhưng thấy ta chẳng phản ứng, cũng hừ lạnh một tiếng mà rời đi. Ta nói rằng.

"Nếu như đại nhân cảm thấy việc này là tốt cho bệ hạ, vậy cứ đến gặp bệ hạ mà phân tích. Ta chỉ là một nhân vật bé nhỏ, lời ta nói, bệ hạ chưa chắc đã nghe."

Lời ta nói hoàn toàn là thật, ta nói với Cố Thanh Huyền, chỉ rước lấy một trận lăn lộn mà ta khó chịu được thôi.

Đại nhân thứ nhất đi rồi, đại nhân thứ hai lại đến. Người này lỗ mãng hơn, chỉ thẳng mặt ta mà mắng: "Ngươi mê hoặc quân chủ, là nam nhân nhưng lại nguyện quỳ gối làm công việc của nữ nhân. Sau này sử sách muôn đời còn lưu lại, cũng nhất định không thể thiếu phần yêu nhân như ngươi."

Cẩm Ý muốn đấm hắn lắm rồi, ta lại ngăn cản, hòa nhã đáp. "Nếu sử sách lưu lại tên ta, vậy thì đúng là vinh hạnh của ta."

Đại nhân thứ hai cũng vì thế mà tức giận rời đi.

Sau này Cố Thanh Huyền biết chuyện, liền khiến tẩm cung của ta trở thành cấm địa, người nào cũng không được phép bép xép, càng không được bất kính với ta.

Hai vị đại nhân kia thấy bệ hạ vì một luyến sủng mà lạnh nhạt với cựu thần, trong lòng đều khó chịu. Tấu chương vạch tội ta càng chính đáng, ngôn từ càng sắc bén hơn.

Cẩm Ý sợ ta khó chịu, cũng không muốn ta đụng phải đám già hủ lậu này, liền ngỏ ý đưa ta ra ngoài cung.

Cũng rất lâu rồi ta chỉ quanh quẩn ở tẩm điện, nên liền đồng ý với nàng. Chiều hôm đó ta cầm lệnh bài của Cố Thanh Huyền, ung dung ngồi trên xe ngựa ra ngoài thành. Chúng ta trở về con phố quen thuộc năm xưa, nơi này vẫn không đổi khác là mấy, ngoại trừ dân cư đông đúc hơn, buôn bán thuận lợi hơn.

Cố Thanh Huyền quả nhiên là một quân chủ tài đức.

Có điều, cũng không hẳn là vạn sự không đổi. Có thể có những sự thay đổi nhỏ bé đã bắt đầu, mà ngay chính chúng ta cũng không nhận ra. Ít nhất thì lúc này, Cố Thanh Huyền cũng không còn là thái tử, sẽ không có thiếu niên ngụy trang hòa lẫn trong dòng người, bí mật theo sát ta cả đoạn đường. Cũng không có người cầm theo tán ô đỏ, giúp ta khoác áo choàng lông cáo, nắm tay ta đi trong mưa tuyết.

Ta ngồi trên trà lâu, nhìn thấy mọi sự trên thế gian vẫn diễn ra như bình thường, tựa như dòng chảy tuần hoàn của thế giới.

Thu qua, xuân tới, một năm nữa lại trôi qua.

Ta đón tết ở trong cung hai lần, không khác gì lắm so với khi trước. Cố Thanh Huyền sợ ta mệt, sợ ta phiền, những thứ không cần thì đều giản lược. Trong cung bày yến tiệc, nếu ta không thích cũng không cần tham dự.

Ta ngồi trong phòng ăn bánh chẻo, Cẩm Ý và các cung nhân đứng ở phía sau. Ta bảo các nàng lại ăn cùng, các tì nữ đều hoảng sợ, vội vàng xua tay. Cẩm Ý nói.

- Công tử, chúng ta là hạ nhân không thể ngồi chung với công tử. Ta và các tỉ muội đều được công tử ban thưởng rồi, hết ca trực chúng ta sẽ ăn.

Ta không hài lòng với cách nói này, định vươn tay gọi Cẩm Ý, cửa phòng đã mở ra. Cố Thanh Huyền tan tiệc trở về, Cẩm Ý và thị nữ thấy vậy cũng vội lui ra ngoài.

Đã thành thông lệ, cho dù bận rộn thế nào, Cố Thanh Huyền cũng sẽ về bồi ta, nữa là, đêm nay là cuối năm.

Hắn thấy ta vui vẻ ngồi ăn bánh chẻo thì có chút không vui, nhíu mày nói.

- Không chờ ta?

Nhiều năm qua đi, tính xấu lại không bỏ. Ta nhìn thấy ấn đường của hắn có chút tối, vẻ mặt cũng mệt mỏi, xem ra lại là một hồi vất vả đối phó cùng đám đại thần.

Chúng ta ngồi bên nhau, ngắm pháo hoa, thưởng thức một đĩa bánh bình thường nhưng lại vô cùng ngọt ngào. Cứ thế mà bình an qua năm mới.

Mùa xuân thứ ba, hung nô bình định. Lúc này thế lực của Cố Thanh Huyền đã khá vững vàng, giao hảo với ngoại bang cũng không ít. Áp lực tuyển tú cũng nặng hơn. Mãn hạn tang, quốc gia yên ấm, không còn lí do gì để Cố Thanh Huyền từ chối nữa cả.

Cố Thanh Huyền giống như gánh lên tất thảy chỉ trích, chỉ để bảo vệ một khoảng trời yên bình cho ta. Nhưng ta biết, sự yên bình này sẽ sớm bị xé rách.

Khi đó, ngoại bang vừa dẹp, bọn họ muốn bày tỏ thành ý, liền đưa công chúa Lan Tư đến nơi này hòa thân.

Nếu như là các tiểu thư trong kinh, Cố Thanh Huyền còn có thể uyển chuyển từ chối, nhưng đây lại liên quan đến hữu nghị, giao hảo, hòa bình mong manh mới lập cũng có thể sụp đổ.

Tấu chương ngày càng nhiều, các đại thần giống như dâng sớ không biết mệt.
Bọn họ đã nhịn ta đủ rồi, không muốn nhìn ta tiếp tục độc sủng hậu cung nữa. Một nữ tử ngoại bang, suy cho cùng thì vẫn hơn một nam nhân mê hoặc chủ.

Bọn họ mang tâm lý có còn hơn không này bức ép Cố Thanh Huyền, Lan Tư cũng đột nhiên nhận được sự ủng hộ rất lớn.

Cố Thanh Huyền rất mệt mỏi, ta biết.

Áp lực bốn phương giờ trút lên đầu Cố Thanh Huyền, ta nhớ Cố Thanh Huyền từng hứa với ta, hắn đăng cơ rồi, sẽ dùng sính lễ tới rước ta, để ta làm hoàng hậu.

Thế nhưng giữa cục diện này, Cố Thanh Huyền cố chấp sắc phong cho ta, chính là rước lấy mọi lời thóa mạ.

Nam nhân sao có thể phong hậu?

Nam nhân sao có thể làm chủ hậu cung?

Thánh chỉ này vừa ban ra, e rằng chính ta cũng bị miệng lưỡi của người trong thiên hạ đè chết.

Ba năm gầy dựng thế lực, Cố Thanh Huyền lần đầu tiên bị ép đến không còn đường lui. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro