Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phiên ngoại: Tần Thanh - một hồi tình kiếp.

Lần đầu mà bọn họ gặp nhau là khi Tần Thanh hắn bị ám sát. Sát thủ rất mạnh, hơn nữa lại đông người. Hắn dù có là Trang chủ của một sơn trang nhất nhì thiên hạ cũng khó bề bình an. Dù có thể chạy thoát nhưng trên người hắn đều là những vết thương chí mạng. Khi đó, hắn nghĩ hắn có lẽ đã chết rồi.

Vào ngay lúc hắn tuyệt vọng nhất thì y xuất hiện. Y, một tên ngu ngốc với khuôn mặt thiên tiên xuất hiện trước mặt hắn. Y thuật của y vô cùng cao minh. Những vết thương trên người hắn điều được chữa trị. 

Hắn ngốc ở đó mất nữa năm. Nữa năm này, tên ngốc xin đẹp kia luôn quấn lấy hắn. Hắn biết tình cảm mà tên ngốc kia dành cho mình. Thế nhưng hắn chưa từng nghĩ đến việc nam sủng. Cho dù y có xinh đẹp gắp trăm lần nữ nhân đi chăn nữa, thì chung quy y vẫn là nam nhân.

Chẳng mấy chốc, vết thương của hắn hoàn toàn bình phục. Là thực sự hoàn toàn bình phục. Bởi vì ngay cả một vết sẹo cũng không có. Ngay lúc hắn chuẩn bị rời đi, tên ngốc kia đã hỏi hắn 

"Ngươi có quay lại không?"

Quay lại sao? Hắn chưa từng nghĩ sẽ quay lại nơi u cốc này. Hắn là một Trang chủ. Hắn nắm trong tay hàng ngàn sinh mạng. Hắn sao có thể lưu luyến nơi này? Vậy nên hắn liền trả lời

"Tại sao ta phải quay lại?"

Tên ngốc kia im lặng không nói. Sự im lặng kia không hiểu sau làm hắn thấy cả người đều không tốt.

"Ngươi sẽ nhớ ta sao?"

Hắn đến cùng thật không hiểu tên ngốc kia đang nghĩ gì. Y là cái gì mà hắn phải nhớ. Y cùng lắm chỉ có khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần kia và một chút y thuật mà thôi. Ở sơn trang không thiếu những thiếu nữ xinh đẹp. Hắn không hứng thú tìm nam sủng. Tịch có y thuật cao minh, được giang hồ công nhận là đệ nhất thần y. Đã có đệ nhất thần y bên cạnh, hắn không cần thêm y sư bên cạnh.

"Vì cái gì ta phải nhớ ngươi? Cho dù ngươi có là người cứu mạng ta, thì cũng đừng mong ta báo đáp ngươi cái gì."

Phải. Tên ngốc đó chẳng qua cứu hắn một mạng. Hắn cũng đã bồi bên cạnh y hết nữa năm. Hắn không có mắc nợ y cái gì. Vì cái gì mà phải quyến luyến y. Nhưng... Vì cái gì. Vì cái gì hắn lại khó chịu như vậy? Khó chịu khi thấy khuôn mặt xinh đẹp tựa thiên tiên kia tỏ ra u buồn. Khó chịu khi thấy đôi môi kia nở nụ cười chua xót? Là ảo giác của hắn sao? Hắn làm sao có thể quyến luyến một nam hài chỉ mới 16 tuổi? Đừng đùa.

Hắn cứ vậy rời đi. Không suy nghĩ cũng không quay lại. Hắn với tên ngốc đó chỉ là vô tình gặp. Sẽ không gặp lại. Vậy hà tất phải suy nghĩ?

Rời u cốc được 5 năm. 5 năm này, hắn gặp một người. Một người vô cùng xinh đẹp. Tên của người đó là Lục Y. Không hiểu vì sao, khi nhìn thấy Lục Y, hắn liền có cảm giác khuôn mặt kia có điểm quen thuộc. Hắn cứ vậy mất hết một năm để nhận ra tình cảm mình với Lục Y. Lục Y không thích hắn, luôn tìm cách tránh mặt hắn, chứ không như tên ngốc nào đó. Tên ngốc? Hóa ra là vậy. Lục Y với tên ngốc đó có khuôn mặt cực kỳ giống nhau. Đó là lý do mà hắn thấy thân quen. Nhưng, người hắn thích là Lục Y thanh cao không vướn bụi trần, chứ không phải tên ngốc chỉ biết bám người kia.

Từ lúc rời khỏi u cốc, hắn tốn một năm để có thể gặp được Lục Y. Tốn một năm để nhận ra hắn thích Lục Y. Rồi lại tốn 2 năm để bồi bên cạnh Lục Y. 4 năm này của hắn, hắn rất hài lòng.

Nhưng, vào một ngày của 2 năm kia. Lục Y rời xa hắn. Lục Y dường như tan biến đi. Hắn dù có cố thế nào cũng không hề có tin tức. Hắn lại một lần nữa tốn một năm để tìm Lục Y. Nhưng là. Vô vọng.

Một năm này của hắn. Hắn cực kỳ cực kỳ khó chịu. Đồ của hắn chưa bao giờ vụt khỏi sự khống chê của hắn. Vậy mà, hắn cứ vậy mất đi Lục Y. Hắn không muốn. Hắn nhớ Lục Y. Nhớ đến phát điên rồi.

Không tìm thấy? Không sao. Hắn có thể tìm thế thân mà. Tên ngốc đó, tên gì nhỉ? Thanh Yêu hay Thanh Yên? À. Là Thanh Yên. Tên Thanh Yên kia chẳng phải có khuôn mặt rất giống Lục Y sao? Vậy thời gian này cứ để y thay thế Lục Y đi.

Hắn tìm về u cốc năm nào. Hắn nhìn thấy tên ngốc đó đang ngu ngốc cười nhìn mây trời. Thấy có thể thấy tên ngốc đó vui mừng khi hắn xuất hiện. Hắn lại càng không nghĩ tới là tên ngốc đó không hề suy nghĩ mà theo hắn về. Một tên ngốc như vậy, liệu có thể sống được bao lâu trên giang hồ hiểm ác đây?

Nhưng là. Hắn sai rồi. Vào cái lúc mà kẻ thù vung kiếm về phía hắn, tên ngốc kia không hề do dự mà chắn trước mặt hắn. Trên tay y là một thanh kiếm mỏng như cánh ve. Hắn hoàn toàn không biết y lấy nó từ khi nào. Động tác của y vô cùng hoàn mỹ. Mỗi lần vung kiếm là mỗi lần cướp đi một sinh mệnh. Hắn có thể nhìn thấy tư thế vô tình, sự lãnh huyết của y. Người này... rất mạnh.

Hắn luôn không hiểu, một người mạnh như vậy tại sao lại ẩn cư nơi u cốc? Lại ngu ngốc tin tưởng hắn? Cho dù là gì đi nữa. Trên tay hắn có một phế phẩm hoàn hảo, hơn nữa còn có cả một sát thủ tài giỏi. Hắn không có gì phải do dự. 

Hắn đối xử tốt với tên ngốc kia cũng biến tên ngốc kia thành một sát thủ vô tình vô cảm. Nhưng duy nhất có một chuyện khiến hắn phiền hà. Y cũng biết y thuật, hơn nữa y thuật của y cũng không tệ. Vì cái gì mỗi lần y làm nhiệm vụ về đều đem theo vết thương trên người? Hắn rất tức giận. Y vì cái gì không biết tự bảo vệ bản thân. Nếu y chết đi, hắn sẽ mất đi phế phẩm của Lục Y và một sát thủ tài giỏi. Hắn... thật sự lo lắng có một ngày y không trở về nữa.

Hắn nhớ. Có một lần Tịch đã nói với hắn. 

"Trang chủ, đến cùng là người đem y thay thế người kia, hay là đem người kia thay thế y? Người ngài động tâm là ai? Y hay người kia?"

Người hắn động tâm sao? Hắn... là động tâm với ai? Hắn thích Lục Y. Hắn thích sự thanh cao kia. Nhưng hắn lại càng có hứng thú với tên ngốc Thanh Yên. Hứng thú với sự tần nhẫn vô tình kia. Hứng thú với nụ cười ngu ngốc kia. Hắn... không biết!

Một ngày của một ngày đầu xuân. Lục Y quay về. Hắn rất vui. Cuối cùng Lục Y cũng quay về với hắn. Hắn cho gọi tất cả mọi người trong sơn trang để chào mừng Lục Y trở lại. Tất cả mọi người đều đến chỉ trừ Tịch. Thứ hắn nhận được là một câu của Tịch. 

"Trang chủ. Người người chọn là ai? Thanh Yên hay Lục Y? Tịch cho ngày một lời khuyên. Một khi ngài chọn sai, thứ ngài mất đi chính là tâm của ngài."

Khi đó hắn không hiểu Tịch đến cùng muốn nói gì. Hắn chọn Lục Y không phải sao? Hắn vì cái gì chọn tên ngốc kia? Hắn đối với tên ngốc đó cùng lắm chỉ là sự hứng thú nhất thời. Làm sao có thể so sánh với Lục Y?

Vậy nên, khi đứng trước thân ảnh đầy rẫy những vết thương, khi đứng trước khuôn mặt thiên tiên tỏa ra sự không tin và tuyệt vọng kia, hắn tàn nhẫn đâm thanh đoản kiếm vào nơi trái tim ngự trị, hắn vô tình nói với y

"Ngươi làm tốt lắm, bây giờ, ngươi có thể nghỉ ngơi."

Hắn cứ nghĩ, một nhát đó hoàn toàn cướp đi sinh mạng của y. Nhưng là, hắn vạn lần không ngờ, y không những không chết, chỉ đứng đó, nhìn hắn, nói với hắn 

"Ha ha, khụ khụ. Tần trang chủ, ta hiểu a. Ta hiểu rồi a. Khụ khụ, là do khuôn mặt này ư? Khuôn mặt giống Lục công tử ư? Nếu Tần trang chủ và Lục công tử không thích nó. Vậy để ta giúp các người hủy nó vậy."

Và... hắn thấy tên ngốc nào đó tàn nhẫn rạch từng nhất lên khuôn mặt đẹp như thiên tiên kia. Trái tim hắn hoàn toàn đứng nhịp. Người đó, y sao lại tàn nhẫn đến vậy? Hắn nghe thấy tiếng Lục Y nôn khan. Hắn chỉ nhìn Lục Y một chút, chỉ một chút. Nhưng khi hắn quay người lại, tên ngốc tên Thanh Yên kia hoàn toàn biến mất. Lúc đó, ngay lúc đó hắn hoàn toàn hoảng loạn. Tên ngốc đó trên người đang bị thương, y có thể đi đâu. Y sẽ chết mất. Khi đó, hắn hoàn toàn mất đi sự khống chế. Hắn điên cuồng tìm kiếm thân ảnh kia. Thân ảnh nhỏ bé kia. Hắn biết, hắn sai rồi. Hắn chọn sai rồi. Ngay lúc hắn nhìn thấy tên ngốc kia tàn nhẫn hủy hại bản thân. Hắn liền biết, hắn sai rồi. 

Hắn tìm y, hết năm này đến năm khác. Hắn tìm y, hết nơi này đến nơi khác. Y... tên ngốc Thanh Yên đó... sẽ chết sao? Sẽ không. Y thuật của y tốt như vậy, y sẽ không chết? Đúng không? Nhưng... Tịch nói " cho dù thầy thuốc có giỏi đến mức nào cũng sẽ không thể chữa khỏi căn bệnh dù nhẹ nhất của bản thân". Hơn nữa. Tên ngốc đó hoàn toàn không  biết quan tâm đến bản thân mình. Vậy nên, y sẽ chết sao? Tịch nói " rất có thể" . Rất có thể sao? 

Tịch từng nói với hắn, nếu hắn chọn sai, cái giá mà hắn trả chính là tâm hắn. Tâm hắn, chết rồi. Hắn, nếu tìm không được, vậy có hay không nếu hắn xuống U Minh giới sẽ tìm được y?

Một kiếm đoạt mệnh. Một kiếm kết thúc nhân sinh. Nếu tại nhân giới không tìm được ngươi. Vậy có hay không tại U Minh giới sẽ tìm thấy ngươi?

U Minh giới tịch mịch trăm năm, u buồn ngàn năm, thê lương vạn năm. Bước trên đường hoàng tuyền liền thấy đồng Bỉ Ngạn. Vượt Bỉ Ngạn thấy Vong Xuyên. Qua Vong Xuyên thấy Mạnh Bà. Bước qua Mạnh Bà là Nại Hà. Hắn nhìn thấy y, đứng im lặng trên Nại Hà cầu nhìn dòng Vong Xuyên. Thân ảnh kia, hắn vĩnh viễn cũng không thể quên. 

Bỏ mặc Bỉ Ngạn đỏ rực như máu. Vượt qua Vong Xuyên tịch liêu. Đạp bể chén canh Mạnh Bà, bước trên cầu Nại Hà, hắn nắm lấy bàn tay kia

"Thanh Yên, là ta Thanh Yên."

Nhưng... hắn cuối cùng nhận được chính là đôi mắt vô tình kia. Hắn... không nhìn thấy thân ảnh của mình trong đôi mắt ấy. Y... quên hắn rồi sao? Y uống Mạnh Bà canh rồi sao?

Hắn nghe thấy tiếng bước chân của quỷ sai. Hắn bị ép khụy sát xuống mặt cầu. Hắn chỉ có thể nhìn thấy một nữa khuôn mặt y. Khuôn mặt đó hoàn toàn vô cảm chứng kiến mọi việc. Hắn nghe thấy bọn quỷ liên tục mắng hắn. Nhưng thứ hắn để tâm chính là... một người đứng trước mặt y, cuối đầu với y, gọi y một tiếng "Phụ thần". Phụ thần? Phụ thần. Ha ha ha. Y là phụ thần sao? Hắn lại nghe người kia nói cái gì mà tình kiếp, cái gì mà kết thúc, cái gì mà có thể trở về? 

Hóa ra... hóa ra là vậy. Nếu y đối với hắn là phế phẩm mà hắn yêu, mà hắn tổn thương, mà hắn dùng kiếp người tìm kiếm. Thì hắn đối với y chỉ đơn giản là một tình kiếp. Cũng chỉ là tình kiếp. Vượt tình kiếp, y sẽ thành thần. Mà hắn, vĩnh viễn bước vào vòng luân hồi, vĩnh viễn không với tới y. Nhưng là, vì cái gì y vẫn ở đây? Vì cái vì mà y không rời đi.

Hắn bị đày xuống tần "Luyện Ngục". Sự đau dớn từng chút từng chút ăn mòn hắn.

Cho đến một ngày, hắn nghe bọn quỷ ở "Luyện ngục" nói về y. Hóa ra y đã hoàn thành tình kiếp từ lâu. Nhưng là, y không hề rời đi. Y vẫn im lặng ứng ở Nại Hà cầu như chờ một ai đó. Đứng ở đó hơn hai trăm năm. Hai trăm năm. Tại thời điểm y rời khỏi Thất Tinh sơn trang cho đến lúc hắn xuống hoàng tuyền là 20 năm. Vậy có nghĩa là... y ngày đó đã chết, sao? Vậy y đến cùng là chờ ai?

Hắn... là chờ hắn. Khi hắn bị bọn quỷ sai dẫn đi, hắn dường như đã thấy môi y động. Hình như y nói 

"Tần Thanh, cuối cùng cũng đợi được ngươi".

___END___

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #nguoc#đam