Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 90

chương 90

Bị Mục Đồng bò lên lưng, sắc mặt Mục Thần phát lạnh, âm thanh lạnh lùng nói: “Đi xuống!”

“Cha ơi!” Đứa nhỏ như con hổ con vươn móng ôm lấy Mục Thần không chịu buông, một lời không hợp liền kêu cha, khóe miệng Mục Thần vừa kéo, bắt lấy Mục Đồng ném lên nóc nhà. Mắt thấy tiểu gia hỏa kêu thảm ngã xuống, Mục Thần thờ ơ lạnh nhạt, một chút ý tứ cũng không muốn đưa tay đỡ cậu.
Quả nhiên, lúc Mục Đồng sắp rơi xuống đất xuất hiện một đạo ánh sáng màu xanh lá, tạo thành một cái lồng nâng Mục Đồng, phiêu phiêu bay từ dưới lên. Mục Đồng không vui bĩu môi, vẻ mặt oán niệm trừng mắt, lên án nói: “Ta phải đi về nói cho gia gia! Ngươi khi dễ ta!!”

Mục Thần cười lạnh một tiếng, đạm mạc nói: “Ngươi đi đi, ngay bây giờ đi đi.”

Nói xong, hắn cũng không thèm nhìn Mục Đồng, xoay người bỏ đi.

Mục Đồng không nghĩ Mục Thần sẽ đối xử với cậu như vậy, bẹp bẹp miệng tạm ngừng trong chốc lát, oa một tiếng liền khóc.

Bước chân Mục Thần hơi dừng lại, bị tiếng khóc làm tâm phiền ý loạn, nhấc chân đi tiếp liền nghe thấy tiếng khóc lớn hơn nữa. Sắc mặt lạnh lãnh, Mục Thần cuối cùng nhịn không được, phía sau vẫy vẫy tay, một đạo linh khí nâng Mục Đồng đem tiểu hài tử kéo lại, thuận tiện ném qua một cái tĩnh âm chú.
Miệng là trên người đối phương, muốn khóc cũng là việc của người ta, Mục Thần sẽ không bịt miệng đối phương, hắn không tự ý làm càn.

Mục Đồng khóc một lúc, thấy Mục Thần không có ý dỗ cậu, đành không vui ngậm miệng, cảm thấy chơi xấu Mục Thần hơi mắc mệt. Bởi vì mặc kệ cậu làm gì, Mục Thần cũng không có phản ứng, cùng là ca ca, Mục Thần và Mục Thanh một chút cũng không giống nhau.

Mục Thần trực tiếp xách Mục Đồng đem tặng Trần Mặc, trước khi đi còn thập phần khinh thường nói: “Có đứa nhỏ cũng trông không nổi, ngốc chết đi.”

Ngốc chết đi…… ngốc chết đi …… ngốc chết đi ……

Trần Mặc đỡ trán, Mục Thần trước kia không phải như thế.

Mục Thần đối với người nhà tương đối xa cách, cảm tình nội liễm, trong lòng có gì cũng không thích nói ra. Đối với người ngòai phần nhiều đơn giản thô bạo, nói trắng ra là tương đối lạnh nhạt, nói chuyện siêu trực tiếp cũng không lưu cho người ta mặt mũi.
Trước kia đều là Trần Mặc trêu chọc Mục Thần, cho dù Mục Thần trong lòng không hài lòng, cũng chỉ hờn dỗi, có thể trốn liền trốn. Giờ thì tốt lắm, thế nhưng trực tiếp mắng y ngu ngốc, lượng từ ngữ so trước kia nhiều hơn, hơn nữa nói còn không dễ nghe. Ngẫm lại Mục Thần trước giờ đều khác người, Trần Mặc lắc lắc đầu, cảm thấy kỳ thật như vậy cũng không tồi, ít nhất sẽ bực sẽ cười, biểu tình phong phú.

Mục Thần rốt cuộc ném xuống kẹo mạch nha, lúc sau trở về chân còn chưa đứng vững, liền thấy một người hầu đi tới, cung kính nói: “Khởi bẩm cung chủ, các chủ nói thỉnh ngài đi đón khách đường, có cố nhân tới chơi.”

“Cố nhân?” Mục Thần nghi hoặc nghĩ nghĩ, tại Ma giới hắn làm gì có cố nhân?

Người hầu vội giải thích một câu: “Là từ Yêu giới tới.”

Mục Thần lại hỏi: “Đến lúc nào?”

Người hầu đem đầu cúi thấp càng thêm thấp, cẩn thận trả lời: “Sáng nay.”

Mục Thần nhăn mày, không hỏi nữa, quay đầu đi đón khách.

Trên đại đường, bạch y nam tử một đầu tóc ngân bạch rũ xuống, không mang bất luận trang sức gì, càng thêm vài phần sát khí lạnh lẽo. Đôi mắt u lam nhìn Cố Vân Quyết đối diện, ánh nhìn chằm chằm, phảng phất như sắp sửa treo cổ con mồi, làm người không rét mà run.

Hiện giờ Kính Đình, đã sớm thoát ly không còn bộ dáng thiếu niên như vài thập niên trước, mài giũa qua bao sinh tử đã là lột xác thành một vương giả chân chính, trên người mang theo uy áp của tôn giả trên cao.

Khóe miệng Cố Vân Quyết khẽ nhếch, mang theo ba phần ngạo mạn, năm phần lười biếng, dường như hoàn toàn không thấy lệ khí của Kính Đình, mặt mày mỉm cười nhìn đối phương, cảm xúc trong mắt căn bản nắm lấy không ra.

Kính Minh tự giác ngồi ở nơi xa, cách xa hai vị “Sư huynh” đáng sợ kia, hiện nhìn cái cảnh tượng này, hắn lại dịch hai cái ghế dựa ra sau, không khỏi chà xát cánh tay, cảm giác lông mao đều dựng lên, hoàn toàn không biết hai vị này muốn cho nhau xem cái gì.

Nghe thấy âm thanh vạt áo xẹt qua không khí, ba người đồng thời nhìn ra phía cửa, Mục Thần vừa tới liền nhìn ba đôi mắt thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm mình, sắc mặt ngưng một chút, lại nhìn về phía Kính Đình, khóe miệng hắn hơi hơi gợn lên, trong mắt lộ ra vài phần vui mừng.

“Sư tôn ~” Kính Minh chạy lên phía trước, muốn biểu đạt tinh thần bản thân lại chịu tàn phá, còn chưa kịp bổ nhào vào người ta, sau cổ đã bị Cố Vân Quyết nắm chặt, thuận tay xách sang một bên. Kính Minh oán niệm lườm Cố Vân Quyết một cái, không dám nói gì.

Mục Thần duỗi tay xoa xoa đầu Kính Minh khẽ an ủi, ném cho Cố Vân Quyết một ánh mắt, đợi chút thu thập ngươi, nghiệt đồ này biết hắn ở nơi đó chờ, cố ý đem bọn họ dấu đi, thành tâm chơi xấu.

Ánh mắt rơi xuống trên người Kính Đình đứng cách đó không xa, Mục Thần gật gật đầu, cảm thán nói: “Đây mới thật sự là trưởng thành.”

Khóe miệng Kính Đình giật giật, con ngươi u lam thiếu vài phần lạnh lẽo, lại nhiều chút thâm ý khó có thể miêu tả, hắn rũ mắt, dấu xuống cảm xúc, cuối cùng không đem ý nghĩ đáy lòng nói ra, hất vạt áo quỳ xuống, “Đồ nhi Kính Đình, bái kiến sư tôn.”

Mục Thần đi qua đi, kéo tay Kính Đình đỡ lên, “Đứng lên đi, về sau không cần làm mấy nghi thức xã giao này nữa, cứ như trước là được.”

Cố Vân Quyết nhìn tay Mục Thần nheo mắt, Kính Minh ở bên theo bản năng lần nữa lui ra phía sau nửa bước, đến phía sau Kính Đình.

Kính Đình đứng lên, nhìn bộ dáng Mục Thần hiện tại, không khỏi nhéo lên nắm tay, nhẹ giọng hỏi: “Sư tôn mấy năm nay, có tốt không?”

“Rất tốt.” Mục Thần theo bản năng nhìn Cố Vân Quyết liếc mắt một cái, mấy năm nay có đối phương bên cạnh, cuộc sống hắn chính là phong phú đến không chịu được.

Kính Đình nhìn ánh mắt này của Mục Thần, ánh mắt trầm xuống, nói: “Vậy là tốt rồi.”

Kính Minh rốt cuộc thò đầu qua, nhìn sắc mặt Cố Vân Quyết, cẩn thận hỏi: “Sư tôn, ngươi muốn cùng Đại sư huynh thành thân sao? Ngươi là tự nguyện sao? Hay là bị ép buộc?” Từng bị thu nhỏ một lần, Cố VânQuyết bản chất “Hung tàn” thật sâu đọng ở trong đầu Kính Minh, cho nên hiện tại hắn thập phần hoài nghi sư tôn tâm địa thiện lương bị Đại sư huynh vừa đe dọa vừa dụ dỗ, tựa như trong thoại bản vẽ, nói chính mình có hài tử với sư tôn, không cưới hắn liền một thi hai mệnh gì đó, đó, chính gọi là bức hôn.

Mục Thần không nói chụp Kính Minh một cái tát, ngốc lang!

Cố Vân Quyết nhân cơ hội ôm lấy eo Mục Thần, ở bên tai hắn hôn một cái, thỏa mãn nói: “Sư tôn tất nhiên nguyện ý, hơn nữa còn rất vui vẻ.”

Mục Thần duỗi tay, ở trên mặt người ghé vào bên tai mình nhéo một phen, nhĩ tiêm bỗng nhiên nhiễm một mạt hồng nhạt, nghiệt đồ này, trước mặt tiểu bối không biết thu liễm, thật thiếu đánh.

Kính Đình nhíu mày, liếc nhìn Cố Vân Quyết, thấy đối phương căn bản không nhìn mình, khóe miệng giật giật, không nói ra lời định nói. Kính Minh nghi hoặc liếc nhìn ca ca một cái, đột nhiên cảm giác tâm tình Kính Đình không tốt, duỗi tay chọc chọc Kính Đình, nhỏ giọng gọi một tiếng: “Ca?”

Kính Đình ừ một tiếng, giãn mày, trên mặt đã không có một tia cảm xúc, đối với Mục Thần hạ giọng nói: “Chúc mừng sư tôn.”

“Chỗ ở Viêm Dương Cung của các ngươi lúc trước vẫn còn giữ lại, ta đã sai người thu dọn, mấy ngày này các ngươi ở đó đi, muốn trò chuyện cũng tiện.” Cố Vân Quyết hướng người bên ngoài vẫy vẫy tay, người hầu hiểu ý, trước tiên nhanh nhẹn đưa lên trà bánh.

“Không cần, chúng ta ở nơi này……” Kính Đình lời còn chưa nói xong, Kính Minh đã chạy ra ngoài, lộc cộc theo người hầu chạy xa, “Tốt ghê nha! Nơi này so với Sùng Vân Môn giống nhau như đúc!”

Kính Đình lời nói một nửa bị nghẹn lại, đứng tại chỗ sắc mặt lạnh hơn.

“Chủ thượng, Khiếu Nguyệt tân hoàng trụ vào Viêm Dương Cung, chúng ta không thể nhìn thấy.” Mà Nguyên cung kính đứng phía sau Cố Vân Cẩm, thấy đối phương gần đây luôn để ý nhẫn trên tay, khó nén nghi hoặc đáy mắt.

Cố Vân Cẩm ngoắc ngoắc ngón tay, không thèm để ý nói: “Chúng ta chỉ cần lẳng lặng chờ đợi là được, mặc kệ ai tới, mặc kệ thế lực gì, đều không cần ra mặt.”

Trầm mặc chốc lát, Cố Vân Cẩm đứng lên, nói: “Ngươi trước đi ra ngoài đi, thủ hộ bên ngoài, đừng cho ai tới gần.”

Sau khi Mà Nguyên ra ngoài, nhẫn trên tay Cố Vân Cẩm u quang chợt lóe, hắn lập tức lấy ra một quang cầu màu trắng ngà, để nhẫn đem vầng sáng này hấp thu, hắn mới ôn nhu nói: “Ngài nhịn một chút đi, nhiều năm nay có thể nhẫn, cũng không ngại mấy ngày này.”

U quang trên nhẫn nhạt bớt, dường như cảm xúc đã ổn định, trầm ngâm qua đi, Cố Vân Cẩm nghiêng tai cảm thụ một chút, lại nói: “Ta biết hắn lợi dụng ta, nhưng ta hiện không có cách nào cự tuyệt. Thắng, cùng thắng, thua, đối với ta hiện tại nói tới cũng không có ảnh hưởng gì.”

Khoảng cách lập khế ước đại điển thời gian còn hơn nửa tháng, Dung Cổ phong cũng không tiếp đãi nhiều ít khách nhân, Mục Thần kêu giản lược hết thảy, Cố Vân Quyết cũng biết hắn không thích náo nhiệt, người cần mời thì mời.

Vốn cho rằng người Tiên giới sẽ tị hiềm, không cùng Mục Thần qua lại bất kỳ việc gì, không ngờ Nhạc Minh Trạch lại biết Vọng Thần Các là do Cố Vân Quyết về sau sở khai, thế nhưng là người đầu tiên chuyển tới lễ vật.

Đan Thành đồng dạng đem quà tặng đưa đến Vọng Thần Các, hiển nhiên Bạch Vân Thiên cũng tra được các chủ Vọng Thần Các là ai, tặng vô số dược thảo quý báu, tất cả đều là đồ vật đan sư thích.

Thời điểm người người đưa quà cáp tới Ma giới, sắc mặt Mục Thần hòa hoãn nhìn từng cái, nghĩ nghĩ, lại tự mình chuẩn bị một phần tạ lễ, sai người đưa lại Bạc Vân Thiên, hơn nữa bởi vì ngày sinh của đối phương, lại thêm một phần thọ lễ.

Trước một ngày lập khế ước đại điển, Cố Vân Quyết rốt cuộc lấy ra lễ phục đã sớm may xong đặt ở đầu giường, nhìn đôi mắt Mục Thần, than một câu: “Rốt cuộc chờ được ngày này tới rồi.”

Mục Thần nhìn lễ phục đỏ tươi, vươn ngón tay lướt qua hoa văn tinh xảo bên trên, pháp bào hắn trước giờ vẫn luôn dùng màu trắng và màu lam là chính, chưa từng dùng qua màu sắc diễm lệ như vậy, trước kia cảm thấy diễm tục, giờ phút này lại thấy nhan sắc này mang theo một cổ ấm áp, đuôi lông mày khẽ nhướn, khiến cả người hắn đều trở nên nhu hòa.

“Cảm giác trong lòng không ổn định,” Mục Thần chủ động giữ chặt tay Cố Vân Quyết, nhìn đồng tâm trên tay đối phương cùng hắn giống nhau như đúc, đáy lòng thở dài một tiếng, buồn bã nói: “Có cảm giác loại mưa gió áp bách sắp đến.”

Cố Vân Quyết nắm ngược trở lại, ôm bả vai Mục Thần, hai người dựa vào nhau, an ủi nói: “Không sợ, có ta ở đây.”

“Ngày mai không được thua.” Mục Thần ôm lấy người bên cạnh, nhắm mắt lại cảnh cáo một câu. Có một số việc cho dù đối phương không nói, hắn cũng không phải không phát hiện chút nào.

Cố Vân Quyết cười ra tiếng, nhẹ giọng nói: “Ta biết, có ngươi ở, ta tuyệt không thể thua. Giải quyết xong chuyện này, ta sẽ nói cho ngươi một bí mật.”

“Hử?” Mục Thần nghi hoặc mở mắt ra.
Cố Vân Quyết dặn dò nói: “Ngày mai sư tôn nhớ rõ đem Mục Đồng mang theo bên người, xem trọng, đừng để nó chạy loạn.”

Mục Thần sắc mặt nghiêm túc lên, “Ngươi cũng……”

“Hửm!” Cố Vân Quyết ấn trụ môi hắn, lại cười nói: “Hắn quá nhỏ, sợ hắn chạy loạn gặp nguy hiểm.”

Mục Thần ánh mắt lóe lóe, hiểu rõ gật gật đầu, “Ta đã hiểu, ngươi yên tâm làm chuyện của ngươi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro