Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 92

Chương 92

“Nhị ca, nếu Cố Vân Quyết chết, ngươi sẽ khóc sao?”

Mục Thần tay bị giữ lấy, đối phương tuy nhỏ nhưng lực bàn tay cực lớn, ánh mắt Mục Thần trầm xuống, đối với vấn đề này, hắn thật sự rất nghiêm túc suy nghĩ.

Nếu Cố Vân Quyết chết, hắn sẽ khóc sao?
“Sẽ không.” Tưởng đâu thế nào Mục Thần lại quả quyết đưa cho Mục Đồng một đáp án như vậy, “Bởi vì nếu hắn chết, ta sẽ theo hắn.”

Mục Đồng khiếp sợ trừng lớn đôi mắt, bắt lấy tay Mục Thần, vô thức tăng thêm vài phần lực đạo.

Mục Thần nhìn tay mình bị nắm đến đỏ cả lên, vươn tay kia xoa đầu đối phương, nghiêm túc hỏi: “Ngươi muốn ta chết sao?”
Mục Đồng đem đầu lắc như cái trống bỏi, bắt lấy tay Mục Thần hơi hơi run rẩy, Mục gia ít người, ý niệm luôn lưu tâm đến người nhà đã sớm chảy vào trong xương cốt, Mục Đồng vừa nghe Mục Thần nói đến cái chết, biểu tình trên mặt ngưng lại, không rõ là sợ hãi hay rối rắm, nháy mắt trở nên khẩn trương. Không thể chết được, không cần chết, trong mắt tiểu hài tử thế nhưng có vài phần sợ hãi.

Vốn dĩ là hài tử nghịch ngợm, lúc này lại trở nên ngoan ngoãn hơn nhiều, biểu cảm trên mặt không còn linh động, lại nhiều thêm vài phần chân thành tha thiết cùng thuần túy, đem sự quan tâm của bản thân thể hiện ra rõ ràng.

Mục Thần ánh mắt chợt lóe, trở tay bắt lấy tay Mục Đồng, một đạo tinh thần lực thăm dò đi vào, còn chưa kịp dò ra cái gì đã bị một đạo lực lượng mạnh hơn bắn ngược trở về, tinh thần lực phảng phất bị người chụp một chưởng, sắc mặt lập tức đau đến trắng bệch.
Mục Đồng thấy Mục Thần mặt đột nhiên trắng bệch, chớp chớp mắt, nghịch ngợm thò lại gần chọc chọc cằm Mục Thần, nghi hoặc hỏi: “Nhị ca, ngươi làm sao vậy?”

Mục Thần mấp máy khóe miệng, nhẹ nhàng lắc đầu, xoa đầu Mục Đồng nhàn nhạt nói: “Cố Vân Quyết sẽ không chết, trừ ta, không ai có thể giết hắn, yên tâm đi.”

Mục Đồng như bị ánh mắt này của Mục Thần dọa, ngẩn người.

Mục Thần còn muốn nói gì, cảm giác phía sau một trận linh lực dao động, trên lưng đột nhiên treo lên một cái đại gia hỏa ấm áp, nhiệt độ cơ thể cùng trọng lượng quen thuộc, khiến hắn bất đắc dĩ, đồng thời lại có chút kinh hỉ.

Không đợi hắn nói chuyện, Cố Vân Quyết đã kéo cổ tay hắn, dùng tinh thần lực tra xét cơ thể Mục Thần một chút, phát hiện dị biến trong thân thể hắn, trên mặt hiện lên một tia tức giận, “Sao lại thế này? Ngươi cùng ai động thủ?” Nhận thấy tinh thần lực Mục Thần đã chịu công kích, hắn đẩy tay Cố Vân Quyết ra, quả nhiên, tuy rằng bị thương không nặng, nhưng vẫn cần chữa trị thong thả, thương tổn này, tới thật kỳ quặc.

Mục Thần lắc đầu, vỗ vỗ tay Cố Vân Quyết, trấn an cỗ tức giận của đối phương, liếc nhìn Mục Đồng một cái, giữa mày nhiễm vài phần ưu sắc, “Một lời khó nói hết.”

Cố Vân Quyết híp mắt, đánh giá Mục Đồng một chút, khóe miệng câu ra một mạt cười lạnh, xách Mục Đồng lên quơ quơ như củ cải lớn, “Chờ lập khế ước đại điển kết thúc, trở về chơi trò vui cùng nó.”

Vừa dứt lời thì bóng người chợt lóe, hai người đã biến mất tại chỗ, thời gian không đến nửa chén trà, Cố Vân Quyết cười tủm tỉm trở về, Mục Đồng lại không thấy.

“Đưa ai?” Mục Thần không yên tâm hỏi.

“Tặng một người tuyệt đối khiến nó không chạy thoát được đâu.” Cố Vân Quyết lôi kéo Mục Thần đi đến mép giường, cầm lấy lễ phục màu đỏ, nóng lòng muốn thử nói: “Mau thay đi, để ta nhìn xem có hợp không.”

Lúc này, Kính Đình trong tay xách theo tiểu hài nhi, u lam trong con ngươi hiện lên một đạo sát khí, Cố Vân Quyết dám bắt hắn trông hài tử!

Nhưng Kính Minh thật ra cảm thấy rất hứng thú, chọc chọc mông Mục Đồng, lại chọc chọc nách Mục Đồng, sau đó nhéo nhéo khuôn mặt Mục Đồng, cười hì hì nói: “Tiểu hài tử này lớn lên thật là đẹp mắt, ca, chúng ta mang nó về Yêu giới nuôi đi.”

“Hừ!” Mục Đồng kiêu ngạo hừ một tiếng, trừng mắt khinh thường nhìn Kính Đình lườm một cái, “Nếu ta là ngươi, hiện liền mang Nhị ca cướp đi.”

Ánh mắt Kính Đình trầm xuống, sắc bén đến mức có thể chọc thủng đứa nhỏ đang cầm trong tay, Kính Minh cảm giác được áp lực, lui ra sau một bước, dựng lông tự vệ. Nhưng Mục Đồng không thèm để ý cứ tiếp tục khiêu khích, “Ngươi để bọn họ bên nhau coi như là một may mắn, cũng là một bất hạnh, thích người ta cũng không dám nói ra, hừ.”

Vốn định trở thành yêu hoàng trốn Yêu giới, lại đem cảm tình che dấu, ở phía sau yên lặng bảo hộ người mình thích, không dám thổ lộ, thật sự đáng buồn.

Nghe Mục Đồng nói vậy, Kính Đình lạnh lùng nhướn mày, liếc mắt tìm tòi nghiên cứu đánh giá Mục Đồng, lạnh giọng nói: “Tuổi còn nhỏ mà đã hiểu biết không ít.”

Mục Đồng hừ hừ, cũng không phủ nhận.
“Nếu như vậy,” Kính Đình phất tay thả ra một cái lồng sắt, tùy tiện đem Mục Đồng ném vào trong, “Hóa ra hắn nói không thể chạy loạn là ý này.”

“Uy! Ngươi cái tên xấu xa này, ngươi tại sao dám đem ta giam lại!” Mục Đồng vỗ vỗ lồng sắt, phát hiện lồng sắt này là được luyện chế đặc thù, một tia linh khí cũng không thể thẩm thấu, thậm chí liền linh lực trong cơ thể cũng bị giam cầm, đừng nói đến chuyện có thể nghĩ cách thoát ra, ngay cả cầu cứu cũng không thể.

Kính Minh oa một tiếng, chưa kịp phản lại đây là chuyện gì, đã bị Kính Đình một chân đạp đi vào trong, lạnh giọng cảnh cáo: “Ngươi ở đó bồi hắn chơi, giám làm loạn, cho các ngươi chôn cùng.”

“Lý gì cũng nhốt ta lại?” Kính Minh bất mãn ngồi xếp bằng phía trước, vì sợ hắn chạy loạn, Kính Đình nhốt hắn rất nhiều lần, cái lồng sắt này, hắn rất quen, đã vào thì đừng nghĩ chuyện đi ra.

“Bởi vì ngươi quá ngốc, sẽ để hắn chạy thoát.” Kính Đình liếc nhìn bọn họ, ngồi một bên không nói, khuôn mặt trầm ngâm không biết suy nghĩ gì.

Kính Minh hừ hừ, từ trong ngực móc ra một quyển họa tranh, chọc chọc mông Mục Đồng, nhiệt tình đề nghị nói: “Tiểu gia hỏa, tới đây xem chuyện xưa.”

Khuôn mặt nhỏ của Mục Đồng cũng trầm xuống, hận ý trừng Kính Minh: “Ngươi đúng là loại không có mắt nhìn, hắn nhốt ngươi ngươi cũng không biết phản kháng!”

Kính Minh buông tay, nghiêng đầu không thèm để ý nói: “Này có là gì? Nhốt một lát sẽ được thả ra nha, cũng không tổn thất gì.”

“Ngu xuẩn!” Mục Đồng hơi nôn nóng nói.

Kính Minh không rõ nguyên do, cảm thấy tiểu hài nhi này người không lớn, tính tình lại không nhỏ. Kính Đình ngước nhìn qua, trong mắt lộ ra thần sắc tìm tòi nghiên cứu.

Thân thể Ma Tôn, cho dù trước đó đã chuẩn bị hoàn hảo, có thể bảo trì thời kỳ toàn thịnh cũng không quá ba canh giờ. Lúc trước Cố Vân Quyết và Cố Vân cẩm đã kéo dài một canh giờ, lấy bản lĩnh của Ngự Thiên Dực và Phượng Cửu Lê, giữ chân đối phương căn bản không thành vấn đề.

Thấy Cố Vân Quyết cùng Cố Vân cẩm đã bỏ đi, Ma Tôn biết rõ cứ như vậy bị giữ chân sẽ khiến mình rơi vào hiểm địa, cũng không ham chiến, một thương đẩy kiếm Ngự Thiên Dực ra, muốn rút lui.

Lúc này Phượng Cửu Lê lại tiến lên, ngọn lửa sền sệt cuốn lấy đối phương, giống như dòi trong xương, đã cuốn liền không bỏ.

Ngự Thiên Dực ngừng ở một bên, bóp nát một linh thạch khôi phục linh lực. Hắn vốn không phải người nhiều lời, chỉ cần tìm được cơ hội trường kiếm trên tay sẽ một kích đâm tới, một câu vô nghĩa cũng không có, kiếm khí bễ nghễ quét ngang, cửu âm lạnh lẽo đóng băng nhân tâm tì.

Ngự Thiên Dực cùng Phượng Cửu Lê linh khí một lạnh một nóng, kinh mạch Ma Tôn vốn đã bị thương, giờ lại bị công kích, không cách nào chống đỡ.

“Hai nghiệt tử kia!” Ma Tôn phẫn hận nói, ngữ khí lành lạnh, thập phần hối hận lúc trước không khiến hai nghiệt tử kia hồn phi phách tán. Nhưng giờ hối hận cũng uổng công, hắn cần phải đi, tuy không muốn trốn chạy, nhưng hắn không thể không tự nhắc nhở mình, lần này là chuyện lớn, nếu không đi hậu quả khó có thể tưởng tượng. Bởi vì hai nghiệt tử kia đã không còn ở đây. Nếu đã dám động thủ với hắn, sẽ không rời đi dễ dàng như vậy, chắc chắn phía sau có âm mưu.

Nhận ra ý tứ Ma Tôn, Ngự Thiên Dực cùng Phượng Cửu Lê nhìn nhau, lại lần nữa quấn lên đánh, cùng Cố Vân Quyết ước định một canh giờ, sao có thể để đối phương rời đi?

Lúc này, Cố Vân Cẩm cũng đã bày ra một pháp trận, bầu trời vốn trong xanh nháy mắt dày đặc âm khí. Giữa pháp trận phức tạp, sương đen tràn ngập, Cố Vân Cẩm vứt chiếc nhẫn tím trên tay vào trong trận, u quang chợt lóe, một phụ nhân lặng yên xuất hiện, hút sương đen vào trong cơ thể, dần dần ngưng tụ thành một thân ảnh chân thật.

“Cẩm Nhi.” Phụ nhân thoạt nhìn khoảng bốn mươi, mỹ mạo không quá diễm lệ, nhưng cũng có vài phần tư sắc, hai mắt sắc bén, đáy mắt mang theo lệ khí. Đôi môi mỏng khắc nghiệt khẽ mấp máy, bên miệng nhợt nhạt đột nhiên từ trong phun hai đạo pháp lệnh văn, dáng vẻ không dễ ở chung.

Đó chính là chính thê của Ma Tôn, Ma hậu đã chết trong tay Ma Tôn. Cũng là nữ nhân duy nhất không bị Ma Tôn đánh đến hồn phi phách tán.

“Nương!” Cố Vân cẩm đi qua, nắm lấy tay đối phương giữa hư không, trong lòng đồng thời đối với Cố Vân Quyết càng thêm vài phần kiêng kị. Không nghĩ tới người nọ có thể đem con mẹ nó hồn phách vá lại, dùng thần hồn ôn dưỡng lâu như vậy, rốt cuộc có thể gặp nhân thân.

Quỷ tu, vốn là tồn tại nghịch thiên, điều kiện hình thành càng hà khắc đến cực điểm. Hồn phách sau này cần ở kẽ hở tam giới, ở Quỷ giới rèn luyện mấy trăm năm, lại mượn ngoại lực ngưng kết thành hình. Một khắc trọng sinh kia, liền nợ một phần nhân quả rất lớn.

“Ta muốn báo thù!” Ma hậu nhìn vào mắt nhi tử, lệ khí trong mắt càng nặng, hận ý trên người nàng khiến hắc khí càng thêm nồng đậm, “Ta ở Quỷ giới phiêu đãng mấy trăm năm, bởi vì phải báo thù thần hồn mới không thể tiêu tan.”

Sắc mặt Cố Vân Cẩm hơi biến, bọn họ đều hiểu, đây mới là mục đích của Cố Vân Quyết, lợi dụng Ma Hậu bị Ma Tôn hại chết, mượn tay giết chết Ma Tôn, bọn họ dù là ai cũng không bị nhiễm nghiệp chướng sát phụ. Nhưng rốt cuộc bản thân vẫn là bị lợi dụng, vẫn cam tâm tình nguyện bị lợi dụng. Không chỉ như thế, bởi vì con mẹ nó vì để thần hồn trọng sinh, bọn họ còn thiếu Cố Vân Quyết một nhân tình, về sau không thể ra tay với Cố Vân Quyết.

Quả thật, tính kế quá tốt!

“Chỉ nửa canh giờ nữa hắn sẽ tới đây, biếm hắn thành một phàm nhân cũng là cơ hội cho ngài báo thù.” Ánh mắt Cố Vân Cẩm lập loè, gắt gao nắm thành quyền, trong mắt không hề do dự.

Nếu đã như vậy, thì đánh cuộc một phen.
Một canh giờ đã đến, Phượng Cửu Lê nhướng mày, không ngăn Ma Tôn đã chịu nội thương lại nữa, nhanh chóng thối lui ra sau, đồng thời Ngự Thiên Dực cũng hành động như hắn, không ngăn cản nữa.

Ma Tôn thân hình nhoáng lên, sấn lấy cơ hội nhanh chóng thoát ly.

Phượng Cửu Lê thấy Ngự Thiên Dực bóp nát hai khối thượng phẩm linh thạch bổ sung linh lực trong cơ thể, suy tư gì đó rồi hỏi: “Ngươi luyện hàn băng, khắc chế với hỏa luyện của Mục Thần, cũng có thể xem như một đôi phải không?”

Ngự Thiên Dực ánh mắt lóe lên, khẽ gật đầu.
Phượng Cửu Lê than một tiếng, lẩm bẩm: “Thì ra là thế.”

Ngự Thiên Dực không nghe rõ nhưng cũng không có ý tìm hiểu, “Một canh giờ hết, cáo từ.”

“Không ở lại uống một ly rượu mừng à?” Phượng Cửu Lê trêu chọc hỏi.

Ngự Thiên Dực do dự một chút, cuối cùng lắc đầu, hiện quan hệ tiên ma hai giới khẩn trương, nếu hắn gặp Mục Thần, sẽ khiến Vạn Kiếm Môn trêu chọc phiền toái.

Tiễn đối phương đi rồi, Hắc Đản lặng lẽ từ trong túi linh sủng bên hông Phượng Cửu Lê chui ra một cái đầu đen, bát quái nói: “Người này trước yêu thầm cung chủ nhà ta, thổ lộ vô số lần đều bị thần kinh kỳ quái của cung chủ xuyên tạc ý tứ.”

Phượng Cửu Lê tấm tắc vài tiếng, vuốt cằm trêu đùa: “Cho nên nói, loại người như Mục Thần không nên đối với hắn biểu đạt rối rắm, nếu là ta, ta sẽ trực tiếp nói hắn nghe, muốn ngủ với hắn.”

“Chủ nhân chính là như vậy.” Hắc Đản vẻ mặt tán đồng gật đầu, một chút cũng không vì chủ nhân che giấu, còn cảm thấy như vậy thập phần khí phách, cho nên cung chủ hiểu ý chủ nhân, người khác nói chủ nhân đều không hiểu, cho nên chỉ có y cùng chủ nhân ở bên nhau.

Lúc này, Mục Thần bị Cố Vân Quyết giúp mặc vào một thân lễ phục đỏ, nhịn không được hắt xì một tiếng, cảm thấy có người ở sau lưng chửi bới hắn.

Cố Vân Quyết nhìn bộ dáng hiện tại của Mục Thần, hô hấp tức khắc ngưng lại.

“Sư tôn.”

“Hử?”

“Muốn ngủ cùng ngươi.”

Mục Thần: “……”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro