Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8


Edit: Rùa
Beta: Mèo

***


Ngày hôm nay, trong bốn tiếng đồng hồ ở hiện trường thập phần khó khăn.

Nguyễn Miên cảm giác mình như là một cái giẻ lau chướng mắt, mặc kệ đi đến đâu đều cảm thấy dư thừa.

Lúc trước cậu không hiểu tại sao Lam Minh lại coi thường mình ở phương diện này, lúc này mới phát giác được mình quá ngây thơ,  cho rằng “Chỉ cần cậu chịu khó” là có thể làm hết chức trách của trợ lý. Nghĩ đến lúc trước, cậu đi theo Hứa Thư Thư  chụp qua hai đợt,  việc hữu dụng chân chính vẫn là do A Vân làm,  a Vân sở dĩ nói cậu đến nơi khác đi dạo, kỳ thật là một loại uyển chuyển nói cậu không cần làm.

Khấu Duyệt được mọi người hậu thuẫn đi vào phòng hóa trang tháo trang sức.

Kỳ thật ở Forest danh nhân và siêu sao đều có thể dễ dàng thấy được,  có thể là bởi vì Khấu Duyệt và Lộ Dữ Sâm đã từng kết giao qua , bọn họ hợp tác ít lại càng ít, cho nên đây đúng là cơ hội khó có được.

Tạ Ly thay mặt mọi người cầm vài cuốn sổ nhỏ, đều là do các đồng nghiệp kỳ vọng Khấu Duyệt có thể nể chút mặt mũi mà ký tên cho.

Tạ Lý kéo Nguyễn Miên qua hỗ trợ, Khấu Duyệt lại cùng hắn nói vài lời.

“Ngươi là em trai của Nguyễn Xuân?”  Ảnh hậu đuôi mắt đều là phong tình vạn chủng.

“Vâng.” Nguyễn Miên ngại ngùng gật đầu, thụ sủng nhược kinh.

Khấu Duyệt đến gần nhìn cậu, cuối cùng ý vị thâm thường nói: “Cái tướng mạo này của cậu, thật ra cùng Nguyễn Xuân có nét giống nhau. Hảo tâm nhắc nhỏ cậu nha, là cong, thi nghìn vạn lần phải cẩn thận Lộ Dữ Sâm.”

“Cẩn, thận, cái gì?” Nguyễn Miên không rõ, mắt trừng đến tròn vo, hắn đều xem nhẹ từ “cong” trong lời nói của Khấu Duyệt.

Khấu Duyệt cười nhẹ, hơn nữa ngày lại chậm rãi nói: “Cẩn thận Lộ Dữ Sâm______một ngụm đem cậu ăn tươi.”

Trong đó chế nhạo cái gì không cần nói cũng biết.

Nguyễn Miên: “Lộ, Lộ lão sư?!!!!”

Lộ Dữ Sâm không phải bạn trai cũ của cô sao?!  Không phải là thẳng nam sao?!

“Thẳng nam mới là đáng sợ nhất."

Khấu duyệt nhớ ra cái gì đó, giống như đùa dai hung ác nói.

Nguyễn Miên đầy bụng nghi ngờ trở lại phòng làm việc  ở lầu bốn, Lam Minh đang cùng Lộ Dữ Sâm báo cáo về hành trình kế tiếp.

“Xế chiều hôm nay có 《THE ONE》 mời  riêng chụp ảnh bìa, đã nói đến chọn nơi nào để chụp tốt. Ngày mai sẽ có Hắc Tô ảnh hưởng của người sáng lập hội tuần, em đã giúp anh đem 《Lady》nội trang dời về sau một ngày. Mấy ngày hôm trước phản hồi của bên nước ngoài cũng đã gửi về đây rồi,  chỉ cần anh bên ngày chỉ đạo, Ngũ Manh bên kia sẽ lập tức bắt đầu. Mặt khác, xếp hạng cuối tháng này là hạng thứ mười ba, có khả năng công tác của Prada bên kia cần sớm bàn bạc... Nhãn hiệu Kate khá lớn, thời gian có thể sẽ có chút xung đột.”
Lộ Dự Sâm đặt cammera trở lại bàn, ngón tay thờ ơ đẩy nó ra, nói:  “Kế hoạch ở nước ngoài trực tiếp giao cho Ngũ Manh, tôi không có thời gian.”

Lâm Minh gật đầu: “Khấu tiểu thư chỉ định anh chụp ảnh...”

“Không có thời gian.” Lộ Dữ Sâm nói:

“Nhìn mặt của cô ấy nhiều sẽ ảnh hưởng đến dục vọng sáng tác của tôi.”

Lâm Minh: “......”

Nguyễn Miên đứng đó mấy phút, trên cơ bản đều nghe không hiểu.

Lâm Minh nói xong, cũng không nhìn tới cậu, đi thẳng ra ngoài.

Nguyễn Miên nhịn không được có chút xấu hổ, một loại cảm giác không chỗ dung thân cơ hồ chiếm cứ toàn thân cậu.

Cậu đi tới cạnh bàn Lộ Dữ Sâm, đối phương trong miệng tuy rằng nói không muốn quản chuyện của Khấu Duyệt, nhưng vẫn là hết sức chuyên nghiệp bắt đầu bắt tay quay về xem và sàng lọc.

"Đi nơi nào?" Lộ Dữ Sâm hỏi.

“Tạ Ly, Tạ tổng giám, để, để cho ta đi....”

Còn chưa nói hết đã bị đánh gãy, Lộ dữ Sâm nhíu mày: “Lá gan thật lớn, sau lưng tôi lại dám đi giúp người khác?”

Nói, lại khom lưng móc ra tiểu Bổn Bổn* và hồng bút.

(*: thật ra nó là cuốn sổ nhỏ đó mấy chế :>))))

Lộ Dữ Sâm còn  là trêu chọc cậu, hắn cho rằng Nguyễn Miễn  sẽ lại lộ ra thần sắc chấn kinh như lúc sáng sớm vừa là thần sắc đặc biệt khả ái, ai biết nhãn thần đối phương liền tối sầm lại, vai cũng suy sụp xuống phía dưới.

“Xin lỗi." Nguyễn Miên cúi đầu, siết chặc bàn tay, “Em, Em nghĩ, em không, không thích hợp với công việc này.  Em cái, cái gì cũng đều không hiểu... Căn bản, căn bản không xứng, không xứng lãnh, lãnh lương.”

“Nghĩ muốn từ chức?”

Lộ Dữ Sâm từ lúc bắt đầu đã phát hiện ra biến hóa của cậu.

Từ lức mới bắt đầu sức sống tràn đầy, càng về sau càng mất hồn mất vía, nghĩ không muốn chú ý đến cũng khó khăn.  A, người bạn nhỏ. *

(*:ý anh Lộ ở đây là bạn Miên Miên của cta không biết che dấu sắc mặt, cái gì cũng để lộ trên mặt hết :>)

Nguyễn Miên nhẹ nhàng gật đầu.

Cậu đúng là có ý nghĩ này.

Vừa mới  bắt đầu đi đến hắn đã hiểu rõ, bởi vì cái thân phận em trai của Nguyễn Xuân này,  có thể Lộ dữ Sâm và nhưng người khác không có ý tứ chỉ ra thẳng vấn đề là cậu không giúp được gì cho họ, nhưng là chính cậu phải cần tự giác hiểu ra mới đúng.
Tuy rằng cậu đã buông tha cho tốc độ, nhưng đích xác là khó có thể nói chuyện liền mạch được.

“Tôi nghe nói cậu là người có trụ cột.” Lộ Dữ Sâm để bút xuống, “Nguyễn Xuân nói cậu rất thích chụp ảnh.”
Nguyễn Miên nóng mặt, kỳ thực cậu chỉ là thích tự tay chụp ảnh, thỉnh thoảng ghi lại cảnh sinh hoạt của một bằng hữu để lưu trữ và vân vân, dù sao đi nữa người thấy cảnh chính mình chụp cũng chỉ có từng đó người,  chụp xấu hay chụp đẹp đều không có vấn đề gì.

Sách đều chưa có sờ qua, nơi đó có cái gì cơ sở?

Nguyên lai anh trai phóng đại thực lực của cậu,  cho nên Lộ Dữ Sâm mới có thể  để hắn đến đây đi?

“Không, Không có.” Nguyễn Miên gian nan  cắn răng nói thật, “Không có, cơ sở.”

Chỉ là được thưởng thức rất nhiều tác phẩm của người khác mà thôi...

“Sở dĩ chỉ vì như vậy liền muốn bỏ qua sao?” Lộ Dữ Sâm hai tay ôm ngực, “Không có cơ sỡ cũng không đáng sợ, đáng sợ chính là cậu căn bản không muốn đi học tập. Không ai trời sinh sẽ biết hết sự tình, tất cả kỹ năng đều là thông qua quá trình học tập mà tiếp thu. Cậu là em trai Nguyễn Xuân,  ý chí nỗ lực phải không kém mới đúng.”

Cậu là em trai Nguyễn Xuân không sai, thế nhưng, cậu chính là nhất định kém cỏi a!

Cậu không dám nhìn tới ánh mắt của Lộ Dữ Sâm, thầm nghĩ thừa nhận chình mình thất bại và vô năng , thừa lúc còn sớm mà trở lại nhà mình.
Một người ngay cả lời nói đều nói không rõ, nói cái gì đến kiên trì tới cùng?

“Là tôi sơ sót.”Lộ Dữ Sâm đứng lên, đi tới trước mặt cậu.

Giơ tay lên sơ đầu tóc xoăn của tiểu hài tử này, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy cậu đã rất thuận mắt, Lộ Dưc Sâm cũng phải thán phục với sự kiên trì của mình, “Như vậy đi, cậu mấy ngày nay trước tiên đến quen thuộc với các dụng cụ, lý giải nguyên lý chụp ảnh, không cần quá mức thấu đáo, có chuyện gì trực tiếp đi hỏi tôi là được.”

Vốn cho rằng phải nhận lời phê bình, lúc đó thuận lợi sẽ được đuổi ra khỏi nhà, không nghĩ tới lại phát triển thành như thế này.

Nguyễn Miên kinh ngạc ngẩng đầu, đôi mắt ướt át: “Thế nhưng....”

“Thời gian tôi lần đầu tiên cầm lấy máy ảnh, ngay cả A đến M là gì đều phân biệt được.” Lộ Dữ Sâm nói, “Như vậy, tháng này ngoài trừ mua điểm tâm cho tôi các công việc khác không cần phải xen vào, tôi sẽ cho cậu một cái nhiệm vụ, trước tiên đem những.... danh từ đơn giản hàm nghĩa rõ ràng này,  đem ba loại ống kính tiêu đoạn hiểu rõ ràng, thế nào?”

“Cái này?”

Tốt như vậy? Vậy mà lại vẫn cho cậu một cơ hội?!

“Tiền lương giảm đi hai nghìn.” Lộ Dữ Sâm cuối cùng nói, “Ừ... Đại Khái là như vậy và dì giúp việc một mình xoay ngang, lấy người dân lao động làm chuẩn cũng là rất vinh quang nha.”

Nguyễn Miên cũng lập tức nặng nề gật đầu.

Ngay cả không có tiền lương cậu cũng nhất định làm!

Lộ Dữ Sâm lại cầm lên tiểu Bổn Bổn,  dùng bút đỏ đánh một cái gạch chéo.
Lại một trăm đồng!

Nguyễn Miên vốn có một tài khoản tiết kiệm trong ngân hàng hậu tri hậu giác bắt đầu đau lòng!

“Lần sau mà còn nhắc đến việc từ chức, thì trừ hết toàn bộ tiền thưởng.” Lộ Dữ Sâm tà tà cười một chút, có điểm chói mắt, “ Hiện tại  ngoan ngoãn mà ly khai cho tôi, tôi  còn phải làm việc.”

Sau khi bị đuổi ra ngoài, Nguyễn Miên trở lại chỗ ngồi của mình,  tâm tư thật lâu vẫn không thể bình tĩnh.
Đứng vậy, vừa mới bắt đầu, lần đầu tiên công tác liền muốn từ bỏ, thật sự không đúng! Không hiểu thì thế nào,  dù là cá mặn  thì cũng có một chút vọng tưởng giác ngộ hàm ngư phiên thân a!

*hàm ngư phiên thân: cá mặn trở mình.

Thế nào đi nữa cũng không thể cô phụ sự  kì vọng của anh trai  và ý tốt của Lộ Dữ Sâm được !!

Mặc kệ là vì cái gì!

Ngũ Manh xoay ghế lại hỏi: “Này, bị đại ma vương mắng?”

Nguyễn Miên vừa định phủ nhận, Ngũ Manh lại an ủi: “A nha, đừng thương tâm. Chúng ta không có ai bị hắn mắng khóc a, chửi nhiều một chút còn có đường cứu nha! Chứ như lần trước tổ nhiếp ảnh B và hậu kỳ phạm sai lầm, Lộ lão sư liền trực tiếp khai trừ rồi, nơi nào sẽ lãng phí nước bọt?”

Trong khoảng thời gian ngắn, Nguyễn Miên đều nói không rõ mình là nên thất vọng hay là nên may mắn.

Không bị mắng, cũng không bị khai trừ, coi như là còn cứu đước sao?

Không bao lâu, Lam Minh dựa theo phân phó ném tới mấy cuốn sách,  lạnh lùng nói: “Gặm.”

Nguyễn Miên cuối đầu vừa nhìn, toàn bộ là một vài giáo trình nhập môn và nhiếp ảnh cơ sở, cũng không biết là từ nơi nào lấy  ra ngoài, nữa cũ nữa mới,tản mát ra vị đạo chuyên nghiệp nồng đậm.

Buổi chiều,  Lộ Dữ Sâm và đoàn đội chuyên môn  đến tạp chí thời trang đứng đầu nước C 《THE ONE》 quay chụp, còn lại Nguyễn Miên trợ lý mới này không đi.

Tất cả mọi người nghĩ cậu sỡ dĩ bị lưu lại là do bị phạm sai lầm, đều quay đầu lại cho cậu ánh mắt đồng tình.
Nhưng thật ra là Hứa Thư Thư vốn có nói nhận chức xong sẽ chụp ảnh bị tiết lộ, quả nhiên Tạ Ly liền tha cậu đi cắt tóc, từ đầu tới đuôi gây sức ép trang điểm một phen,  để lại ở Forest một tấm hình đầu tiên.

Sau khi tan việc, Nguyễn Miên ra trạm xa lửa, dựa theo vị trí mà Lâm Mộng Hiểu cung cấp mà trắc trở tìm đến quán đồ nướng.

Đang muốn gọi cho Lâm Mộng Hiểu, đã bị người từ phí sau hung hăng vỗ một cái: “Nguyễn Miên!”

Nguyễn Miên nhìn lại, lại là lần trước thời điểm khi tới thành phố A gặp được đồng học Đường Dục.

Trong ánh mắt của Đường Dục khi nhìn cậu khó lòng che dấu sự kinh diễm, hô to gọi nhỏ nói: “Nguyễn Miên cậu đổi kiểu tóc Đẹp quá đi, tớ thiếu chút nữa không nhận ra cậu mà còn tưởng là minh tinh nào đó!”

“Cậu, cậu như thế nào ?” Nguyễn Miên không tin lại có sự trùng họp như  vậy.

Lâm Mộng Hiểu cầm trong tay mấy chén trà sửa lại đây, thập phần hưng phấn: “Miên Miên! Cậu rốt cuộc đã tới a, oa cậu như thế nào thay đổi, cậu vẫn còn là Miên Miên sao?”

Thấy Lâm Mộng Hiểu, Nguyễn Miên mới lộ ra hai lúm đồng tiền nhợt nhạt, có chút ngượng ngùng.

Hôm nay Tạ Ly đem tóc của cậu cắt ngắn hai bên,  chỉ có đỉnh đầu để hoi dài một chút, lộ ra cái trán và gò má tinh xảo,  tiếp theo cả tướng mạo đều lưu loát không ít. Từ trước đến nay Nguyễn Miên không thích bị người ta chú ý đến tướng mạo chính mình, bởi vậy kiểu tóc hiện tại khiến cậu không có cảm giác an toàn, rất muốn đem măt che lại.

“Là từ đâu chạy tới tiểu yêu tinh a!”

Lâm mộng Hiểu  kéo cậu đứng lại hoa si mà xem, “Xong rồi tớ muốn   phấn thượng cậu, tớ nghĩ cậu đừng đi làm nữa, cậu vẫn là xuất đạo C vị đi!”

Đường Dục thở dài nói: “Không khổ là em trai của nam thần!”

Có nhiều người hướng bọn họ nhìn lại, Lâm Mộng Hiểu không nói gì lôi Đường Dục một cái: “Cậu nhỏ giọng một chút.”

Đường Dục không có vấn đề gì nói: “Người ta làm sao biết tớ nói thật hay giả nha?”

Nguyễn Miên: “.....”

Còn đang xếp hàng ỏ quán đồ nướng, lập tức sẽ đến số của bon họ, Đường Dục cầm phiếu nhỏ đến xác nhận.
Lâm Mộng Hiểu mắt muốn trợn trắng: “Ngọa tào, da mặt thật dày, cứ muốn đi theo tới!”

“Các cậu, sao, thế nào ở, cùng một chỗ?” Nguyễn Miên hỏi, cậu nhớ kỹ thời trung học bọn họ cùng Đường Dục đều không có cùng xuất hiện.

“Cũng tại ngươi!” Lâm Mộng Hiểu nói, “Cậu ta trong  đoàn lớp nói gặp được cậu cùng nhau tới thành phố A, còn giúp cậu bắt trộm lấy về ví tiền,  có thêm WeChat gì đó. Cậu biết rồi. trọng tâm câu chuyện tẻ ngắt, tớ giúp cậu nói một câu cảm ơn,  cậu ta liền dính đến trên người tớ...”

Nguyễn Miên không tham gia lễ mừng năm mới đoàn lớp, cho nên căn bản không biết việc này.

Bất quá cậu biết tất cả mội người đều không phải rất thích cậu, bởi vì nguyên nhân nào đó, tựa hồ nói đến cậu đều thì vấn đề liền tự nhiên tẻ nhạt.

Nhất là cậu nghĩ đến biệt hiệu của mình là “Nguyễn nói lắp”, liền không dám tưởng tượng đến tình cảnh kia.
Nguyễn Miên: “.....”

“Cậu xem, không có tớ ở bên cạnh cậu là không được!”  Lâm Mộng Hiểu đau lòng oán hận một câu, lại tiếp tục nói, “Không biết sao lại xui xẻo cùng cậu ta hcj cùng một trường, gặp phải ở nhà ăn, còn nhất định hải cùng nhau ngồi chung. Tớ không cẩn thận nói lỡ ra miệng với bạn cùng phòng, cậu ta cũng cùng đi theo. Cũng không biết cậu ta rốt cuộc muốn làm cái gì.... Được rồi, cậu  ngày hôm nay như thế nào có điểm buồn a? Ai khi dễ cậu?”
Nguyễn Miên cười cười: “Không có việc gì?”

Chuyên công việc, cậu còn không có từ trong đả kích khôi phục lại.
Nhưng là lần trước may mắn có Đường Dục hỗ trợ, Nguyễn Miên cảm thấy đối phương hẳn là người tốt.

Sau khi Đường Dục trở về bọn họ cùng nhau vào trong quán, lần này nói cái gì cậu ta cũng đều muốn mời khách, phi thường nhiệt tình.
Cơm ăn được phân nửa, Đường Dục liền hỏi: "Miên Miên, cậu có đúng hay không đi làm ở Forest a?"

***

Chèn vào thẻ kẹp sách.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
phần tạp chí với phẩm bài tất cả đều là hư cấu, nếu có sai sót gì, hoan nghênh những người chuyên nghiệp sẽ chỉ  ra!

Miên Miên sẽ không mãi nói lắp, cũng sẽ không như kẻ nhu nhược nằm úp sấp nằm úp sấp, tương lai cũng rất là tươi đẹp nha, bằng không lại thế nào ăn tươi đại ma vương và bị đại ma vương ăn tươi đi!

Mặt khác, đại gia yên tâm, khi Lộ Dữ Sâm hắn cong cũng không có gánh nặng trong lòng!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro