Chương 2
Edit: Rùa
Beta: KimKim
***
Buổi chiều 6 giờ, xe chạy vào một tiểu khu nổi danh xa hoa của người giàu ở thành phố A.
Hai bên đường cây cối cao lớn, tươi tốt, sắc cam của hoàng hôn từ khe hở tán cây chiếu xuống hình thành những quang ảnh loang lổ sáng lạn. Bọn họ mới vừa đi qua khu trung tâm thành phố ầm ĩ, đột nhiên đến khu phố này, tựa hồ nháy mắt liền tiến vào một thế giới khác, xung quanh mình đều trở nên an tĩnh.
Nguyễn Miên có chút khẩn trương: “ Anh Ngô, không, không phải, đi, đi khách sạn sao?”
Anh Ngô đầu cũng không quay lại, cười nói: “Sao lại như vậy. Lộ tiên sinh giao cho tôi đưa cậu về nhà , ở khách sạn quả thực không có tiện cho lắm. Nơi này cách chỗ làm cũng không xa, ngày thường cũng chỉ có Lộ tiên sinh ở, đúng giờ dì giúp việc sẽ đến nấu cơm, dọn dẹp, khách sạn cũng không thể so được, nói như thế nào đều là ở trong nhà chính mình mới thật sự tốt.”
“Nhà?”
“Ân, chúng ta hiện tại đang trên đường về nhà của tiên sinh.”
Hơn phân nữa là anh trai đặc biệt giao phó đi.
Nguyễn Miên có chút hết nói nổi.
Cậu nghĩ, chính mình tìm thời gian đến cùng anh nói rõ ràng, liền tính tạm thời không ở được khách sạn, thuê cái phòng trọ ở cũng không tồi.
Chủ yếu là không thể ở lại quấy rầy công tác của người khác, hay lại quấy rầy sinh hoạt của người khác, như vậy không tốt lắm.
Anh Ngô đem xe dừng lại, Nguyễn Miên xuống xe, ngẩng đầu liền thấy, lúc này mới phát hiện khu này thế nhưng là thập phần khan hiếm nhà cao tầng.
Một nhà hai hộ, một hộ hai tầng, từng nhà có cửa riêng để vào.
Ở nơi tất đất tất vàng như thành phố A, chỉnh cần tính toán giá cả thôi, đều muốn líu lưỡi.
Lộ Dữ Sâm nhà ở tầng ba và tầng bốn, từ thang máy bên tay trái đi vào căn hộ. Từ bên ngoài liền có thể nhìn thấy cửa kính sát đất riêng tư, vẫn luôn từ lầu ba lan tràn đến lầu bốn. Dưới lầu trồng mấy cây ngô đồng Pháp, không phải cây cối gì quý báu, nhưng thắng ở sự thô to cao lớn, có thể tưởng tượng khi đứng ở cửa sát đất sẽ thấy cảnh tượng một màu xanh um tươi mát.
Anh Ngô ấn mật mã thang máy, Nguyễn Miên đi theo sau, cũng không còn khẩn trương giống như lúc trước nữa.
Cậu kì thật rất sợ người lạ, trường lớn đến như vậy, người thân mật kề bên, người có thể nói chuyện với cậu đều đếm được trên đầu ngón tay. Nguyễn Xuân vẫn luôn có ý đồ muốn đem cậu đến thành phố lớn, đem cậu mang đến bên mình để cậu nhìn thấy việc đời, ban đầu mấy năm kia là có khả năng, nhưng hiện tại càng khó thực hiện.
Một phương diện nữa là Nguyễn Miên suy nghĩ ngày càng trưởng thành, tuy rằng vẫn là nghe lời, nhưng lại không dễ lừa gạt như khi còn nhỏ.
Về phương diện khác là Nguyễn Xuân càng ngày càng nổi tiếng, càng ngày càng bận rộn, vội đến mức Nguyễn Cùng cùng Nguyễn Miên hai ông cháu có đến hơn nữa năm chưa được thấy qua mặt hắn.
Có chút thời điểm Nguyễn Miên nhìn quảng cáo trong TV, nhìn cái người nam nhân thanh lãnh lại có chút trẻ tuổi kia, nhìn cái người tuấn mỹ có muôn vàn fan điên cuồng, đều cảm thấy có điểm xa lạ, cảm giác khoảng cách giữa họ ngày càng lớn.
Nhưng thường thường, loại cảm giác này xuất hiện không bao lâu, Nguyễn Xuân giống như là có cảm ứng tâm tâm linh, gọi một cuộc điện thoại lại đây, bằng miệng lưỡi của huynh trưởng là có thể đập rớt tất cả những miên man suy nghĩ không đâu của Nguyễn Miên.
Giống như lần này, Nguyễn Xuân nói: “Em không nghĩ nói ra, anh biết em nghĩ như thế nào, cái này anh không miễn cưỡng, nhưng là em cũng không thể cả đời đều dựa vào ônh nội đi. Nói câu khó nghe chút, nếu ông nội đi rồi thì làm sao bây giờ, anh đi rồi thì làm sao bây giờ. Nguyễn Miên, người là động vật quần cư, em tóm lại phải tiếp xúc với xã hội.”
Nguyễn Miên bị giáo huấn đến ngoan ngoãn: “Vâng”
Nguyễn Xuân tiếp tục: “Em đừng có vâng. Em đã mười tám tuổi, liền không có sự tình gì muốn làm sao?”
“.....”
“Vẽ tranh?”
“Không.”
“Học làm buôn bán? Em nếu là muốn, anh nơi này đầu tư cho em.”
“Không”
“Vậy em rốt cuộc muốn làm cái gì? Miên Miên, em nói cho anh cái mục tiêu.”
Nguyễn Miên há miệng thở dốc, cuối cùng cái gì cũng không nói.
Kỳ thật cậu có công việc mình thích làm, nhưng cái kia thực sự quá xa xôi.
Cậu làm không được.
Cậu thậm chí làm không được việc đối mặt nói chuyện mà không có chướng ngại giao lưu.
Nguyễn Xuân cũng suy nghĩ thật lâu thật lâu, cuối cùng nói: “Như vậy đi. Anh có công việc có thể cùng nhiều người tiếp xúc, lại không cần phải nói nhiều để đề cử cho chính mình để tìm công việc, công việc này hoàn toàn là dùng thực lực để nói chuyện. Lộ Dữ Sâm, em còn nhớ rõ không?”
----------
Thang máy đi tới lầu ba, cửa vừa mở ra là một cái huyền quan (*).
(*) Huyền Quang: là một thuật ngữ trong phong thủy chỉ khoảng không gian giữa cửa chính và phòng khách. Khu vực này có tác dụng giảm trừ những xung đột từ bên ngoài vào nhà và bảo vệ nguồn sinh khí trong nhà.
Trên vách tường đối diện với cửa thang máy, treo một bức ảnh lớn ước chừng hơn 150cm, đó là một đầu báo đen trong rừng cây. Nó hơi cong lên nữa người trên, cơ bắp no đủ cùng xương bả vai cứng cỏi tạo nên đường cong lưu sướng rõ ràng, da lông màu đen du quang thủy hoạt cùng một đôi con người màu kim sắc, cả người vô tình tàn bạo vận sức chờ phát động.
Đây là một trong những thời khắc đi săn của một thợ săn.
Màn ảnh đặt thật thấp, thế công của hắc báo có vẻ thập phần mãnh liệt, cơ hồ khi xem ảnh chụp cũng có thể làm cho người ta cảm thấy cảm giác áp bách đến từ bức ảnh, có thể hiểu được tình cảnh của người thợ chụp ảnh lúc đó như thế nào.
Nguyễn Miên biết bức ảnh này, nghe nói là Lộ Dữ Sâm thỉnh người làm một cái lồng sắt thô to kiến cố, để nơi rừng cây hẻo lánh ít dấu chân người, một mình ở bên trong đợi một ngày một đêm, mới chụp được bức ảnh này. Bất quá đó là sự tình của thời còn trẻ, ở ảnh xuất bản 《 Trên tinh cầu ngươi 》 có những tấm ảnh chụp hắc báo khác, hiện tại tấm ảnh đang treo này thực ra chưa từng thấy qua ở nơi khác.
Anh Ngô cười ha hả nói: “Có điểm làm người ta sợ hãi đi. Tôi lần đầu tiên tới đây cũng bị dọa cho nhảy dựng.”
Kỳ thật Nguyễn Miên chỉ là bởi vì lần đầu tiên tiến vào trong nhà thần tượng, nên cảm thấy có điểm giống nằm mơ mà thôi.
Cậu lắc lắc đầu nói “Rất đẹp”, sau đó theo anh Ngô đi vào bên trong.
Sau khi đi qua huyền quan, hoàn cảnh phòng ở bên trong hoàn toàn rời vào tầm mắt.
Chỉ cần một tầng này thôi đại khái rộng đến hai trăm mét vuông, danh xứng với thực là biệt thự cao cấp.
Trong phòng trang hoàng phong cách cực kỳ giản lược, có thể nói là thực tùy ý. Sàn nhà màu chàm, mặt tường tuyết trắng, hơn nữa chọn trống không lầu hai nhảy tầng cùng nửa mặt tường cửa sổ sát đất, khiến cho phòng ở hứng được ánh sáng cực tốt, nhưng mặc dù đã giản lược, nhưng vẫn có thể cảm nhận được phảm vị mà chủ nhân theo đuổi cực cao, Nguyễn Miên đứng ở trong đó, thế nhưng lại có cảm giác không hợp nhau.
Phòng ở quá lớn, hắn quá nhỏ bé.
Bất quá hắn chỉ là đánh giá một chút, liền lập tức phát hiện…… Này phòng ở, giống như không có tường?
Anh Ngô giống như biến ra ma thuật, đi đến vị trí mặt sau nhà ăn đẩy ra một cánh cửa: “Trước lại đây nhìn xem đi, phòng của cậu ở chỗ này.”
Nguyễn Miên thở dài nhẹ nhõm một hơi, còn tốt…… có không gian riêng, phòng cùng buồng vệ sinh vẫn là có tường.
“Nơi này vốn là phòng cách âm, bất quá Lộ tiên sinh bận quá, tổng cộng cũng không nhìn quá vài lần.” Anh Ngô nói, “Khoảng thời gian trước nghe nói cậu muốn tới, Lộ tiên sinh gọi nhân viên chuyên môn một lần nữa bố trí lại nơi này. Bất quá sửa tường là đại công trình, tường cách âm cũng liền không có hủy đi. Cậu nhìn xem, có vừa lòng không? Chỗ nào không thích đều có thể nói.”
Căn phòng này lớn hơn phòng của cậu lúc trước gấp hai lần.
Nội thất nhìn ra được đều là mới, cùng với phong cách của căn hộ đồng nhất, còn đặt biệt sửa lại cửa sổ thành cửa sổ sát đất rộng mở, hoàn toàn nhìn không ra là chuẩn bị cho khách nhân tới ở, quả thực có thể nói là thực sự dụng tâm xa xỉ.
Trên bàn sách còn có một cái máy tính và camera hoàn toàn mới, màn ảnh hiện hình chờ, tựa hồ đều đang chờ đợi hắn sử dụng.
Nguyễn Miên càng ngượng ngùng: “Thực, thực tốt. Cảm ơn.”
Anh Ngô lại dặn dò vài câu, sau đó nó cho cậu mật mã thang máy, cuối cùng nói: “Lộ tiên sinh đêm nay hẳn là sẽ không đã trở lại. Vừa rồi Dì giúp việc đã chuẩn bị xong bữa tối rồi, cậu dùng bữa tối sau phải hảo hảo nghỉ ngơi đi. Ngày mai anh lại đến tiếp ngài.”
“Cảm ơn.” Nguyễn Miên đành phải lại lần nữa nói lời cảm tạ.
Anh Ngô đi rồi, căn phòng lớn như vậy hiện chỉ còn Nguyễn Miên một người, bởi vì là tường kính, mọi vị trí trong phòng liếc mắt một cái liền nhìn thấu, ngược lại cũng không thấy sợ hãi.
Sau khi Thu thập tốt hết thảy, Nguyễn Miên có điểm nhàm chán, hắn dọc theo cầu thang lên lầu hai, hậu tri hậu giác mới phản ứng lại đây là không gian cá nhân của Lộ Dữ Sâm.
Màu sắc chủ đạo của lầu hai thiên về những màu trầm hơn so với lầu một một chút, màn che dày nặng che đi tất cả ánh sáng, trung tâm phòng đặt một chiếc giường kingsize lớn kinh người, giường màu xám hỗn độn bất kham.
Nhìn ra được có rất nhiều dấu vết sinh hoạt ở đây, không đến mức giống như dưới lầu không nhiễm một hạt bụi, hẳn là ý thức lãnh địa của chủ nhân rất mạnh, không muốn cho người giúp việc lên lâu thu thập giúp mình. Nguyễn Miên nghĩ vậy một chút, theo bản năng liền muốn xuống lầu, lại bị bức tranh màu nước thật lớn trên đầu giường hấp dẫn toàn bộ lực chú ý.
Bức tranh kia, vẽ chính là chân dung Lộ Dữ Sâm.
Toàn thể bức tranh sử dụng nhiều màu sắc lạnh, bên trên vẽ bộ dáng Lộ Dữ Sâm đại khái là năm mười sáu tuổi, ánh mắt thanh triệt để sạch sẽ, biểu tình không buồn không vui, trên vai thì lại có một con chim màu xám đang giương cánh muốn bay.
Thật là đẹp mắt.
Nguyễn Miên tự đáy lòng tán thưởng.
Vốn tưởng tranh chân dung tự luyến treo ở đầu giường hơn phân nữa là do Lộ Dữ Sâm tự họa, nhưng Nguyễn Miễn nhìn xuống góc dưới.
Ký tên lại là Faye_____mẹ Lộ Dữ Sâm_Giản Phỉ
Giản Phỉ, nhà theo đuổi chủ nghĩa lãng mạn, chết vì tinh thần bất thường nhảy lầu tự sát.
Đã từng chấn động một thời.
Trong lòng Nguyễn Miên dâng lên tư vị nói không nên lời, cậu đi xuống lầu, hối hận vì chính mình không nên xâm nhập vào không gian cá nhân của người khác.
Bất quá cậu chưa kị nghĩ nhiều, tiếng chuông Wechat điên cuồng vang lên, là Lâm Mộng Hiểu bạn tốt duy nhất của cậu gọi video tới trò chuyện.
“Miên Miên!” Lâm Mộng Hiểu muốn điên rồi, “Mẹ kiếp, mẹ kiếp, cậu thật tới ở trong nhà của Lộ Dữ Sâm!! Hắn có ở bên cạnh cậu không! Cầu xem cầu xem!”
Nguyễn Miên bất đắc dĩ: “Không ở.”
“Cái gì! Cư nhiên không ở!!” Lâm Mộng Hiểu là fan mê muội Lộ Dữ Sâm số một, đã từng suốt đêm xếp hàng mua bản tập nhiếp ảnh có ký tên. hắn.
“Ừ.” Nguyễn Miên gật đầu.
“Vậy anh cậu đâu?” Lâm Mộng Hiểu như cũ hưng phấn, “Nguyễn Xuân đâu!! Nhanh lên, tớ muốn xem đệ nhị đại nam thần của chúng ta!”
Ừ, người này vẫn là Lộ Dữ Sâm cùng Nguyễn Xuân số một CP yêu thích, này cũng không phải là tà giáo, Nguyễn Xuân là bởi vì Lộ Dữ Sâm quay chụp cho một trương ảnh chụp, trong lúc vô tình vì nó mà xuất đạo, phía trên phủ cái ấn CP, hằng ngày bị người trong nghề lấy ra nói giỡn.
“Cũng không ở……” Nguyễn Miên nói, “Anh tớ, thực, rất bận, đi đóng phim.”
Lâm Mộng Hiểu bất mãn đô miệng, thất vọng cực kỳ. Cô chưa từ bỏ ý định yêu cầu Nguyễn Miên cầm di động đi lại trong phòng, coi - qua một lần chỗ ở nam thần—— đương nhiên, Nguyễn Miên không có lên lầu hai —— mới bỏ qua.
Cuối cùng Lâm Mộng Hiểu cho ra cái kết luận: “Lộ Dữ Sâm cùng anh trai cậu tuyệt đối là một đôi. Bằng không phòng ở tốt như vậy có thể cho cậu đi vào tùy tiện xem sao, khẳng định là vì lấy lòng cậu em vợ là cậu.”
Nguyễn Miên: “Không phải đâu. Anh, anh tớ là, thẳng nam.”
Lâm Mộng Hiểu vô ngữ: “Trên thế giới này căn bản không có thẳng nam tuyệt đối! Yên tâm đi, tớ sẽ không nói ra ngoài, chính là đáng tiếc viên đường này ta chỉ có thể một người hưởng, ô ô ô.”
Nguyễn Miên treo video, không khỏi cũng có chút nghi hoặc.
Chẳng lẽ anh trai thật sự cùng Lộ Dữ Sâm là một đôi sao?
Cho nên Lộ Dữ Sâm mới có thể tiếp nhận hắn loại tay nải này sao?
Không đúng đi, hắn rõ ràng biết anh trai nói qua có bạn gái, chia tay lúc sau dây dưa không thôi, làm cho người đại diện anh trai một cái đầu hai cái đại.
Nguyễn Miên không nghĩ ra.
Sau khi điều chỉnh ổn định, gửi ông nội cùng anh trai một tin nhắn bình an, Nguyễn Miên có chút đói bụng, hắn trước xem thức ăn trên bàn cơm, một lần xem liền hoảng sợ, này…… Đại khái bốn người mới ăn mới hết.
Chỉ thấy trên bàn để có cá hấp, thịt kho tàu, cánh gà cay, rau trộn, các loại khẩu vị đều có một chút, thậm chí còn có canh cùng salad rau dưa.
Hắn dùng mâm lấy một ít ra ngoài ăn, đại bộ phận đồ ăn đều bảo trì nguyên trạng bất động, như vậy bỏ vào tủ lạnh ngày hôm sau còn có thể ăn, không đến mức quá lãng phí.
Ở bàn ăn to như vậy một mình Nguyễn Miên ngồi ăn.
Ngoài cửa sổ kia khỏa cây ngô đồng cành lá sum xuê nhất trùng hợp liền ở phía trước cửa sổ.
Đêm đã thấy tối, liếc mắt một cái nhìn lại không còn có cái lầu cao nào khác trở ngại tầm mắt, từ khe hở nhánh cây, Nguyễn Miên nhìn xuyên qua thấy được thành thị trung tâm rộng lớn, còn có con sông, cùng vạn cái ngọn đèn dầu.
***
Tác giả có lời muốn nói: Không lâu tương lai, Nguyễn Miên phòng lại biến thành ảnh âm thất.
Lộ Dữ Sâm: Mỉm cười.jpg
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro