Chương 23
Edit: Mèo
Beta: Ôc sên
***
Ngày thứ hai bái biệt Đa Cát Lạt Ma, Lạt Ma dẫn theo con la, cùng tiễn bọn đến tận chân núi Banga Nawa.
Sophie cũng không vội trở về ngay, cô cùng trợ lý còn muốn đi sưu tầm đồ lưu niệm, trước khi đi Nguyễn Miên đã tranh thủ bảo cô kí tên.
Lâm Mộng Hiểu rất mến Sophie. Mấy ngày nay ở chùa Đại Bảo không có tín hiệu, chẳng khác gì cách ly với bên ngoài, Nguyễn Miên chưa kịp nói cho cô tin tức tốt này, liền tưởng tượng một hồi, trong lòng không khỏi kinh hỉ.
Lần này lên xe, Nguyễn Miên lựa chọn ngoan ngoãn đi bên người Lộ Dữ Sâm.
Không vì cái gì khác, chỉ là bọn họ ở chùa Đại Bảo đều cùng "ngủ" đã ba đêm, hiện tại còn cố ý tách ra cũng quá kỳ cục đi?!
"Quà?"
Sau khi xe chạy, Lộ Dữ Sâm ở bên cạnh liền hỏi.
Sau ghế có chút đồ trang bị nên hơi chật, hai người vì thế càng gần nhau hơn. Lời của Lộ Dữ Sâm, vừa vặn hun đỏ cái tai của Nguyễn Miên.
"Ừm." Nguyễn Miên đem món quà đóng lại.
Hai ngày này gặp thời tiết lạnh, nguyên bản đôi tay xinh đẹp của cậu đều nứt da, hồng hồng, giống y chang một cây củ cải.
Lộ Dữ Sâm hiểu ý: "Lại là người bạn gái kia của cậu?"
Nguyễn Miên quay đầu lại, đôi mắt sáng lấp lánh, như là có cái gì đó muốn nói.
Bất quá gặp đúng gương mặt đầy tò mò của Lộ Dữ Sâm, cậu lại cảm thấy mình như đang cố tình cường điệu cái gì không thú vị. Rốt cuộc, lại cảm thấy có chút không theo đuổi được.
Vì thế Nguyễn Miên gật gật đầu.
Lộ Dữ Sâm rất khó tưởng tượng một Nguyễn Miên đơn thuần như vậy sẽ có bạn gái như thế nào? Là đại tỷ ngầu thực ngầu? Hay vẫn còn là tiểu công chúa? Chính hắn hơn mười tuổi liền bắt đầu yêu đương, số mối tình lên đến đếm không nổi, lại cảm thấy Nguyễn Miên không nên yêu đương sớm như vậy.
"Trả lời đi." Lộ Dữ Sâm nói.
A?
Nguyễn Miên nhìn hắn, biết nói thế nào đây??
"Nói cậu thích người như thế nào." Lộ Dữ Sâm theo thói quen xoa đầu cậu một phen.
Nguyễn Miên ấp a ấp úng nói: "Cô ấy... rất.... tốt."
"Rất tốt? Cậu đây là yêu đương nên mới đánh giá vậy sao?" Lộ Dữ Sâm nói, "Cậu phải nói...... Tỷ như, cô ấy đẹp hay không đẹp? Bao nhiêu tuổi rồi?"
"A?" Nguyễn Miên gian nan trả lời nói, "Đẹp. So, so với tôi càng đẹp."
Lộ Dữ Sâm bật cười: "Càng đẹp?? Hơn bao nhiêu tuổi?"
Nguyễn Miên nói được mơ hồ: "Lớn hơn nhiều."
Lộ Dữ Sâm bỗng nhiên hứng thú, như thế nào hiện tại đều lưu hành tỷ đệ luyến?
Hắn nhéo nhéo má Nguyễn Miên: "Có ảnh chụp không, cho tôi xem đi."
Nguyễn Miên theo bản năng đem điện thoại che lại: "Không được!"
Di động cậu mấy ngày nay tồn tại không ít bí mật!
Lộ Dữ Sâm nheo lại đôi mắt làm bộ muốn cướp, Nguyễn Miên sợ tới mức hồn phi phách tán.
Hai người đoạt tới đoạt lui, Lộ Dữ Sâm lấy thân cao ưu thế hoàn toàn đem Nguyễn Miên ngăn chặn, hai khuỷu tay to hướng cậu đè lại.
Xe rốt cuộc trở nên xóc nảy. Cuộc chiến chấm dứt.
Nguyễn Miên mặt biến hồng.
Lộ Dữ Sâm thu hồi tươi cười, hắn cũng cảm thấy có chút không đúng. Nguyễn Miên vốn là lớn lên xinh đẹp, môi hồng răng trắng, là cái cậu bạn nhỏ hắn rất quý mến, nay lại nói đến chuyện yêu đương, cảm giác thân phận có chút khác biệt.
Ngồi ở ghế phụ, Tạ Ly quay đầu lại nhìn thoáng qua, cười lạnh: "Các ngươi là muốn tức chết lão gay này sao??"
Nguyễn Miên đem đầu chui vào áo lông vũ, chỉ chừa một cái đỉnh đầu.
Lộ Dữ Sâm cũng thu hồi tay, nói chuyện thô thiển: "Đừng nóng vội, trở về tôi sẽ đem cách liên lạc với người mẫu kia giao cho cậu, bảo đảm soái đến khép không được chân."
Tạ Ly thu hồi âm trầm: "Cậu nhớ là tốt rồi."
Khép không được chân???
Nguyễn Miên mặt chui trong áo lông vũ liền bốc khói.
Di động rung lên. Có tin nhắn đến.
Là Lâm Hiểu Mộng hỏi người cậu thích bấy lâu là ai.
Lộ Dữ Sâm ở bên cạnh đã ngủ rồi.
Hắn gối đầu lên vai Nguyễn Miên – mùi hương này mấy ngày đã làm Nguyễn Miên cảm thấy quen thuộc. Từ góc độ của Nguyễn Miên thể thấy Lộ Dữ Sâm có quầng thâm mắt nhàn nhạt, mũi cao thẳng, lông mi không cong lắm.
Nguyễn Miên thở phào một hơi, có điểm bất an, lại mang theo vài phần thản nhiên mà đánh ra mấy chữ hồi đáp Lâm Mộng Hiểu: "Lộ Dữ Sâm."
Nghĩ nghĩ, hắn lại bổ sung: Ta sẽ giữ lại chút hảo cảm này.
Yêu thầm một người quả là không dễ dàng gì che giấu.
Hắn thề sẽ không bao giờ sẽ giống khi yêu thầm Tiếu Cạnh Phong, không biết cách che giấu cảm tình như vậy.
Huống chi lần này đối tượng là Lộ Dữ Sâm, có thể dễ dàng sinh tình cảm sâu đậm, Nguyễn Miên cũng có chút tuyệt vọng.
Nguyễn Xuân mà biết chắc chắn sẽ cười nhạo hắn!
Hắn chỉ hy vọng cảm giác này nhanh chút thay đổi...... Như vậy không có chờ mong, tương lai liền sẽ không cần khổ sở.
Hôm nay bọn họ đúng hạn tới sân bay, đúng hạn lên phi cơ, hồ hởi trở về.
Tạ Ly rốt cuộc khôi phục cảm tình vui vẻ, được hô hấp không khí quen thuộc của thành phố A, cơ hồ liền lệ nóng quanh tròng. Lão Ngô điều động bảy xe công ty tới đón, đem bọn họ đồng loạt đưa trở lại Forest.
Mọi người chiến thắng trở về, người ở nhà đồng loạt chúc mừng.
Không kịp nghỉ ngơi liền bắt đầu phân công ngày công tác hôm sau, cắt nối biên tập ngoài lề, một chút râu ria cũng không để ảnh hưởng đến việc biên tập, thuận tiện phát ra Weibo tuyên truyền.
Lộ Dữ Sâm càng vội hơn. Sự tình lớn nhỏ của Forest tuy rằng có Hứa Thư Thư xử lý, lại vẫn là có một đống việc đang chờ hắn xem qua.
Nguyễn Miên chỉnh trang lại đống thiết bị, giúp Ngũ Manh tu sửa mấy trương đồ, thuận tiện còn gọi cơm hộp cho tất cả mà hơn một giờ qua đi, Lộ Dữ Sâm vẫn còn đang bận.
Cuối cùng Nguyễn Miên chính mình ghé lên bàn ngủ luôn.
Tình hình của Hứa Thư Thư suy cho cùng cũng không khác Lộ Dữ Sâm là mấy, cả hai lơ đãng ngẩng đầu nhìn thoáng qua phòng nhân sự.
Nguyễn Miên ngủ đến gò má phiếm hồng, tóc tai rối loạn.
"Cậu ta biểu hiện thế nào?" Hứa Thư Thư hỏi.
Lộ Dữ Sâm thu hồi ánh mắt, cười cười: "Như thế nào? Cậu có ý kiến?"
"Tôi mới không có ý kiến!" Hứa Thư Thư phản bác, "Cậu muốn tuyển chính thức cậu ta đương nhiên không thành vấn đề, kể cả cậu hiện tại kéo cậu ấy đi làm nhiếp ảnh gia tôi cũng không cản được nữa là! Tôi ý tứ là, cậu ta cần mẫn lại cần mẫn, thoạt nhìn nuông chiều từ bé —— Nguyễn Xuân trước còn đặc biệt tới chào hỏi qua, vừa muốn rèn luyện cậu ta, vừa không chuẩn khắt khe — loại điều kiện địa phương có hay không không thích ứng?"
"Có tôi ở đây cậu ta sẽ không thích ứng?" Lộ Dữ Sâm không để bụng.
Hứa Thư Thư xem thường: "Tạ Ly đều cùng tôi nói, các ngươi ở trên đường náo loạn không ít nha!"
"Tiểu hài tử làm nũng." Lộ Dữ Sâm đánh giá, không nói nhiều chuyện này, "Lam Minh còn không có trở về đi làm? Sự kiện kia chưa có nói với hắn?"
Hứa Thư Thư lắc đầu: "Liên hệ không được, hắn có thể hay không là......"
Cô chần chừ, cũng không có nói ra.
Lộ Dữ Sâm trầm tư một chút, nói: "Tôi đã biết."
Tiện đà hắn lại không tỏ ý kiến nói, "Vốn dĩ không định cấp hắn làm trợ lý, bằng không thời gian sẽ không để dài. Bạn nhỏ kia hiện tại so với hắn không khác biệt lắm, tiền đồ sau này nhất định sáng lạn."
Hứa Thư Thư tức giận: "Nói không chừng cảm thấy rời khỏi sếp cũng là sáng lấp lánh lên."
Cô nói chính là Lam Minh.
Mấy ngày nay bên trong Forest cũng có chút tin đồn nhảm nhí: Lam Minh cùng Nguyễn Miên bất hòa, cho nên suy đoán hắn là nháo tính tình muốn đi ăn chỗ khác.
Nhưng Lam Minh cũng không phải là người không biết ẩn nhẫn như vậy, cho nên rốt cuộc là vì cái gì, chỉ sợ không đơn giản.
"Từ từ, không cần nói ái muội như thế." Lộ Dữ Sâm bật cười, "Cậu dùng từ rất nguy hiểm."
Hứa Thư Thư: "Chủ nhân của cp nam vạn người mê không có tư cách giảng loại lời nói này."
Lộ Dữ Sâm đứng lên: "Thanh danh của tôi bị bóp méo thành cái dạng gì, tất cả là do Nguyễn Xuân phụ trách. Tôi cũng hoàn toàn đồng tình."
Không biết xấu hổ đến mức này, Hứa Thư Thư cũng là trợn mắt há hốc mồm.
Chỉ thấy Lộ Dữ Sâm đi ra ngoài đánh thức Nguyễn Miên, người đó mơ mơ màng màng dụi mắt, hắn còn rất là từ ái cho cậu áo khoác.
Hai người một trước một sau đi rồi.
Hứa Thư Thư không biết vì sao trong đầu hiện lên bốn chữ: Anh nợ em trả??
*
Rõ ràng mệt nhọc đến đôi mắt đánh nhau mà khi về đến nhà, nằm ở trên giường đầu óc Nguyễn Miên bắt đầu trở nên vô cùng thanh tỉnh.
Lâm Mộng Hiểu đối với chuyện hắn dũng cảm thừa nhận cảm tình thì tỏ vẻ khen ngợi, đồng thời cũng khá lo lắng. Thuận tiện nói cho hắn, Đường Dục ở diễn đàn bạn học nói xấu cậu, nói cậu trở mặt không biết người, rõ ràng hỗ trợ đoàn đội đi tham dự công tác, còn lừa cậu, sợ mình chiếm chỗ.
Nguyễn Miên đối loại này logic người có chút không biết nói gì.
Bất quá cậu cũng có chút băn khoăn, tuy rằng Lam Minh không đi cậu mới tạm thời là thay thế, nhưng đứng ở góc độ của Đương Dục thì vẫn là cậu gạt người.
Nguyễn Miên không có nhiều bạn bè, cho nên đối với lúc trước Đường Dục ra tay cứu giúp kỳ thật có một chút hảo cảm, nhưng cũng lần này tiêu hao hầu như không còn. Vì thế cậu xuất phát từ tâm lý lúc giận lúc không, làm Lâm Mộng Hiểu vừa nói tiếng xin lỗi liền tha thứ.
Gửixong tin tức này kia, cậu mới nghĩ đến đã lâu chưa cùng RIF liên hệ.
Mấy ngày nay chính cậu cũng chụp một ít ảnh chụp, học xong Lộ Dữ Sâm dạy cậu chụp cảnh tuyết thì phải "Thêm phần trắng, giảm phần đen", cho hấp thụ ánh sáng bồi thường hẳn là được.
Có một kiểu là mặt trời mọc trên Banga Nawa, lúc đó Lộ Dữ Sâm khích lệ mà chụp, lúc sau trở về còn đăng Weibo.
Lộ Dữ Sâm: Cậu bạn nhỏ lợi hại. 【 hình ảnh 】
Ngắn ngủn mấy giờ, đã có mấy ngàn like, hơn một ngàn bình luận.
Nhìn những cái fans khích lệ chính mình chụp ảnh, Nguyễn Miên là một người mới học trong lòng mỹ tư tư.
Vì thế cậu đem bức ảnh chia RIF.
Sleeper: Quả ảnh đẹp nhất của tôi đó, đẹp không?【 mắt lấp lánh 】
sleeper: Không tiếp thu phản bác.
sleeper: 【 hình ảnh 】
Cậu đã gửi ảnh download về bên Weibo Lộ Dữ Sâm cho RIF, đối phương vẫn chưa có phản hồi.
Chờ đến lúc Nguyễn Miên gần sắp ngủ, Lộ Dữ Sâm rốt cuộc về tới trên giường, sờ đến di động thấy tin tức này.
Hắn bật cười, muốn trêu chọc Nguyễn Miên.
RIF: Thật là cậu chụp? Tiến bộ quá nhanh, tôi không thể tin được.
RIF: Lại nói tiếp, tôi cũng không thể xác nhận thân phận của cậu.
Nguyễn Miên thu được tin tức quả nhiên mắc câu, hắn vội vàng hồi đáp:
sleeper: Đương nhiên là tôi chụp! 【 vỗ vỗ ngực nhỏ. jpg】
Lộ Dữ Sâm còn chưa nghĩ ra câu nào trêu hắn, liền thấy Nguyễn Miên lại vội vàng mà đã gửi một tấm ảnh chụp lại đây.
sleeper: 【 hình ảnh 】
Ảnh chụp là ở thánh địa quay chụp Đa Cát Lạt Ma hoằng pháp ngày đó, bối cảnh dãy núi Lộ Dữ Sâm tuyệt đối sẽ không nhận sai.
Chính là, trên ảnh chụp Nguyễn Miên không biết một người, hắn cũng có ở đó.
Ráng màu chiếu vào màn ảnh đi động, khiến cho ảnh chụp có một tầng kim hoàng sắc vầng sáng.
Nguyễn Miên mặt đỏ phác phác, chỉ lộ nửa khuôn mặt, ngón tay lặng lẽ chỉ vào người phía sau đang cầm camera tác vụ - Lộ Dữ Sâm; cười đến đặc biệt vui vẻ, trên mặt má lúm đồng tiền ngọt đến say lòng người.
Thoạt nhìn giống như là ảnh chụp trộm.
sleeper: Đây là tôi!!! Xem, sau lưng tôi chính là Lộ Dữ Sâm, tôi mới không gạt anh đâu!
Lộ Dữ Sâm tâm lập tức trở nên mềm mại.
Này cậu bạn nhỏ, là thật sự sùng bái hắn đi?
***
Tác giả có lời muốn nói: Thật lâu về sau
Lộ Dữ Sâm: Ân...... Như thế nào còn chụp mặt anh đang ngủ?? Từ từ, mấy chục trương... ??—
Nguyễn Miên đoạt lấy di động: Đây là riêng tư của em!
Lộ Dữ Sâm đem người vớt lại bên cạnh: "Tiểu bằng hữu không có riêng tư."
Nguyễn Miên:...... Tức giận nga!
Lộ Dữ Sâm: Chụp lén anh? Nói, thích anh nhiều thế cơ à? Không nói? Đi, anh hiện tại liền đi trên giường, em muốn chụp bao nhiêu thì tùy. :)))))))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro