Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phiên ngoại: Đến cùng, ai sai?

Gần như vậy, nhưng không thể với tới. Ta đến lúc này mới hiểu được cảm giác của ngươi khi đó

----------------------------------------------

Trong sự mông lung, Hạ Tử Duyệt cảm thấy bản thân đang trôi nổi trên không trung. Cứ vậy trôi nổi, không dừng lại, trôi đi trôi đi. Hạ Tử Duyệt đưa mắt nhìn xuống phía dưới mặt đất kia, hắn nhìn thấy một nơi quen thuộc. Ở nơi đó có một thân ảnh mờ ảo, chỉ thấy thân ảnh mờ ảo nhàn nhạt nhìn những đứa trẻ chém giết nhau. Thân ảnh kia quay lưng như muốn rời đi, nhưng như nhìn thấy gì đó mà dừng lại.

Hạ Tử Duyệt tò mò bay đến gần thân ảnh đó. Trước mắt là một đứa bé khắp người mang thương tích. Đôi mắt đứa bé chưa đầy sự không cam lòng, sự quyến luyến với mạng sống.

Sau đó, Hạ Tử Duyệt lại nghe thấy, 

"Ngươi muốn sống sao?"

"Ta không muốn chết.Ta không cam tâm. Vì cái gì mà bọn chúng có thể sống còn ta thì phải chết? Ta không cam tâm. "

" Nếu ta cho ngươi 1 cơ hội để sống, dạy ngươi võ công, chỉ ngươi sử dụng y - độc thuật, thì ngươi sẽ sống tốt sao? "

"Ta sẽ sống tốt. "

"Được. Từ nay ta là sư phụ ngươi. Những thứ ta dạy ngươi, ngươi phải nhớ kỹ. Còn có, không được phép nói với ai về sự tồn tại của ta. "

" Ngươi đến cùng là ai? "

" Ta? Ngươi có thể gọi ta là thần. "

Sau đó, thời gian bổng nhiên thay đổi. Đứa trẻ đó cũng dần trưởng thành. Chỉ thấy cả hai ngươi đến trước tường thành của một quốc gia nào đó. Đứa trẻ đó, không, bây giờ nó đã trở thành một thanh niên tuấn mỹ, nhìn xác hai người bị treo trên tường thành kia khóc không thành tiếng. Hạ Tử Duyệt có thể cảm nhận sâu sắc sự đau khổ của thanh niên. Làm sao không hiểu. Thanh niên đó chính là hắn, hắn của kiếp trước. Không, là kiếp trước nữa.

Hạ Tử Duyệt nhìn đến thân ảnh kia, hay nên nói là Tử. Hắn muốn biết, Tử khi đó có biểu cảm gì. Nhưng thứ hắn thấy được chỉ là sự nhàn nhạt vô tình kia. Không một cảm xúc nào khác. 

"Duyệt, ngươi lúc này muốn làm gì?"

"Làm gì? Ta sao? Ta muốn phá hủy quốc gia này. Phá hủy quốc gia đã giết chết phụ mẫu của ta."

"Nếu đó là điều ngươi muốn, ta liền giúp ngươi."

"Đa ta ngài, sư phụ."

Đúng rồi. Khi đó hắn đã nói vậy. Hắn chỉ muốn trả thù. Nhưng bây giờ, với tư cách là một người xem. Hắn liền nhận ra, từ rất lâu rất lâu trước đây, Tử liền vì hắn mà làm rất nhiều chuyện.

Thời gian lại tua nhanh hơn. Hạ Tử Duyệt thấy "hắn" từng chút từng chút thực hiện kế hoạch của mình. Hắn cũng nhìn thấy Tử vì "hắn" mà đôi tay thắm máu. Cũng nhận ra sự vô tình kia. Một người vô tình như vậy lại vì hắn, thực hiện mọi nguyện vọng của hắn. Vì sao hắn không nhận ra sớm hơn?

Cũng nhờ bản thân hiện tại là một người xem, hắn có thể biết được một chuyện. Đó là đoạn đối thoại của Tử và vị Đế Vương Thượng Kỳ đại đế. 

"Ngươi nhìn có lẽ người thường. Tại sao ngươi lại giúp hắn ta? Một con người?"

"Ta không biết. Chỉ là, chỉ cần đó là Duyệt mong muốn, ta giúp y thực hiện."

"Cho dù điều đó là sai trái? Điều đó hại chết rất nhiều người?"

Tử khi ấy như đang suy nghĩ lời của vị đế vương kia. Không trả lời, chỉ im lặng.

"Ngươi thấy như vậy đáng sao? Ngươi giết nhiều người như vậy, nhưng hắn cũng không nhìn ngươi. Ngươi nghĩ hắn sẽ vì những chuyện ngươi làm mà đối tốt với ngươi sao? Ta có thể nhận thấy, ngươi yêu hắn sao?"

"Ta không biết."

"Nga?"

"Ta không biết vì cái gì mà các người nói đúng sai? Ta không quan tâm điều đó. Chẳng phải con người sinh ra là để chết đi hay sao? Vậy thì có gì mà đúng có gì mà sai? Ta chỉ cần biết, trong thế giới này, ta chỉ hứng thú với Duyệt. Những người khác có đáng để ta xem trọng? Còn có? Ta yêu Duyệt sao? Ta không hiểu, đến cùng yêu là gì?"

Trong ánh nhìn ngỡ ngàn của Hạ tử Duyệt, Tử không hề do dự đem đôi tay ghim sâu vào lòng ngực của vị đế vương kia. Cùng đó là thanh kiếm của vị đế vương đâm xuyên trái tim Tử. Máu từ nơi ngực trái thắm đẵm bạch y. Tử chẳng thèm nhìn đến vết thương của bản thân, chỉ tàn nhẫn đem trái tim của vị đế vương kia moi ra. Máu văng khắp nơi. Bạch y thắm đẵm huyết sắc. Màu sắc đó còn đỏ hơn cả hỷ phục mà hắn từng mặc. 

Nhưng vì sao? Tử lại muốn đem trái tim của vị đế mương kia ra khỏi cơ thể? Đó chẳng phải là do Hạ Tử Duyệt hắn yêu cầu sao. Hắn nói : "Sư phụ, giúp ta giết tên kia. Đem trái tim hắn kéo ra". Vì hắn nói, nên Tử làm. Vì muốn giúp hắn thực hiện ước nguyện, Tử vì hắn mà bị thương. Những giọt máu kia, vì hắn mà chảy.

Thời gia lại tua nhanh hơn. Hạ Tử Duyệt nhìn thấy "hắn" ôm trong tay một thi thể, một tay khác lại cầm một thanh kiếm. Đầu thanh kiếm lại được Tử nắm chặt trong tay. Hắn rõ ràng có thể nhìn thấy sự hoan mang trong đôi mắt Tử.

"Sư phụ, ngươi.... ngươi đang làm gì? Buông tay ra."

"Duyệt, ta muốn hỏi ngươi."

"Ân, ngươi nói."

"Ngươi vì sao lại muốn phá hủy Ảnh Nguyệt quốc?"

"Vì sao á? Chính bọn khốn thượng tần Ảnh Nguyệt quốc khốn kiếp kia đã giết đi phụ mẫu ta. Chính bọn người dân thường kia đã cười nhạo phụ mẫu ta. Bọn chúng, cướp mất đi gia đình ta. Sư phụ, ngươi biết không, vào ngay lúc ta rời khỏi nơi kinh tởm kia. Ta đã hy vọng gặp được phụ mẫu như thế nào. Nhưng, thứ chờ đón ta chính là thân xác phụ mẫu bị tàn nhẫn treo giữa tường thành. Ta đã rất đau. Ta muốn phá hủy nó. Cái đế quốc kinh tởm đó."

"Được. Duyệt, vậy ta hỏi ngươi. Vì sao ngươi lại muốn giết Mạc Thiên? Còn có vị đế vương bên Thượng kỳ quốc kia nữa? Vì sao muốn giết họ?"

"Ta... Vì bọn họ là những kẻ đã ra lệnh phá hủy Ảnh Nguyệt quốc. Là bọn họ đã phá hủy đi đất nước mà phụ mẫu ta đã hết lòng bảo vệ. Vậy nên, ta giết họ."

"Vậy ngươi vì sau còn muốn chết? Ngươi muốn phá hủy đất nước kia, đất nước kia liền bị phá hủy. Ngươi muốn giết hai vị đế vương, hai vị đế vương không còn ai sống sót. Vậy vì sao ngươi còn muốn chết?"

  "Sư Phụ. Ta không phải muốn chết a. Chỉ là. Ta chỉ muốn trả thù cho người ta yêu. Ta sẽ giết chết người đã giết hắn. Mà người giết hắn, là chính bản thân ta. Vậy nên ta mới tự kết liễu bản thân. Sự phụ. Không. Tử, ngươi rất tốt. Ta biết, ngươi không muốn ta chết. Nhưng là, Tử. Một vì thần như ngươi làm sao hiểu được suy nghĩ của những kẻ phàm nhân như ta. Gặp được ngươi, gặp được hắn là điều duy nhất ta cảm thấy tốt nhất. Ta mãn nguyện rồi. Vậy nên, Tử, cầu xin ngươi hãy để ta giết chết kẻ đã giết hắn. Được không?" 

Hạ Tử Duyệt nghe "hắn" và Tử đối thoại. Đúng. Lúc đó, ngay lúc đó hắn đã nghĩ, hắn yêu Mạc Thiên. Vậy nên khi nhìn thấy đôi tay trắn nỏn kia nắm thấy thanh kiếm, thấy máu của Tử liên tục rơi xuống. Tim hắn đã nhói lên. Nhưng "hắn" lại cho rằng đó là do sự đau đớn trước cái chết của Mạc Thiên. Nhưng giờ nghĩ lại, có phải hay không " hắn " cũng đã động tâm với Tử?

Không gian đột ngột thay đổi. Nơi hiện tại chính là U Minh giới. Nơi mà Hạ Tử Duyệt đang đứng là cánh đồng Bỉ Ngạn đỏ rực. Phía trước hắn là mái tóc tím dài chấm đất hờ hững lay động theo những cách hoa. Chủ nhân mái tóc đó im lặng nhìn một người đang bước trên cầu Nại Hà. 

Có lẽ, thân ảnh đó không hề nhận ra đôi vai mình đang run rẫy. Nhưng Hạ Tử Duyệt lại nhìn thấy rất rõ. Tử đang run rẫy.

Một quỷ hồn nhanh chân đến chổ Tử, gọi cậu hai tiếng Thần Quân. Chỉ nghe cậu Tử nói

"Nói với Diêm Vương, cho ta biết chổ của người đó" - đôi tay Tử chỉ về thân ảnh đang bước đến Giếng Luân Hồi - "Nói ngài ấy, ta muốn đến đó."

Tử, không phải ngẫu nhiên mà xuất hiện ở thế giới đó. Mà do hắn ở đó, nên Tử mới đến đó. Vậy mà, hắn đến cùng đã làm cái gì cơ chứ?

Nhìn thân bạch y hắc tuyến im lặng đứng bên bờ vong xuyên, hắn rất muốn đến gần cậu, ôm cậu vào lòng, nói với cậu "thật xin lỗi, là ta sai."

Không gian lại thay đổi. Hắn nhìn thấy một vị thần người người cuối đầu vì hắn mà học cách tồn tại trong thế giới này. Nhìn vị thần cao cao tại thượng kia vì hắn mà chấp nhận bị nhục mạ. Nhìn một người yêu hắn kia vì hắn mà cuối đầu trước người khác. Nhìn một người vì hắn mà đôi tay, không, cả người tắm trong máu. Vậy mà, lần đầu tiên họ gặp nhau, hắn lại nói

  "Ngươi trời sinh hờ hững hay do giả vờ? Ngươi nên cầu nguyện đó là trời sinh. Ta không thích bị lừa gạt. Lão già có nói, chỉ cần ngươi còn mạng , những thứ khác không quan tâm. Nếu ngươi dám gạt ta hay có ý đồ không tốt. Ta có thể khiến ngươi sống không được, chết không xong. Nhớ kỹ." 

Hắn, đến cùng có tài đức gì mà để một người như cậu vì hắn làm nhiều như vậy? Hắn đến cùng lấy cái gì để tổn thương cậu? Hắn đến cùng có cái quyền gì mà muốn cậu tha lỗi hắn? Hắn... đến cùng đã có bao nhiêu ngu xuẩn chứ? Hắn...đến cùng mọi thứ đều là lỗi của hắn. 

"Duyệt. Ngươi yên tâm. Dù cả thế giới này có phản bội ngươi thì ta cũng sẽ không phản bội ngươi. Sẽ không."

Tử không phản bội hắn. Từ đầu đến cuối là hắn phản bội cậu. Chỉ có bản thân hắn sai. Là hắn sai. 

Trong lúc hắn thất thần, khung cảnh lại thay đổi. Một nơi hoang phế, một nơi chứa đầy những cái xác không nhìn ra hình dạng, một nơi phủ đầy huyết nhục. Cái nơi mà cả đời này Hạ Tử Duyệt cũng không muốn đặt chân tới.

Nhìn Tử nở nụ cười. Nhìn nước mắt Tử rơi. Nghe thấy Tử liên tục nói bản thân sai. Nhìn Tử tan biến trong không gian. Nhìn những đóm sáng bay loạn trên không. Hạ Tử Duyệt như điên rồi.

Không... Không...Không.

" Tỉnh lại khỏi giấc ngủ, là ta sai "

Không

 "Hứng thú với thứ gọi là tình, là ta sai"

Không không

 '' Không nghe lời ca ca, một mực tìm hiểu , là ta sai" 

Không phải

"  Gặp được ngươi, là ta sai. Hứng thú với ngươi, là ta sai. Cho ngươi thêm một mạng, là ta sai. Theo chân ngươi, là ta sai. Tim ta nhói lên khi nhìn ngươi tự kết liễu sinh mạng, là ta sai. Một mực muốn biết đó là gì, là ta sai." 

Không ... không đúng

"Một lần nữa tìm ngươi, là ta sai. Học tập mọi thứ của thế giới này vì muốn được bên cạnh ngươi, là ta sai. Đối ngươi càng ngày càng lún sâu, là ta sai. Nhận ra yêu ngươi, là ta sai. Nhầm lẫn "quan trọng" mà ngươi nói, là ta sai. Đưa ngươi đến nơi này, là ta sai. Cho ngươi biết sự thật, là ta sai. Hiểu nhầm ý ngươi mà giết chết bọn họ, là ta sai."

Không đúng, không phải, không...

 " Từ đầu đến cuối ta đều sai. Ta sai. Vậy nên ta không có được ngươi. Ta sai. Vậy nên ngươi câm ghét ta. Ta sai. Vậy nên.... tim ta đau lắm. Ta sai. Vậy nên...tâm ta chết rồi. Hạ Tử Duyệt. Là ta sai." 

Không ... Tử, em không sai. Tử không sai. Không hề sai.

"Vậy nên. Ta sẽ sửa sai. Trả lại tự do cho ngươi. Trả lại thế giới mà nơi đó không có ta. Trả lại ca ca cho ngươi. Trả lại những kẻ có cùng huyết thống với ngươi. Và... trả lại Mạc Thiên, người mà ngươi yêu. Ta đem tất cả trả lại cho ngươi." 

Đừng... không. Ta không cần. Đừng. Ta không cần. Tử, cầu em. Không cần. Là ta sai. Em không sai. Là ta sai. Chính bản thân Hạ Tử Duyệt sai....

Hạ Tử Duyệt gục xuống đất điên cuồng khóc. Là hắn sai. Từ đầu đến cuối là hắn sai. Khốn kiếp.

Làm Tử có hứng thú với hắn, là hắn sai. Cầu xin Tử cứu hắn, là hắn sai. Lợi dụng Tử, là hắn sai. Làm Tử bị thương, là hắn sai. Khiến Tử có hứng thú với hắn, là hắn sai. Chết trước mặt Tử, là hắn sai. Khiến Tử vì hắn đến thế giới đó, là hắn sai. Đối Tử không tốt, là hắn sai. Không sớm nhận ra người quan trọng nhất của bản thân, là hắn sai. Chính bản thân nhầm lẫn "quan trọng" mà bản thân nói, là hắn sai. Lệnh Tử cho hắn biết sự thật, là hắn sai. Cùng Tử đến nơi đó, là hắn sai. Mất khống chết ra lệnh giết bọn họ, là hắn sai. Tức giận với Tử, là hắn sai. Tổn thương Tử, cũng là hắn sai. Hắn sai. Hắn là tên khốn luôn làm việc sai trái. Chính hắn đã sai. Chính hắn đã đẩy Tử rời khỏi thế giới của hắn. Hắn vôn không nên tồn tại. Hắn vốn không nên sống. Hắn... đáng chết.

........

"Phải. Ngươi đáng chết. Ngươi không nên sống. Chính ngươi làm tổn thương ngài ấy."

"Nhưng ta sẽ không để ngươi chết. Chỉ có sống, ngươi mới có thể chuộc lại lỗi lầm của mình."

"Điều quan trọng nhất là, ngài ấy không muốn ngươi chết."

"Vậy nên. Ngươi lập tức tỉnh dậy cho ta. Hạ Tử Duyệt. Ngươi có nghe không hả?"

   Bên tay Hạ Tử Duyệt là thanh âm không hề xa lạ. Thanh Yên. Cố gắng mở đôi mắt nặng trịch, Hạ Tử Duyệt liền nhìn thấy khuôn mặt vô tình của Thanh Yên. Chưa kịp nhận thức được mọi thứ, hắn liền nghe Thanh Yên nói.

"Ngươi đã vượt kiếp. Có thể thành thần. Những vết thương của ngươi cũng đã gần bình phục. Theo chỉ thị của Thiên Đế, ngươi không cần tôi luyện thần cách, cũng không cần vượt cửu kiếp. Bởi vì ngươi vĩnh viễn chỉ dừng lại ở Phụ Thần. 7 ngày nữa chúng ta sẽ trở về Thiên giới. Hi vọng đến lúc đó ngươi sẽ bình phục."

Dứt lời, Thanh Yên liền rời đi. Hạ Tử Duyệt nhìn mặt trăng không biết khi nào xuất hiện kia, thì thầm

"Chờ ta. Chì một chút nữa thôi ta sẽ tìm đến em. Ta sẽ nhận lỗi trước em. Nói với em : em không sai, từ đầu đến cuối, người sai là ta. Vậy nên, hãy tha thứ cho ta. "

Đôi mắt Hạ Tử Duyệt từ từ khép lại. Rất nhanh bọn họ sẽ gặp nhau.

___END___

Lãm Nhãm của bản tôn. các người có thể không xem.

Đến cùng là ai sai?
Tử sai sao? Nhưng Tử sai chổ nào? Có hứng thú với một thứ là sai sao? Chẳng phải ai cũng có cái quyền hứng thú sao? Vậy thì sao có tể nói nó sai? Yêu là sai sao? Nếu Yêu một người là sai. Vậy thì toàn bộ người trên thế giới này đều sai, không phải sao? 
Nếu Tử không sai? Vậy Hạ gia sai sao? Sai khi không nhận ra tình cảm của Tử sao? Đâu ai ra cái luật bắt 1 người phải nhận ra tình cảm của người khác sau đó chấp nhận chứ? từ đầu đến cuối ( Trước khi Hạ gia nhận ra tình cảm thật) Hạ gia đều thích Mạc Thiên, luôn đối Mạc Thiên hết lòng không phải sao? Vậy sai lại nói Hạ gia sai? Nếu nói tổn thương Tử, Hạ gia sai. Vậy thử hỏi, nếu lúc đó người mà mình nghĩ là yêu nhất chết trên tay một người mình cho là quan trọng nhất. chẳng phải tất cả mọi người đều tức giận sao? Chẳng phải tất cả đều sẽ tổn thương người đó sao? Vậy thì sao nói Hạ gia sai?

Túm lại. Hai người bọn họ mới không sai. Người sai là cái con tác giả dở hơi này. Sai vì đã viết ra bộ truyện này. Sai vì viết ngược không phải sủng hay hài. Lỡ sai rồi, nên bản tôn quyết định sai tới cùng. 

Ha Ha Ha

   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #nguoc#đam