Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 88

MỖI NGÀY ĐỀU PHẢI PHÒNG NGỪA ĐỒ ĐỆ HẮC HÓA

Chương 88

“Nương ~”

Tiểu hài nhi bị Mục Thần một phen ném văng ra, bay ở không trung thét chói tai, giọng nói thanh thúy vang vọng toàn bộ Dung Cổ Phong, Mục Thần kinh ngạc nhìn nhìn tay mình, hầu kết tinh xảo lên xuống, sợ tới mức miệng nuốt nước miếng.

Bóng người Mục Thanh nhoáng lên, liền đem hài tử xách kia trở về.

Nhìn bộ dáng Mục Thần kinh hoàng chưa định, so với đứa nhỏ này còn kinh hoàng nhiều hơn, tức khắc hỏa khí đều không còn. Ở trên mông tiểu hài nhi không nhẹ không nặng vỗ một cái, hắn tức giận hỏi: “Không được gọi lung tung, ngươi sao lại hù dọa hắn?”

“Ai biết Nhị ca lá gan nhỏ như vậy .” Tiểu hài nhi bĩu môi, ngẩng lên gương mặt tươi cười vui vẻ tiến đến trước mặt Mục Thần, híp mắt cười xấu xa: “Cha, ngươi xem ta nhìn qua hai ta lớn lên giống nhau.”

Mục Thần khóe miệng giật giật, lúc này cũng phản ứng, chính mình vừa bị một hài tử chơi đùa. Tiểu hài nhi này so với Cố Vân Quyết khi còn nhỏ còn hơn.

“Trước tiên cùng ngươi giới thiệu đây là lão tam mới vừa cai sữa, Mục Đồng.” Mục Thanh trong mắt mang theo trêu đùa, phản ứng này của Mục Thần làm hắn buồn cười.

“Cha ơi ~” Mục Đồng bắt lấy tay áo Mục Thần, vừa mở miệng, Mục Thần tức khắc cả người run lên, từ nhẫn không gian lấy ra một khối đường, động tác nhanh chóng nhét vào miệng đối phương, thành công lấp kín miệng đối phương, cảm giác trái tim lúc này mới hơi chút bình phục.

Tái nhợt trên mặt dần dần khôi phục huyết sắc, hắn có chút xấu hổ hỏi: “Ngươi tại sao mang hắn đến? Này ... thời gian...cai sữa …… Đã đủ .”

Mục Thanh vò tóc, đau đầu nói “Là hắn lén đi theo, ta cũng không thể mặc kệ mà ném hắn đi.”

“Lén đi theo?” Mục Thần hồ nghi liến nhìn tiểu hài nhi,  bộ dáng đại khái cũng tầm ba bốn tuổi, đã dám rời nhà trốn đi? Còn từ Thần giới chạy xuống được?

“Mục gia này dạy dỗ cũng không ra làm sao.” Mục Thần khinh thường nói một câu.

Mục Thanh đang muốn giải thích một chút, liền cảm giác một đạo ma khí quen thuộc, hắn quay đầu, thời điểm nhìn thấy Cố Vân Quyết lại gần sắc mặt liền thay đổi.

Cái kẻ lừa đảo này!

Mục Thần phản ứng chuyện khác chậm, đối với an nguy của Cố Vân Quyết lại phản ứng siêu nhanh, theo bản năng bắt lấy tay áo Mục Thanh, vẻ mặt lạnh lẽo hỏi “Ngươi muốn làm gì?”

Mục Thanh ném Mục Đồng xuống , khoát khoát tay áo, đương nhiên muốn đem tên hỗn đản này giáo huấn một trận, hại hắn oan uổng chạy nhiều chặng đường như vậy!

Mục Thần đi theo phía sau Cố Vân Quyết, ánh mắt hơi hơi lóe, túm chặt Mục Thanh hòa nhã nói: “Ngươi không thể đánh hắn, có thể đánh ca hắn. Ca ca đánh ca ca, không thể rối loạn bối phận.”

Mục Thanh đầu óc ong một tiếng, trong đầu chỉ còn lại có câu ca ca đánh ca ca kia, nói như vậy, Mục Thần là nhận thân phận của chính mình ? Hắn ngơ ngác quay đầu lại, thật cẩn thận nhìn sắc mặt Mục Thần, lấy lòng nói: “Thần Thần, ngươi nói……”

Mục Thần bị cách xưng hô này nổi lên một tầng da gà, cố gắng chịu đựng chỉ chỉ Cố Vân Cẩm, “Đó là ca hắn, không có quan hệ tốt cùng hắn, còn khiến Cố Vân Quyết học tính dối trá.” Từ nhỏ đã bị buộc sống giả dối, cho nên Mục Thần đối với huyết thống Cố Vân Quyết không có ấn tượng gì tốt, bản thân cũng tưởng mắng bọn họ rất nhiều.

Mục Thanh soạt xoay đầu, ánh mắt nháy mắt biến lạnh, đệ đệ không dạy dỗ tốt, đều là ca ca sai. Cũng không quản Cố Vân Quyết bên cạnh Mục Thần nữa mà đi vào, nổi giận đùng đùng hướng Cố Vân Cẩm vọt tới.

Cố Vân Cẩm ngẩn người, còn chưa kịp mở miệng, đã bị một quyền đấm trên mặt, tức khắc cảm giác miệng đầy răng.

Mục Thần hừ hừ hai tiếng, lôi kéo Cố Vân Quyết, lãnh đạm hướng bên kia liếc mắt một cái, một bộ dáng sự việc không liên quan mình, “Chúng ta đi thôi, lười xem.”

Cố Vân Quyết trở tay nắm chặt tay hắn, vừa định nhấc chân, liền cảm giác trên đùi một thứ như thịt hô hô ôm lấy. Hắn cúi đầu, vừa lúc cùng Mục Đồng ôm chân hắn đối diện nhìn lên, Cố Vân Quyết kinh ngạc nhìn Mục Đồng, nhìn nhìn lại sắc mặt Mục Thần, tức khắc nheo nheo mắt.

Mục Đồng tròng mắt xoay chuyển, đôi mắt nhíu lại, Mục Thần liền biết không tốt, quả nhiên thấy tiểu hài nhi mở miệng kêu: “Thúc thúc đừng chiếm cha ta!”

“Cha ngươi là ai?” Cố Vân Quyết trên mặt tươi cười càng đẹp lên vài phần, cúi đầu tinh tế đánh giá Mục Đồng, hỏi hắn: “Ngươi tên là gì?”

“Hắn kêu Mục Đồng, là đệ đệ Mục Thanh!” Mục Thần lần nữa nhét vào miệng hài tử một khối đường, thay hài tử không thể mở miệng giải thích.

“Thật sự không phải nhi tử sư tôn, lớn lên thật giống nha.” Cố Vân Quyết vẻ mặt hứng thú, nhéo nhéo khuôn mặt Mục Đồng, ở trên gương mặt phì nộn của đối phương véo ra một vệt đỏ nhàn nhạt.

Mục Đồng nhịn đau nhếch miệng, vành mắt đã phiếm hồng, “Là nhi tử!”

Mục Thần nhanh chóng lắc đầu, bảo đảm cùng hắn một chút quan hệ cũng không có.
Cố Vân Quyết ánh mắt càng ngày càng trầm, có điều chỉ hỏi: “Sư tôn ngày thường rất thích hài tử, sao với y không có bao nhiêu thân cận? Chẳng lẽ chột dạ?”

Mục Thần tiếp tục lắc đầu, “Không phải hài tử nào ta đều thích, đối với nhân loại, vi sư chỉ thích ngươi khi còn nhỏ,  hài tử khác đều là mây bay.” Nói xong hắn nhìn sắc mặt Cố Vân Quyết, bản thân cũng không biết mình đang giải thích cái gì.

Cố Vân Quyết lẳng lặng nhìn bộ dáng khẩn trương của Mục Thần, rốt cuộc bị chọc cười, kéo tiểu hài nhi trên đùi  xách lên, không chút ôn nhu kẹp ở dưới nách, lôi kéo Mục Thần cười nói: “Ta tin tưởng sư tôn, bất quá đứa nhỏ này nếu là Mục gia, nên chiếu cố thật tốt.”

Mục Thần lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, đồ đệ ngốc tin tưởng hắn, không bị kích thích nổi điên, hắn từ đầu còn lo lắng Cố Vân Quyết dưới sự giận dữ sẽ bẻ gãy cổ đứa nhỏ này. Hiện tại ngẫm lại, bản thân hình như nghĩ đồ đệ quá hung tàn, khi còn nhỏ rõ ràng cũng là tiểu hài tử khả ái. Bất quá nghĩ lại hắn lại cảm thấy không dám tưởng tượng, hắn vì cái gì phải giải thích với đồ đệ, bản thân làm sư tôn, vốn dĩ mọi chuyện đều không sai!

Cố Vân Quyết thấy sắc mặt hắn luôn thay đổi, cũng không nói ra, vẫn đi đến rừng trúc mới dừng lại. Đem Mục Đồng ném ở trong rừng trúc, nhìn tiểu hài nhi ánh mắt đầy thâm ý.

Mục Thần rốt cuộc nhớ ra hỏi: “Chuyện với Cố Vân Cẩm nói có tốt?”

Cố Vân Quyết nhướng mày, dấu cảm xúc đáy mắt xuống, đạm cười nói: “Tất nhiên.”

“Bảo hổ lột da, ngươi cũng phải lưu tâm chút mới tốt.” Mục Thần không yên tâm dặn dò nói.

Cố Vân Quyết lên tiếng, ánh mắt dừng ở  trên người Mục Thần, trong mắt mang theo vài phần hứng thú.

Mục Thần nghi hoặc, Cố Vân Quyết không thích ầm ĩ, đối với hài tử yếu ớt nhỏ nhắn cũng không thích, lúc này hình như có khác thường chỗ nào?

Thấy ánh mắt Mục Thần tìm tòi nghiên cứu, Cố Vân Quyết chớp chớp mắt, làm ra động tác hư thanh, trong mắt mang theo không mấy tốt nói “Sư tôn không cảm thấy hắn rất giống ngươi khi còn nhỏ sao? Ta muốn nuôi hắn.”

“Nghiệt đồ!” Mục Thần sắc mặt đỏ lên, mắng Cố Vân Quyết một câu, ngồi xuống nhìn Mục Đồng đang cười tủm tỉm, khóe miệng không khỏi giật giật, giống chỗ nào? Một chút cũng không giống, hắn khi còn nhỏ tuyệt đối không có cười yêu nghiệt như vậy.

Lúc này, liền thấy Mục Thanh vội vã chạy quay trở lại, bế Mục Đồng lên, duỗi tay tóm lấy Mục Thần, sốt ruột nói: “Mau đi cùng ta, ta xuống đây đã hết thời gian.”

Mục Thần lui một bước ra sau, vô tình cự tuyệt.

“Trên người của ngươi có luân hồi châu, ngươi căn bản không cần độ thần kiếp, ngươi ở lại nơi này làm cái gì?”

Mục Thanh trên người đã hiện lên bạch quang, mỗi lần hắn xuống dưới thời gian đều có hạn, không thể dễ dàng động thủ nhiễu loạn trật tự tam giới, vừa rồi đánh Cố Vân Cẩm đã động đến quy củ.

Mục Thần chỉ chỉ Cố Vân Quyết, “Hắn ở đâu, ta ở đó, về sau ngươi không cần xuống đây tìm ta.”

Mục Thần vừa nói ra, bên người Mục Thanh đột nhiên xuất hiện một pháp trận truyền tống, vốn dĩ Mục Đồng ở trong lòng hắn biểu hiện ngoan ngoãn, đột nhiên đẩy đại ca ra , từ lòng ngực phương nhảy xuống, tùy hứng nói: “Ta còn chưa chơi đủ, không đi.”

Mục Thanh mặt mũi trắng bệch, một đám này, tại sai đều như vậy không bớt lo?

Không kịp đem tiểu hài tử ôm trở lại, Mục Thanh không thể không bị truyền tống đi.

Mắt thấy đối phương biến mất, Mục Đồng phun đầu lưỡi làm cái mặt quỷ, cao hứng chạy tới ôm chân Mục Thần, cười hì hì hỏi: “Nhị ca, ngươi nuôi ta không?”

Mục Thần: “……”

Vừa rồi chơi xấu cố ý kêu hắn là cha, hiện tại thấy Mục Thanh đi rồi, đứa nhỏ này thế nhưng biết xem xét thời thế mà sửa miệng, Mục Thần một hồi nghĩ thấy hài tử thông minh như vậy ,thập phần hoài nghi là yêu tinh biến thành, cho nên một chút cũng không muốn nuôi.

Hai người một đôi mắt, tiểu hài nhi nhếch miệng cười cười, lộ ra một đôi răng nanh nghịch ngợm.

Mục Thần đột nhiên nổi lên một loại cảm giác nói không rõ, không thể nói tốt xấu, tóm lại thập phần kỳ diệu. Nghĩ đến đây, Mục Thần nhìn Cố Vân Quyết một cái, đối phương chỉ là đối với hắn cười, một chút cũng nhìn không ra dị thường. Hắn bất đắc dĩ nhăn nhăn mày, chẳng lẽ duyên cớ là đứa nhỏ này quá thông minh? Có lẽ chính mình suy nghĩ nhiều.

Nghĩ chút hắn không kiên nhẫn đem đối phương túm lại nhíu mày hỏi: “Ngươi tại sao không đi?”

“Đã nói ta chưa chơi đủ!” Mục Đồng buông tay, “Dù sao ngươi là ta ca, ngươi đến nuôi ta.”

Mục Thần lạnh mặt, có vẻ thực lãnh đạm, “Ta cùng người nhà của ngươi đều không quen biết, ngươi làm sao chắc chắn ta là huynh trưởng ngươi?”

“Dù sao hai ta lớn lên giống nhau, nếu ngươi không nhận ta, ta bên ngoài liền kêu ngươi là cha ta, ngươi vì hắn không cần ta! Cha a ~”

Mục Thần khóe miệng quất thẳng tới, đã không biết hình dung tâm tình chính mình hiện tại như thế nào, hài tử hư  thế này, vì sao không ai một ngày dạy hắn tám trận, đem tật xấu sửa chữa?

Cố Vân Quyết tấm tắc vài tiếng, nếu Mục Thanh có công phu bám người này , không khéo tiểu sư tôn đã bị bắt đi rồi. Bất quá đem hài tử lưu lại nơi này như vậy, cũng phiền toái.

“Nếu nó muốn ở lại, thì để nó ở lại ” Cố Vân Quyết vẫy tay, gọi tới mấy người hầu.

Mục Đồng nhân cơ hội ôm đùi Mục Thần, phồng miệng bất mãn nói: “Ta chỉ ở cùng Nhị ca, những người khác đều không được, đem ta bán thì làm sao bây giờ?”

Mục Thần lạnh mặt, đem tiểu hài nhi ôm mình  kéo xuống, trực tiếp đưa cho Cố Vân Quyết, không kiên nhẫn xoay người bỏ đi, quá sảo, hắn mới không cần nuôi.

Nghĩ không muốn liền ném cho đồ đệ, vứt thập phần thuận tay.

Bên này có một Mục Đồng cần xử lý, bên kia còn có một Cố Vân Cẩm bị Mục Thanh đánh , Cố Vân Quyết trầm ngâm một chút, đột nhiên cười, có lẽ đây là khảo nghiệm Mục gia cho hắn ?

Bất quá đứa nhỏ này, tới có chút quá kỳ quặc.

Mục Đồng nhìn Mục Thần rời đi, thất vọng bĩu môi, phía sau lại nhìn Cố Vân Quyết, cười nheo lại đôi mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro