Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 91

Chương 91

Sáng sớm hôm sau, lúc Mục Thần tỉnh lại Cố Vân Quyết chỉ mặc mỗi áo lót, đang ngồi ở cuối giường sát kiếm. Trên thân kiếm nhuộm một màu đen, cùng hoa văn cổ xưa phức tạp của Hộ Hồn Linh không khác biệt quay quanh phía trên,. Trên mũi kiếm tỏa một tầng màu đỏ đậm, thoạt nhìn tựa như sau khi giết chóc qua đi nhiễm một tầng vết máu khó có thể tiêu trừ. Linh quang mông lung, phản chiếu đôi mắt đen của Cố Vân Quyết sâu không thấy đáy, vô cớ khiến người khác nhận thấy được không khí ngưng trọng.

Nhận thấy Mục Thần tỉnh, Cố Vân Quyết thu kiếm, ôn nhu hỏi: “Ngủ ngon không?”

Mục Thần gật đầu, cảm giác mình rất có tinh thần.

“Sư tôn nên ngủ nhiều thêm lúc nữa, như vậy buổi tối mới có tinh lực.” Cố Vân Quyết ý vị thâm trường thò lại gần, hôn hôn môi mỏng Mục Thần, trong mắt phỏng hình như có ánh lửa nhảy lên, ám chỉ lộ liễu này khiến Mục Thần đỏ mặt, tức giận ôm cổ Cố Vân Quyết, dùng sức, rất muốn cắt đứt cái cổ nghiệt đồ này.

Cố Vân Quyết dứt khoát đè lên, hoàn hảo hôn một cái, tay đồng thời cũng không thành thật, đem áo Mục Thần vốn dĩ đã sộc sệch bên trong kéo ra, từ trên xuống dưới sờ soạng một lần, lúc này mới liếm khóe miệng trêu đùa: “Bữa tiệc lớn lưu đến buổi tối, giờ sư tôn trước cứ nhẫn nại một chút.”

Mục Thần xấu hổ buồn bực đem người trên người đẩy xuống, dục cầu bất mãn không phải hắn, yêu cầu nhẫn nại cũng không phải hắn, cái nghiệt đồ này!

Cố Vân Quyết cười lại thò lại gần, lần này không tiếp tục trêu chọc, sắc mặt thoáng đứng đắn chút, giúp Mục Thần đem quần áo trên người chải vuốt lại, trầm giọng nói: “Đại điển chạng vạng cử hành, ta ban ngày ra ngoài một chuyến, chắc chắn sẽ không chậm trễ giờ lành.”

Mục Thần ngồi dậy, hơi lo lắng, “Ta đi cùng ngươi.”

“Không cần, ta đã không phải ta mười mấy năm trước, sư tôn hẳn nên tin tưởng ta mới đúng.”

“Chính là nhân quả luân hồi, ta sợ ngươi……”

“Tin ta.” Cố Vân Quyết sờ sờ mặt Mục Thần, an ủi: “Ta chờ đợi ngày này đã chờ lâu lắm rồi, thật vất vả mới có được cơ hội cùng ngươi bên nhau, ta làm sao có thể sẽ không tiếc mệnh? Không phải còn Cố Vân Cẩm sao, là đại ca, có đôi khi rất cần thiết phải hy sinh một chút.”

Ma Tôn đã biết Luân Hồi châu tồn tại, Cố Vân Quyết ở lúc biết đến tin tức kia trong chớp mắt, liền trù tính bộ hạ thủ hộ Mục Thần như thế nào. Nếu là người khác còn tử tế thương thuyết, cùng lắm thì giết chết. Nhưng Ma Tôn cố tình là phụ thân hắn, mặc kệ là tu sĩ hay là gì, thí huynh sát phụ đều sẽ lọt vào lỗi nghiêm trọng bị trời phạt. Cố Vân Quyết không thể tự mình động thủ, chỉ có thể tìm kiếm lỗ hổng Thiên Đạo.

Chuyện này khẳng định cũng là Thiên Đạo cố ý an bày, bọn họ ở bên nhau, đã làm trái quá nhiều vận mệnh vốn an bài, Thiên Đạo đã không còn chỉ là một đạo quy tắc, mà là có người suy tính. Ma Tôn có thể tới Dung Cổ Phong, cũng do đối phương an bài.

Vạn vật chỉ là hạt cát, đó là thiên, thiên nói chính là mệnh. Hắn trọng sinh, đã là trái với quy tắc, bất luận kẻ nào cũng đều là quân cờ trong tay Thiên Đạo, chỉ cần một quân cờ cũng có thể diệt trừ một quân cờ khác là hắn.

Ma Tôn chẳng qua cũng chỉ là một trong số đó mà thôi.

Nhưng quân cờ này, khiến hắn khó giải quyết một chút.

Ai cũng không muốn trên lưng gánh cái danh sát phụ, Cố Vân Quyết là vậy, Cố Vân Cẩm cũng vậy. Chẳng sợ người kia sát thê diệt thiếp, đoạt nữ nhân của người khác làm công cụ sinh dục, đem nhi tử của mình trở thành vật chứa, mặc cho bọn hắn giết hại lẫn nhau, tranh sống tranh chết, người thắng thì phục vụ lợi ích cho mình, sớm đã mất đi nhân tính. Nhưng sinh mệnh này, dù sao cũng là đối phương cho, bọn họ không có khả năng thay đổi sự thật này.

Ngoài Dung Cổ Phong, Ma Tôn nhìn linh khí trước mắt lượn lờ quanh ngọn núi nguy nga, trong ống tay áo màu đen vươn ra một thứ phỏng tựa bàn tay xương khô, lòng bàn tay hướng phía trước, làm một động tác hình trảo.

Dung Cổ phong vốn dĩ mây mù lượn lờ nháy mắt thổi qua một đạo gió tiêu thất, cảnh sắc đột ngột thay đổi, biến thành một tòa núi hoang màu đen.

Ma Tôn nhẹ nhàng hừ lạnh một tiếng, thanh âm mang theo khinh thường, “Loại hề chỉ biết nhảy nhót, cũng dám trước mặt bản tôn múa rìu qua mắt thợ.” Cho dù biết chính mình bị người cố ý đánh lạc con đường, Ma Tôn cũng hoàn toàn không để ý, hắn tu vi Độ Kiếp kỳ, tam giới này có được mấy người, muốn mệnh hắn, cũng không dễ dàng như vậy.

Ảo cảnh bị phá, người giữ trận hiển lộ thân hình. Cố Vân Quyết một thân hắc y, lẳng lặng đứng trên không trung, một tay nắm thượng cổ sát khí cổ xưa, một tay tự nhiên buông bên người. Hắn chỉ là lẳng lặng đứng ở chỗ này, đã tản mát ra một loại áp lực bức nhân, giữa khí tràng trầm ổn không mất đi sát ý cùng nhuệ khí quả quyết, trên khuôn mặt tuấn mĩ thập phần bình tĩnh, giống như đã sớm biết ảo trận này sẽ bị phá, bộ dáng chờ đã lâu.

Một nơi không xa, Cố Vân Cẩm sắc mặt không khác biệt một thân cẩm y màu tím, bất quá khi nhìn đến thân ảnh Ma Tôn, đồng tử theo bản năng co rụt, sau đó hóa thành hận ý, từ từ rõ ràng, đều là sát ý.

Thấy rõ người cản đường mình, Ma Tôn sắc mặt nhẹ nhàng nháy mắt thay đổi, “Hai nghiệt tử các ngươi! Làm sao, muốn mệnh vi phụ mà không thành?”

Hai kẻ trước mắt đều là hắn nhìn trúng để đổi xác, mặc kệ kẻ nào, đều gần như hoàn mỹ. Cố Vân Cẩm được hắn bồi dưỡng quyền thế trong tay, Cố Vân Quyết kinh mạch tiên ma cùng thể đều có thể độ kiếp, tam giới không ai làm được. Nhưng hiện tại, hai người vốn nên trở mặt thành thù lại liên thủ, việc này không thể không khiến Ma Tôn tức giận.

“Tiểu Thập Thất, hôm nay là ngày đại hỉ của ngươi, sao lại không mời phụ quân, ngươi bị cái tên nhóc con tu tiên kia dạy hư?”

Cố Vân Quyết khóe miệng hơi nhếch, cười nói: “Ta sợ nơi kia quá nhỏ, sợ ngươi ngồi không quen, vẫn là mời ngươi trở về ma cung của ngươi đi.”

“A! Cẩm Nhi cũng cho rằng như thế?” Ma Tôn nhìn về phía Cố Vân Cẩm, trong mắt đã không còn độ ấm, hôm nay nếu lấy không được luân hồi châu trong cơ thể Mục Thần, liền lưu lại hai nghiệt tử này, một kẻ sẽ mạt sát thần thức rồi luyện hóa, một kẻ giết chết không lưu hậu hoạn.

Cố Vân Cẩm sờ sờ nhẫn màu sắc u lam trên tay mình, cười nhạo một tiếng, nói: “Đa tạ phụ quân còn nhớ rõ tên hài nhi, ta bị ngài nuôi thành con rối, so với huynh đệ khác có vài phần tác dụng. Chỉ là không biết, ngài có nhỡ rõ hay không chính thê của ngài tại sao chết, có nhớ rõ trưởng nữ của ngài, lại là vì sao bỏ mạng?” Cố Vân Cẩm vành mắt đã phiếm hồng, ma khí trên người bắt đầu tăng lên.

Cố Vân Cẩm cùng Cố Vân Quyết có bản chất bất đồng.

Mẫu thân Cố Vân Quyết là bị Ma Tôn từ Tiên giới giết đi một gia tộc mãn môn, mang về Ma giới làm công cụ sinh sản. Chỉ vì thể chất đối phương đặc thù, Ma Tôn muốn một hài tử thể chất thuần tịnh, cố tình bởi vì quá thuần tịnh, khiến cho Cố Vân Quyết thể chất nửa tiên nửa ma, vì thế bị Ma Tôn chỉ có thể từ bỏ.

Nàng kia cõng huyết hải thâm thù, hận ma tôn, tự nhiên cũng để lại một nửa hận thù đối phương lên máu Cố Vân Quyết, cho nên mỗi ngày tự tra tấn mình sinh hạ nghiệt chủng, nếu không phải bởi khi đó Ma Tôn ở trên người Cố Vân Quyết muốn tìm tòi nghiên cứu xem có thể dùng hay không dùng, hắn lúc còn cuốn tã đã bị mẫu thân giết chết.

Sau Cố Vân Quyết vẫn thiếu chút nữa thì chết trong tay mẫu thân, cũng bởi vì việc này, Ma Tôn cảm thấy nữ nhân này ngỗ nghịch với mình, trực tiếp một chưởng lấy mạng. Cố Vân Quyết đối với hai người đều không chút cảm tình, đừng nói tới ân tình. Báo thù gì đó hắn càng không có hứng thú, tâm tư toàn bộ đặt trên người Mục Thần, Mục Thần là trọng điểm của hắn, cũng là vảy ngược của hắn, không nói tới việc bị người đụng vào, chẳng sợ bị người nhớ thương, hắn trước tiên đều muốn tánh mạng đối phương, giờ Ma Tôn muốn mệnh Mục Thần, cho nên hắn phải phòng hậu hoạn không để xảy ra.

Mà Cố Vân Cẩm, lại do chính thê của Ma Tôn sinh, mẫu thân yêu thương cùng trưởng tỷ đều chết trong tay Ma Tôn, trưởng lão bảo hộ hắn lớn lên cũng bị thủ hạ Ma Tôn giết chết, bản thân cũng bị nuôi thành con rối nhiều năm, Cố Vân Cẩm trong lòng vừa sợ vừa hận, cho nên trong kế hoạch lần này biết rõ bị Cố Vân Quyết lợi dụng, hắn vẫn không thể không tới.

Bởi vì chỉ cần bỏ qua cơ hội này, hắn không biết phải đợi bao lâu.

“Chỉ bằng hai người các ngươi, muốn giết ta?” Ma Tôn cười lạnh một tiếng, trong tay xuất hiện một cây trường thương xanh lá.

Cố Vân Quyết khóe miệng khẽ cong, trường kiếm trong tay huyết sắc càng sâu, hắn cười nói: “Vốn dĩ không tính giết ngươi.”

Một hồi đại chiến, đã đem chiến trường bày bố hoàn hảo hóa thành cặn, Cố Vân Quyết tính toán thời gian, một kiếm bức lui Ma Tôn, nhanh chóng thoát ly vòng chiến.

Đúng lúc này, giữa pháp trận phía sau hắn hiện lên hai đạo bạch quang, hai đạo một đen một đỏ cơ hồ đồng thời xuất hiện. Một đạo trên người hàn khí lành lạnh, một đạo cực nóng làm không khí vặn vẹo, hai người vừa thấy tình cảnh trước mắt, đều nhăn mày.

Phượng Cửu Lê khoát tay áo, cười nói: “Trận thế lớn vậy? Này đúng là có ý tứ.”

Ngự Thiên Dực hướng một bên nhìn lướt qua, không thấy Mục Thần, trầm khuôn mặt hỏi Cố Vân Quyết: “Ngươi đây coi như là trả nợ?”

Cố Vân Quyết câu môi cười, “Mệnh ngươi là hắn cứu, ta chẳng qua cho ngươi một cơ hội trả nợ, nếu ngươi trước độ thần kiếp không dậy nổi, ngươi tự biết hậu quả.”

Ngự Thiên Dực gật đầu, Cố Vân Quyết nói chính là lời nói thật, hắn không phản bác, ngược lại nói: “Còn hứa hẹn trước dó của ngươi.”

“Không thành vấn đề.” Cố Vân Quyết đáp ứng thập phần thống khoái.

Ma Tôn mắt lạnh vừa thấy, sắc mặt càng thêm vài phần khó coi, “Thật là nhi tử tốt của bản tôn, vì muốn mệnh bản tôn, đã tốn không ít công phu.”

Cố Vân Cẩm cũng lui ra ngoài, cùng Ngự Thiên Dực đổi vị trí.

Thấy Cố Vân Quyết nhìn qua, Cố Vân Cẩm gật đầu, lập tức biến mất tại chỗ.

Cố Vân Quyết cười với Phượng Cửu Lê nói: “Các ngươi chỉ cần giữ một canh giờ là đủ rồi, đối với các ngươi không phải việc khó.”

Phượng Cửu Lê tấm tắc vài tiếng, đối Cố Vân Quyết vẫy vẫy tay áo, thúc giục nói: “Ngươi vội thì đi thôi, đừng quên giữ lại hồ rượu mừng.”

Trời gần đến giữa trưa, trên dưới Dung Cổ Phong quải thải sắc hồng, tràn đầy hỉ khí, chỉ là hai nhân vật chính vẫn không lộ diện.

Mục Thần buổi sáng mang theo Mục Đồng giữ ở bên người, cũng thiết hạ trận pháp trên chính mình, đem linh khí trong cơ thể bảo trì ở trạng thái đỉnh cao.

Mục Đồng nhàm chán chạy đi chạy lại nhìn, thấy Mục Thần không chú ý, muốn bò qua cửa sổ chạy trốn.

Mục Thần mắt lạnh nhìn qua, cong một ngón tay đem đối phương câu trở về, lạnh mặt ấn ở trên bàn, một chút cũng không ôn nhu.

“Nhị ca, ta muốn đi ra ngoài chơi.” Mục Đồng mếu miệng, vẻ mặt buồn bực.

Mục Thần chỉ nhìn nhìn cậu, lười phản ứng.
“Nhị ca, ta muốn xi xi.” Tiểu hài nhi tiếp tục quấy.

Mục Thần ném cho đối phương một cái bình hoa, ý cứ thế mà dùng đi.

Mục Đồng bi phẫn đem bình hoa ném trở về, khó chịu nhảy ở trên bàn, lên án nói: “Ngươi vì sao giam ta lại?”

Mục Thần lạnh mặt, ánh mắt nghiêm túc nhìn chằm chằm đối phương, lặp lại lời Cố Vân Quyết nói, “Bên ngoài quá loạn, ngươi quá nhỏ, sợ ngươi xảy ra chuyện.”

Mục Đồng trừng mắt nhìn trừng mắt, nhất thời tìm không thấy lý do phản bác, giận dỗi ngồi xếp bằng ở trên bàn, nhìn vẻ mặt lãnh đạm của Mục Thần, do dự một chút, mở miệng hỏi: “Nhị ca vì sao thích Cố Vân Quyết?”

Mục Thần trầm ngâm, âm thanh lạnh lùng nói: “Không có có thích hay không, y vốn dĩ chính là của ta.” Hắn nuôi lớn, chính là của hắn.

Mục Đồng chống cằm, nháy đôi mắt tò mò hỏi: “Bên cạnh nhị ca hẳn có rất nhiều người lợi hại, làm sao ngươi muốn cùng Cố Vân Quyết kết làm đạo lữ?”

“Hả?” Mục Thần đột nhiên đứng lên, đi đến bên người Mục Đồng, nhìn đôi mắt đối phương nghiêm túc hỏi: “Ngươi cảm thấy, ta hẳn nên cùng ai kết làm đạo lữ mới càng thích hợp?”

Mục Đồng lắc lắc đầu nhỏ, không biết.
Mục Thần ở trên đầu tiểu hài tử xoa nhẹ một phen, tiếp tục hỏi: “Vậy ngươi vì sao biết bên cạnh ta có rất nhiều người lợi hại?”

Mục Đồng chớp chớp mắt, nghịch ngợm đem khuôn mặt nhỏ sát vào Mục Thần, bộ dáng hoàn toàn là tiểu Mục Thần thu nhỏ, “Bởi vì ngươi lớn lên quá đẹp, ta chưa bao giờ gặp qua ai hoàn mỹ, bên cạnh ngươi chắc chắn sẽ có vô số người theo đuổi, bọn họ đều nguyện ý vì ngươi vượt lửa quá sông.”

Mục Thần khóe miệng cong cong, ấn đầu nhỏ đối phương đẩy trở về, ghét bỏ nói: “Bên kia có gương, ngươi soi nó rồi tùy ý khen.”

Mục Đồng đột nhiên bắt lấy tay Mục Thần, ánh mắt nháy mắt trở nên đen nhánh, nghiêm túc hỏi: “Nhị ca, nếu Cố Vân Quyết chết, ngươi sẽ khóc sao?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro