Chương 82a
chương 82
Sau khi tiễn Mục Thần đi ra ngoài, tình cảnh trước mắt quả nhiên so với hắn đoán không có gì khác biệt. Hắc Đản bay trên không trung, lòng bàn chân dẫm lên một đám lửa màu đen, không ngừng xoắn cổ, dương cánh, dơ mông làm ra các loại động tác khiêu khích đối phương.
Người kia như cũ một thân hoa bào sắc đỏ đậm đứng ở trên không trung của tiểu Viêm Dương Cung, khoanh tay mà đứng, khí tràng cường đại gắn vào toàn bộ tiểu Viêm Dương Cung trên không, nhiệt độ phảng phất đều cực nóng lên vài phần. Khuôn mặt tuấn mỹ như cũ không thay đổi, chẳng qua giữa mày nhiều thêm một vân văn hình ngọn lửa màu đỏ, càng có vẻ yêu dị.
Lúc này đối phương nghi hoặc nhìn động tác của Hắc Đản, giống như hoàn toàn xem không hiểu ý tứ Hắc Đản, xem còn rất nghiêm túc.
Mục Thần có chút không lời nào để nói, cảm thấy Hắc Đản cũng rất mệt, mặc kệ khiêu khích như thế nào đối phương cũng căn bản không hiểu, có lẽ đây là do sai biệt về chủng tộc ?
Mục Thần vừa xuất hiện, con ngươi Phượng Cửu Lê chợt lóe, nháy mắt gợi lên một mạt ý cười tà, nhiệt tình nói: "Tiểu mỹ nhân, ngươi chán ghét đồ đệ kia, tới nương nhờ ta sao?"
Mục Thần lười trả lời loại vấn đề này, chỉ chỉ bàn đá trong rừng trúc, đề nghị nói: "Xuống dưới tâm sự ?"
Phượng Cửu Lê mắt phượng câu dẫn, cười nói: "Mỹ nhân ước hẹn, không dám từ chối ?"
Mục Thần nghe không quen loại giọng này, ngồi xuống nhàn nhạt nói: " Nói nhiều vô nghĩa như vậy, không có một câu chân thật, lời ngươi nói khiến chính mình mệt mỏi, ta nghe cũng mệt mỏi."
Đáy mắt Phượng Cửu Lê hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó liền trở lại bình tĩnh, hắn đẩy ra kết giới, dừng đối diện Mục Thần, sau đó ngồi xuống chống cằm dùng ánh mắt cực nóng nhìn chăm chú đôi mắt Mục Thần, dường như muốn thanh thấu đôi con ngươi lộ ra xa cách, nhìn thấu bản tâm Mục Thần. Thanh âm hoa lệ thong thả vang lên, làm như do dự, lại dường như chưa từng bị người chọc trúng chỗ yếu hại, hàm chứa một tia cân nhắc, hắn chỉ hỏi: "Ngươi người này thực sự có ý tứ, có thể nghe ra ta có vài phần thật tình, vậy ngươi hiện tại đoán xem, trong lòng ta đang suy nghĩ cái gì?"
Mục Thần ngẩng đầu, cho đối phương một ánh mắt đạm mạc, đôi mắt cũng không che dấu cảm xúc của chính mình, mười phần rõ ràng biểu đạt ý nghĩ: Đại ngốc tử!
Đối phương nghĩ cái gì hắn vì cái gì phải biết ? Vì cái gì muốn hắn đi đoán? Kia chẳng qua là trực giác mà thôi, bởi vì người này ở chỗ nào đó cùng đồ đệ xuẩn ngốc nhà mình quá giống, cho nên thực dễ dàng có thể nhìn ra.
Thẳng cái mất mặt, Phượng Cửu Lê sờ sờ cằm, đột nhiên cảm thấy đem Mục Thần trêu đùa để hắn thay đổi sắc mặt, rất có ý tứ.
Đúng lúc này, một đạo thanh âm mang theo lạnh lẽo không hề phập phồng nói: "Muốn chạm vào bảo bối của người khác, trước nếu muốn nghĩ xem ngươi có cái mệnh kia hay không."
Cố Vân Quyết trong tay bưng một phần điểm tâm tinh xảo, biểu tình trên mặt nhìn không ra vui buồn, ánh mắt nhìn Phượng Cửu Lê lại càng thêm thâm thúy, không giấu đi sát khí, tựa như ngay lập tức rơi xuống màn đêm, sâu không thấy đáy.
Phượng Cửu Lê buông tay, biết ý nghĩ của mình vừa rồi chạm phải điểm mấu chốt của Cố Vân Quyết, hắn cười nói: "Vui đùa mà thôi."
Cố Vân Quyết không ý kiến liếc mắt nhìn đối phương một cái, sát ý đáy mắt không giảm chút nào, sau đó nhìn về phía Mục Thần, sắc mặt đột nhiên biến đổi, lạnh lẽo trong mắt nháy mắt hóa thành nhu tình, cầm điểm tâm trong tay đặt trước người Mục Thần, hắn kéo ghế dựa ngồi bên cạnh Mục Thần, cười hỏi: "Đói bụng không? Ăn một chút."
Mục Thần duỗi tay, nhưng thật ra không có cảm giác đói, bất quá điểm tâm này hẳn là đồ đệ ngốc làm, thoạt nhìn thực muốn ăn.
Cố Vân Quyết dùng khăn đem tay lau khô, cầm khối điểm tâm bỏ vào trong tay hắn, để Mục Thần ăn trước, lại kéo một ngón khác, ôn nhu chà lau.
Phượng Cửu Lê thấy động tác của Cố Vân Quyết, hơi nheo nheo mắt, chỉ cần không ngốc đều có thể nhìn ra Mục Thần là vảy ngược của Cố Vân Quyết, hắn đem đôi mắt nhìn về nơi khác, vì một ý tứ với người kia, lại đắc tội một kẻ điên cuồng, bất kể hậu quả khiến trở thành địch nhân cường đại, không có lời.
Hắc Đản đứng ở trên nhánh cây, thấy Phượng Cửu Lê nhìn qua lập tức tinh thần tỉnh táo, giương miệng làm cái mặt quỷ, dùng cánh vứt ra một động tác khinh thường, nếu có ngón tay nhất định có thể vứt ra một cái ngón giữa, cuộc đời này dã tâm lớn nhất của chính mình là trở thành đại vương tam giới, khiến phượng hoàng thấy đều ôm đùi hắn kêu cha.
Phượng Cửu Lê nhăn nhăn mày, khó hiểu quạ đen nhỏ này là có ý tứ gì.
Phượng hoàng cùng Tam Túc Kim Ô chính là hai cái cực đoan, bản chất lại tương đồng.
Phượng hoàng có thể niết bàn trọng sinh, có tấm thân bất tử, kỳ thật phương diện này Tam Túc Kim Ô cũng không thua kém chút nào. Chỉ cần còn một chút sinh cơ, Tam Túc Kim Ô liền có thể hút linh hồn chữa khỏi hẳn. Đối với giống loài này, kim ô nhất tộc bản tính vốn không thích Phượng hoàng nhất tộc, đã sinh Du sao còn sinh Lượng, ý niệm càng khắc sâu, bởi vì phượng hoàng ở nơi sáng, kim ô ở trong tối, sinh ở nơi tối tăm tự nhiên đối với nơi cao cao tại thượng nhiều khi sinh ra một ít chán ghét.
Hắc Đản khiêu khích một thời gian, thấy đối phương một chút phản ứng đều không có, có chút buồn bực, phượng hoàng này sinh ra không phải là ngốc đi.
Phượng Cửu Lê chớp chớp mắt phượng, đột nhiên mở miệng: "Quạ đen nhỏ, ngươi đang câu dẫn ta sao?"
Hắc Đản nghe xong cả kinh thiếu chút nữa từ trên cây rơi xuống, này không phải ngốc thường giống nhau, mà là ngốc tận trời cao!
Phượng Cửu Lê thấy bộ dáng Hắc Đản khiếp sợ, quay đầu lại đối với Cố Vân Quyết nói: "Linh sủng ngươi dưỡng có chút ý tứ, phe phẩy mông đầu lộng đủ, một bên câu dẫn người khác một bên mắng chửi người, đầu óc giống như không tốt lắm."
Cố Vân Quyết ôn nhu xoa xoa mảnh vụn điểm tâm trên khóe miệng Mục Thần, giống như căn bản không nghe rõ hắn đang nói cái gì. Phượng Cửu Lê rất có hứng thú nhìn hai người động một chỗ, thẳng đến lúc Mục Thần ăn đủ rồi, hai người đối diện mới nhìn hắn.
"Hai vị đường xa mà đến, thật là không thể không tới địa bàn nhỏ của ta làm khách đi," Phượng Cửu Lê chống cằm, cười tủm tỉm hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro