Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 20

Nếu nói mấy năm này cảm xúc của Tử chấp nhất cùng hoang mang thì Hạ Tử Duyệt chính là đau thương cùng dằn vặt. Người mà hắn tâm tâm niệm niệm nay đứng trước mặt hắn, nhưng hắn lại không thể không tìm cách tránh đi.

Nếu hỏi Hạ Tử Duyệt, hắn đau không? Hắn tất nhiên là đau. Rõ ràng có thể chạm tới, nhưng chung quy chỉ vì ba chữ "ngươi là ai" mà vĩnh viễn phải đứng phía xa. Rõ ràng có thể có được hạnh phúc, chung quy chỉ vì một sự lựa chọn quên đi mà mất đi tất cả. Cứ như vậy, làm sao hắn không đau khổ?

Vào thời điểm Hạ Tử Duyệt khổ sở ra quyết định rời khỏi Thiên giới, đến một tiểu thế giới để vượt qua khoảng thời gian còn lại của sinh mệnh, trước mặt hắn liền xuất hiện một người. Người này, Hạ Tử Duyệt không biết. 

Nam tử trước mặt, một thân tử y, một đầu huyền sắc, đôi mắt u buồn ánh tím. Cả người y toát lên sự dịu dàng dụ hoặc lại thấm đượm sự u buồn bi thương. Rõ ràng Hạ Tử Duyệt chưa từng gặp vị nam tử này, nhưng không hiểu sao hắn lại cảm thấy bản thân hắn đã từng biết đối phương.

Mang tâm tình băng khoăn, Hạ Tử Duyệt im lặng nhìn nam tử dang nhàn nhã uống trà trước mặt. Cho đến khi nam tử ngẩn đầu nhìn vào hắn, Hạ Tử Duyệt lúc này mới biết được thân phận của nam tử. Nhưng cũng vì ra, Hạ Tử Duyệt càng thêm nghi hoặc, người này thật sự là người kia sao?

"Ngài là.... Nguyệt Lão?"

Giọng Hạ Tử Duyệt không mấy xác định. Bất kỳ ai cũng khó mà có thể đem so sánh giữa một Nguyệt Lão già nua với một nam tử trẻ tuổi mị hoặc trước mặt. Nếu không phải do ánh nhìn của cả hai quá giống nhau, Hạ Tử Duyệt cũng không tin tưởng được điều đó.

Trái ngược với sự hoan mang của Hạ Tử Duyệt, nam tử lên tiếng

"Ngài sai rồi, Hạ ngụy thần. Ta hiện đã không còn là Nguyệt Lão. Tên của ta là Nguyệt. Xin ngài đừng nhầm lẫn."

Nguyệt Lão, hay giờ nên gọi là Nguyệt, đặt chung trà trong tay xuống, đôi mắt thủy chung vẫn nhìn nước trà dao động. Không chờ Hạ Tử Duyệt có phản ứng, y lại lên tiếng

"Ta đến đây để nhìn lựa chọn. Trước đó, ta muốn biết, ngài có yêu Thần Quân hay không?"

"Yêu? Sao lại không yêu? Nhưng cho dù có yêu đến tê tâm liệt phế thì sao? Ta có thể làm gì ngoài việc chịu đựng nổi đau này sao?"

"Ý ngài là, ngài yêu Thần Quân, nhưng ngài lại muốn từ bỏ tình yêu ấy?"

"Từ bỏ? Tại sao ta phải rừ bỏ. Cho dù đau đớn, nhưng ta vĩnh viễn cũng không muốn từ bỏ. Nếu cho ta một cơ hội để được bên câu ấy, cho dù phải hủy diệt tất cả mọi thứ, Hạ Tử Duyệt ta cũng không oán không hối."

"Chỉ cần một cơ hội, cho dù phải hủy thiên diệt địa, ngài cũng muốn?"

"Phải."

Nguyệt lại im lặng không nói. Không gian lại trở nên im lặng. Ai cũng có một suy nghĩ riêng của bản thân. Nhưng cả hai người bọn họ đều giống nhau. Chỉ cần có thể được bên cạnh người ấy, cho dù phải phá hủy tất cả cũng không oán. 

"Nếu vậy, Hạ Tử Duyệt, ta cho ngươi một cơ hội. Đó là cơ hội duy nhất của ngươi. Ta, giao ngài ấy lại cho ngươi. Chỉ hi vọng ngươi không làm ta thất vọng."

"Ngươi. Ngươi nói thật chứ? Nhưng ta phải làm gì?"

"Nhiệm vụ của ngài, thật sự trở thành thần, bước vào biển hải ý thức của ngài ấy, dùng mọi thứ ngài có để Thần Quân có thể một lần nữa chấp nhận ngài."

"Thật sự trờ thành thần? Nguyệt, ngươi đang nói đùa sao? Cho dù thật sự có thể đảo ngược thời không đi chăng nữa, thì vận mệnh cũng không thể thay đổi. Ngươi rõ ràng phải biết điều đó chứ?"

"Phải. Ta biết. Đảo ngược thời gian không thể thay đổi vận mệnh. Hay nên nói, hiện tại, không có một chủng tộc nào có thể thay đổi vận mệnh. Nhưng ta, không hề đảo ngược thời gian, cũng không phải thay đồi vận mệnh. Điều ta làm, [phá hủy thời không, tái lập vận mệnh]."

......

Vận mệnh là thứ không thể thay đổi. Từ lúc thế giới sơ khai cho đến giờ, bất luận là chủng tộc nào cũng không thể thay đổi vận mệnh của bản thân. Cho dù ngươi có thể trở về quá khứ, cho dù ngươi có thay đổi quá khứ đi chăng nữa, thì hiện tại hay tương lai của ngươi đều không thay đổi. Hay nên nói, vận mệnh chính là đích đến. Cho dù ngươi chọn con đường nào đi chăng nữa, ngươi vẫn phải bước đến cái đính ấy.

Không ai có thể thay đổi vận mệnh, đó là lẽ tự nhiên. Nhưng tại một tiểu thế giới, có một chủng tộc đã thay đổi nhận thức của toàn bộ sinh linh. Chủng tộc đó quả thực không thể thay đổi vận mệnh, nhưng bọn họ có thể tái lập vận mệnh. Điều đó đồng nghĩa với việc, họ thay đổi cái đích mà mọi người đang tiến đến. Nhưng, không có loại sức mạnh nào không phải bỏ ra cái giá. Cái giá của việc tái lập vận mệnh chính là dùng linh hồn để trả. 

Thiêu đốt linh hồn, phá hủy thời không, tái lập vận mệnh.

Phải. Chủng tộc đó chính là chủng tộc Tử Điệp của yêu giới. Sinh mệnh Tử Điệp đều rất ngắn, nên bọn họ chưa từng dùng loại năng lực này. Chung quy không một ai muốn dùng mệnh của mình để đổi cho người khác.

Nhưng quyết định của Nguyệt lại khác. Y nhờ sức mạnh của Thiên đế mà kéo dài vận mệnh. Thời gian của y dài hơn bất kì tộc nhân nào của Tử Điệp chủng tộc. Cũng bởi vì sống quá lâu, nên lựa chọn của y mới làm cho nhiều người hoài nghi cùng khó hiểu. Chung quy, sống càng lâu càng yêu quý sinh mệnh. Thế nhưng, một người có thể vứt bỏ sinh mệnh của mình vì một người, điều đó đồng nghĩa với việc người đó yêu người kia nhiều đến mức độ nào?

Vì người mình yêu, không oán không hối!

.......

Rời khỏi nơi của Hạ Tử Duyệt, Nguyệt lại đến Vô Thanh hàn cung. Thời gian gần như đã đến. Mọi thứ chẩn bị bắt đầu. Có thể đây là lần cuối cùng y có thể gặp Thần Quân của y.

Đưa tay chạm vào kết giới vô hình, lại nhẹ nhàng bước qua. Đối với một chủng tộc có thể phá hủy thời không mà nói, cho dù kết giới có khó phá thế nào đi chăng nữa, đối với Nguyệt cũng chỉ là một vòng sáng mỏng, không hề phí sức lực mà bước qua. 

Nhìn đến vị Thần Quân của mình, nhìn ngài ấy khép hờ đôi mắt dựa vào góc Mộc Qua. Nguyệt lại nhớ lại hình ảnh của quá khứ. Ngài ấy, vẫn xinh đẹp như vậy. Chỉ tiếc, tâm ngài ấy đã được lắp đầy. Chỉ tiếc, tâm ngài ấy đã không còn khoảng trống. Chỉ tiếc, bạch y hóa xích y. Chỉ tiếc, chỉ tiếc y sẽ không còn bất kì cơ hội nào được nhìn thấy ngài ấy nữa rồi.

"Thần Quân, liệu ngài sẽ lại nhớ đến ta?"

......

Tử hiện đang suy nghĩ, liệu có thật sự như Thiên đế nói. Hai hôm trước, Thiên đế có đến tìm cậu, nói với cậu, cậu nên chìm vào giấc ngủ một thời gian. Chỉ cần một lần nữa thức dậy, mọi thứ liền tốt hơn. Tử không biết Thiên Đế muốn làm gì, cũng không hiểu vì sao cả Thiên giới đều mang sự hoan mang cùng sợ hãi. Thậm chí ngay cả Nguyệt Lão Tử cũng không nhìn thấy. 

Trong lúc chìm trong suy nghĩ, Tử dường như cảm nhận được có ai đó đang nhìn mình. Nhưng khi mở đôi mắt nhìn về nơi đó, cái gì cũng không có, chỉ duy một con tử điệp đang hướng cậu bay đến. Nhìn con từ điệp ngay trước mặt, Tử khẻ nở nụ cười. Đưa tay, tử điệp cũng đậu lên ngón tay cậu. Tử nhìn con tử điệp trước mắt, khẻ nói:

"Đã lâu không gặp, tiểu Nguyệt."

Đôi mắt khẽ nhắm lại. Thần Quân một lần nữa chìm vào giấc ngủ. Một giấc ngủ này, khi tỉnh lại, mọi thứ liền thay đổi. Trong sinh mạng của ngài mất đi một con Điệp Yêu. Trong sinh mệnh lâu dài sau này của ngài có thêm một người gọi Hạ Tử Duyệt.

"Tử Nguyệt. Tạm biệt ngài. Còn có, tôi yêu ngài."

___END___

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #nguoc#đam