Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6

Không nói, không có nghĩa là không biết.

Không hỏi, không có nghĩa là không quan tâm.

Không chờ, không có nghĩa là không nhớ.

Không yêu, không có nghĩa là không đau.

Không khóc, không có nghĩa là vô tâm.

Không giúp, không có nghĩa là vô tình.

Chỉ là.

Khi ta nói, ngươi không nghe.

Khi ta hỏi, ngươi không trả lời.

Khi ta chờ, ngươi không đến.

Khi ta yêu, ngươi không cần.

Khi ta khóc, ngươi mỉm cười.

Khi ta giúp, ngươi quay lưng.

Ta tự hỏi. Đến cùng ta là gì của ngươi?

--------------------------------------------------------------------------------

"Thanh Yên. Có phải ngươi nên nói gì đó. Đúng không?"

Nếu nói ở U Minh giới Thanh Yên có chút khác thường thì bây giờ, tại thời - không này, tại nơi mà triều đình có vua, giang hồ có các Trang chủ, Thanh Yên càng trờ nên khác lạ. Có lẽ đó là sự bi thương, có lẽ đó là sự đau đớn. Cũng có lẽ nó chỉ đơn thuần là sự không cam lòng và chấp nhất.

"Thần Quân, ta-"

"Không cần nó với ta là ngươi cái gì cũng không có. Ta không hứng thú với thế giới này. Vậy nên, Thanh Yên, ta muốn nghe ngươi nói."

"Vậy, Thần Quân, người có muốn nghe một chuyện xưa không?"

"Chuyện xưa? Ngươi nói xem."

"Ân. Trước đây, có một tên rất ngốc. Hắn không thích chuyện giang hồ, cũng không hứng thú với quyền lực. Một ngày kia, hắn gặp một người. Cũng từ lúc đó mà vận mệnh hắn thay đổi."

......

Hắn gặp người đó là lúc trên người người đó có vô số vết thương. Hắn giúp người đó cầm máu, giúp người đó chữa trị vết thương. Chăm sóc người đó.

Người đó, thanh y thoát tục, anh tuấn hơn người, ngôn hành kiêu ngạo. Dù có bị thương cũng không làm mất vẻ phong lưu đa tình của y. Mỗi ngày bên cạnh chăm sóc y. Mỗi ngày ngắm nhìn khuôn mặt anh tuấn bức người kia, tên ngốc đó phát hiện, hắn yêu thích người đó mất rồi.

Một tên ngốc chưa từng hiểu chuyện thế nhân, cứ vậy ngu ngốc si tình một thanh y nam tử.

Một ngày kia, vị thanh y nam tử kia cũng bình phục. Y nói, y phải trờ về. Không thể ở lại cùng hắn. Cũng lúc đó, hắn biết, vị thanh y nam tử kia vốn là một Trang chủ của một sơn trang đứng nhất nhì giang hồ. Cũng lúc đó, tên ngốc biết được, hắn cùng y không cùng một thế giới.

Y cao cao tại thượng, hắn hèn hạ bần cùng.

Y danh chấn giang hồ, hắn bữa no bữa đói.

Ngày vị thanh y nam tử rời đi, tên ngốc ấy đã hỏi, "Ngươi có quay lại không?".

Vị thanh y nam tử nhàn nhạt nhìn hắn : "Tại sao ta phải quay lại?"

Đúng vậy. Không có lý do gì để y quay lại. Nơi này cùng lắm chỉ là nơi y dưỡng thương. Có gì mà lưu luyến? Nơi này cùng lắm cũng chỉ là có một tên ngốc si tình y.

"Ngươi sẽ nhớ ta sao?"

"Vì cái gì ta phải nhớ ngươi? Cho dù ngươi có là người cứu mạng ta, thì cũng đừng mong ta báo đáp ngươi cái gì."

Năm đó, tên ngốc chỉ mới 16 tuổi. Hắn cứ vậy si tình một nam nhân vô tình được hắn cứu. Hắn cứ vậy chờ đợi một vị Trang chủ cao cao tại thượng mà hắn đến tên cũng không biết. Cứ vậy, ngu ngốc mất hết 5 năm si tình.

Cho đến một ngày sau 5 năm kia, y đến tìm hắn. Y nói, y nhớ hắn. Y nói, y yêu hắn mất rồi. Y nói y muốn bồi hắn một đời. Y nói, hãy tha lỗi cho y về chuyện của lúc trước. Y nói không ngày nào y không nhớ đến hắn. Y nói, hãy cho y một cơ hội để chăm sóc hắn. Hắn, một người đã si tình y 5 năm, không hề suy nghĩ mà đồng ý đi cùng y. Đồng ý vĩnh viễn bên cạnh y. Năm đó, tên ngốc đó chỉ mới 21 tuổi.

Hắn bên cạnh y 3 năm. Y ôn nhu đối đãi hắn. Y cưng chìu hắn đủ điều. Y yêu thương chăm sóc hắn. Y điên cuồng chiếm đoạt hắn. Lần đầu của hắn, y đã vô cùng nhẫn nại mà khuếch trương giúp hắn. Nhẹ nhàng đưa vật kia của y vào nơi đó của hắn. Sau đó, y điên cuồng luật động. Mặc kệ hắn có đau đớn mà cầu xin. Lúc đó, hắn đã rất đau. Hắn luôn nghĩ hắn sẽ chết mất. Thế nhưng, khi nhận được lời xin lỗi của y, hắn đã quên mất sự đau đớn lúc đó. Hắn ngu ngốc nghĩ "a, không sao, chỉ cần y muốn, đau một chút cũng không sao."

Đúng vậy, chỉ cần y muốn, hắn cái gì cũng làm. 3 năm, từ một tên bần nông nhìn như trói gà không chặt, hắn bọc lộ cho thiên hạ biết, hắn võ công hơn người. Hắn lạnh lùng, hắn tàn nhẫn, hắn vô tình, hắn tắm trong huyết nhục của vạn người, đôi bàn tay hắn đã cướp đi không biết bao nhiêu là gia đình. Chỉ khi bên cạnh y, hắn mới trở lại thành một tên ngốc nhu nhược.

3 năm, y biến hắn thành sát thủ người nghe người sợ. Chỉ là, không một ai có thể nhìn thấy khuôn mặt của tên sát thủ này. Hay phải chăng nên nói, chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt đó, thì dùng chính mạng sống của ngươi làm cái giá để trả.

Năm đó, tên ngốc trở thành sát thủ lãnh huyết vô tình đó. Năm đó, hắn chỉ mới 24 tuổi.

Vào một mùa xuân kia. Tên ngốc lê thân xác đầy rẫy vết thương bởi sau một cuộc huyết chiến trở về. Dù trên người đầy rẫy vết thương vẫn đang chảy máu. Dù những vết thương bị gió lùa nóng rát. Dù vết thương có đau đớn như thế nào. Tên ngốc đó cũng không hề quan tâm. Hắn chỉ lê bước trở về nơi mà hắn đã ở được 4 năm. Đúng, mùa xuân này là năm thứ tư hắn cùng y bên cạnh nhau. Vừa nghĩ đến y, hắn liền cảm thấy ấm áp. Chắc chắn y đang đợi hắn về. Y sẽ tức giận khi thấy hắn bị thương. Y sẽ trách hắn không biết bảo vệ bản thân mình. Nhưng là, y sẽ giúp hắn thoa dược, y sẽ giúp hắn điều tức, y sẽ giúp hắn chữa trị vết thương. Phải, hắn phải mau chóng trở về để gặp y.

Thất Tinh sơn trang cửa rộng mở không một bóng người. Không ai chờ hắn, không ai đón hắn, không một ai xuất hiện trên đường hắn đi. Bước vào trang viên, nơi này có rất nhiều người a. Nhưng vì cái gì không ai nhìn hắn? Còn y? Y đang làm gì ở đó? Bên cạnh y là ai?

Ngày đó, tên ngốc nhìn thấy y đang tìm cách lấy lòng một người. Người đó có khuôn mặt giống hệt hắn. Hắn thấy y liên tục cầu xin người đó, thái độ khuất nhục kia, thái độ hèn mọn kia đâu hợp với y? Hắn muốn nói với y, đừng như vậy, người đó không phải hắn, y mới không cần làm như vậy.

Hắn bước nhanh đến gần y, hắn cầm lấy tay áo y. Hắn muốn nói rất nhiều. Nhưng vết thương ở cổ không cho phép hắn làm vậy. Cổ họng đau rát chỉ có thể phát ra những thanh âm vô nghĩa. Hắn nhìn thấy, phải, ngay lúc đó hắn nhìn thấy sự chán ghét hiện rõ trên khuôn mặt y, thấy sự khinh bỉ trên khuôn mặt của người đó và sự thương hại trên những khuôn mặt mà hắn từng quen thuộc. Tại sao? Tại sao lại nhìn hắn như vậy?

Hắn bị y lạnh lùng đẩy ra. Hắn đã hoàn toàn kiệt sức. Cả người đau đớn. Những vết thương bê bếch máu. Hắn thực đau. Rồi hắn cảm nhận được người đó đang nhìn hắn, người đó khinh bỉ chỉ vào hắn, người đó nói

"Tần Thanh, hóa ra đây là thế phẩm của ngươi sao? A khuôn mặt giống ta thực đó nha. Hẳn ngươi rất yêu thích đi."

"Không, Tiểu Y, ta không thích hắn. Người ta thích, người ta yêu, người có thể làm ta động tâm chỉ có em. Hắn cùng lắm là phế phẩm mà thôi. Ta vĩnh viễn sẽ không động tâm với hắn."

Thế phẩm? Phế phẩm? Đây là nói hắn? Hóa ra hắn chỉ là kẻ thay thế thôi sao? Là vậy sao?

"Tần Thanh, Lục Y ta nói cho ngươi biết, ta ghét nhất người khác dùng khuôn mặt mình để mua vui cho người khác. Tần Trang chủ, ngươi chọn đi. Chọn hắn, ta sẽ chết. Chọn ta, ta không muốn nhìn thấy hắn sống."

Sau đó, tên ngốc đó nhìn thấy y đến gần hắn. Y dùng tay đỡ hắn đứng lên khỏi mặt đất. Hắn nghĩ, y sẽ chọn hắn đúng không? Y yêu hắn đúng không?

Một cảm giác đau đớn thấu xương. Thanh đoản kiếm mà hắn tự tay làm cho y đang vô tình nằm trong ngực trái của hắn. Nơi mà trái tim con người ngự trị. Hắn không thể tin nhìn con người tàn nhẫn kia. Đến cuối cùng, y chỉ nói với hắn

"Ngươi làm tốt lắm, bây giờ, ngươi có thể nghĩ ngơi."

Làm tốt lắm sao? Làm thay thế phẩm rất tốt sao? Ha ha ha. Đến cùng hắn đang hy vọng cái gì chứ? Hy vọng một kẻ chỉ xem hắn là thay thế phẩm sẽ chọn hắn? Ha aaa. Thực đau, thực đau đớn. Hắn có nên cảm thấy mai mắn là trái tim hắn nằm lệch không? Hắn có nên cảm thấy mai mắn vì y không hề biết chuyện đó? Trên người hắn đầy rẫy vết thương không ngừng chảy máu. Nhưng so với tâm hắn, những vết thương kia có là gì chứ?

"Ha Ha, khụ khụ, Tần Trang chủ. Ta hiểu rồi a. Ta hiểu a. Khụ khụ. Là do khuôn mặt này ư? Khuôn mặt giống Lục công tử ư? Nếu Tần Trang chủ và Lục công tử không thích nó. Vậy để ta giúp các người hủy nó vậy."

Khi đó, mọi người chỉ thấy tên ngốc đó lấy thanh đoản kiếm trong ngực mình ra, mặc kệ máu liên tục chảy ra. Tên ngốc ấy tàn nhẫn rạch lên khuôn mặt mình. Từng nhát, từng nhát. Không gian tĩnh lặng đến áp lực. Chỉ liên tục nghe tiếng gia thịt bị xé rách. Chỉ nghe tiếng máu liên tục chảy. Không ai có thể kịp phản ứng trước khung cảnh này. Lục Y công tử rung rẩy sợ hãi mà nôn khan. Tần Trang chủ lo lắng săn sóc Lục Y công tử. Không ai chú tâm đến một tên ngốc đã biến mất tại nơi đó. Họ quên mất một chuyện rồi. Một con người mang trên mình đầy rẫy những vết thương đang liên tục chảy máu làm sao có đủ sức lực để đứng đó, tự phá dung của mình? Một con người, làm sao có thể biến mất không thấy bóng dáng. Nhưng là, khi đó họ chỉ chú tâm đến Lục Y công tử kia, vậy nên không ai nhận ra điều đó

Năm đó, tên ngốc biết mình chỉ là thay thế phẩm, biết được từ đầu đến cuối chỉ mình hắn đa tình. Năm đó, hắn tự tay hủy đi dung mạo như thiên tiên kia. Năm đó, hắn lần đầu tên dùng tiên thuật rời khỏi Thất Tinh sơn trang. Năm đó, hắn mới 25 tuổi.

......

Gió Lạnh lùng thổi, lá vô tình bay. Hoa nở bao lâu lại tàn. Lá xanh bao nhiêu cũng héo. Tử đứng đó, im lặng nhìn con người vẫn luôn im lặng kia.

"Tên ngốc kia là ngươi sao? Là lúc ngươi đang trải qua tình kiếp?"

"Phải."

"Ngươi có phải rất đau không?"

"Ta không biết nữa. Chỉ là, ta không thể quên mà thôi. Thần Quân, người nói xem, có phải hay không tên ngốc đó sai rồi?"

"Ta không biết. Cũng vì không biết nên ta mới tìm hiểu. Thanh Yên. Ta không thể biết được cảm nhận lúc ấy của người. Chẳng qua. hẳn ngươi rất đau đi."

Không giang lại trở nên im lặng. Thanh Yên không nói, Tử cũng không hỏi. Có lẽ Tử vẫn không thể hiểu "Yêu" là thế nào. Nhưng Tử có thể cảm nhận được, sự đau đớn, sự bi thương, sự bất lực của họ. Dù biết sai, nhưng là vẫn yêu. Dù là biết đau, nhưng là vì yêu nên chấp nhận.

___END___

........

Này không phải truyện của ai hết. Là ta tự biên tự diễn thôi. Ta nghĩ, ta nên tự nghĩ tự viết nhỉ. dù hơi nhức óc nhưng mà như vậy vẫn tốt hôn lúc trước. có lẽ không hay nhưng mà cũng là do ta nghĩ ra. Ta tuyên bố, từ ngày hôm nay, truyện ta có lẽ sẽ không hay. truyện của ta có lẽ sẽ lâu ra. nhưng là. ta sẽ không bỏ nó. chào.*Cuối đầu*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #nguoc#đam