Phần 1. XUÂN DƯỢC [ Thượng ]
Hắn ném y xuống giường, cái giường vừa nhỏ bé vừa ọp ẹp trong ngôi nhà nhỏ bằng đất nằm ở sườn núi... Nơi đó, có lẽ đã từng là mái ấm của y và hắn, là nơi cả hai hẹn ước sẽ cùng nhau an an yên yên sống tới già, không màng đến tranh đấu thiên hạ ngoài kia, có thể cùng nhau cứu nhân độ thế. Nhưng, chưa được bao lâu mà... Là sáu năm sao? Ha... Chuỗi ngày đó không đủ. Chẳng bao giờ đủ...
Làm sao sáu năm kia có thể khiến một nam nhân bỏ uy quyền với thiên hạ ngoài kia chỉ để ở bên hắn? Làm sao sáu năm bên nhau lại có thể sánh bằng một nữ nhân có thể giúp hắn nối dõi tông đường??? Nhưng không phải, hắn đã trở về bên y sao? Tại sao y vẫn không có cảm giác vui vẻ?
Hồng y thiếu niên nằm đấy, cơ thể để mặc cho bạch y nhân xâm phạm, không đoái hoài, không cảm xúc, không tâm tư...
Bạch y nhân hôn lên hõm vai hắn, thì thầm:
- Bảo Bối, vẫn còn hận thúc sao?
Hồng y thiếu niên vẫn không trả lời, song, nội tâm lại cực kì phẫn nộ...
Hận? Ta hận hắn sao? Ta còn nhớ như in mùa đông năm đó, bão tuyết đầy trời, là hắn buông tay, gọi ta cái gì mà đỉa đeo chân hạc...
Ngày sinh thần của ta, ta đã quỳ gối trước cửa nhà hắn, cầu hắn ra gặp ta một lần. Ấy vậy mà hắn cho người ra đánh đuổi ta, ta nằm đó, hôn mê giữa cơn bão tuyết, máu chảy đến không thể chảy nữa...
Là hắn cưới sư tỷ ta, khiến ta phải mở miệng gọi hắn tiếng " Đại Ca". Là hắn khiến ta bị đuổi ra khỏi phái Kỷ Hà, mang tiếng ô dâm...
Hắn hỏi ta không hận hắn? Ta có thể không hận hắn sao?
Hắn hiện tại, hôn lên hai khỏa anh đào trước ngực y. Phía dưới hạ thân, tay hắn chăm sóc rất tận tình. Nếu là hắn của mùa xuân năm trước, Tạ Tô có lẽ đã rất mực thương yêu. Nhưng bây giờ, Tạ Tô đối với hắn, chỉ cảm thấy muôn phần ghét bỏ, thậm chí là kinh tởm. Nếu không phải hai canh giờ trước, y không xuống núi, đã không gặp hắn, đã không trúng phải xuân dược do hắn hạ...
Hắn liếm một đường từ ngực xuống eo y, rồi đột nhiên, khoang miệng ấm áp bao bọc lấy hạ thân. Cảm giác thoải mái, nóng ấm ấy khiến y gầm nhẹ một tiếng... Đúng thật là rất thoải mái... Y bấc giác nắm lấy tóc hắn, ấn đầu hắn xuống sâu hơn:
Phải, y bây giờ rất muốn cảm giác ấy, muốn nhiều hơn nữa... Thực tham lam. Còn không phải là do xuân dược trong người y đã bắt đầu phát tán sao? Bàn tay hắn vuốt đến đâu, cơ thể y liền cảm thấy như có dòng điện lưu chạy ở chỗ đó. Không những thế, nước da trắng nõn bấy giờ đã thêm một tầng ửng đỏ... Những cảm giác khoan khoái đó, khiến y phải cúi xuống, ánh mắt thêm mấy phần đâm đãng nhìn về phía người đang hầu hạ hạ thân của hắn kia. Bất chợt, hắn nhìn y, hai ánh mắt giao nhau, khiến Tạ Tô bối rối quay mặt đi...
- Đừng kiềm nén như vậy... Giữa thúc và con, sớm đã không có khoảng cách nào nữa.
Không có khoảng cách? Trong đầu y trống rỗng. Dù cho mặt đã xoay đi, nhưng không thể nào giấu được vành tai đang đỏ ửng kia... Là y đang tỏ vẻ ngại ngùng? Trái lại, nghịch cảnh phía dưới, sớm đã cương cứng. Hắn lại dùng đầu lưỡi cọ cọ vào đầu khấc y, khiến cả người y run lên, nức nở cầu xin:
-Ưm... Không! Cầu ngươi... Đừng đùa bỡn như vậy...
-Đừng đùa bỡn? Được! Chỉ cần bảo bối gọi ta một tiếng thúc thúc, ta liền cho bảo bối dục tiên dục tử.
-Không! Ngươi... Ngươi cút!!!
-Bảo bối a~ Có phải lâu rồi, thúc chưa dạy dỗ con, con đã đổ đốn thế này?
Hắn lấy thắt lưng, khóa tay y lại ở đầu giường. Không dừng lại ở đó, trò hạ lưu của hắn vẫn tiếp tục diễn ra. Hắn lấy trong tay áo ra một đoạn dây lụa đen, rồi trói hạ thân của y lại, hòng không cho xuất. Nhìn bộ dáng y bây giờ, ai có thể nhìn ra là Tạ Tô, một thiếu hiệp phong lưu tự tại, ngày ngày cứu giúp bá tánh Quỳ Châu diệt quái, được người người kính nể?
-Vương Khải! Ngươi... Ngươi muốn làm gì ta?
-Bảo bối, còn phải hỏi sao? Thúc đây là muốn "dạy dỗ con...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro