Chương 40: Hàn Phi Đánh Nhau Với Lâm Vũ Trạch
Tề Duyệt do dự lên xe, cậu ngồi sát cửa sổ, tận lực cách Hàn Phi xa ra một chút.
Hàn Phi cũng không lên tiếng, hắn muốn Tề Duyệt chủ động. Đáng tiếc, hắn tính toán hoàn toàn sai lầm.
Thời tiết cuối thu vẫn quỷ dị như vậy, ban ngày vẫn nóng bức như trước, ban đêm lại giá rét hư mùa đông.
Ngoài cửa xe thỉnh thoảng có thể thấy được vài chiếc ôtô bị đâm cháy bên ven đường, thi thể hư thối đầy giòi bọ, còn có thỉnh thoảng lại gặp vài con tang thi du đãng. Nơi nơi đều lộ ra vẻ tiêu điều, xơ xác.
Tề Duyệt tựa vào cửa sổ, nhìn ra bên ngoài. Không lâu sau cậu đã bắt đầu gật lên gật xuống. Gần đây cậu có chút mệt, cả ngày đều chỉ lo luyện dị năng.
"Hô... Hô..." Đã bắt đầu phát ra tiếng ngáy.
Hàn Phi bất đắc dĩ ôm lấy Tề Duyệt, đem đầu cậu tựa vào ngực hắn, thỉnh thoảng lại sờ sờ tay, nhu nhu mặt, ăn chút đậu hủ. Đối phương không hề phát giác, vẫn ngủ ngon như trước.
Thật khiến người khác bận tâm, vô tâm tới vô tư như vậy, nếu một mình cậu đi ra ngoài, kia không biết sẽ thế nào.
Buổi chiều bọn họ quyết định dừng chân ở một nhà máy bỏ hoang, thời điểm xe vừa chạy đến cửa, phát hiện đã có người so với bọn họ tới trước một bước.
Xuyên thấu qua đại môn có thể thấy mấy chiếc xe không đồng nhất, già trẻ gái trai đều có, thỉnh thoảng lại có người ra ra vào vào.
Tề Duyệt cũng bị đánh thức.
Người dẫn đầu của đối phương là một cảnh sát, bọn họ là một đội ngũ cỡ trung, đái khái có khoảng vài chục người, đều là người dân may mắn chạy thoát đến từ các nơi. Sau khi biết bọn Hàn Phi cũng muốn qua đêm ở đây, mọi người đều vui vẻ đồng ý mở cửa để bọn họ tiến vào.
Máy móc bên trong rất nhiều, thoạt nhìn đã bị bỏ hoang trước mạt thế một thời gian dài, trông có vẻ rất cũ nát.
Chọn một gian phòng tối gần ngoài rìa, ba người tiến vào trụ.
Xe không thể thu vào không gian nên họ chỉ có thể để ngoài phòng.
Sắc trời còn sớm, Hàn Phi chỉ đơn giản tiến vào phòng nhìn xung quanh liền ra ngoài tìm người cảnh sát kia hỏi thăm tin tức. Bọn họ vẫn không có radio nên về mặt tin tức thật bế tắc.
Lâm Vũ Trạch ngồi trên xe hút thuốc.
Tề Duyệt đánh tiếng với anh rồi xuống xe tiến vào phòng. Ghé vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài, thấy không ai chú ý đến gian phòng này, cậu liền lắc mình tiến vào không gian.
Vừa vào phòng bếp, cậu liền tiến thẳng đến chỗ cái chén, nhìn tới nhìn lui, chỉ là một cái chén bình thường, thoạt nhìn chính là giống loại thường dùng để ăn cơm...
Từ nồi cơm đã nấu sẵn trong phòng bếp xới ra một chén cơm, cậu ăn thử.
Ăn hết một chén cũng không thấy gì a. Không có bất luận phản ứng gì.
Lấy thêm một bát mì sợi đã làm trước, cậu ăn hết, nhưng vẫn không có phản ứng gì.
Ăn thức ăn không được? Cậu lại đổi thành một chén nước chín, uống hết, nhưng vẫn như cũ không có phản ứng.
Lại thử một chén rau xanh, vẫn không được...
Điều này làm sao có thể, Tề Duyệt cảm thấy thật thất bại, nhưng cậu vẫn kiên trì, lại lấy thêm một chén canh trứng gà, nhanh chóng uống hết.
Vẫn như trước không có cảm giác gì.
Không được, cậu thực sự ăn không nổi nữa rồi!
Tề Duyệt đánh một cái ợ, xoa xoa bụng rời khỏi không gian. Trước tiên cậu phải tiêu thực, buổi tối sẽ tiếp tục thử nghiệm cái chén kia.
Lâm Vũ Trạch có chút buồn cười nhìn Tề Duyệt, từ lúc biến mất đến lúc xuất hiện, đối phương lại mang vẻ mặt thương cảm, tay lại không ngừng xoa bụng đi ra, bộ dáng rối rắm. Trong tay kẹp một điếu thuốc, thỉnh thoảng lại rít một hơi, ở trong phòng đi tới đi lui, cậu đây là đang tiêu thực đi.
Khóe miệng anh hơi vươn lên, tiểu hài tử Tề Duyệt này thật đáng yêu.
Đi đến phía trước nhu nhu đầu đối phương, "Tiểu hài tử ngoan là không được hút thuốc."
Cha mẹ Lâm Vũ Trạch từ nhỏ đã không ở bên người anh, vì thế anh trửơng thành khá sớm, căn bản không hề nghĩ tới anh cũng chỉ chưa tới 20 tuổi.
Tề Duyệt có chút ngây dại, nhìn đối phương vóc dáng cao hơn cậu một nửa, rõ ràng so với cậu còn nhỏ hơn, lúc này lại mang theo biểu tình sủng nịch, lại còn xoa đầu cậu.
Sủng nịch sao, đây là vũ nhục cậu, cậu lớn hơn anh tới mấy tuổi, hơn nữa là cậu muốn chiếu cố đối phương, nếu vậy sao có thể để một đứa bé chiếu cố anh.
Tề Duyệt ấp úng lên tiếng: "Tôi đã 25 rồi. Anh đáng lẽ ra phải kêu tôi là ca."
Lâm Vũ Trạch giơ cao khóe miệng: "Tiểu tử thích trang đại nhân là hư."
Đằng một tiếng, Tề Duyệt chịu đả kích không nhẹ, trong đầu cậu dâng lên một ý niệm, cậu phải chứng minh cậu lớn tuổi. Cậu một mình lăn lộn tại mạt thế nhiều năm như vậy, tuy cậu không mạnh bằng họ, năng lực sinh tồn không bằng họ, đối nhân xử thế không giỏi bằng họ, này đều có thể chấp nhận được, nhưng sao cậu có thể chịu được khi họ đối xử với cậu như tiểu hài tử.
Như thế nào để chứng minh đây, thời điểm rời đi cậu cũng không mang theo những thứ như giấy căn cước, đúng rồi, hầu kết, sờ soạng một chút, hầu kết của cậu cũng không hiện rõ a.
Đầu óc cậu kịch liệt suy nghĩ, bị kích thích đến no không thể ợ, bị người nhỏ hơn mình coi thường, như vậy sao được chứ.
Cởi bỏ dây lưng quần, đem quần ngoài lẫn quần lót kéo xuống, chỉ vào vật giữa hai chân mình đắc ý nói: "Anh xem, anh gặp qua tiểu hài tử nào phía dưới phát d*c tốt như vậy chưa?" (giận quá mất khôn là đây :]])
Dù sao cũng đều là nam nhân, nhìn xem cũng không có gì, cậu khi còn bé thường cùng đám choai choai so xem ai bắn nước tiểu xa nhất.
Lâm Vũ Trạch không e ngại mà phì cười, Tề Duyệt này thật đáng yêu! Nhìn nửa người dưới lõa thể của cậu, giữa đám lông mao màu đen là cái vật đáng yêu phấn nộn kia, miệng anh mím chặt lại, cố nhịn cười.
Tận lực làm cho âm thanh bình tĩnh nói: "Cũng không có gì bất đồng a, không phải tiểu hài tử cũng như vậy sao."
Tề Duyệt có chút sốt ruột, cậu rất nóng lòng chứng minh cậu quả thật so với đối phương còn lớn tuổi hơn, về sau cậu có thể chiếu cố anh. Thấy bộ dáng rõ ràng là không tin của Lâm Vũ Trạch, cậu cố gắng vì mình giải thích.
Cậu vừa nói vừa chỉ vào giữa hai chân mình, "Tại sao lại không bất đồng, anh nhìn kỹ đi, tiểu hài tử mao sẽ không dày đặc như vậy, không tin anh sờ sờ thử xem, tiểu hài tử làm sao có thể lớn như tôi nha."
Kỳ thật cậu vẫn chưa bao giờ cùng người khác so sánh qua, tuy rằng trước kia bị đối đãi như vậy, nhưng căn bản cậu không hề chú ý đến chỗ kia của những người khác. Bất quá nam hài chưa trưởng thành khẳng định phía dưới không đồng dạng với nam nhân a.
Sợ đối phương không tin, Tề Duyệt vừa nói vừa kéo tay Lâm Vũ Trạch, cầm tay anh trực tiếp đặt vào giữa hai chân cậu. (tự dâng thịt lên kìa :]])
Ngay lúc bàn tay ấm áp của Lâm Vũ Trạch đụng tới, như có một dòng điện xẹt qua, cậu không tự chủ được run rẩy một chút.
Khoảnh khắc lý trí quay về, cậu nhất thời đỏ mặt tía tai, lúng túng không biết làm sao.
Lâm Vũ Trạch cũng không ngờ rằng Tề Duyệt lại làm như vậy, "cậu bé" của cậu có màu phấn hồng khả ái, phải là rất ít khi dùng qua hoặc là căn bản chưa bao giờ đụng qua, nghĩ đến việc đó anh lại thấy thật vừa lòng, ân, vật nhỏ thoạt nhìn thật nhỏ nhắn đáng yêu, lúc này lại mềm mềm buông xuống giữa hai chân cậu.
Vốn bàn tay để ở phía trên lại nhẹ nhàng bóp lại. Nghe thấy âm thanh hút không khí của Tề Duyệt anh càng thêm vừa lòng, thân mình dán vào đối phương, cúi đầu, miệng dán bên tai đối phương.
"Tôi tới giúp ngươi xem một chút, nhìn xem có phải cậu đã thật trưởng thành hay không." (>///<)
Miệng nhẹ giọng nói, tay cũng không nhàn rỗi, càng nắm càng chặt, chậm rãi vỗ về chơi đùa vật nhỏ cuả cậu. Nghe tiếng thở hơi dồn dập của Tề Duyệt, còn có vật nhỏ kia cũng chậm rãi vươn lên. Cả gương mặt cậu cho tới vành tai đều nhiễm một màu hồng, anh vươn đầu lưỡi ra, l**m lên. Tề Duyệt run nhẹ một trận. Không tồi, thực mẫn cảm.
Hạ thân bị bàn tay nóng như lửa của đối phương bọc lấy, vỗ về chơi đùa, vật nhỏ của cậu lại có dấu hiệu dần dần ngẩng đầu lên, Tề Duyệt bất động, cả người cứng ngắc, mặt đỏ đến lợi hại, hô hấp cũng không thuận.
Lâm Vũ Trạch tiến đến ngày càng gần, cả người đều dán vào cậu, anh cúi đầu, hơi thở của anh phả vào tai cậu, thật ngứa. Lúc đầu lưỡi đối phương chạm vào vành tai cậu, Tề Duyệt cảm thấy tim cậu như muốn nhảy ra ngoài, chân có chút nhuyễn, chỉ có thể nương theo khí lực của đối phương, tựa vào Lâm Vũ Trạch mà thở dốc. . . .
Hàn Phi cùng với thủ lĩnh đội ngũ đến trước bọn họ giao tiếp một hồi để nắm rõ thông tin, thủ lĩnh của đội ngũ kia họ Ngô, trước mạt thế là một cảnh sát, mạt thế bùng nổ khi hắn đang làm công tác thống kê dân cư lưu động, vừa lúc dòng người kia cũng không nhiều nên mới có thể đào thoát.
Trong đội ngũ có hơn ba mươi người, đều là trên đường mấy ngày nay gặp được, mấy ngày trước họ từ trong radio nghe đến việc có căn cứ tị nạn, vì vậy bọn họ đi đến căn cứ M. Quân đội đã sớm đình chỉ mọi hoạt động, bọn họ chủ trương chỉ những người may mắn mới có thể tự tiến đến căn cứ. Mà muốn tiến vào căn cứ, người thường phải nộp phân nửa vật tư mà họ mang theo, dị năng giả thì không cần nộp vật tư. Hàn Phi lại tìm hiểu một ít tình huống của các địa phương xung quanh, cùng đối phương bàn luận về những việc mà hắn đã chứng kiến trên đường đi...
Biết rõ những việc cần thiết, lại cùng đối phương thương lượng một chút, lập ý muốn cùng bọn họ gác đêm, Hàn Phi liền trở về phòng. Vừa mới đẩy cửa ra, hắn liền ngây dại...
Hai người trong phòng đều đứng đối diện cửa, nửa người dưới của Tề Duyệt lõa thể, quần rớt xuống dưới chân, mặt ghé vào bả vai của Lâm Vũ Trạch, vật tượng trưng cho nam tính của cậu lại nằm trong tay đối phương...
Từ góc độ của Hàn Phi có thể thấy rõ ràng vật nhỏ kia của Tề Duyệt bị đối phương nắm chặt trong tay. Trong phòng đều là tiếng thở dốc của Tề Duyệt. Hàn Phi nhất thời liền khí huyết cuộn trào! Hảo a! Hắn đã đoán được tiểu bạch kiểm này không phải là thứ tốt lành gì!! Cả ngày trang muộn tao!! Mấy ngày nay hắn đã nhìn ra được đầu óc của Tề Duyệt, chính là một tên hồ đồ!! Đáng hận nhất chính là tên Lâm Vũ Trạch này, hắn chỉ vừa mới ra ngoài một lát liền lộ rõ nguyên hình, dám chiếm tiện nghi của Tề Duyệt!! Hắn trực tiếp tiến lên, hai tay mạnh mẽ tách Lâm Vũ Trạch ra, xuất ra một quyền...
Đầu óc Tề Duyệt vẫn còn mơ hồ, thấy Hàn Phi đẩy Lâm Vũ Trạch ra, cậu còn có chút không hiểu chuyện gì. Nhìn khuôn mặt nổi giận đùng đùng của Hàn Phi, nhất thời sợ tới mức thanh tỉnh. Lâm Vũ Trạch sờ mặt mình, Hàn Phi đây là ghen tị đi!!
Hàn Phi từ nhỏ đã lớn lên ở hắc bang, thân thủ rất tốt, hơn nữa hắn rất yêu thích quyền anh. Tiến lên đánh một quyền lên mặt Lâm Vũ Trạch. Lâm Vũ Trạch không kịp phòng bị trúng một quyền ngã xuống đất, thấy Hàn Phi tiến lại đây, xoạt chân đá hắn một cước ra ngoài. Xoay người đứng lên, anh cũng không cam yếu thế. Đừng nhìn thể trạng anh có chút gầy yếu, anh đã học võ mười mấy năm, còn đạt liên tục hai lần quán quân của giải thiếu niên toàn quốc.
Hàn Phi cũng nhanh chóng đứng dậy, hai người ngươi một quyền ta một quyền ở trong phòng trình diễn một màn công phu Trung Quốc đối dầu với quyền anh của Mỹ, càng về sau hai người hoàn toàn là xoay nhau đánh thành một đoàn. Run run rẩy rẩy đem quần mặc vào. Tề Duyệt ở một bên sợ tới choáng váng, ân nhân cùng đại đùi đánh nhau. Hơn nữa dường như cậu còn là đầu sỏ gây tội, vậy phải làm sao bây giờ...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro