Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15

Edit: Mèo

Beta: Nấm

***

Nóng quá.

Vừa chật.

Vừa cộm.

Đúng 6 giờ 40 sáng, đồng hồ sinh học của Nguyễn Miên vang lên.

Cậu ngủ thật sự khó chịu, cả người không thoải mái, lại cảm thấy người mình như dựa vào một lò than, liền tìm cách dịch người đi. Ai ngờ, khi vừa nhích qua, thì lò than kia liền gắt gao trườn theo, từ phía sau đem cậu vội ôm lấy.

Nguyễn Miên mơ mơ màng màng, cảm giác trên lưng có một ngọn núi, suốt một buổi tối đều mệt đến hoảng.

Đêm qua, vì sự tồn tại của Lộ Dữ Sâm, Nguyễn Miên đi vào giấc ngủ có phần gian nan. Đại não cậu phá lệ rõ ràng: nghe bài hát ru ngủ cũng vô dụng. Sau đó, cậu dứt khoát dùng đi động tra diễn đàn nhiếp ảnh, không biết tra đến đoạn nào liền từ từ đi vào giấc ngủ sâu.

Nguyễn Miên mở to mắt, tay thình lình chạm vào một vật thể hết sức ấm áp. Bỗng nhiên, cánh tay bên đó đập vào, cậu liền thanh tỉnh kinh hãi, trì độn nhớ tới là Lộ Dữ Sâm.

A...... Người này là bạch tuộc sao?

Quả thực là đem cậu coi thành thú bông hoặc gối ôm đi ?!

Nguyễn Miên định bỏ cái tay này ra khỏi người thì phát hiện mới vừa động, thân thể đã dần dần cứng đờ.

A...... Có một hung khí không thể nói rõ vị trí rất có tinh thần mà chống lại cậu.

Khó trách trong mộng vẫn luôn cộm đến hoảng!

Nguyễn Miên cả người đều hỗn độn.

Nếu Lộ Dữ Sâm lúc này tỉnh lại, nhất định có thể thấy gương mặt cậu cùng cà chua có thể sánh bằng!

Nguyễn Miên lúc này trong đầu chỉ có một câu duy nhất: "Con mẹ nó!"

Thực sự nhịn không nổi rồi!!

Lộ Dữ Sâm đang trong cơn buồn ngủ, bất mãn hàm hồ nói: "Đừng... nhúc nhích."

Tiến nói khàn khàn mang theo điểm ám ách này cứ thế chui thẳng vào lỗ tai Nguyễn Miên, khiến cậu muốn hỏng mất.

Nguyễn Miên lăn một đường vào trong toilet, vừa âm thầm vừa từ tốn, không muốn đánh thức người bên cạnh quá sớm.

Lộ Dữ Sâm mắt nhắm mắt mở nhìn qua, ý thức trì độn mất vài giây mới có thể phản ứng lại : Cái này tiểu bằng hữu mắc tiểu?

Thực mau, hắn lại nhắm mắt lại, tiếp tục lăn ra ngủ.

Lúc ấy, trên gối đầu có một cổ mùi hương sữa tắm, là mùi của người kia.

Lộ Dữ Sâm có điểm ngủ không nổi, lại nhớ đến bình rượu vang đỏ hôm kia. Sau đó hắn vào phòng khách lấy di động gọi cho tửu trang yêu cầu mang đến cho mình vài chai, như vậy mới liền thoả mãn.

Hôm nay đến《Lady》công tác chụp hình, đoàn đội từ Forest toàn quyền an bài, để lại duy nhất người mẫu mới ở lại trong sân lửa lớn biểu diễn. Lam Minh dựa theo cuộc họp an bài, Lộ Dữ Sâm liền kết nối điện thoại, đi rửa mặt.

Chờ hắn sắp xếp xong đã mất đến mười lăm phút điện thoại, mới phát hiện di động cư nhiên có rất nhiều tin tức chưa đọc.

Lộ Dữ Sâm vội vàng xem một hồi, trực tiếp làm lơ Nguyễn Xuân, nhưng lại đối với Nguyễn Miên lộ ra điểm ý cười. Đặc biệt là kia mấy lần khen hắn, hắn còn không biết chính mình ở tiểu bằng hữu trong lòng đã có chút trọng lượng, tâm tình tự nhiên không ngăn nổi sung sướng.

Là một nhiếp ảnh gia xuất sắc, Lộ Dữ Sâm đã sớm quen với việc có nhiều người ngưỡng mộ. Nhưng, làm một ca ca tốt đối với hắn đây là lần đầu tiên, thực không tránh khỏi cảm giác mới mẻ.

"Buổi sáng vui vẻ." Lộ Dữ Sâm nói.

Nguyễn Miên đang bận rửa chén, cũng đối hắn nói một câu: "Buổi sáng vui vẻ!"

Nguyễn Miên bóng dáng mảnh khảnh, khung xương còn chưa hoàn toàn trưởng thành, mặc lên tạp dề eo có vẻ đơn bạc, vẫn là chất ngây thơ tiểu hài tử.

Lộ Dữ Sâm nổi lên tâm tư trêu đùa.

Hắn chân dài một mạch đi đến bàn ăn bên ngồi lên trên, nhàn tảng mở ra Wechat.

RIF: Phải không? Như vậy cậu là tương đối thích ảnh chụp mặt Lộ Dữ Sâm?

Di động trong túi quần Nguyễn Miên vang lên.

Cậu lau tay vào tạp dề lấy ra điện thoại, ngẩng đầu nhìn nhìn Lộ Dữ Sâm, thực mau liền cúi đầu hồi phục.

Lộ Dữ Sâm thoạt nhìn đã đoán ra ngay là có tật giật mình còn muốn ra vẻ trấn định.

Sleeper: Đều thích đều thích! Anh ta lớn lên đẹp, cũng rất lợi hại. 【 Điên cuồng đánh máy dục 】

Sleeper :【 vặn vẹo thân hình như rắn nước dục 】: Tới sao, cùng nhau điên cuồng~ 【 câu ngón tay dục 】

Lộ Dữ Sâm mở ra trang tin tức, nhịn cười đến nghẹn.

RIF: Đúng vậy, trên đời lại có người hoàn mỹ như vậy. 【 điên cuông điên cuồng 】

Sau đó hắn tắt đi màn hình hỏi Nguyễn Miên: "Sớm như vậy liền gửi tin tức, là bạn gái?"

Nguyễn Miên hoảng sợ, chạy nhanh đem điện thoại vội trở về, không ngừng gật đầu: "A?...... Ừm."

"Tốt." Lộ Dữ Sâm đi qua đi xoa tóc của hắn, "Phải đi rồi. Hôm nay rất bận."

Nguyễn Miên nhanh chóng gỡ xuống tạp dề, lại về phòng cầm theo camera, không dám chậm trễ lấy một phút.

Hai người xuống lầu sau, như cũ là Lộ Dữ Sâm lái xe. Ngày hôm qua người nhiều, Lộ Dữ Sâm bọn họ lái không phải chiếc xe thể thao kia, mà là xe thương vụ.

Nguyễn Miên còn nhớ rõ một màn kia buổi sáng , theo bản năng liền đi mở cửa sau

.

Lộ Dữ Sâm bất mãn nhướng mày: "Cậu nghĩ tôi là tài xế??"

Nguyễn Miên: "...... Không, không có."

Lộ Dữ Sâm: "Tới ngồi phía trước."

Chờ Nguyễn Miên lên xe, Lộ Dữ Sâm lại nói: "Tôi như thế nào cảm thấy cậu rất sợ tôi?"

Nguyễn Miên: "Không, không có a."

Lộ Dữ Sâm: "Phải không? Cậu tới như vậy đã mấy ngày, một tiếng ca đều không gọi, còn không phải sợ thì là gì??"

Nguyễn Miên mặt đỏ lên, cậu kỳ thật là cảm thấy đi làm thì phải có bộ dáng đi làm, gọi ca ca gì đó cũng quá không hợp lý. Còn có chính là cậu có điểm ngượng ngùng, khi còn nhỏ thời gian ở chung quá ngắn, lâu như vậy cả hai đều thành niên, thật sự có điểm gọi không đành.

Bất quá, từ lúc Lộ Dữ Sâm tới thành phố A, Nguyễn Miên liền biến thành vô lo vô nghĩ, vì cái gì cũng được Lộ Dữ Sâm an bài đến thỏa đáng. Ngày hôm qua ra loại chuyện này Lộ Dữ Sâm cũng căn bản không trách, còn an ủi cậu, Nguyễn Miên coi như thật cảm thấy chính mình có điểm không đúng rồi.

Cậu đôi mắt đen bóng bẩy, có điểm e lệ mà nhẹ nhàng kêu một tiếng: "Ca, ca."

Lộ Dữ Sâm thắt trượt nấc dây an toàn, thầm nghĩ đứa trẻ này cũng quá ngoan đi.

Hắn cho rằng Nguyễn Miên sẽ kêu một tiếng ca, lại không nghĩ rằng được nghe đến hai từ ca ca, giữa hai lời kém không phải một chút, khó trách Nguyễn Xuân quý đệ đệ mình đến như vậy!

Nguyễn Miên: "Trên thực tế tôi chỉ là nói lắp......"

Xe phát động sau, Lộ Dữ Sâm nói:

"Nghe nói cậu muốn dọn ra ngoài?"

Tối hôm qua, Nguyễn Miên thấy Nguyễn Xuân phát tin nhắn, biết sẽ có câu hỏi này, liền ứng thanh, trong lòng thấp thỏm bất an.

Cậu có dự cảm chuyện này hơn phân nửa thất bại.

Lộ Dữ Sâm quay sang phía Nguyễn Miên, nói: "Nguyên lai là sự thật! Có phải hay không ở cạnh tôi không quen?"

Nguyễn Miên: "Không, không có. Rất tốt!"

"Như vậy." Chờ thời điểm đèn đỏ, Lộ Dữ Sâm dừng lại, không chút để ý nói, "Như vậy..." Hơi kéo dài. "...Suy nghĩ của cậu bị chính thức phủ quyết. Các ca ca không đồng ý, đã biết chưa!"

Nguyễn Miên: "Vì, vì cái gì."

Lộ Dữ Sâm nghe ra những lời này quả là mãnh liệt.

Lộ Dữ Sâm cười: "Không có vì cái gì. Người lớn chính là có thể muốn làm gì thì làm."

"Nga."

Quả nhiên sẽ không giải thích.

Lộ Dữ Sâm bổ sung: " Bạn nhỏ không có nhân quyền, không thể phản bác. Mặt khác cậu mượn tiền số lượng quá lớn, cũng không thể. Biểu hiện tốt tôi liền cho cậu tăng lương."

Nguyễn Miên: "......"

Kiểu này thì đến bao giờ cậu mới có thể thu hồi được bức hoạ kia đây???

*

Mấy ngày kế tiếp Lộ Dữ Sâm đều rất bận rộn, có hai ngày cũng chưa về nhà.

Nguyễn Miên bằng khả năng tự học mà nhớ được mấy cái thiết bị, tham số chờ.Cậu có trí nhớ tốt, hơn nữa chịu dụng tâm đi học, diễn đàn đều bị cậu lê lết qua, dần dần mà lại bắt đầu chủ động đi theo A Vân.

A Vân mỗi ngày sớm sẽ theo thói quen của cấp trên Hứa Thư Thư mà pha cà phê, sau đó hội báo công tác tiến độ, nếu có quay chụp liền sẽ chủ động cùng khách hàng bàn bạc, thương thảo phương án.

A Vân thêm nữa còn phải bảo dưỡng thiết bị, một bên thật cẩn thận làm bảo dưỡng, một bên giải thích cặn kẽ vấn đề cho Nguyễn Miên. Nguyễn Miên nhất nhất trả lời, tiến bộ thực mau.

A Vân nói: "Hiện tại chiếc máy này cũng đang để không, ngươi có muốn chụp thử không?"

Nguyễn Miên gật đầu.

Nói tới đây, Nguyễn Miên lấy ra camera của mình, phải cho A Vân thưởng thức ảnh chụp.

A Vân nhìn đến máy, khóe miệng run rẩy: "Đây là cậu mới mua?"

"Đúng vậy." Nguyễn Miên không cảm thấy máy ảnh của mình không tốt.

A Vân liền góp ý:

"Tố chất màn ảnh của cậu không tốt."

Cái này Nguyễn Miên nghe hiểu được.

Là chê cái máy của cậu cùi đây mà!

"Tôi..là... trợ... lý... hẳn là... không, không... cần đi?"

Nguyễn Miên cho rằng trợ lý chỉ cần hiểu biết cơ bản, với nhu cầu của nhiếp ảnh gia tay mắt lanh lẹ duy trì là đến nơi là được. Ai dè...

"Không muốn làm trợ lý nhiếp ảnh gia thì thôi, đã làm thì phải chăm chỉ học."

A Vân kiên trì chỉ điểm, giải thích: "Đặc biệt là ở Forest có những loại thiết bị ngôi cao. Bằng không cậu cho rằng chúng tôi ngày đó tốt nghiệp đại học nhiếp ảnh chuyên nghiệp vì cái gì muốn cam nguyện theo đại lão làm trợ lý? Đi theo bọn họ, có thể có càng nhiều cơ hội học hỏi những thiết bị mới, hiện đại. Cậu biết Lam Minh chứ? Hắn trước kia cũng coi như là có chút danh tiếng, ở tân nhân nhiếp ảnh đại khái là con chim đầu đàn."

Hai mắt Nguyễn Miên dần dần trợn tròn.

A Vân tiếp tục nói: "Hắn đi theo Lộ lão sư, cái gì cũng xin làm, còn không phải để được Lộ lão sư chỉ điểm hay sao? Nửa năm gần đây hắn cơ hội ngày càng nhiều, rất nhiều lần Lộ lão sư trực tiếp cho hắn ký tên nhiếp ảnh gia, hướng dẫn hắn quay chụp. Đây, là đại lão chỉ lộ."

Lam Minh hoá ra là thân phận như vậy: không chỉ là trợ lý, là còn là một nhiếp ảnh gia tự lập trong tương lai?

Khó trách ngày đó Lộ Dữ Sâm đối Ngụy Thiên Cửu nói muốn bồi dưỡng chính mình, nguyên lai không phải dùng để chọc giận Ngụy Thiên Cửu mà thôi, là thật sự có cái kia tính toán, đây là trợ lý tiếp nối chức vụ sao?

Như vậy Lam Minh đối hắn có địch ý cũng là dễ hiểu rồi.

"Cậu vừa tới, Lộ lão sư liền trực tiếp chỉ giáo cậu, không để cậu phải tới lui vất vả như người khác. Cái này, không phải tất cả mọi người đều được như vậy đâu."

Nguyễn Miên nghe được hổ thẹn không thôi.

Cậu là đi cửa sau, bằng quan hệ tiến vào. Tất cả mọi người đều biết.

Cậu, có tài đức gì?

"Ảnh cậu chụp ở trong này?"

A Vân không chú ý tới cảm xúc của cậu, mở ra camera.

"Ân."

Một bức ảnh chụp thực vật mọng nước hiện ra trước màn hình. A Vân trầm ngâm lật xem tiếp.

Nguyễn Miên chỉ ra một bức mình thích nhất, hi vọng A Vân có thể đề điểm: "Này, bức ảnh này, thế nào?"

Là bức ảnh chụp cảnh bàn ghế trong nhà!

Nguyễn Miên còn dùng này làm hình nền điện thoại.

A Vân trán nhảy nhảy, xem cậu hưng phấn như vậy, cũng nghẹn ra một câu:

"Quả thực là phi thường độc đáo."

Phi thường độc đáo???

Nguyễn Miên vui vẻ rạo rực hẳn lên.

***

Tác giả có lời muốn nói:

Đây là một bức ảnh chụp làm người nhìn lâm vào trầm tư, cũng không có dùng ngôn ngữ biểu đạt nào có thể diễn tả được, là một loại trêu chọc, mang nghĩa xấu. Phi thường độc đáo tức là phi thường xấu, xấu đến mức độc đáo đi!!!


( Lần đầu edit, sai sót rất nhiều, chỉ có tấm lòng hướng về nhân vật thôi, nên các cao nhân nhẹ tayyyyyy ) 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro