Chương 13
Edit: Rùa.
Beta: Nguyên
***
Nguyễn Miên thấy khẩu khí người này không tốt, liền nói: "Tôi, tôi là, trợ lý của Lộ..lão sư"
Người nọ chán ghét nhíu mày: "Khi nào nói lắp cũng có thể làm trợ lý của Dữ Sâm?"
Nguyễn Miên bị nói trong lòng run lên, tức khắc thấp hơn nửa phân, hắn cũng cảm thấy nói lắp làm trợ lý thật không tốt, này chính là điểm khiến cậu tự ti.
Bất quá người này nếu nói ra tên Dữ Sâm, đương nhiên là nhận thức Lộ Dữ Sâm, làm một trợ lý, vẫn là làm hết chức trách.
Cậu đỏ mặt nói: "Ngài, ngài là?"
Người nọ lại không khách khí, không muốn cùng hắn nhiều lời: "Cậu biết mật mã?"
Nguyễn Miên gật gật đầu.
"A, hiện tại nhưng thật ra trợ lý cũng có thể tùy tiện xuất nhập......" Người nọ lầm bầm lầu bầu một câu như vậy, lại đối Nguyễn Miên nói, "Mở cửa, tôi đi vào chờ hắn."
Nguyễn Miên đành phải đem cửa mở ra, hai người cùng nhau vào thang máy.
Vài giây sau, cửa thang máy mở ra tiến vào huyền quan. Nguyễn Miên tìm ra một đôi dép lê anh Ngô xuyên qua khi tới nơi này, người nọ lại xem như không, thẳng khi đi đến trước mặt ảnh chụp hắc báo kia, rất là tự đắc liếc mắt Nguyễn Miên một cái: "Bức ảnh này vẫn là tôi cùng hắn đi chụp."
Nguyễn Miên nghĩ, người này có thể là đồng bạn mà Lộ Dữ Sâm từng hợp tác qua?
Sau khi vào cửa, vị khách nhân này đối với gian phòng này tựa hồ rất quen thuộc, tùy ý xoay quanh khắp nơi, nhưng thật ra chính mình tìm cái sô pha ngồi.
Nguyễn Miên thay đổi giày, đi đến phòng bếp rót cho người kia một chén nước.
Đối mặt với người xa lạ không ưa chính mình nói lắp, đây là Nguyễn Miên xem ở trên mặt mũi Lộ Dữ Sâm, xem ở trên công tác chính mình mặt mũi, mới biểu đạt ý tốt.
Nguyễn Miên không hề quản hắn, tìm ra nguyên liệu nấu ăn mà Ứng a di đã chuẩn bị tốt chuẩn bị nấu cơm.
Người nọ đi tới nói: "Ngươi còn phụ trách nấu cơm cho hắn?"
Nguyễn Miên gật gật đầu: "Ân."
Cũng coi như...... Đúng không? Cậu vẫn là nấu cháo cho Lộ Dữ Sâm ăn.
"Tôu còn không biết hắn từ khi nào có thể để cho người khác tiến vào không gian tư nhân. Thế nhưng trước kia chỉ có tôi có thể tới." Người nọ xuy một tiếng, trong giọng nói có điểm ghen ghét.
Nguyễn Miên: "???"
Nguyễn Miên làm xong cơm liền bắt đầu ăn, lúc sau mời đối phương không có muốn ý tứ muốn ăn, còn quái dị nói: "Lộ Dữ Sâm cho phép cậu ở chỗ này ăn cơm?!"
Nguyễn Miên rốt cuộc cảm thấy đối phương có điểm không thích hợp, cái loại này trạng thái tố chất thần kinh, phi thường không bình thường.
Cậu có điểm sợ, buông chén đũa liền đi trở về phòng, chuẩn bị gửi tin tức cho Lộ Dữ Sâm.
Ai ngờ cậu mới vừa mở ra cửa phòng , người nọ liền đi theo phía sau nhìn thoáng qua, lần này giọng nói the thé không thể tin tưởng mà hô: "Cậu cư nhiên còn ở nơi này! Nơi này nguyên lai là ảnh âm thất! Lộ Dữ Sâm hắn có phải hay không điên rồi?!"
Nguyễn Miên "Phanh" đóng lại cửa phòng, sợ tới mức không nhẹ, trực tiếp gọi điện thoại cho Lộ Dữ Sâm, liên tiếp vang lên đã lâu, Lộ Dữ Sâm cũng chưa tiếp, không biết là yến hội còn không có kết thúc, hay là trên đường không có tiện tiếp nghe.
Cậu có điểm sốt ruột, người kia lại quá quen mắt, còn hảo, cậu nhớ rõ người nọ nói qua khi quay chụp hắc báo Lộ Dữ Sâm là đi cùng hắn. Nguyễn Miên chạy nhanh lên mạng tìm tòi, không tra còn tốt, một khi tra dọa cậu nhảy dựng.
Người nọ chính là khi còn cùng hoạt động nhiếp ảnh luôn cảm thấy phản cảm với Lộ Dữ Sâm, nhiếp ảnh gia-- Ngụy Thiên Cửu.
Nguyễn Miên ở chỗ Ngũ Manh có xem qua ảnh chụp Ngụy Thiên Cửu, không đúng chính là Ngụy Thiên Cửu lúc trước là tóc dài, hiện tại lại là tóc ngắn, khó trách hắn không có lập tức liền nhận ra. Nghe Ngũ Manh nói Ngụy Thiên Cửu có điểm biến thái, còn đạo văn, sao chép Lộ Dữ Sâm, hơn nữa nhiều lần cướp đi công việc của Lộ Dữ Sâm, tựa hồ chuyên môn ở nhằm vào Lộ Dữ Sâm cũng cố ý nơi chốn ghê tởm hắn.
Nguyễn Miên hậu tri hậu giác, chính mình thế nhưng không có dò hỏi thân phận đối phương, liền đem người thả tiến vào, tức khắc cả người đều không tốt.
Cậu nghĩ, chính mình nên đem người này mời đi.
Ai biết gã vừa mở cửa ra, Ngụy Thiên Cửu liền âm trầm trầm lộ mặt ra đi tới nói: "Cậu thấy thế nào lại quen mắt như vậy?"
Nguyễn Miên: Thật đáng sợ (╥╯^╰╥)
Ngụy Thiên Cửu đôi mắt nhíu lại, cắn răng nói: "Nguyễn Xuân là gì của cậu ? "
Gã hỏi vấn đề này, rồi lại không đợi Nguyễn Miên mở miệng, Thất Tâm Phong giống nhau ở trong phòng đi qua đi lại, trong miệng không ngừng nói: "Nguyễn Xuân! Nguyễn Xuân! Lại là Nguyễn Xuân! Hắn vì Nguyễn Xuân, thế nhưng dưỡng một người giống nhau không sai biệt lắm tại bên người, lại còn là một người cà lăm! Lộ Dữ Sâm, ngươi có bệnh! Ta tuyệt đối sẽ không tha thứ ngươi! Tuyệt đối sẽ không!"
Nguyễn Miên muốn báo nguy, cậu điện thoại gọi đi phân nửa, thấy Ngụy Thiên Cửu đi thẳng hướng lầu hai.
Cậu chạy nhanh theo sau, chỉ thấy Ngụy Thiên Cửu liền giày cũng không cởi, trực tiếp đạp lên trên giường lớn vốn dĩ liền có chút hỗn độn của Lộ Dữ Sâm, có phần điên cuồng đi lấy bức tranh chân dung treo trên tường đầu giường kia.
Trên tranh vẽ là Lộ Dữ Sâm mười sáu bảy tuổi, trên vai đậu một con chim màu xám.
"Anh, anh dừng tay!" Nguyễn Miên xông lên muốn đi đẩy gã ra.
Ngụy Thiên Cửu rống: "Tôi mua! Bức họa này là tôi mua, là của tôi ! Tôi muốn thế nào liền thế đó!"
Nguyễn Miên kích động, lời nói cũng nhanh nhẹn không ít: "Anh đây là cướp bóc! Không cho phép đụng đến bức tranh Lộ lão sư!"
"Cút ngay!" Ngụy Thiên Cửu một chân đá vào trên vai Nguyễn Miên, từ trên cao nhìn xuống hung tợn nói, "Tôi vốn dĩ niệm cũ tình nghĩ chờ hắn trở về hảo hảo nói nói chuyện, hắn lại là đối tôi như vậy! Lộ Dữ Sâm, ngươi bất nhân đừng trách ta bất nghĩa, chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt! Không đội trời chung!"
Nguyễn Miên:!!!
Vị này xem đến có điểm nhiều nhân vật phản diện trên phim truyền hình, lời kịch nói đến có điểm thuần thục a!
Ngụy Thiên Cửu giống như cường đạo đem tranh gỡ xuống , bởi vì bức tranh quá lớn, gã cầm đến cũng phải cố hết sức, hơn nữa nhìn không thấy đường, khập khiễng quét đổ không ít đồ vật trong phòng.
Nguyễn Miên nhanh như chớp bò dậy, đuổi theo muốn đoạt lại.
Ngụy Thiên Cửu vẫn còn phát điên: "Xú nói lắp cậu buông ra! Cẩn thận tôi đối với cậu không khách khí!"
Nguyễn Miên cực kì tức giận: "Anh cẩn thận tôi đối với anh không khách khí!"
Lôi lôi kéo kéo đi đến cửa thang lầu, Ngụy Thiên Cửu mắt thấy sẽ xuống lầu, chuông cảnh báo trong đầu Nguyễn Miên kêu vang, cậu cũng không thể để bức tranh này bị cướp đi!
Ngụy Thiên Cửu còn không có thấy rõ dáng dấp thang lầu trông như thế nào, chỉ cảm thấy cánh tay một trận đau nhức, kia họa liền tuột khỏi tay từ trên cầu thang một đường trượt xuống. Gã đau đến la lên một tiếng, cúi đầu vừa thấy, Nguyễn Miên đang dùng hai hàm răng chỉnh tề, hung hăng cắn gã.
"Buông ra! Buông ra!" Ngụy Thiên Cửu cuồng vung tay, "A a a a!!"
Nguyễn Miên mới không bỏ, một ngụm này cậu liều mạng tất cả sức lực, trong miệng ẩn ẩn nếm tới rồi mùi máu tươi. Ngụy Thiên Cửu vẫy không ra liền đánh cậu, cậu chính là không buông, còn dùng tay liều mạng bắt lấy Ngụy Thiên Cửu, hai người dây dưa không thôi.
Cửa chỗ huyền quan mở, Lộ Dữ Sâm cùng Lam Minh xuất hiện ở cửa, thấy một màn như vậy liền trợn mắt há hốc mồm.
Lộ Dữ Sâm đang say đều thanh tỉnh không ít.
Lam Minh mở miệng trước: "Các người đang làm gì?!"
Nguyễn Miên lúc này mới thấy bọn họ trở về, mới bỏ miệng ra.
Cánh tay Ngụy Thiên Cửu chảy ra huyết châu, ngoài ra còn thấy được một loạt dấu, gã mồ hôi lạnh đầy đầu, đau đến sắp bất tỉnh.
Lộ Dữ Sâm vừa rồi nhìn đến Nguyễn Miên nổi nóng, hiện tại đôi mắt còn đỏ, hiện lên nước mắt tức giận, khuôn mặt cũng tức giận đến đỏ bừng, hắn trong đầu cái ý nghĩ đâu tiên dĩ nhiên là: Này tiểu bằng hữu có điểm hung, con thỏ nóng nảy cũng sẽ cắn người a.
Bất quá hắn lúc ấy không cái tâm tình trêu chọc kia, sắc mặt trầm đến đáng sợ: "Ngụy Thiên Cửu, giải thích một chút, ngươi ,cậu vì cái gì xuất hiện ở nhà tôi?"
Ngụy Thiên Cửu cánh tay phát run, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt hung ác nham hiểm.
Gã không nói lời nào.
Lam Minh là đỡ Lộ Dữ Sâm trở về, làm một cái trợ lý làm hết phận sự, hắn lúc này buông Lộ Dữ Sâm ra, đi đến phía trước đem bức tranh kia nhặt lên. Khung ảnh lồng kính pha lê vỡ vụn, hoàn hảo bức tranh còn không tổn hao gì.
Lộ Dữ Sâm nhìn mắt bức tranh kia, lại nói: "Trộm đồ vật?"
"Cái gì trộm đồ vật?" Ngụy Thiên Cửu cười lạnh, "Đây là tôi mua. Tôi tặng cho anh, anh đã quên? Tại nhà đấu giá nhỏ ở nước Pháp mua, tôi tốn một trăm ba mươi vạn, lúc ấy cơ hồ là toàn bộ tài sản của tôi."
Lúc ấy, chính là thời điểm bọn họ vẫn là bạn tốt.
Lộ Dữ Sâm trước kia cũng đưa cho gã không ít đồ vật giá trị xa xỉ.
"Đây là nghèo đến tới tính sổ?" Lộ Dữ Sâm nói, " Cậu gần nhất cũng không vội vàng cọ tôi nhiệt độ, hẳn là sinh ý không tồi mới đúng."
Ngụy Thiên Cửu nói: "Vậy không nhọc anh quan tâm. Anh hôm nay không phải nói với truyền thông nói tôi là một con chó sao, một con chó đâu quản cái gì sinh ý hay không sinh ý. Tôi chính là tới thu hồi đồ vật thuộc về chính mình ."
Lộ Dữ Sâm không để ý đến lời nói hết sức ghen tuông của gã, nếu hắn đáp lời trái lại có vẻ chính mình cùng gã thật sự dường như có cái gì đó.
Hắn xoa xoa huyệt thái dương, một ngày xã giao vốn là đã rất mệt nhọc, hơn nữa gần nhất đều giấc ngủ không đủ, thật sự là không có cái tâm tình cùng một cái kẻ điên chơi đùa.
"Cứ việc lấy đi." Lộ Dữ Sâm nhìn cũng nhìn liếc mắt một cái, "Miên Miên, cậu lại đây."
Nguyễn Miên xuống lầu, trong lòng thấp thỏm bất an. Cậu cảm thấy chính mình làm đầu sỏ gây tội, khả năng e rằng maybe muốn xong đời, có thể hay không buổi tối hôm nay liền cuốn gói rời đi?
Ô ô ô, Cậu có tội......
Phảng phất biết nội tâm của cậu OS, bên môi Lộ Dữ Sâm cười một cái như có như không, nhìn qua cũng không nghiêm khắc.
Hắn nhéo cằm Nguyễn Miên nhìn nhìn miệng cậu, nói: "Lập tức đi súc miệng, cẩn thận nhiễm bệnh chó dại."
Nguyễn Miên trừng lớn đôi mắt, ân? Cái gì? Thế nhưng không mắng cậu?
Ngụy Thiên Cửu thiếu chút nữa nhảy dựng lên: "Lộ Dữ Sâm ngươi mẹ nó! Ngươi mẹ nó không phải là một món đồ*!"
*:nguyên văn tác giả viết nha!?
"Mau. Nói không chừng còn có bệnh AIDS." Lộ Dữ Sâm không để ý đến gã, vỗ vỗ đầu Nguyễn Miên.
Nguyễn Miên tin là thật, sử dụng vận tốc ánh sáng vọt vào toilet.
Cậu nghe được Ngụy Thiên Cửu ở bên ngoài chửi ầm lên, liền tổ tông Lộ gia mười tám đời đều lấy ra mắng, ngôn ngữ chi thô bỉ ghê tởm cùng bản nhân gã khi Ngũ Manh hình dung trung hoàn toàn thích hợp.
Ngụy Thiên Cửu mắng xong Lộ Dữ Sâm, căn bản không ai để ý đến gã Lam Minh đã lấy tới cái chổi bắt đầu quét mẫu vụn pha lê đi, gã còn ngược lại đi mắng Nguyễn Miên.
Đại ý chính là Nguyễn Miên là cái thế thân của Nguyễn Xuân, Lộ Dữ Sâm là cái biến thái, dưỡng tiểu tình nhân không trứng dùng linh tinh.
Lộ Dữ Sâm lúc này mới lạnh lùng nói: "cậu ấy không phải cái gì thế thân, cũng không phải cái gì tiểu tình nhân. Cậu ấy chỉ là một cái tiểu bằng hữu tới học tập, cậu miệng phóng sạch sẽ một chút."
Ngụy Thiên Cửu đã sớm không còn phong độ, cũng xé rách da mặt, không hề đối với Dữ Sâm ôm ảo tưởng có thể cùng hắn hòa hảo như lúc ban đầu.
Gã âm dương quái khí nói: "Tiểu bằng hữu tới học tập? Anh cam lòng dạy cho người khác?"
"Tôi không chỉ có muốn dạy cậu ấy , còn muốn huấn luyện cậu ấy trở thành một cái nhiếp ảnh gia chân chính. Về sau nối tiếp thế hệ tôi , trở thành một cái trụ cột khác của Forest." Lộ Dữ Sâm nói, "Cậu có ý kiến? Ngụy Thiên Cửu, tôi đến trước mắt còn không có báo nguy nguyên nhân duy nhất là tôi trước kia cũng từng dạy cậu, chính cậu cút."
Biểu tình trên mặt Ngụy Thiên Cửu đọng lại.
Động tác quét rác Lam Minh cũng dừng lại, trên mặt thấy không rõ là cái biểu tình gì.
Sau khi trò khôi hài này kết thúc, Ngụy Thiên Cửu thất hồn lạc phách mà đi ra ngoài.
Lộ Dữ Sâm lại gọi lại hắn: "Cầm bức tranh của cậu đi đi."
Nguyễn Miên đứng ở cửa phòng, trơ mắt nhìn Ngụy Thiên Cửu đem bức tranh mẫu thân Lộ Dữ Sâm tự tay vẽ cầm đi.
Lam Minh cũng đối Lộ Dữ Sâm gật gật đầu: "Lộ lão sư, tôi về nhà trước ."
"Hảo." Lộ Dữ Sâm mệt mỏi vô cùng.
Nhà to như vậy chỉ còn lại có hai người bọn họ.
Phòng khách chỉ bật một chiếc đèn, sườn mặt Lộ Dữ Sâm anh tuấn vô cùng, lại mạc danh làm Nguyễn Miên cảm nhận được một chút đau thương. Nhìn ra được bức họa kia hắn mở miệng thì dễ dàng, kỳ thật phi thường coi trọng, thử hỏi, ai đối với bức tranh cuối cùng sinh thời mẫu thân vẽ, sẽ cam nguyện buông tay chứ?
Cậu cọ tới cọ lui mà đi qua đi, hận không thể lấy chết tạ tội.
Nếu không phải chính mình ngu xuẩn, Ngụy Thiên Cửu liền căn bản vào không được căn nhà này, căn bản sẽ không lấy được bức họa kia đi.
Xin lỗi có vẻ quá nhẹ, Nguyễn Miên không biết thế nào mới có thể biểu đạt xin lỗi, suy nghĩ nửa ngày, mới nghẹn ra một câu: "Anh, anh đánh, đánh tôi đi."
Mỗi lần Nguyễn Xuân sinh khí, Nguyễn Miên cho anh cậu đánh một trận, liền sẽ hơi chút nguôi giận.
Lộ Dữ Sâm quay đầu lại lại đây, thế mà lại cười.
Hắn thần thái nhẹ nhàng, ngữ khí cũng cực ôn nhu.
"Bé ngoan. Cậu hôm nay rất tuyệt."
***
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro