Chương 93
Chương 93
Ngày thường luôn mặc y phục màu trắng đơn giản, Mục Thần lại còn hay lạnh mặt, khí chất thanh lãnh trông càng có vẻ thanh quý, giống như trích tiên khiến người khó tiếp cận. Hiện giờ mặc một thân hoa phục màu đỏ diễm lệ, màu da trắng như sứ nháy mắt bị nhiễm một tầng phấn nhạt, ngay cả mặt mày đều nhu hòa lên, sắc đỏ chiếu lên đuôi mắt nhuộm thành một mạt diễm sắc câu đi hồn phách.
Nét tương phản cực lớn này khiến Cố Vân Quyết chỉ nhìn thoáng qua đã không thể rời đi ánh mắt. Nheo lại đôi con ngươi khó kìm nén ý xâm lược, hầu kết theo bản năng đảo lên xuống, ánh mắt nháy mắt nhiễm lên tình dục.
Mục Thần vốn cảm thấy lạ lẫm, còn hơi thẹn thùng, bị Cố Vân Quyết nói một câu muốn ngủ cùng khiến sắc mặt càng đỏ, tức giận đấm đối phương một quyền, hắn xoay người, không để ý ẩn ý trong mắt nghiệt đồ. Không cần nghĩ cũng biết, đầu óc nghiệt đồ này toàn mấy thứ không sạch sẽ.
Cố Vân Quyết lập tức dán vào, ôm lấy eo Mục Thần, thân hình nhoáng cái đã lăn đến mép giường, không tốn sức đè Mục Thần dưới thân, ôm vào trong lồng ngực luyến tiếc không muốn buông.
Hơi thở ái muội dừng bên tai, còn có nụ hôn ướt nóng cố ý vuốt ve bên cổ, Mục Thần nghiêng nghiêng đầu né tránh đối phương chơi xấu, cảnh cáo nói: “Không được giỡn!”
Cố Vân Quyết nhíu mi, cố ý ở cần cổ Mục Thần mổ một ngụm, tựa như giận dỗi mà nói: “Chúng ta không cần cử hành lập khế ước đại điển, cứ như giờ chỉ cần bên nhau, cũng tốt.”
Mục Thần nghi hoặc quay lại nhìn, nghiệt đồ này vẫn luôn ngại thiên hạ không biết đến mối quan hệ của bọn họ, mong ngày này đến mức mỗi ngày đều bấm ngón tay tính toán, làm sao đột nhiên lại thay đổi chủ ý?
“Hình dạng này của sư tôn, chỉ được để mình ta thấy, người khác đều không được.” Cố Vân Quyết bất mãn ngậm lấy vành tai tinh xảo trước mắt, nhẹ nhàng mà cắn một cái.
Thân thể Mục Thần cứng đờ, vành tai nháy mắt đỏ lên, cái nghiệt đồ này!
“Nếu không sư tôn trùm một cái khăn voan đỏ?” Cố Vân Quyết đột nhiên linh cơ lóe lên, đề nghị nói.
“Mau cút xuống!” Mục Thần xấu hổ buồn bực nắm lấy vai đối phương, một chưởng đẩy xuống giường, khăn voan? Nghiệt đồ này có phải còn định chuẩn bị chậu than để hắn bước qua không? Có khác gì cưới mình làm vợ đâu?
“Sư tôn tức giận trông càng đẹp mắt.”
Người bị đánh ngược lại càng hứng thú quấn tới, không cho Mục Thần có cơ hội cự tuyệt, ôm không buông tay, còn thập phần nghiêm túc nhắc mãi: “Ta sẽ cố chịu đựng, đợi đến lập khế ước đại điển kết thúc, nếu không sẽ làm chậm trễ giờ lành.”
Mục Thần: “……” Loại nghiệt đồ này, vì sao lúc trước không đánh chết hắn!
――――
Ma Tôn kéo thân thể bị thương theo bản năng hướng phía Tây hoang vắng bỏ chạy.
Kinh mạch trong cơ thể đã bị tổn thương, hai cỗ lực lượng một lạnh một nóng trong cơ thể đấu đá lung tung, yêu khí cực nóng khiến kinh mạch không thể chịu nổi bị đốt cháy, tiên khí lạnh lẽo vô cùng thuần khiết kẹp chính giữa kiếm khí, tùy ý phá hư trong cơ thể, ma lực của hắn không thể áp chế.
Sau ba canh giờ, ma khí trong cơ thể bị phá ra một cái lỗ hổng, dần dần xói mòn gần như không còn, mặc cho hắn cắn nuốt bao nhiêu đan dược cũng không thể giữ lại. Ma Tôn dừng lại, thân hình gầy yếu như xương khô suy sụp dựa vào thân cây, hô hấp tựa như gió dập nát, thanh âm hổn hển khiến hắn thoạt nhìn không khác gì tàn đuốc trong gió, dường như chỉ cần giây tiếp theo hô hấp kia lập tức đứt đoạn.
Mái tóc bạc mất đi ánh sáng vốn có, làn da trắng dần trở nên nhăn nhúm, hắn lúc này đã không còn là Ma Tôn phong phạm vương giả, nghiễm nhiên chỉ là một lão nhân gần đất xa trời.
Trên tay bạch quang chợt lóe sáng, Ma Tôn dùng ma lực còn thừa lại không nhiều lắm, từ giữa trận pháp tùy thân mang theo lôi ra một người trẻ tuổi, lơ đi ánh mắt hoảng sợ của đối phương, ma chưởng dừng trên đỉnh đầu y, hút đi sinh cơ. Thẳng đến khi đã đem mười mấy người hút thành xương khô, hô hấp mới vững vàng lại, chẳng qua sắc mặt vẫn tái nhợt không huyết sắc.
Ma hậu đứng giữa không trung chờ đã lâu ngày, ánh mắt thật sâu nhìn người mình từng kết tóc, trừ bỏ hận ý, đã không còn tìm thấy một tia ấm áp.
Để có thể cùng Ma tôn nói chuyện một cách bình thường, Ma hậu hiển lộ thân hình.
“Mấy trăm năm không gặp, ngươi lại biến thành bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ, thật là làm ta ghê tởm.”
Ma Tôn nghe câu nói như thế, kinh ngạc ngẩng đầu, đồng tử màu đen đột nhiên co rút lại, không thể tin nổi nói: “Ngươi là…… Không, không thể!”
“Ngươi thế mà còn nhớ rõ ta, thật trái với suy nghĩ của ta.” Ma hậu hạ xuống mặt đất, tiến lên phía trước vài bước, vạt áo theo gió lạnh phát ra âm thanh phần phật, trên người nồng đậm tử khí, tựa như một ác quỷ tới đòi mạng, tiến lại gần Ma Tôn.
“Không có khả năng! Ngươi hồn phách đã bị đánh tan, tuyệt đối không thể sống lại!” Ma Tôn dường như không tin hai mắt của mình, nhưng trước mắt là người đã từng là bạn đời bên cạnh dài đến ngàn năm, chính thê của hắn, là thật hay là giả hắn chỉ cần liếc mắt đã có thể nhìn ra. Thủ đoạn của đối phương hắn đều biết, nếu không phải đối phương phát hiện hắn đem Cố Vân Cẩm nuôi dưỡng thành vật chứa ra tay ngăn trở, hắn cũng không giết nàng.
Bây giờ, gặp lại người đã từng chết trong tay mình đúng thời điểm bản thân suy yếu nhất, phản ứng đầu tiên của Ma Tôn, đó là trốn!
“Ha ha ha ha ha……” Trong tiếng cười nói của nữ nhân không rõ là thống khoái hay là khổ sở, nhìn kẻ đã từng bên gối mình biến thành dáng vẻ hiện tại này, nàng cuồng tiếu đuổi theo, từ phía sau Ma Tôn ôm cổ hắn, gắt gao trườn lên.
“Phu thê chúng ta mấy trăm năm không gặp, hẳn là phải tử tế ôn chuyện mới đúng, ngươi muốn chạy đi đâu?”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro