Chương 89b
Chương 89b
Cố Vân Quyết nghiêm túc gật đầu, “Ăn ngon.”
“Vậy ăn hết mâm này đi.” Mục Thần kéo qua một cái mâm, đây là đan dược mới hắn thử luyện chế, lần đầu làm không khống chế tốt hỏa hậu, luyện hỏng, không trừng phạt y một chút liền nhanh chóng quên thân phận chính mình, lừa gạt sư tôn nếu ở môn phái khác đều là đánh gãy chân đó.
Cố Vân Quyết nhìn một mâm đồ vật cháy đen hình dạng quái dị, khóe miệng không khỏi trừu trừu, ăn hết…… Đây khác gì muốn phế đi đầu lưỡi của y?
“Sư tôn?”
“Hừ.”
“Không muốn ăn nó, muốn ăn ngươi.”
“……”
Kết giới Tiên ma hai giới trở nên yếu đi, Kim Đan tu sĩ trở lên đều có thể dễ dàng xuyên qua, điều này khiến rất nhiều ma tu nóng lòng muốn thử.
Ma tu vốn dùng công pháp tùy tâm, không thèm để ý khiển trách cùng nhân quả, đối với cách nhìn của bọn họ, nơi Tiên giới chưa bao giờ đặt chân tới, ẩn chứa vô số linh bảo, cho dù bí quá hoá liều, cũng đáng đến thử một lần. Tuy rằng không có Ma Tôn tổ chức, bỏ mạng chỉ là đồ đệ tán tu này nọ, vẫn khiến người Tiên giới đau đầu không thôi. Hơn nữa Tiên giới còn muốn phòng bị Ma giới xâm lấn có quy mô, Tiên giới bốn môn tam đảo năm đại gia tộc, không thể không phái người đến chỗ kết giới bảo hộ.
Sùng Vân Môn trấn ma trụ bị hủy, tự nhiên muốn gánh vác nhiều trách nhiệm, từ vũ lực giá trị tối cao, một trong ba vị phong chủ lục trưởng lão Liễu Hàn Chi thích nhất chém người suất lĩnh, hai mươi vị động chủ, tự mình cố thủ. Đương nhiên, lấy tính tình Liễu Hàn Chi, không chỉ khiến người Ma giới kinh sợ.
Cho dù đem Mục Thần trục xuất sư môn, tin tức hắn muốn cùng ma tu kết làm đạo lữ vẫn làm Sùng Vân Môn trêu chọc không ít đồn đãi vớ vẩn, hơn nữa thân phận Kính Đình truyền tới Tiên giới, cũng làm mọi người kinh ngạc cảm thán, dạy hai cái đồ đệ, một cái ma, một cái yêu, còn đều là thế lực khổng lồ, nên nói Mục Thần may mắn, hay là nên nói hắn xui xẻo. Nếu hai người này phá vỡ ổn định Tiên giới, Mục Thần tất sẽ trở thành tội nhân thiên cổ Tiên giới.
Liễu Hàn chi nghe xong đồn đãi vớ vẩn, đồng dạng cũng đối với tu sĩ Tiên giới không có sắc mặt tốt đẹp gì, mặc kệ đối phương là ai, nói chuyện không dễ nghe, một ánh mắt đảo qua, là có thể khiến cho đối phương câm miệng, lúc này mới khiến các môn phái mặt khác câu oán hận bớt đi chút.
Vốn dĩ muốn Mục Thần trở về Trần gia, hiện tại lại cũng vô cùng may mắn, may mắn Mục Thần trong lúc họa tinh này không trở về, may mắn cái họa tinh này họ Mục, cùng bọn họ một chút quan hệ cũng không có.
Liễu Hàn chi đồng dạng từ nhỏ bị mua về Trần gia, bởi vì thiên phú cùng tính tình không sảo không nháo khác hẳn với người thường nên bị Trần Mặc lựa chọn, khi còn nhỏ đi theo Mục Thần tự nhiên cũng không ăn ít đau khổ. Ở trong đội ngũ thấy được mấy gương mặt quen thuộc Trần gia, không khỏi sắc mặt lạnh hơn, mỗi ngày đều giống như mang theo sát khí Diêm La, sợ người khác không biết hắn đang suy nghĩ biện pháp chém đối phương.
Ngày ngày bị người nhớ thương trên đầu cũng không phải chuyện tốt.
Khiến Trần gia nghẹn khuất chính là hai thế lực Đan Thành cùng dược cốc này, bọn họ mỗi tháng đều ở nơi này miễn phí đưa đan đưa dược đến các các môn phái, cố tình không có Trần gia, muốn, có thể, mua? Gấp ba giá!
Trần gia gia chủ lấy hết can đảm tìm tới Bạc Vân Thiên, hỏi đối phương vì sao lại làm như vậy?
Bạc Vân Thiên chỉ trả lại hắn hai chữ rồi không bao giờ gặp lại: “Ngươi đoán?”
Trần gia gia chủ trực tiếp tức đến hộc máu, mấy năm nay bị Đan Thành cùng dược cốc liên thủ chèn ép, hơn nữa Vọng Thần Các thường xuyên tìm bọn họ gây phiền toái, thế lực gia tộc đã không ngừng co lại, địa vị năm đại gia tộc đã ăn bữa hôm lo bữa mai. Nếu chiến đấu lần này lại thiệt hại vài người, Trần gia thế tất rời khỏi năm đại gia tộc. Dệt hoa trên gấm thường có, đưa than ngày tuyết người từ trước đến nay không nhiều lắm, đến lúc đó Trần gia bọn họ, kết cục không dám tưởng tượng.
Đối với tất thảy những việc này Mục Thần cũng không biết bản thân đã khiến bao nhiêu phiền toái mang đến Trần Gia, hắn hiện tại đang ngồi ở căn phòng tối cao kia trên Dung Cổ Phong, lẳng lặng nhìn cửa sơn môn.
Pháp y tuyết trắng làm bạn với tóc đen theo gió núi không ngừng phiêu khởi rơi xuống, vị tiên dường như bị trời cao tinh điêu tế trác mà ngẫu nhiên thành ngọc. Mặc cho ai nhìn một lần, đều cảm thấy người này hẳn nên ở bên trong Thần Điện nơi cao cao, không nên lây nhiễm tình dục nhân gian.
Bên người hắn, Mục Đồng đang ngồi vẻ mặt tò mò cũng đi theo, không ngừng hướng cửa sơn môn nhìn, ngẫu nhiên quay đầu nhìn Mục Thần một cái, đáy mắt hài đồng nho nhỏ lộ ra vài phần thành thục, nhìn không ra thâm ý. Ngay sau đó, hắn bò lên trên gối Mục Thần, ôm cổ Mục Thần làm nũng nói: “Nhị ca, ngươi nói hôm nay hai đại bạch lang sẽ đến, một đặc biệt khôn khéo, một đặc biệt ngốc, đâu nào, đâu nào? Sao còn chưa tới?”
..........
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro