Chương 16 - 20:
16:
Có khổ mới là cuộc sống.
Diệp Miễn ngay lập tức nhớ tới câu này khi Sầm Khuyết nói "chưa phát lương".
Đối với dạng người cơm no áo ấm như hắn, bao nhiêu năm qua ngoại trừ phàn nàn về việc thi quá khó, công việc quá nhiều, khó lòng tưởng tượng nổi bần cùng tới mức độ không có cơm ăn là thế nào.
Người lao động chân tay, gầy như que củi, bữa tối tạm bợ từ miếng bánh bao khô khốc cùng nước uống lấy từ hệ thống công cộng rót vào chiếc chai dùng đi dùng lại nhiều lần.
Diệp Miễn biết, người trước mặt chẳng hề có quan hệ gì với mình, nhưng cảm giác chua xót chân thật vẫn trào dâng trong tim.
– Lát nữa cậu có còn phải làm nữa không?
Sầm Khuyết gật đầu:
– Hôm nay phải đẩy mạnh tiến độ.
Trái tim Diệp Miễn chua xót như thể có ai đó vắt cả cân chanh sau đó ngâm trái tim hắn bên trong.
– Không xin nghỉ được hả?
Sầm Khuyết nhìn hắn, khẽ cười nghi hoặc.
– Tôi muốn nói chuyện với cậu. – Diệp Miễn nói – Chuyện rất quan trọng.
– Đối với tôi mà nói, chuyện quan trọng nhất là kiếm tiền ăn cơm. – Sầm Khuyết phủi đất trên quần, nói – Nơi này không thích hợp với anh.
Anh chỉ vào ống quần Diệp Miễn:
– Bẩn rồi.
Ống quần bẩn rồi, giày cũng bẩn rồi.
Nhưng Diệp Miễn chỉ cúi đầu nhìn qua một cái, sau đó ngẩng đầu nói với Sầm Khuyết:
– Nơi này cũng không thích hợp với cậu.
– Cậu ở trong chiếc lán bên kia đấy hả?
– Ừ.
– Sau khi kết thúc công trình cậu sẽ đi đâu? – Diệp Miễn hỏi – Theo đội xây dựng đến nơi tiếp theo sao?
– Không biết. Tôi là công nhân tạm thời, không liên quan gì tới đội xây dựng hết.
Sầm Khuyết híp mắt, thấy Diệp Miễn không có ý định đi, chỉ đành nhận thua:
– Ra ngoài đi, ở đây bụi lắm.
Anh dẫn Diệp Miễn ra ngoài, ngang qua lán dựng tạm, Diệp Miễn nói:
– Chỗ này còn không có cửa, tối đến chắc nhiều muỗi lắm nhỉ?
– Ngủ rồi cũng không quan tâm có muỗi hay không. – Sầm Khuyết đi phía trước – Mọi người đều rất mệt mỏi, đặt đầu xuống gối là ngủ luôn, không ảnh hưởng gì hết.
Đây chính là cuộc sống của Sầm Khuyết.
Bọn họ ra khỏi công trường, đứng bên đường cái, Diệp Miễn hỏi:
– Buổi tối bắt đầu làm việc vào lúc mấy giờ? Tôi còn chưa ăn, đi ăn với tôi nhé.
Sầm Khuyết lắc đầu, cũng không đưa cho Diệp Miễn một lý do từ chối.
Bấy giờ Diệp Miễn mới phát hiện ra, bản thân không chỉ hết cách với Phó Duy Nhất, ngay cả cậu bạn này cũng khiến hắn bó tay.
Hắn cười khổ, nhủ thầm với bản thân nhận mệnh đi.
– Vậy tôi đến cửa hàng tiện lợi. – Diệp Miễn nhìn anh – Cậu có thể đến đó cùng tôi được không?
Sầm Khuyết im lặng nhìn hắn, cuối cùng cũng gật đầu.
Hai người tới cửa hàng tiện lợi, Diệp Miễn mua hai gói cơm nắm và hai chai nước.
– Ngồi bên kia đi. – Diệp Miễn bảo Sầm Khuyết đến khu nghỉ ngơi của cửa hàng. Hắn ngồi xuống trước, sau đó kéo ghế cho đối phương.
– Quần áo tôi bẩn, không ngồi.
Một câu nói khiến tim Diệp Miễn như bị đâm thành cái sàng.
Diệp Miễn đứng phắt dậy, cởi áo sơ mi của mình ra trải lên chiếc ghế nhựa, chỉ mặc mỗi chiếc áo ba lỗ. Hắn chỉ vào chiếc ghế:
– Bây giờ không sợ làm bẩn ghế của người ta nữa rồi, ngồi đi.
Sầm Khuyết cười khổ:
– Nhưng sẽ làm bẩn áo của anh.
– Bẩn thì giặt, không phiền. – Diệp Miễn vỗ bàn – Nhanh lên, tôi đói rồi.
Sầm Khuyết do dự một lát, rút khăn giấy trên bàn lót tay, cầm áo sơ mi của Diệp Miễn khoác lên lưng ghế đối phương, sau đó lót vài tờ giấy lên ghế rồi mới ngồi xuống.
Từ đầu tới cuối Diệp Miễn đều không nói gì, nhìn anh làm những chuyện này, trong lòng càng thêm khó chịu.
Chờ tới khi Sầm Khuyết ngồi xuống, hắn mới đưa cho anh một nắm cơm, còn giúp anh mở nắp chai nước.
– Anh đang làm gì thế?
– Tôi không muốn ăn một mình, cậu ăn chung với tôi nhé. – Diệp Miễn đặt nước trước mặt anh – Mỗi ngày cậu làm việc mấy tiếng đồng hồ.
Sầm Khuyết không chạm vào cơm và nước trên bàn, chỉ trả lời:
– Tầm mười mấy tiếng.
Diệp Miễn cắn một miếng cơm nắm, nhai như nhai sáp.
– Anh có chuyện gì quan trọng muốn nói với tôi vậy?
– Cậu có quen Phó Tu Kiệt không?
Không ngờ Diệp Miễn lại nói thẳng chuyện này với Sầm Khuyết luôn. Ban đầu hắn dự tính vòng vo, chậm rãi tìm hiểu tình huống gia đình Sầm Khuyết. Trong mắt hắn, Sầm Khuyết cảnh giác cao độ, dẫu cho tối qua hai người uống bia cùng nhau cũng không thấy Sầm Khuyết có vẻ muốn nói thêm chuyện gì với hắn.
Nhưng Diệp Miễn không chờ được, phía Phó Duy Nhất đã rối lắm rồi.
Phải thì phải, không phải thì nhân cơ hội nói rõ ràng.
Đây mới chính là cách giải quyết tốt nhất.
Huống hồ, nếu Sầm Khuyết thực sự là Phó Tu Kiệt, anh có muốn trở về với gia đình ban đầu của mình hay không cũng chẳng phải chuyện Diệp Miễn hay Phó Duy Nhất có thể quyết. Quan trọng nhất là cách nghĩ của Sầm Khuyết về gia đình nhà họ Phó.
Phó Tu Kiệt mất tích bao nhiêu năm, lý do đi lạc là gì, đã đi đến đâu, bao nhiêu năm qua sống ra sao, phụ huynh nhà họ Phó có quyền được biết, Sầm Khuyết cũng có quyền lựa chọn ở lại hay đi.
Diệp Miễn chợt phát hiện bản thân mình dần trở nên nhẫn tâm với Phó Duy Nhất rồi.
– Không quen. – Sầm Khuyết thản nhiên nhìn anh, trả lời rõ ràng rành mạch.
Đáp án này khiến Diệp Miễn vô cùng bất ngờ, hắn gần như đã chắc chắn Sầm Khuyết chính là Phó Tu Kiệt, vậy mà Sầm Khuyết lại nói rằng mình không quen?
Phó Tu Kiệt đi lạc năm bảy tuổi, tầm tuổi ấy đã có ký ức, cho dù qua bao nhiêu năm, chỉ cần không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, chắc chắn vẫn còn nhớ tên ban đầu của mình.
Vậy mà Sầm Khuyết lại nói không quen?
– Bố mẹ của cậu, – Diệp Miễn vẫn không chịu từ bỏ, gặng hỏi – Mặc dù đột ngột hỏi thế này có hơi mất lịch sự, nhưng mà, bố mẹ cậu là bố mẹ ruột hả?
Sầm Khuyết híp mắt, dựa vào lưng ghế, ngồi rất thẳng.
– Đúng.
Hóa ra thực sự nhận nhầm người rồi sao?
Ánh mắt Diệp Miễn dừng trên hình xăm ở cổ tay Sầm Khuyết. Hắn thầm nghĩ, lẽ nào tất cả chỉ là trùng hợp?
– Vậy tại sao cậu lại muốn che vết bớt đi?
– Bởi vì xấu.
Diệp Miễn nhìn về phía anh, trên gương mặt ấy không thể hiện bất cứ cảm xúc nào, ánh mắt không hề gợn sóng.
Giống như lần đầu bọn họ gặp nhau, hắn cảm thấy bản thân mình lại trở thành một người xa lạ trong cuộc đời Sầm Khuyết.
17:
Trong tim mỗi người đều có một két an toàn chứa đựng bí mật không thể để người ngoài biết.
Diệp Miễn chợt nhận ra rằng, có lẽ câu hỏi tùy tiện của mình đã kéo dài khoảng cách giữa hai người. Ngay cả ánh mắt Sầm Khuyết khi nói chuyện cũng trở nên lạnh nhạt hơn lúc trước.
Hắn lắc đầu vì bất lực.
Diệp Miễn đẩy cơm nắm tới trước mặt Sầm Khuyết:
– Ăn chút gì đi, lát nữa lại về làm mà?
Sầm Khuyết đứng dậy:
– Bây giờ tôi phải về.
Anh cúi người, nhặt mấy tờ giấy lót ghế lên, sau khi xác nhận bụi và xi măng trên người mình không làm bẩn ghế của người ta mới xoay người bước đi.
Diệp Miễn vội đuổi theo sau, ép buộc nhét cơm nắm và nước vào trong túi Sầm Khuyết.
– Tối phải làm việc đến mấy giờ?
– Không biết.
Sầm Khuyết không lôi kéo với Diệp Miễn nữa, mở cửa rời khỏi đây.
Diệp Miễn nhìn theo bóng lưng anh, trong lòng vô cùng nặng nề, tựa như bầu trời ngoài kia, bất cứ lúc nào cũng thể đổ cơn mưa lớn.
***
Diệp Miễn không ăn hết cơm nắm đã về nhà, bởi vì sau khi Sầm Khuyết đi, hắn chẳng còn lòng dạ nào mà ăn nữa.
Vừa bước vào nhà thì bên ngoài trời đổ mưa to, sấm chớp ầm ầm, hạt mưa đập vào ô cửa sổ khiến lớp kính phát ra âm thanh lộp độp.
Hắn thay quần áo, bước ra ban công ngắm nhìn màn mưa ngoài kia.
Dứt lời, Sầm Khuyết xoay người rời khỏi, đúng lúc này điện thoại Diệp Miễn rung lên.Công trường cách đó không xa vẫn đang thi công dưới mưa. Hắn cau mày thầm nghĩ, không biết Sầm Khuyết có ăn nắm cơm ấy không.
Mười giờ hơn, mưa tạnh.
Diệp Miễn mệt mỏi cả một ngày trời, vốn dĩ dự định nghỉ ngơi sớm, nhưng hắn cứ đi đi lại lại mấy vòng trong nhà, trong lòng thấp thỏm không yên.
Mười rưỡi, hắn cầm chìa khóa và điện thoại xuống dưới.
Lúc bước ra ngoài Diệp Miễn tự nói với bản thân mình rằng muốn tới cửa hàng tiện lợi mua bánh bao để làm bữa sáng ngày mai.
Song, trên thực tế, dường như hắn đang chờ mong điều gì đó.
Đêm hè, bầu không khí sau cơn mưa trong lành, gió đêm dễ chịu.
Diệp Miễn giẫm trên nền đất ướt sũng đi tới cửa hàng tiện lợi. Còn chưa đến nơi đã nghe thấy quán cà phê đối diện cửa hàng tiện lợi đang mở nhạc, là một ca khúc cũ.
Khoảng thời gian trước quán cà phê sửa sang lại, hôm nay mới bắt đầu mở cửa bán hàng.
Hắn bước theo tiếng nhạc qua đó, nhìn thấy một người ngồi trên bậc thang bên ngoài cửa hàng tiện lợi, người đó mặc áo phông đen, chiếc quần đùi ở nhà, đeo đôi dép lê rẻ tiền mười mấy đồng một đôi mà siêu thị nào cũng bán.
Đối phương quay đầu nhìn về phía hắn, hiếm khi mới chủ động bắt chuyện:
– Chào buổi tối.
Sự thật thì Diệp Miễn ra ngoài đúng là vì muốn gặp Sầm Khuyết. Lúc trước hai người tạm biệt trong không vui, tâm trạng của hắn không tốt. Thực ra bọn họ quen nhau tới hiện tại cũng chẳng nói chuyện với nhau được mấy lần, nhưng Diệp Miễn cảm thấy cho dù Sầm Khuyết không phải Phó Tu Kiệt, anh vẫn muốn làm bạn với người tên Sầm Khuyết này.
Có lẽ vì người này trông quá giống Phó Duy Nhất, cũng luôn mang tới cho hắn cảm giác anh chính là Phó Tu Kiệt. Cho nên, nếu như có thể, hắn còn mong muốn giúp đỡ Sầm Khuyết thay đổi cuộc sống hiện tại.
Nhưng mà hiển nhiên, Sầm Khuyết sẽ không muốn để hắn giúp.
Diệp Miễn bước tới hỏi anh:
– Sao muộn vậy rồi cậu còn ngồi đây?
Sầm Khuyết:
– Đang nghe nhạc.
Diệp Miễn nhìn quán cà phê bên đường đối diện, bây giờ radio đã phát sang bài tiếp theo, một khúc nhạc Jazz thập niên tám mươi của thế kỷ trước.
Hắn bước tới ngồi xuống cạnh Sầm Khuyết, Sầm Khuyết nhìn quần hắn rồi nói:
– Dưới đất ướt.
Diệp Miễn cười cười:
– Không sao, cậu cũng ngồi mà.
Sầm Khuyết khẽ nhếch mông, rút ra một tấm lót bọt biển.
– ... Được rồi, tôi ngốc. – Diệp Miễn chỉ đành tự nhận mình ngốc.
Sầm Khuyết đưa tấm lót cho hắn, Diệp Miễn cười nói:
– Đừng, bây giờ cậu đưa cho tôi cũng ích gì, hai ta chỉ cần một người không ướt thôi cũng được rồi.
Sầm Khuyết cũng không tranh luận gì thêm với hắn, đối phương không cần thì mình ngồi.
Bọn họ yên lặng ngồi trong đêm hè sau mưa nghe âm nhạc. Diệp Miễn hỏi:
– Cậu thích thể loại nhạc nào?
Sầm Khuyết lắc đầu:
– Không hiểu.
– Không hiểu?
– Tôi thích những bài hay.
Diệp Miễn lại cười:
– Cậu cảm thấy nhạc thế nào mới hay?
– Bài vừa rồi nghe rất hay. – Sầm Khuyết nói – Rất thích hợp nghe vào lúc này.
Ban nãy là một bài hát tiếng Anh, giọng nữ dày như Chocolate hòa tan, chậm rãi lưu động trong không khí.
Diệp Miễn rất muốn nói với Sầm Khuyết bài hát kia thực sự không thích hợp nghe vào lúc này, bởi vì cô gái hát về mùa đông, ca từ lại là: Vào mùa đông này, tôi đã giết bản thân mình.
Nhưng hắn không nói.
Hắn chợt cảm thấy không hiểu ca từ cũng là chuyện tốt, chỉ đơn thuần hưởng thụ sự thuần túy của âm nhạc cũng không tệ.
– Buổi tối tôi còn tưởng cậu giận. – Diệp Miễn nói – Tôi xin lỗi, tôi không nên chưa biết gì về cậu đã tự tiện phỏng đoán thân thế.
Sầm Khuyết vẫn nhìn quán cà phê trước mặt, bình tĩnh nói:
– Không sao.
– Nhưng nói đi cũng phải nói lại, biết cậu không phải là anh trai của bạn tôi, tôi nhẹ lòng hơn nhiều.
– Tại sao?
Diệp Miễn suy nghĩ, hít sâu một hơi rồi nói:
– Bởi vì lo lắng. Lo tôi xử lý chuyện này không tốt sẽ khiến cậu và bạn tôi đều bị khó xử.
Sầm Khuyết không nói gì, chỉ ngơ ngác nhìn về phía đối diện.
– Còn nữa. – Diệp Miễn khẽ nói – Biết được cậu lớn lên bên cạnh bố mẹ ruột, tôi cảm thấy yên tâm hơn nhiều. Tuy rằng khổ cực nhưng cậu vẫn có một ngôi nhà hoàn chỉnh.
Ánh mắt Sầm Khuyết lóe lên, một hồi lâu không thấy nói gì.
Diệp Miễn và Sầm Khuyết im lặng nghe ca khúc. Không biết qua bao lâu, cánh cửa quán cà phê đối diện mở ra.
Sầm Khuyết đứng dậy nói:
– Tôi phải về rồi.
Diệp Miễn gật đầu, nói câu chúc ngủ ngon với anh.
– Đợi một lát! – Diệp Miễn chợt gọi Sầm Khuyết đã đi được mấy bước lại – Cho tôi số điện thoại của cậu đi.
– Tôi không có điện thoại.
– Hả?
Thời đại này tại sao còn có người không có điện thoại?
Sầm Khuyết nói:
- Không có ai tìm tôi, tôi không cần phải có.
Dứt lời, Sầm Khuyết xoay người rời khỏi, đúng lúc này điện thoại Diệp Miễn rung lên.
Phó Duy Nhất gửi tin nhắn tới, hỏi ngày mai có thể gặp mặt anh được không.
18:
Diệp Miễn nói: "Được, ngày mai tan làm tôi sẽ tới tìm ông."
Phó Duy Nhất mỉm cười: "Không cần, chiều mai tôi không có việc gì làm nên tới thẳng nhà ông luôn, dù sao tôi cũng có chìa khóa."
Suýt nữa thì quên, lần trước Phó Duy Nhất tới đây đã cầm chìa khóa dự phòng nhà hắn về.
"Được." Diệp Miễn đứng bên đường cúp máy, vẫn nhìn về phía công trường.
Lời Sầm Khuyết nói ban nãy khiến hắn cảm thấy vô cùng không thoải mái, bây giờ ngay đến cả ông bà lão sáu bảy mươi tuổi còn dùng điện thoại thông minh, không dùng để gọi điện thì cũng lên mạng chơi, vậy mà một thanh niên hơn hai mươi tuổi như Sầm Khuyết lại không có điện thoại.
Diệp Miễn không biết đối phương không có thật hay vì không muốn nói với mình, hắn đành về nhà trong tâm trạng phức tạp ngổn ngang.
Mấy ngày nay hắn ngủ không ngon, trong lòng có chuyện khúc mắc, chẳng tài nào ngủ được.
Tối nay cũng vậy, cho dù Sầm Khuyết đã nói bản thân mình không quen Phó Tu Kiệt, nói rằng mình trưởng thành bên bố mẹ ruột, nhưng Diệp Miễn vẫn cảm thấy có điểm gì đó lạ lắm.
Hắn nằm trên giường nghĩ mãi về hình xăm trên tay Sầm Khuyết, chỉ vì muốn che vết bớt xấu xí thôi sao?
Hắn trở mình, chợt nhận ra trước lúc ngủ quên mất không kéo rèm cửa vào. Nhìn bầu trời mây đen âm u che khuất ánh sao ngoài kia. Diệp Miễn thầm hỏi bản thân: Mày tin những lời cậu ấy nói thật hả?
Sáng hôm sau Diệp Miễn dậy muộn, chuông báo thức không reo, hoặc có lẽ hắn ngủ quá say, chuông reo nhưng bị hắn tắt đi lúc nào không biết.
Tóm lại, hắn vội vàng thay quần áo chạy ra ngoài, ngồi lên xe taxi rồi vẫn còn không quên nhìn về phía quầy ăn sáng. Phát hiện hôm nay Sầm Khuyết không có ở đây.
Trên đường đến công ty, Diệp Miễn nhớ ra chuyện vì chưa phát lương nên Sầm Khuyết còn không ăn cả bữa tối, chỉ ăn tạm một chiếc bánh bao khô khốc. Nghĩ một hồi, hắn cầm điện thoại lên gọi đồ ăn ngoài, điền địa chỉ là đội thi công.
Thực ra hắn cũng không biết Sầm Khuyết có thể nhận được bữa sáng này hay không, cũng không biết nếu như may mắn đối phương nhận được, anh sẽ nghĩ gì.
Nhưng cứ nghĩ tới chuyện người kia phải vác bụng đói đi làm, Diệp Miễn không chịu được.
Diệp Miễn không phải dạng người nhiệt tình gì cho cam, song bởi vì đủ loại lý do khiến hắn có tình cảm với Sầm Khuyết, tóm lại không nỡ nhìn người ta chịu khổ.
Đêm hè, bầu không khí sau cơn mưa trong lành, gió đêm dễ chịu.
Hắn nhớ tới một câu: Chúng sinh đều khổ.
Quả thực chúng sinh rất khổ, tuy nhiên mức độ khổ nào có giống nhau.
Tám giờ hơn Diệp Miễn mới về tới nhà, đến giờ tan làm hắn tăng ca thêm một chút cho nên cũng về muộn hơn bình thường.
Trong phòng khách, Phó Duy Nhất ôm một hộp kem ngồi trên sofa, vừa ăn vừa xem phim, thấy hắn trở về thì cười nói:
– Lại tăng ca à?
– Ừ. – Diệp Miễn mệt không tả nổi, bước tới ngồi xuống cạnh anh ta – Ăn tối chưa?
Phó Duy Nhất chỉ vào túi đồ trên bàn trà:
– Gọi đồ ăn ngoài, vốn dĩ muốn đợi ông về cùng ăn, nhưng đợi mãi không thấy ông về, tôi đói quá nên ăn trước.
Anh ta buông hộp kem trong tay xuống, mở túi, lấy ra phần cơm còn thừa một nửa:
– Chắc là hơi nguội rồi.
Diệp Miễn sờ chiếc hộp, cảm thấy vẫn ổn, bởi vì hắn thường xuyên đau dạ dày nên không thể ăn lạnh.
– Hay là ông đi hâm lại cho nóng. – Phó Duy Nhất nói – Dù sao dùng lò vi sóng cũng chỉ mất chừng ba phút thôi.
– Không cần đâu. – Diệp Miễn mở hộp ra, cúi đầu ăn cơm.
– Có chuyện này tôi muốn nói với ông. – Phó Duy Nhất cắn chiếc thìa nhựa xúc kem, nhìn Diệp Miễn nói – Hôm nay tôi đã đi tìm người kia.
Diệp Miễn cúi đầu ăn cơm, hỏi qua loa:
– Ai cơ?
– Người uống bia cùng với ông ấy, người trông giống... tôi.
Diệp Miễn dừng động tác, qua một lát mới cắn đứt miếng thức ăn trong miệng, ngẩng đầu nhìn Phó Duy Nhất với ánh mắt lạnh lùng:
– Tìm cậu ấy làm gì?
Phó Duy Nhất nhìn hắn, cau mày:
– Sao ông lại nhìn tôi với ánh mắt ấy?
Diệp Miễn vội vàng điều chỉnh cảm xúc, nói:
– Tôi chỉ thấy tò mò thôi.
– Người đó giống tôi đến vậy, nhà tôi lại mất một người. – Phó Duy Nhất nói như lẽ dĩ nhiên, – Tôi tìm anh ta hỏi thử không phải chuyện nên làm sao?
Diệp Miễn không nói được lời nào. Dù sao ngay buổi tối hôm qua, một người chẳng liên quan gì như hắn cũng hỏi người ta vấn đề này đó thôi.
Hắn chợt cảm thấy những người như bọn họ thực sự đang làm đảo lộn sinh hoạt của Sầm Khuyết, cố ý chen vào trong thế giới của người ta.
– Cậu ấy nói gì? – Diệp Miễn cố ý giả vờ như không biết gì hết – Ông cảm thấy cậu ấy là anh trai ông hả?
– Tôi không cảm thấy thế, nhưng ông thấy thế còn gì? – Phó Duy Nhất nói – Tôi đã hỏi anh ta rồi, anh ta không phải.
Diệp Miễn im lặng.
– Gia đình anh ta ở nông thôn, một thôn rất nhỏ trong núi, không học hành gì cả, mười bảy, mười tám tuổi đã đi làm công rồi. – Phó Duy Nhất nói – Anh ta sinh ra trong thôn ấy, anh ta không phải Phó Tu Kiệt.
Diệp Miễn gật đầu:
– Ừ.
– Cho nên đừng quan tâm đến anh ta nữa. – Phó Duy Nhất ngừng một lát – Trước đây ông tiếp xúc với anh ta là vì tôi đúng không? Nếu như anh ta đã không phải người gia đình tôi muốn tìm, ông cũng không cần phải liên lạc với anh ta nữa đâu.
Diệp Miễn đứng dậy nhìn Phó Duy Nhất, người trước mắt vẫn luôn như vậy, chỉ cần đề cập tới chuyện có liên quan tới Phó Tu Kiệt thì sẽ trở nên bạc bẽo lạnh lùng.
Có lẽ một Phó Duy Nhất như vậy trong mắt mọi người là kẻ không hiểu chuyện, không cảm thông, lòng dạ hẹp hòi, ích kỷ.
Nhưng trong mắt Phó Duy Nhất, anh ta đáng thương nhiều hơn.
Phó Tu Kiệt đi lạc đáng thương, Phó Tu Việt trở thành Phó Duy Nhất cũng đáng thương. Bọn họ vùng vẫy trong nỗi khổ khác nhau, chẳng ai được sống tốt hơn ai cả.
Hắn vươn tay khẽ xoa đầu Phó Duy Nhất, mỉm cười, tiếp tục cúi đầu ăn.
– Tại sao ông không đồng ý với tôi?
Diệp Miễn vừa ăn vừa nói:
– Con người Sầm Khuyết rất tốt, cho dù cậu ấy không phải anh trai ông, kết bạn cũng không tệ.
Phó Duy Nhất im lặng nhìn hắn, qua hồi lâu, cho tới khi Diệp Miễn ăn xong rồi mới lên tiếng:
– Ông, chỉ có một người bạn là tôi không được sao?
19:
– Không được. – Diệp Miễn nói – Rất lâu trước đây chúng ta cũng đã từng thảo luận vấn đề này rồi cơ mà?
Đó là khi lên đại học, cứ hễ bên cạnh Diệp Miễn xuất hiện người nào có mối quan hệ thân mật, chuông cảnh báo của Phó Duy Nhất sẽ lập tức vang lên và nghĩ cách cướp người về.
Anh ta xây dựng lên một bức tường vây trong suốt quanh Diệp Miễn, ngoại trừ anh ta, không ai được phép tới gần.
Khi Diệp Miễn nhận thức được chuyện này, đã nghiêm túc nói chuyện với Phó Duy Nhất.
Thích là một việc, Diệp Miễn có thể bao dung, nhưng hắn cảm thấy cần thiết phải cho Phó Duy Nhất hiểu rõ một số chuyện, một số lẽ sống.
Khi ấy Diệp Miễn đã nói: "Tôi là một người sống đàng hoàng, không phải vật sở hữu của ông, tôi cần có vòng xã giao của riêng mình, cần có không gian riêng."
Phó Duy Nhất không chịu nghe, không chấp nhận, Diệp Miễn kiên nhẫn giảng lý lẽ với anh ta. Tóm lại, tốn rất nhiều công sức mới tạm khiến Phó Duy Nhất tin tưởng rằng Diệp Miễn kết bạn mới cũng sẽ không bỏ rơi anh ta.
Những năm sau này, "biểu hiện" của Phó Duy Nhất không tệ, chẳng qua không ngờ căn bệnh cũ lại bị Sầm Khuyết đào ra.
Diệp Miễn có thể bao dung vô hạn với Phó Duy Nhất ở một số chuyện, thậm chí có thể quỳ xuống đeo giày cho đối phương, nhưng trong một số chuyện hắn sẽ giữ vững nguyên tắc, tuyệt đối không nhường bước.
– Tại sao? – Phó Duy Nhất tức giận chất vấn – Anh ta chỉ là một công nhân, ông kết bạn với anh ta làm gì?
Diệp Miễn không muốn nhìn thấy Phó Duy Nhất nói năng không suy nghĩ như vậy. Hắn không thể cãi vã cùng đối phương, càng không muốn nghe đối phương công kích người không liên quan.
– Không phải tất cả mọi chuyện đều phải hỏi "tại sao", tôi muốn làm nên mới làm như vậy. – Diệp Miễn thu dọn túi đồ ăn gọi bên ngoài rồi nói – Tối nay ông ở lại đây? Hay về nhà?
Phó Duy Nhất ngồi trên sofa, nhìn hắn với đôi mắt ửng đỏ:
– Ông cảm thấy anh ta tốt ở đâu? Có gì anh ta biết còn tôi thì không? Tôi học không được sao?
Diệp Miễn cười:
– Đừng làm ồn nữa, không phải vấn đề này.
– Vậy thì tại sao ông lại muốn làm bạn với anh ta? Bởi vì anh ta uống bia cùng ông? Nói chuyện với ông sao? Tôi cũng có thể làm như vậy! – Phó Duy Nhất đứng dậy, tiến sát lại gần – Tôi nói có thể yêu đương với ông, ông không cần. Tôi nói mình có thể làm tình cùng ông, ông cũng không cần. Vậy rốt cuộc tôi phải làm sao thì ông mới chỉ có tôi thôi?
Diệp Miễn nhìn người trước mắt, bất đắc dĩ tới mức đau đầu.
Dường như mấy ngày qua Phó Duy Nhất đã chịu kích thích nào đó, tinh thần mẫn cảm yếu ớt tới mức dường như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
– Tôi phải làm sao đây? – Phó Duy Nhất rơi nước mắt – Bố mẹ tôi không quan tâm tới tôi. Ông cũng không cần tôi. Tôi phải làm sao đây?
– Cô với chú có chuyện gì hả? – Diệp Miễn không nghe thấy Phó Duy Nhất kể nhà anh ta đã xảy ra chuyện gì, trước nay hai người đó luôn coi Phó Duy Nhất như bảo bối, tại sao lại ngó lơ anh ta được?
Phó Duy Nhất cắn chặt môi, cắn tới mức bật máu.
Anh ta cất lời, trong khoang miệng tràn mùi máu tươi:
– Bởi vì hôm ấy tôi đã nói mong rằng bản thân mới chính là người bị mất tích. Kết quả bọn họ mắng tôi vô lương tâm, cuối cùng cũng nói ra câu mong sao người ban đầu mất tích là tôi.
Phó Duy Nhất vươn tay lau nước mắt:
– Cuối cùng bọn họ cũng lộ ra rồi, bao nhiêu năm nay bọn họ thực sự chịu đựng rất vất vả.
Hỏng bét.
Diệp Miễn day giữa mày, kéo Phó Duy Nhất vào phòng ngủ. Hắn mở tủ lấy ra một bộ áo ngủ đặt lên giường:
– Ông nghỉ ngơi một giấc trước đi.
Trước lúc đi, hắn còn khẽ ôm Phó Duy Nhất, vỗ về lưng anh ta như an ủi:
– Tôi biết ông khó chịu, nhưng không phải sợ, bất cứ lúc nào ông cũng đều là Duy Nhất của chúng tôi.
Lúc Diệp Miễn ra ngoài, Phó Duy Nhất đã ngủ say rồi.
Mười rưỡi đêm, hắn mặc áo phông, đi dép lê, cầm theo chìa khóa và điện thoại ra khỏi nhà.
Cai thuốc đã được mấy năm, ban đầu là do Phó Duy Nhất yêu cầu, Diệp Miễn ngoan ngoãn nghe theo, mấy năm nay có mệt đến mấy hắn cũng chưa từng hút thuốc, nhưng hôm nay hắn lại muốn xuống dưới mua một bao.
Sầm Khuyết đang ngồi trước cửa hàng tiện lợi, cầm một tờ giấy trong tay.
Diệp Miễn đi tới, ngồi xuống cạnh anh:
– Trùng hợp ghê nhỉ?
Sầm Khuyết đưa tờ giấy cho hắn.
Diệp Miễn cúi đầu nhìn, trên tờ giấy viết hai từ xiêu vẹo: Giấy nợ.
Sầm Khuyết nhận được đồ ăn mà sáng nay Diệp Miễn gọi cho anh. Cậu bạn giao đồ ăn tới đúng lúc nhìn thấy có người ngoài cửa bèn bảo người kia gọi Sầm Khuyết ra.
Một bữa ăn sáng trị giá hai mươi đồng, Sầm Khuyết không muốn nợ nần gì người khác, trong tay cũng không có tiền, vì thế anh mới viết giấy nợ.
– Tôi còn tưởng rằng tối nay anh sẽ không tới.
Nhìn tờ giấy nợ kia, trái tim Diệp Miễn như bị ai đó bóp chặt.
– Cậu chờ tôi lâu lắm rồi hả? – Tám giờ hơn Diệp Miễn về nhà còn chưa thấy Sầm Khuyết ngồi đây, chắc khi ấy anh còn đang bận làm việc.
Sầm Khuyết nói:
– Cũng không lâu, chẳng qua chạng vạng tối có người tới tìm tôi.
Khi nói tới câu này, anh bóp bóp cổ tay phải của mình.
– Duy Nhất hả?
– Cậu ấy tên là Duy Nhất hả? – Sầm Khuyết khẽ cau mày, nhưng nhanh chóng thả lỏng.
– Cậu ấy tìm cậu... làm gì? – Chẳng hiểu sao Diệp Miễn lại thấy căng thẳng. Trạng thái tinh thần ngày hôm nay của Phó Duy Nhất không hề tốt, Diệp Miễn rất sợ anh ta đã nói gì làm tổn thương Sầm Khuyết.
Dù sao Sầm Khuyết cũng là người vô tội, chuyện giữa bọn họ có phiền phức tới đâu cũng không liên quan gì tới Sầm Khuyết hết.
Sầm Khuyết chẳng hề quan tâm:
– Không nói gì, chỉ hỏi tôi có phải Phó Tu Kiệt hay không?
Anh mỉm cười:
– Hai người hỏi câu giống y hệt nhau. Cậu ấy chính là người bạn lạc mất anh trai mà anh từng nhắc tới hả?
Diệp Miễn gật đầu.
Sầm Khuyết lại hỏi:
– Anh thích cậu ấy sao?
20:
Diệp Miễn phát hiện ra bản thân thật sự đã xem thường Sầm Khuyết rồi, hắn còn tưởng rằng Sầm Khuyết không hiểu mấy thứ này.
– Tại sao cậu lại hỏi như vậy? – Diệp Miễn nhìn anh, hắn cho rằng chuyện thích người đồng tính này phải khiến người ta cảm thấy kỳ lạ mới đúng?
Sầm Khuyết suy nghĩ một lát mới nói:
– Dựa vào cảm giác của tôi.
Diệp Miễn chợt nhớ tới buổi sáng hôm nọ, Phó Duy Nhất cố ý ôm hắn trước quán bán đồ ăn sáng như thể muốn cho ai đó nhìn thấy.
Còn có thể khiến cho ai nhìn thấy đây? Khi đó ngoại trừ Sầm Khuyết là người quen ra thì đối diện bọn họ đâu còn người nào khác.
– Chúng tôi lớn lên cùng nhau. – Diệp Miễn không nói thẳng – Cậu ấy rất ỷ lại tôi.
Sầm Khuyết chỉ gật đầu, qua một lát mới nói:
– Tốt thật đấy.
Phó Duy Nhất nói với Diệp Miễn rằng Sầm Khuyết lớn lên ở nông thôn, không học hành, mười bảy mười tám tuổi đã rời khỏi gia đình ra ngoài làm việc.
Diệp Miễn cảm thấy kiểu người có lòng đề phòng người khác mạnh như Sầm Khuyết sẽ không dễ dàng kết bạn với ai, không dễ dàng tin tưởng ai, có lẽ chính vì ra ngoài xã hội khi còn nhỏ nên mới trở thành dáng vẻ như hiện tại.
Nghĩ tới chuyện này, Diệp Miễn cảm thấy câu nói "tốt thật đấy" của Sầm Khuyết tràn đầy ngưỡng mộ và chua xót.
– Hai người đã nói những gì? – Diệp Miễn chuyển đề tài – Hình như cậu ấy hiểu lầm cậu rồi thì phải. Nếu như cậu ấy có nói lời nào bất lịch sự thì tôi thay mặt cậu ấy xin lỗi cậu, cậu ấy thực sự không có ý xấu đâu.
– Tôi biết. – Sầm Khuyết nghịch móng tay – Cậu ấy rất khách sáo.
Phó Duy Nhất rất khách sáo? Diệp Miễn nửa tin nửa ngờ.
Bình thường Phó Duy Nhất đối xử với người khác rất có chừng mực, chỉ ở trước mặt hắn mới cáu kỉnh. Nếu như người khác nói với Diệp Miễn "cậu ấy rất khách sáo" chắc chắn Diệp Miễn sẽ tin, nhưng trải qua chuyện vừa rồi, hắn không dám chắc thái độ của Phó Duy Nhất với Sầm Khuyết sẽ ra sao.
– Bình thường cậu ấy rất hiểu chuyện, chỉ khi nhắc tới anh trai thì cậu ấy mới hơi nhạy cảm mà thôi.
– Nhạy cảm thế nào?
Sầm Khuyết hỏi câu này, Diệp Miễn lập tức cảm thấy nghi ngờ.
Sầm Khuyết luôn miệng nói mình không liên quan gì tới nhà họ Phó, vậy mà tựa hồ lại đặc biệt tò mò với chuyện của Phó Duy Nhất.
Mặc dù Diệp Miễn mới quen Sầm Khuyết chưa được mấy ngày, nhưng hắn cảm thấy anh không phải dạng người hóng hớt, có thể nói, dường như Sầm Khuyết không nhiệt tình với bất cứ chuyện gì.
– Cậu tò mò về cậu ấy lắm hả?
Hai người một hỏi một đáp, như thể đang mở ra một trận giằng co, cả hai đều muốn lừa được thông tin gì đó từ miệng đối phương.
– Hỏi bừa vậy thôi. – Sầm Khuyết quay đầu không nhìn Diệp Miễn, cũng không tiếp tục nghịch ngón tay mà nhìn chằm chằm phía đối diện.
Quán cà phê đối diện đã đóng cửa, tiếng nhạc cũng dừng từ lâu, chỉ có gió thổi qua giữa hai người họ, tựa như cuốn đi hết chẳng để lại gì, tựa như mang theo thứ gì đó đến nơi đây.
Hai người họ cứ ngồi sóng vai như thế tới tận mười một giờ hơn. Sầm Khuyết đứng dậy nói mình phải về.
– Gần đây cậu không đánh nhau với người khác đấy chứ?
Sầm Khuyết sững người, sau đó mỉm cười:
– Không.
Diệp Miễn ngồi yên tại chỗ ngẩng đầu nhìn anh:
– Chúng ta trao đổi một câu hỏi đi.
Sầm Khuyết nghiêng đầu nhìn hắn.
– Thì tôi có thể trả lời một câu hỏi của cậu, cậu cũng có thể trả lời một câu hỏi của tôi.
Sầm Khuyết hơi do dự:
– Tôi không biết mình có thể trả lời anh điều gì.
Anh ngừng một lát rồi nói tiếp:
– Tôi cũng không có câu nào muốn hỏi anh.
Ngay khi anh nói ra câu này, Diệp Miễn đã bắt đầu câu hỏi của mình:
– Tại sao mấy ngày trước cậu cứ đánh nhau suốt thế? Bọn họ cô lập cậu à?
Sầm Khuyết biết bản thân mình có thể không trả lời, nhưng anh chần chừ một lát, cuối cùng vẫn nói:
– Chắc hẳn vì con người luôn ghét dị loại.
Diệp Miễn cau mày, hắn không biết "dị loại" mà Sầm Khuyết nhắc tới đại diện cho điều gì.
– Anh cảm thấy ý nghĩa tồn tại của con người là gì?
– Hả? – Diệp Miễn bị câu hỏi của anh kéo hồn về, vẻ mặt ngơ ngác.
Sầm Khuyết nói:
– Anh đã hỏi tôi rồi, cho nên cũng phải trả lời một câu hỏi của tôi.
Anh hỏi:
– Ý nghĩa tồn tại của một con người là gì?
– Bản thân sự tồn tại của con người chính là ý nghĩa. – Diệp Miễn đứng dậy – Không cần thiết phải cho nó thêm định nghĩa dư thừa.
– Rõ ràng sự tồn tại của một số người chỉ dư thừa.
Diệp Miễn bất giác siết chặt nắm tay, hắn dùng sức rất mạnh, khớp xương kêu răng rắc.
– Không phải. – Diệp Miễn nói – Đã là một con người, dẫu cho họ đang trải qua những điều gì thì họ đều không phải dư thừa. Thế giới này cho mỗi người chúng ta một chốn dung thân, dù chỉ rất nhỏ bé, song vẫn có.
Diệp Miễn nói:
– Tôi không biết tại sao cậu lại hỏi tôi câu này, chẳng qua chúng ta có thể ngồi xuống thảo luận đàng hoàng với nhau.
Hắn mỉm cười với Sầm Khuyết:
– Hồi học đại học, tôi đã học văn bằng hai khoa Triết học, tuy rằng không giỏi, nhưng vẫn có thể nói vài điều.
Sầm Khuyết cũng mỉm cười:
– Tôi nghĩ nên thôi thì hơn, tôi cũng không hiểu những thứ ấy.
– Cậu cảm thấy cậu không hiểu, thực ra cậu rất hiểu đấy chứ. – Diệp Miễn chậm rãi thả lỏng hai tay, cố giả vờ vươn vai thoải mái – Cậu ấy à, hiểu hơn tôi nhiều, chẳng qua không nói với tôi mà thôi.
Sầm Khuyết nhìn anh, đôi mắt chan chứa ý cười.
– Được rồi, tôi phải về đây.
– Tối mai cậu có còn tới đây nữa không? – Diệp Miễn dùng ngón tay kẹp tờ "giấy nợ" kia – Tôi nghĩ ra một cách rất tốt để cậu thoải mái trả nợ.
Sầm Khuyết hỏi:
– Cách gì.
– Nói chuyện với tôi, một lần hai mươi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro