Chương 5: Hay là gọi... chủ nhân? (H)
Cửa huyệt nhỏ ngồi trên đùi Đức Thịnh, nếu không có chân hắn chặn lại, e rằng nước đã chảy ra nhỏ giọt.
Một bàn tay của Đức Thịnh lần xuống phía dưới, tiểu tức phụ biết hắn muốn đưa ngón tay vào.
Y ngoan ngoãn nhấc nhẹ eo, chủ động nuốt lấy ngón tay của hắn. Áo yếm trước ngực cũng bị thứ gì đó đội lên thành một chiếc lều nhỏ, đầu nhọn phía trước thấm ướt cả lớp vải.
Bên trong huyệt đã ướt đẫm, sớm quen với sự xâm nhập của ngón tay Đức Thịnh, không tự chủ mà co rút lại, chủ động hút lấy. Ngón tay hắn không tiến sâu vào trong, chỉ có cửa huyệt bị vài ngón mở rộng ra đôi chút, mà hạt châu phía trên thì bị nhào nặn đến mức như sắp chảy máu.
Bàn tay to lớn che lấy cửa huyệt, nâng lên xem, toàn là nước. Tiểu tức phụ này đúng là làm từ nước, không ngừng tuôn trào.
Bên trong không có ngón tay xoa dịu, Ứng Liên bỗng thấy trống rỗng vô cùng, chỉ còn cảm giác bỏng rát cồn cào, nhưng lại chẳng thể nào được thỏa mãn.
Ngón chân bấu chặt vào trong, ga giường dưới thân Ứng Liên bị siết đến nhăn nhúm. Quá khó chịu rồi, tại sao Đức Thịnh lại ngừng lại? Y vẫn còn muốn...
Nhưng lời này, Ứng Liên nào dám nói ra miệng, chỉ có thể cẩn trọng len lén nhìn Đức Thịnh. Y không biết nên mở lời thế nào, cũng không biết phải gọi hắn ra sao. Đức Thịnh nhìn vệt nước trên tay, kiềm chế không nổi mà thấp giọng gọi:
– Tiểu Liên nhi.
Ứng Liên bị tiếng gọi này làm cho run lên một trận, hai chân theo phản xạ khép lại, nhưng nơi đó sớm đã ướt đẫm, nước từ huyệt tràn ra, thấm ướt cả đùi Đức Thịnh.
– Ưm...
Chỉ một âm thanh nhỏ như thế thôi cũng đủ khiến Đức Thịnh gần như mất kiểm soát. Hắn lại nâng cằm Ứng Liên lên, bàn tay vẫn còn vương nước.
– Sao không chịu gọi ta?
Ứng Liên bị hỏi đến á khẩu, gọi thế nào đây? Gọi tên? Gọi tướng công? Hay là gọi... chủ nhân?
Đức Thịnh như nhìn thấu tâm tư của y, cúi đầu dỗ dành:
– Gọi tướng công, nếu em ngại, gọi tên ta.
Ứng Liên lập tức rúc vào lòng hắn, hai tay ôm lấy cổ không chịu buông, đầu cũng tựa vào ngực hắn, thế nào cũng không chịu ngẩng lên. Là vì quá xấu hổ rồi.
Đức Thịnh sớm đã nhịn đến mức hạ thân căng tức, như thể bị lửa thiêu đốt. Ứng Liên ngoan ngoãn ngồi trong lòng hắn, nhưng chỉ có đôi tay nhỏ bé an ủi thì không đủ nữa. Hắn cầm lấy hung vật đã bị Ứng Liên chọc đến cứng rắn, liền đẩy về phía dưới thân y.
Ứng Liên cúi đầu liền thấy thứ xấu xí kia đang cọ sát vào miệng huyệt, cả người run lên, sợ hãi kêu khẽ:
– Đau...
Thứ này đâu có nhỏ như ngón tay, theo bản năng y muốn trốn.
Đức Thịnh đã ôm y trêu chọc suốt cả buổi, vậy mà tiểu tức phụ vẫn sợ vật lớn của hắn. Hắn chỉ có thể dịu giọng dỗ dành, môi kề sát bên tai y, nhẹ nhàng hôn xuống, lớp râu lún phún cọ vào vành tai mềm mại.
– Không đau, ta nhẹ chút, một hồi liền hết đau.
Nói rồi, hắn lại xoa nắn đỉnh hoa đỏ bừng của Ứng Liên. Y giống như bị chạm trúng nhược điểm, từ trong ra ngoài đều tê dại, không còn né tránh hung vật của hắn nữa.
Hung vật lại tiến sâu vào thêm một chút, Ứng Liên bỗng cảm thấy như bị xé rách, đau đến mức ôm chặt lấy cổ Đức Thịnh, ngửa đầu cầu xin:
– Đau... tướng công, ta đau...
Nếu không phải vì tiếng gọi "tướng công" này, có lẽ Đức Thịnh còn có thể kiềm chế mà dừng lại. Nhưng vừa nghe thấy y gọi hắn như vậy, hắn lập tức như một con dã thú phát cuồng, trong đầu chỉ toàn hình ảnh đè ép tiểu tức phụ dưới thân mà hung hăng bắt nạt.
Hung vật vẫn tiếp tục tiến vào, đến nửa chừng, Đức Thịnh bắt đầu cử động. Hắn chưa vội đi đến tận cùng, mỗi cú thúc chỉ dừng lại trên lớp thịt mềm, khiến Ứng Liên bám chặt lấy cổ hắn, miệng không ngừng nức nở:
– Ư... đau... tướng công...
Đức Thịnh cố nhẫn nại, muốn đợi Ứng Liên thích ứng thêm một chút rồi mới đi sâu hơn. Tư thế cưỡi ngồi khiến mỗi lần thúc vào, hung vật lại tiến vào thêm một đoạn. Đối với hắn, đây cũng là một loại dày vò—không vào cũng không ra, cứ quanh quẩn ở bờ vực, tự hành hạ chính mình.
Ứng Liên run rẩy thắt lưng, bị đặt trên hung vật mà nảy lên nảy xuống. Ức liên nhỏ giọng nghẹn ngào khóc, Đức Thịnh rõ ràng lừa y, y đã kêu đau rồi, sao hắn còn chưa rút ra...
Đức Thịnh không đáp, chỉ tiếp tục rút ra đâm vào. Đột nhiên, hung vật bị nuốt trọn hoàn toàn. Khoảnh khắc đó, hắn gần như sảng khoái đến mức muốn phóng ra ngay lập tức.
Trong lòng, người nọ đột nhiên im bặt, tiểu huyệt co thắt chặt cứng, nóng bỏng ướt át.
Lần đầu tiên toàn bộ tiến vào, Ứng Liên gần như ngất lịm, cảm giác như bị xé làm đôi, môi mấp máy muốn kêu đau nhưng chẳng thể phát ra tiếng.
Đức Thịnh ôm chặt hắn, cố nhẫn nhịn không nhúc nhích, muốn đợi hắn thích ứng. Nhưng thấy người trong lòng vẫn không động đậy, hắn mới cúi đầu nhìn xuống.
Ứng Liên sắc mặt trắng bệch, ánh mắt dại ra, thỉnh thoảng còn đảo trắng. Đôi môi cũng bị cắn đến mức in hằn cả một hàng dấu răng.
Ứng Liên phía trước đã bắn ra, tất cả đều vương đầy trên áo yếm. Bên trong tiểu huyệt, cơ thịt mềm mại co rút điên cuồng, như thể muốn siết gãy vật kia. Đức Thịnh cũng bị kẹp đến mức khó chịu.
Hắn dịu giọng dỗ dành:
– Tiểu Liên nhi, thả lỏng một chút, để tướng công động.
Ứng Liên vốn dĩ chẳng còn chút sức lực nào, tiểu huyệt dần dần mất đi sức căng, ngoan ngoãn chờ đợi bị xâm chiếm.
Dẫu vậy, hắn vẫn bị cảm giác này dọa sợ, liên tục cầu xin:
– Không... không nữa... đau lắm.
Đức Thịnh ôm chặt hắn, bắt đầu chuyển động lên xuống. Mỗi cú thúc đều đâm thẳng vào điểm nhạy cảm, khiến Ứng Liên từng chút một rơi vào mê loạn.
Ban đầu hắn còn kêu đau, nhưng dần dần, âm thanh phát ra lại biến thành tiếng rên rỉ mềm mại, yếu ớt như mèo nhỏ vào mùa động dục, cứ "ưm ưm a a" mà vang lên, gãi ngứa tâm can người ta.
Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt vì đau đớn, vậy mà lại dần dần nhuốm đỏ. Không chỉ gương mặt, ngay cả thân thể cũng vì dục niệm mà trở nên ửng hồng.
Đức Thịnh vẫn luôn chăm chú công phá nơi hạ thân, đột nhiên vươn tay vân vê tiểu nhũ tiêm.
Ứng Liên lập tức rơi nước mắt lã chã, tiếng rên rỉ yêu kiều trong miệng cũng đột ngột im bặt, chỉ còn lại những cơn run rẩy không ngừng.
Ba tiểu huyệt đồng loạt tràn ra dâm thủy, ướt đẫm đến mê người.
Bên trong tiểu huyệt tựa như vừa bị dòng nước xối qua, dâm thủy theo từng cú va chạm mà bắn ra, tí tách thấm ướt nơi đỉnh khấc của Đức Thịnh.
Hắn siết chặt eo nhỏ, động tác càng thêm mãnh liệt. Hắn biết tiểu tức phụ của mình đã tìm được khoái lạc, không còn kêu đau nữa.
Tiểu huyệt tựa như một chiếc miệng nhỏ, không ngừng hút chặt lấy hắn, khẽ mấp máy. Ngay cả những nếp gấp bên trong cũng vừa vặn ôm trọn lấy từng đường vân trên dương vật, khiến hắn gần như mất đi khống chế.
Lại thêm trăm lượt tiến ra rút vào, lớp thịt mềm nơi cửa huyệt gần như bị ma sát đến rách da. Lúc này, Ứng Liên mới cảm nhận được cơn đau rõ rệt, nước mắt rưng rưng:
– Không... không cần nữa, đau quá...
Lại kêu đau rồi. Đức Thịnh đưa tay nắm lấy tiểu huyệt, nhẹ nhàng xoa nắn như muốn trấn an:
– Đau ở đâu?"
Ứng Liên làm sao nói ra miệng được, chỉ đành run rẩy đưa tay chạm vào nơi hai người đang giao hợp, giọng nức nở:
– Đau...
Giờ mà rút ra, thà giết hắn còn hơn. Đức Thịnh chỉ có thể dịu giọng dỗ dành:
– Tiểu Liên nhi, ngoan nào, kẹp chặt lại, giúp tướng công ra rồi sẽ không đau nữa.
Ứng Liên biết hắn không định dừng lại, chỉ có thể nghe lời, co rút nơi ấy theo ý hắn. Đức Thịnh vừa lòng khen:
– Ngoan lắm.
Rồi càng hung mãnh trừu sáp, từng cú thúc sâu đến tận cùng. Ứng Liên dường như không còn cảm giác nơi hạ thân nữa, chỉ nghe thấy tiếng gầm khàn khàn của Đức Thịnh, theo sau là dòng nhiệt lưu nóng rẫy bắn vào cơ thể.
Đến khi Đức Thịnh rút ra, hắn mới cúi đầu nhìn xuống. Khó trách Ứng Liên kêu đau—cửa huyệt bị chà xát đến sưng tấy, đỏ bừng một mảng, thậm chí còn rớm máu không ít.
Đức Thịnh cứ tưởng mình làm quá mạnh, khiến Ứng Liên bị thương. Hắn vội vàng kiểm tra một lượt, mới phát hiện phần lớn vết máu chảy ra từ trong huyệt. Là hắn... hắn vừa làm Ứng Liên khai nở, ngay cả trên hạ thân hắn cũng còn vương máu đỏ.
Chỗ ấy trông thật đáng thương, như vừa bị người ta bắt nạt thê thảm. Hai cánh hoa nhỏ bởi vì bị xâm nhập quá mức mà không khép lại nổi, khe hở khẽ mở, từng dòng dịch trắng nhễ nhại không ngừng trào ra.
Hắn bắn vào trong quá nhiều, bụng nhỏ của Ứng Liên cũng hơi phồng lên. Cửa huyệt sưng đỏ đến đáng thương, vừa mới chạm vào, người trong lòng đã bật khóc, giọng nức nở:
– Đừng... đừng mà... hu hu... tướng công, ta đau quá...
Ứng Liên khóc khiến tim Đức Thịnh mềm nhũn. Hắn nhẹ nhàng đặt người xuống giường, nâng một chân y lên, cúi sát kiểm tra thương thế, dịu dàng dỗ dành:
– Không chạm nữa, tướng công không chạm vào nữa.
Nhưng mặc cho hắn nói vậy, dòng tinh dịch từ tiểu huyệt vẫn rỉ ra, theo kẽ mông chảy xuống. Bên dưới cúc huyệt khẽ co giật, tựa như vô thức nuốt vào không ít dịch trắng. Cảnh tượng vừa dâm mị vừa thảm thương.
Đức Thịnh nhìn mà nuốt nước bọt, bàn tay lại không nghe lời:
– Vậy... để tướng công chạm vào đây được không?
Nói rồi, ngón tay đã lặng lẽ ấn vào cúc huyệt.
Ứng Liên nhất thời chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy hoa huyệt đau nhói đến run rẩy. Chỉ cần Đức Thịnh không vào trong đó, thì làm gì cũng được.
– ...Được... hu hu...
Cúc huyệt nhỏ hơn phía trước rất nhiều. Nếu không nhờ đã nuốt vào không ít tinh dịch, nơi ấy hẳn là vừa khô vừa chặt, không thể dễ dàng xâm nhập. Hiện giờ được dịch thể làm trơn, bên trong mềm mại, lại còn ươn ướt.
Ứng Liên chỉ cảm thấy cảm giác ở sau hoàn toàn khác với trước, căng trướng khó tả, không thể gọi là khó chịu, nhưng cũng chẳng nói rõ là thoải mái. Y nằm ngửa trên giường, vô thức ôm lấy đôi chân mình, để mặc Đức Thịnh vùi đầu nơi ấy mà tùy ý trêu đùa.
Ngón tay từng ngón một tiến vào, Ứng Liên không cảm thấy cúc huyệt khó chịu, chỉ là thực sự không còn sức để giữ chân nữa. Y khẽ gọi:
– Tướng công, ta không giữ nổi nữa rồi...
Lời vừa dứt, Đức Thịnh đã thấy một bàn chân trắng nõn đặt lên mặt mình. Hắn liền chộp lấy, nhẹ nhàng cắn một cái lên mu bàn chân.
Nữ nhân trong thôn không có tục bó chân, thường đi chân trần làm ruộng, da dẻ thô ráp, nứt nẻ. Nhưng Ứng Liên lại trắng trẻo mịn màng, quả thực hiếm thấy.
Ứng Liên giật mình, bản thân lại dám giẫm lên mặt Đức Thịnh! Hắn không những không tức giận mà còn cắn lấy chân y không buông, thật quá mức xấu hổ.
Y khẽ nức nở, quay đầu úp mặt xuống chăn, giọng lí nhí:
– Tướng công để ta nằm sấp đi.
Đức Thịnh vừa buông chân ra, Ứng Liên liền trở mình, phơi ra tấm lưng trắng muốt, cặp mông tròn trịa cùng đôi chân thon dài trước mặt hắn.
Hai đầu gối khẽ dùng lực, y quỳ nửa người trên giường. Phần bụng còn được Đức Thịnh lót gối, khiến bờ mông vểnh cao, để hắn có thể dễ dàng khai mở cúc huyệt.
Không biết Đức Thịnh đã trêu đùa bao lâu, chỉ biết khi hắn đặt phân thân to lớn lên lưng y, từ xương sống trượt dần xuống khe mông, y mới đột nhiên ý thức được.
Lúc chạm vào cửa huyệt, Ứng Liên run rẩy, căng thẳng ôm chặt lấy gối. Đức Thịnh ghé sát, vòng tay ôm trọn y, nhẹ giọng trấn an:
– Đừng sợ.
Đầu khấc dần dần lấn vào, vừa mới ăn sâu một nửa, Ứng Liên đã cảm thấy không ổn. Nơi này khó tiến vào hơn phía trước rất nhiều, bị nong ra căng tức, khó chịu đến mức không nói nên lời.
Đức Thịnh cũng mồ hôi đầm đìa, chậm rãi từng chút một. Nơi này khác với phía trước, không thể đột ngột vào hết, nếu không e rằng thê tử nhỏ của hắn sẽ mất nửa cái mạng.
Hắn đưa tay nắm lấy phân thân nhỏ của Ứng Liên, muốn giúp y thả lỏng hơn. Cả người y mềm oặt trên chăn, chỉ có đôi chân vẫn gắng gượng giữ nguyên tư thế quỳ, thật sự quá khó chịu.
Vậy mà Đức Thịnh vẫn còn mắc kẹt giữa chừng, không chịu tiến vào hoàn toàn.
Ứng Liên lần mò đưa tay ra phía sau, tự tách hai bên thịt mông, giọng yếu ớt nỉ non:
– Tướng công, vào đi...
Đức Thịnh như bị sét đánh trúng, cả người run lên, đầu óc mụ mị. Tiểu thê tử chủ động như vậy, suýt nữa hắn đã không màng y có đau hay không, mà đâm thẳng đến tận cùng.
– Ưm~
Ứng Liên khe khẽ rên một tiếng, quay đầu nhìn lại, thấy Đức Thịnh vẫn ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào cúc huyệt của mình. Y bèn khẽ siết lại, dáng vẻ đáng thương, gọi hắn:
– Tướng công...
Lúc này Đức Thịnh mới hoàn hồn, lập tức nắm chặt eo y, bắt đầu chuyển động.
Cử động đột ngột khiến Ứng Liên không kịp chuẩn bị, tiếng rên rỉ vỡ vụn, không thể cất thành lời:
– Ưm... a... ah...
Tiếng rên bị cắt đứt, giờ đây y chỉ có thể phát ra những âm thanh mềm nhũn như trẻ nhỏ.
Huyệt sau chặt khít, khác hẳn với phía trước. Trước kia là mềm mại ẩm ướt, mỗi lần thúc vào như thể có thể làm hỏng Ứng Liên. Nhưng bây giờ lại chặt đến nghẹt thở, không cần y siết, Đức Thịnh đã phải nhịn đến mồ hôi tuôn ròng ròng.
Một nơi nhỏ như vậy, vậy mà vẫn có thể nuốt trọn lấy cự vật của hắn. Đức Thịnh vừa kinh ngạc vừa thích thú, đưa tay xoa nắn cánh môi huyệt nhỏ nhắn, không dám mạnh tay như trước nữa.
Ngay khi y bị hắn dày vò đến mức đỏ bừng cả người, hắn mới vội vàng rút ra, tràn đầy dục vọng giải phóng trên đôi chân trắng nõn của y.
- - - - - - - - - - - - - -
Cái xưng hô này thật đúng là mỹ vị trần gian, dễ thương muốn xĩu!!
Chương 5 ăn mừng 200 views 👏👏👏
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro