Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 47

Edit: Ánh

Beta: yezi

Checker: Gà

***

Chương 47

Bình thường khi đi lên cầu thang không mất quá nhiều thời gian, thậm chí chưa tới một phút đã tới, nhưng hôm nay Cố Ngộ Sâm đã ôm Tạ Diễm đi mất vài phút.

Cảm giác thời gian trôi qua rất lâu, nhưng Tạ Diễm lại không thấy mất kiên nhẫn, cậu cứ để Cố Ngộ Sâm ôm eo mình, từng bước từng bước một đi lên, chậm rãi, vững chắc.

Thậm chí cậu còn không cảm nhận được thời gian đang trôi đi, chỉ muốn cùng Cố Ngộ Sâm đi mãi như thế này.

Dù cầu thang có dài đến đâu cũng phải có điểm dừng, huống chi đây chỉ là một tầng, dù Cố Ngộ Sâm đi rất chậm, nhưng cuối cùng họ vẫn đến tầng hai.

Khi bước chân của hai người vừa chạm đến sàn nhà, Cố Ngộ Sâm lập tức thay đổi tư thế, một tay đặt lên vai của Tạ Diễm, dồn một nửa trọng lượng cơ thể lên người cậu.

Bước chân lại lần nữa trở nên lảo đảo, trông như một người say rượu.

Tạ Diễm: "..."

Tạ Diễm thở dài, nhẫn nại dìu Cố Ngộ Sâm về phòng mà chẳng hề oán trách, cũng may rất nhanh đã đến phòng ngủ của cậu, Tạ Diễm duỗi tay đẩy cửa ra.

Gần nửa năm không trở về, cách trang trí trong phòng vẫn không thay đổi, sạch sẽ không dính một hạt bụi, rõ ràng là biết trước cậu sẽ trở về nên đã cố ý dọn dẹp kỹ.

Tạ Diễm dìu Cố Ngộ Sâm ngồi xuống bên giường, dặn dò anh: "Anh ngoan ngoãn ngồi ở đây, em đi vào trong phòng tắm lấy khăn lau người cho anh."

Say rượu nên không thể tắm rửa, chỉ có thể dùng khăn lông lau qua một chút.

Cố Ngộ Sâm thực sự rất nghe lời, Tạ Diễm bảo anh ngồi yên, anh sẽ không động đậy, nhưng mắt thì lại nhìn khắp nơi, như một đứa trẻ tò mò.

Quá mức đáng yêu rồi!

Tạ Diễm không nhịn được, cúi đầu xuống hôn Cố Ngộ Sâm.

Khi môi hai người chạm vào nhau, mắt của Cố Ngộ Sâm đột nhiên sáng lên, ôm chặt người Tạ Diễm đè xuống giường, hôn loạn xạ lên môi.

Từ lúc hai người kết hôn cho tới nay, những lúc thân mật ngày càng nhiều, kỹ thuật hôn cũng ngày càng tiến bộ, hiếm khi thấy Cố Ngộ Sâm ngẫu nhiên hôn lên môi cậu theo bản năng như vậy.

Nhưng thỉnh thoảng làm như vậy lại mang đến một cảm giác rất khác biệt.

Trong miệng Cố Ngộ Sâm vẫn còn dư vị của rượu, Tạ Diễm cảm thấy mình như cũng đang say.

Cậu bị Cố Ngộ Sâm hôn đến có cảm giác, đang muốn cùng Cố Ngộ Sâm tiến thêm một bước nữa thì người đang đè trên người cậu đột nhiên ngừng lại.

Tạ Diễm lùi lại một chút, nhìn Cố Ngộ Sâm.

Chỉ thấy anh nhíu mày, môi mím chặt đồng thời còn có thể nhìn ra anh đang hơi run rẩy, trông rất tội nghiệp.

"Anh sao vậy?" Tạ Diễm vội hỏi, cậu không hiểu vì sao Cố Ngộ Sâm lại đột nhiên biến thành như này.

Cố Ngộ Sâm ôm chặt Tạ Diễm, giọng nói khàn đặc, nhưng đầy ấm ức: "Diễm Diễm, anh không lên được."

Tạ Diễm ngẫm nghĩ một lúc mới hiểu ra Cố Ngộ Sâm đang nói gì.

Tạ Diễm: "..."

Hiện tại cậu có thể chắc chắn Cố Ngộ Sâm thực sự đã say.

Nếu không, Cố Ngộ Sâm "dũng mãnh" ngày thường không thể nào không được.

Nhưng cậu không thể nói đạo lý với người say, Tạ Diễm chỉ có thể ôm đầu Cố Ngộ Sâm, vừa hôn vừa dỗ dành.

Có ai uống say mà không giống như trẻ con đâu?

Lời dỗ dành của Tạ Diễm rất có hiệu quả, Cố Ngộ Sâm lập tức yên lặng.

Tạ Diễm nghĩ mọi chuyện đã kết thúc, nhưng một lúc sau Cố Ngộ Sâm lại ồn ào đòi tìm điện thoại.

Tạ Diễm hỏi: "Anh muốn tìm điện thoại làm gì?"

"Tìm bác sĩ Lý." Cố Ngộ Sâm rất thành thật mà nói: "Anh ta... Anh ta có dưa leo."

Tạ Diễm: "..."

Loại thuốc này có cùng nguồn gốc với hoa cúc, nghe tên là biết ngay hiệu quả.

Cậu còn đang cảm thán một câu, đã nhìn thấy Cố Ngộ Sâm cầm được điện thoại, vội vàng nhào qua giành lấy điện thoại trên tay anh, rồi ôm anh dỗ dành: "Để mai hẵng gọi nhé, được không? Đêm nay bọn mình quan sát thêm xem như nào nhé?"

Hiện tại mà gọi qua đó còn không phải sẽ mất mặt chết sao, đợi đến mai khi Cố Ngộ Sâm tỉnh rượu rồi, anh còn muốn gặp người không đây?

Cố Ngộ Sâm: "Quan sát một buổi tối?"

Tạ Diễm: "Ừm, quan sát một buổi tối."

Cố Ngộ Sâm nghiêm túc suy nghĩ xem có được không.

Tạ Diễm nhanh chóng dùng tới con át chủ bài: "Nếu anh không nghe lời, em sẽ không thèm để ý tới anh nữa."

Cố Ngộ Sâm lập tức nghiêm túc nói: "Được, anh quan sát một buổi tối xem sao."

"Ngoan lắm." Tạ Diễm xoa đầu Cố Ngộ Sâm.

Tạ Diễm vừa mới dỗ Cố Ngộ Sâm xong, cửa phòng đã lập tức vang lên, cậu dặn dò Cố Ngộ Sâm: "Anh ngoan ngoãn ngồi ở đây, em đi ra ngoài xem."

Cố Ngộ Sâm ngoan ngoãn đồng ý.

Tạ Diễm nhìn lại vài lần trước khi ra mở cửa, người đứng ngoài cửa là bà Hách.

Tạ Diễm: "Mẹ, sao mẹ lên đây?"

"Mẹ mang canh giải rượu lên đây, tiểu Cố thế nào rồi?" Bà Hách quan tâm hỏi: "Có làm loạn không? Cần mẹ giúp đỡ không?"

Tạ Diễm nhận lấy bát canh giải rượu từ tay bà Hách: "Tửu lượng của anh ấy rất tốt, một mình con chăm sóc là được rồi ạ."

Sau khi nói xong, cả hai nhìn nhau không nói gì, bầu không khí có chút ngượng ngùng, thiếu sự thân thiết mà mẹ con nên có.

Bà Hách mở miệng, cuối cùng chỉ nói: "Vậy con và tiểu Cố nghỉ ngơi sớm một chút, mẹ xuống đây."

"Dạ."

Nhìn bà Hách rời đi, Tạ Diễm mới đóng cửa lại.

Cậu đi vài bước đến bên giường, quả nhiên Cố Ngộ Sâm rất ngoan ngoãn ngồi ở đó, anh ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào Tạ Diễm không chớp mắt, như thể trên thế giới này chỉ có mỗi một mình Tạ Diễm.

Tạ Diễm bị ánh mắt của Cố Ngộ Sâm làm cho ấm lòng, cậu bưng bát canh giải rượu đến, dịu dàng nói: "Ngoan, uống canh giải rượu nào."

Tạ Diễm nói cái gì, Cố Ngộ Sâm sẽ ngay lập tức làm cái đó, vừa bảo anh uống canh giải rượu, anh lập tức cầm bát canh giải rượu lên uống một hơi cạn sạch, sau đó nhìn Tạ Diễm bằng ánh mắt trông mong: "Anh uống xong rồi."

Như một đứa trẻ đang chờ được khen ngợi.

Tạ Diễm cúi đầu hôn anh: "Thật ngoan."

Cố Ngộ Sâm rất vui.

Tạ Diễm lại ôm anh một lúc, sau đó đi vào trong phòng tắm vắt khăn, lau người cho Cố Ngộ Sâm rồi dỗ anh ngủ, rồi cậu cũng đi vào trong phòng tắm tắm rửa qua loa.

Sau khi tắm xong và sấy khô tóc, Tạ Diễm lên giường, không lâu sau khi Tạ Diễm nằm xuống, người đàn ông đang ngủ say trên giường vươn tay ra, ôm lấy cậu vào trong lồng ngực mình rồi tiếp tục ngủ.

Tạ Diễm cựa mình, muốn tìm tư thế thoải mái, chẳng bao lâu sau cũng chìm vào giấc ngủ trong vòng tay của Cố Ngộ Sâm.

Trừ việc muốn tìm bác sĩ Lý mua dưa leo ra thì Cố Ngộ Sâm sau khi say rượu rất nghe lời, cũng rất đáng yêu, Tạ Diễm chăm sóc anh cũng không cảm thấy mệt mỏi, ngược lại còn thấy rất vui vẻ.

Nửa đêm, Tạ Diễm bị nóng mà tỉnh dậy.

Cái nóng này không phải do không khí mang lại, mà là nhiệt độ từ trong cơ thể, có chút khó chịu, còn mang theo dục vọng, cảm giác này Tạ Diễm cũng không còn thấy xa lạ.

Cậu mơ màng mở mắt, nhìn thấy Cố Ngộ Sâm đang hôn mình.

"Anh..." Tạ Diễm khẽ gọi.

Cố Ngộ Sâm ngẩng đầu, đôi môi đang hôn ở trên cổ lập tức chuyển lên môi Tạ Diễm: "Tỉnh rồi? Có muốn anh tiếp tục không?"

Đầu Tạ Diễm vẫn còn mơ hồ, nhưng đôi tay lại rất chính xác mà bám lên vai Cố Ngộ Sâm: "Muốn."

Điều đang chờ đợi Tạ Diễm tiếp theo chính là một cơn bão dữ dội.

Cũng không biết là muốn chứng minh cho câu nói sau khi uống say "Anh không đứng lên được" kia là giả, hay là bởi vì thay đổi hoàn cảnh đến căn phòng mà Tạ Diễm đã sống từ nhỏ, Cố Ngộ Sâm đặc biệt làm rất mãnh liệt.

Tạ Diễm chỉ có thể thụ động chịu đựng, thăng trầm theo tiết tấu của Cố Ngộ Sâm.

Bản thân đã ngủ thiếp đi lúc nào Tạ Diễm cũng không rõ lắm.

Chỉ biết khi cậu tỉnh dậy đã là gần mười giờ sáng ngày hôm sau.

Tạ Diễm ngáp một cái, đang muốn xuống giường thì liếc thấy trên bàn cạnh giường có một tập tài liệu.

Tạ Diễm tưởng rằng đây là tài liệu công việc của Cố Ngộ Sâm nên không động vào, cậu rời giường đi vào trong phòng tắm rửa mặt, thay quần áo xong thì xuống lầu.

Khi cậu xuống dưới nhà, thấy ba người đàn ông ngồi trên sofa ở phòng khách, cậu ngạc nhiên dừng bước.

Hiện tại vẫn còn đang cuối mùa hè, nhiệt độ bên ngoài trời rất nóng, có thể lên tới hơn 30°C, mà ba người đàn ông trong phòng khách này lại mặc vest trang trọng không thể trang trọng hơn.

Ai không biết còn tưởng đây là một bữa tiệc chiêu đãi.

Tạ Diễm đang muốn hỏi hôm nay bọn họ có hoạt động gì sao? Kết quả đến gần mới biết được quần áo mà Cố Ngộ Sâm, cha và anh trai cậu mặc đều là đồ cậu mua ⊙□⊙.

Tạ Diễm: "..."

Được mọi người yêu thương mà thấy lo sợ là cảm giác như thế nào?

Nhưng ba quý ông này, mời các ngài hãy xem lại thời tiết và hoàn cảnh trước khi ăn mặc có được không? Ở trong chính ngôi nhà của mình mà mặc trang trọng như vậy làm cái gì?

Tạ Diễm cảm thấy bất lực đi tới: "Chào buổi sáng!"

"Chào buổi sáng."

Ba người đàn ông trên sofa cùng nhìn Tạ Diễm, trong ánh mắt mang theo cùng một cảm xúc.

Tạ Diễm: "..."

Đột nhiên cảm thấy áp lực.

Nhưng cậu vẫn rất chân thành mà khen ngợi: "Hôm nay mọi người trông đẹp trai thật."

Ba người đàn ông có thể hô mưa gọi gió trong thương trường đều hài lòng, không hẹn mà cùng cong môi, người xem báo vẫn tiếp tục xem báo, người đọc sách vẫn tiếp tục đọc sách, người dùng điện thoại xử lý email vẫn tiếp tục xử lý email.

Tạ Diễm ngồi xuống bên cạnh Cố Ngộ Sâm: "Hôm nay anh ra ngoài à?" Tài liệu trên tủ đầu giường rõ ràng là lấy về hôm nay, hôm qua không thấy.

"Ừm." Cố Ngộ Sâm trả lời: "Anh ra ngoài lấy ít đồ, để trên tủ đầu giường, em không thấy à?"

"Em thấy rồi." Nghe Cố Ngộ Sâm nói là đồ cho mình, cậu mới biết đó không phải là tài liệu công việc của Cố Ngộ Sâm: "Em không biết đồ đó là cho em nên không động vào, đó là tài liệu gì vậy?"

Tạ Diễm hơi tò mò.

Cố Ngộ Sâm: "Đợi lát nữa em lên xem sẽ biết."

Dù sao cũng là đồ cho mình, lúc nào xem cũng được, để trong phòng ngủ của mình cũng không xảy ra chuyện gì, Tạ Diễm tạm thời không quan tâm nữa, định lát nữa quay về phòng rồi xem.

Cậu ngồi trên sofa nghe bọn họ bàn chuyện kinh doanh, cũng không thấy cảm thấy nhàm chán, dù nghe không hiểu nhiều nhưng vẫn thấy thú vị.

Lại không biết bà Hách lúc này đã vào phòng ngủ của cậu, hơn nữa còn nhìn thấy tập tài liệu để trên tủ đầu giường.

Lý do bà Hách vào phòng ngủ của Tạ Diễm rất đơn giản, chỉ là muốn giúp Tạ Diễm dọn dẹp một chút. Bà biết khoảng cách trong lòng Tạ Diễm đến nay vẫn chưa biến mất, nên bà muốn làm điều gì đó cho cậu.

Bà vừa vào phòng ngủ của Tạ Diễm thì nhìn thấy tập tài liệu kia trên tủ đầu giường.

Lý trí nói cho bà biết tập tài liệu này có thể là đồ của Cố Ngộ Sâm, bà không thể tự tiện động vào đồ của người khác, chỉ cần dọn dẹp vệ sinh sạch sẽ là được, dọn xong rồi đi, không động vào bất cứ thứ gì, cũng không nên xem!

Ban đầu bà còn có thể kiềm chế, nhưng thỉnh thoảng vẫn cứ lại quay đầu nhìn tập tài liệu kia.

Tài liệu vẫn luôn lẳng lặng mà nằm yên ở đó, nhưng nó giống như chiếc hộp Pandora, thu hút bà Hách mở ra, nội tâm của bà cũng có một giọng nói không ngừng nhắc nhở: Có khi nào đó là của Tạ Diễm không? Là Tạ Hành Đông đưa cho Tạ Diễm?

Tiếng nói này càng lúc càng lớn, càng lúc càng rõ ràng.

Đến khi lý trí của bà Hách hoàn toàn bị tiếng nói này chiếm lấy, chân bà không kiểm soát được bước tới chỗ tài liệu, đến bên tủ đầu giường, tay run rẩy chạm vào tập tài liệu.

Mới vừa đụng tới tập tài liệu, bà lại rụt trở về.

Không được! Không thể xem!

Chỉ xem một chút, nếu là đồ của Cố Ngộ Sâm thì sẽ không tiết lộ ra ngoài, nhưng nếu đó là của Tạ Diễm thì sao?

Hai luồng suy nghĩ giằng co dữ dội, tay bà Hách cũng liên tục lặp lại động tác mở tập tài liệu.

Cuối cùng, ham muốn chiến thắng lý trí, bà Hách dứt khoát mở tập tài liệu ra.

"Thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần", sáu chữ cái to đùng hiện ra trước mắt bà, bà sắp điên rồi, bàn tay run rẩy lật từng trang tài liệu.

Lật đến trang cuối cùng, bà thấy chữ ký của Cố Ngộ Sâm ở mục tên người chuyển nhượng.

Cố Ngộ Sâm?

Vì sao Cố Ngộ Sâm lại có cổ phần của Bất Động Sản Hành Đông? Thằng bé định chuyển nhượng cổ phần cho ai? Là cho Tạ Diễm sao? Tại sao Tạ Diễm muốn có cổ phần Bất Động Sản Hành Đông làm gì?

Mắt bà đỏ bừng, gắt gao nhìn chằm chằm tên Cố Ngộ Sâm, đầu óc ù ù, làm bà chỉ còn lại một suy nghĩ duy nhất...

Tạ Diễm muốn tranh giành Bất Động Sản Hành Đông với Tạ Tấn!!!

Bất Động Sản Hành Đông là của Tạ Tấn, sao Tạ Diễm có thể động vào?

Bà Hách đứng bật dậy, trên tay cầm chặt tập tài liệu chuyển nhượng cổ phần, bước nhanh xuống lầu.

Đoạn đường mặc dù rất ngắn, nhưng trong đầu bà lại nghĩ rất nhiều chuyện.

Bà nhớ lại người bạn thân nhất của mình trong lúc lâm chung đã phó thác con trai cho bà, nức nở nhờ bà chăm sóc con trai mình, bà nghĩ đến việc mình không kìm được tình cảm mà đến với chồng của bạn; bà nghĩ đến việc mình bất ngờ mang thai Tạ Diễm, trải qua nhiều đêm dài vật lộn, quyết định sinh cậu ra...

Cuối cùng, trong đầu bà chỉ còn lại một hình ảnh: Tạ Diễm gầy trơ xương nằm hôn mê bất tỉnh trên mặt đất, bên cạnh là một tờ giấy giống như thư tuyệt mệnh, mặt trên chỉ viết tám chữ... "Con thật sự không xứng đáng được sống sao?"

Chín chữ, chữ nào cũng thấm đượm tuyệt vọng.

Nhưng dường như cũng giống như mong mỏi một tia hy vọng để tiếp tục sống.

***

Bước chân bà Hách đột nhiên ngừng lại, bà ngồi bệt xuống cầu thang, tay nắm chặt tập tài liệu chuyển nhượng cổ phần, bối rối một hồi lâu rồi không kìm được mà bật khóc nức nở.

Ba người đàn ông đang trò chuyện trong phòng khách nghe thấy tiếng khóc đồng loạt đứng dậy, nhanh chóng bước tới cầu thang, thấy bà Hách đang co ro một chỗ.

Tạ Hành Đông vội vàng bước lên, ôm lấy bà: "Khê Nhã, bà sao vậy?"

Bà Hách đắm chìm trong cảm xúc của mình, như tách biệt khỏi mọi âm thanh bên ngoài.

Tạ Tấn tinh mắt nhìn thấy tập tài liệu trong tay bà Hách, lờ mờ nhận ra những chữ "cổ phần", "chuyển nhượng", "thỏa thuận" trên đó.

Anh ấy cũng đoán được lý do bà Hách đột nhiên suy sụp.

"Để con gọi bác sĩ." Tạ Tấn nhìn Cố Ngộ Sâm với ánh mắt phức tạp, lấy điện thoại ra gọi bác sĩ.

Tạ Diễm đứng ở bên cạnh Cố Ngộ Sâm, nhất thời cảm thấy bối rối, cậu không biết mình nên làm gì, muốn tiến lên nhưng lại do dự.

Khi cậu hạ quyết tâm tiến tới, thấy được tập tài liệu chuyển nhượng cổ phần.

Trong khoảnh khắc này, cậu đã hiểu ra mọi chuyện.

Ánh mắt trở nên phức tạp, cả người cậu cứng đờ đứng im tại chỗ, sắc mặt tái nhợt, cả người run rẩy không ngừng.

Cố Ngộ Sâm duỗi tay ra ôm cậu vào trong lòng, nhẹ nhàng vỗ về lưng Tạ Diễm.

Tạ Hành Đông ngẩng đầu nhìn về phía Cố Ngộ Sâm: "Tiểu Cố, con đưa bé Diễm ra ngoài đi dạo đi, ở đây để ba lo."

Rõ ràng Tạ Hành Đông cũng nhìn thấy tập tài liệu chuyển nhượng cổ phần trong tay bà Hách.

Ông đoán rằng Cố Ngộ Sâm định chuyển nhượng cổ phần của Bất Động Sản Hành Đông cho Tạ Diễm.

Chuyện này không có gì to tát.

Ngược lại còn cho thấy Cố Ngộ Sâm coi trọng Tạ Diễm, ông cảm thấy Tạ Diễm có cổ phần của Bất Động Sản Hành Đông tương lai sẽ càng ổn định hơn.

Nhưng Cố Ngộ Sâm không biết những chuyện đã xảy ra trong gia đình họ Tạ, mới dẫn đến tình huống như hiện tại.

Mặc dù Cố Ngộ Sâm không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng anh vẫn nghe theo lời Tạ Hành Đông, đưa Tạ Diễm tới đình ở vườn hoa phía sau.

Tạ Diễm vẫn luôn im lặng.

Cậu như nhớ lại những chuyện tồi tệ, cả người run rẩy không ngừng, đôi mắt dần mất đi thần sắc.

Cố Ngộ Sâm duỗi tay ôm Tạ Diễm vào trong lòng ngực,anh không nói lời nào, chỉ nhẹ nhàng vỗ lưng cậu an ủi.

Miệng anh khẽ hát một giai điệu không rõ lời, dịu dàng truyền hơi ấm, giúp Tạ Diễm từ từ thoát khỏi cảm xúc mất kiểm soát.

Tạ Diễm trong lòng Cố Ngộ Sâm hồi lâu mới chậm rãi nói: "Em là một đứa trẻ không được mong đợi sẽ được sinh ra."

Ít nhất mẹ cậu, bà Hách Khê Nhã, không mong đợi sự xuất hiện của cậu.

***

Mẹ của Tạ Tấn tên là Đào Thính Hủy, bà và Hách Khê Nhã là bạn thân từ nhỏ. Đào Thính Hủy lớn hơn Hách Khê Nhã hai tuổi, nghe người trong nhà giới thiệu nên mới kết hôn với Tạ Hành Đông.

Sau khi kết hôn, Đào Thính Hủy và Tạ Hành Đông sống rất hạnh phúc, một năm sau họ có một người con trai tên là Tạ Tấn.

Nhưng khoảng thời gian hạnh phúc ấy không kéo dài được bao lâu , sức khỏe Đào Thính Hủy càng ngày càng yếu, khi Tạ Tấn chỉ mới có ba tháng tuổi bà đã qua đời.

Trước khi lâm chung, Đào Thính Hủy gọi Hách Khê Nhã đến bên giường, trịnh trọng giao lại đứa con trai chưa đầy một tuổi cho Hách Khê Nhã. Khi đó Tạ Hành Đông đang trong thời kỳ phát triển sự nghiệp, vô cùng bận rộn, ý định của Đào Thính Hủy chỉ là muốn bạn thân giúp trông nom con trai mình.

Nhưng bà Hách là người coi trọng lời hứa, từ sau khi Đào Thính Hủy qua đời, bà coi Tạ Tấn như con ruột, ba ngày hai bữa đến thăm anh.

Nhờ đó, bà và Tạ Hành Đông tiếp xúc ngày càng nhiều.

Tạ Hành Đông lớn lên cao ráo, đẹp trai, lại hài hước, lâu dần bà Hách không kìm lòng được mà thích ông.

Tạ Hành Đông vì nỗi đau mất vợ mà bị trầm cảm suốt nửa năm, trong thời gian đó đều là Hách Khê Nhã chăm sóc Tạ Tấn, không khác gì mẹ ruột.

Tạ Hành Đông để ý đến tất cả những điều này

Sau một năm rưỡi, Tạ Hành Đông dần vượt qua nỗi đau mất vợ, chủ động thổ lộ với Hách Khê Nhã, mong muốn cùng bà sống bên nhau trọn đời.

Hách Khê Nhã cũng thích Tạ Hành Đông, nhưng trong lòng luôn không vượt qua được sự thật Tạ Hành Đông là chồng bạn thân mình, vì thế bà trốn tránh ông hơn một tháng, thậm chí còn định cắt đứt quan hệ với ông.

Đúng lúc này, Tạ Tấn bị ốm nặng hơn một tuần, Tạ Hành Đông lại đang công tác xa, chỉ có thể nhờ Hách Khê Nhã chăm sóc.

Hách Khê Nhã nhìn Tạ Tấn ốm yếu mà cảm thấy đau lòng. Cũng vào lúc đó, bà đã thay đổi quyết định của mình.

Kết hôn với Tạ Hành Đông, bà có thể chăm sóc Tạ Tấn một cách hợp pháp, hoàn thành di nguyện của người bạn thân Đào Thính Hủy trước khi mất.

Vậy là, bà đã kết hôn với Tạ Hành Đông.

Sau hôn nhân, dù trong bất cứ hoàn cảnh nào, bà vẫn luôn duy trì thói quen tránh thai, nhưng vẫn mang thai ngoài ý muốn.

Trong suốt thời gian mang thai, bà nhiều lần có ý định phá thai, nhưng mỗi khi nghĩ đến đứa bé trong bụng là con của bà và Tạ Hành Đông, bà lại do dự.

Tạ Diễm đã đến thế giới này trong tình cảnh rối rắm của bà Hách.

Lúc này, Tạ Tấn ba tuổi, đã rất hiểu chuyện, anh ấy cũng cảm thấy rất thích người em trai này.

Sau khi Hách Khê Nhã hạ sinh Tạ Diễm, mỗi khi nhìn thấy Tạ Diễm, bà lại cảm thấy mâu thuẫn. Có lúc bà cảm thấy mình đã phản bội bạn thân, có lúc lại thấy có lỗi với Tạ Tấn. Cộng thêm tâm trạng nhạy cảm sau sinh, bà bắt đầu tự buộc mình trong một cái kén.

Cái kén đó đã kéo dài suốt hai mươi năm, giam chặt cả Tạ Diễm bên trong.

Từ khi Tạ Diễm bắt đầu có ký ức, bà Hách không ngừng nói với cậu: "Mọi thứ của nhà họ Tạ đều là của anh con, không liên quan gì đến con, con đừng tranh giành với anh."

Người khác thi tốt, nhận được phần thưởng của cha mẹ, còn Tạ Diễm thi tốt, chỉ nhận được sự chất vấn của mẹ: "Tại sao con không thể bình thường một chút?"

Vậy nên Tạ Diễm đã sống theo ý muốn của bà Hách, không học hành chăm chỉ, lêu lổng trong ban nhạc, trở thành kẻ vô dụng trong mắt người khác, như vậy sẽ không gây ra bất kỳ uy hiếp nào cho Tạ Tấn, đúng không?

Nhưng bà Hách lại không hài lòng, cho rằng cậu làm mất mặt gia đình, nghiêm khắc dạy dỗ cậu.

Khi Tạ Diễm muốn xỏ khuyên tai, chẳng phải đó cũng là một cách để chống đối bà Hách sao? Nhưng khi bà biết chuyện, bà đã ôm cậu khóc nức nở, nói: "Mẹ chỉ hy vọng con bình thường một chút, chứ không muốn con sa ngã như vậy."

Vì thế Tạ Diễm trở nên hoang mang.

Cậu phải sống như thế nào mới có thể làm cho bà Hách hài lòng đây?

Cậu sống ngày qua ngày một cách mơ hồ.

Vào ngày sinh nhật mười tám tuổi, cha và anh trai đã tổ chức cho cậu một bữa tiệc sinh nhật thật hoành tráng.

Tạ Diễm biết, cha và anh trai đều yêu thương cậu. Nhưng công việc kinh doanh của cha càng phát triển, thì thời gian ở nhà càng ít, anh trai là người thừa kế của cha, nên phải học hỏi nhiều thứ hơn, mỗi ngày đều bận rộn đến mức chân không chạm đất, Tạ Diễm không muốn làm phiền bọn họ vì vấn đề của mình.

Bữa tiệc sinh nhật đó, cha và anh trai đều có mặt, Tạ Diễm thực sự rất vui.

Mười tám tuổi, cậu đã trưởng thành, cậu nên có cách sống của riêng mình.

Nhưng cũng vào ngày đó, mẹ cậu vì nghe những lời khen của mọi người tại bữa tiệc, nói cậu tuấn tú, sau này chắc chắn sẽ xuất sắc như cha và anh trai cậu, khi bữa tiệc sinh nhật vừa kết thúc, mẹ cậu đã ngay lập tức đưa cậu đến đồn công an để tách hộ khẩu của cậu ra khỏi nhà họ Tạ.

Không chỉ vậy, khi Tạ Tấn đi học đại học, Tạ Hành Đông ra nước ngoài, bà Hách bởi vì nghe nhà mẹ đẻ nói bà hãy dạy dỗ Tạ Diễm thật tốt, đừng để gia sản lớn như vậy của nhà họ Tạ rơi vào tay đứa con trai của vợ trước, bà đã nhốt Tạ Diễm vào gác mái, không muốn ai biết đến sự tồn tại của cậu.

Gác mái của biệt thự không nhỏ, nhưng đối với Tạ DIễm nó như một nhà tù giam cầm cậu.

Cậu muốn ra ngoài, nhưng không có cách nào để kêu cứu.

Cửa sổ gác mái có thể mở ra, đôi khi Tạ Diễm nhìn chằm chằm cửa sổ suy nghĩ rất lâu, cũng băn khoăn rất lâu...

Cậu thực sự không xứng đáng được sống sao?

Một ngày nọ, cậu tìm được giấy bút, viết ra những băn khoăn này, rồi bước về phía cửa sổ.

Có lẽ, nếu cậu nhảy xuống từ đây, cậu sẽ tìm được câu trả lời.

Nhưng cuối cùng cậu vẫn không dám nhảy xuống.

Bởi vì cậu sợ độ cao.

Chỉ cần đứng ở bên cạnh cửa sổ, cậu đã mềm nhũn cả người, tim đập loạn nhịp.

***

Giọng nói của Tạ Diễm nghe rất bình thản, như đang kể lại câu chuyện của người khác.

Chỉ có Cố Ngộ Sâm mới biết, hiện tại cậu đang đau lòng như thế nào.

Tay Tạ Diễm lạnh ngắt, khuôn mặt trắng bệch không có chút máu nào, cả người cuộn tròn trong lòng Cố Ngộ Sâm như thể bám víu vào cọng rơm cuối cùng.

"Thời khắc khi đứng ở bên cửa sổ không dám nhảy xuống, em biết mình vẫn muốn sống."

Tạ Diễm nói: "Em không quan tâm mình có xứng đáng được sống hay không, em chỉ biết rằng em muốn sống."

Giọng cậu run rẩy nhưng đầy sự kiên định.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro