Chương 2
Bước qua cánh cổng Thời - Không, nơi đầu tiên mà Tử đặt chân xuống sau khi hạ phàm là một đại lục ma pháp. Tử không đi một mình, bên cạnh Tử là một phụ thần tên Thanh Yên. Vốn dĩ Tử không hề muốn Thanh Yên đi cùng nhưng lại không thể trái lệnh Thiên Đế.
❀ ❀ ❀ ❀ ❀ ❀ ❀ ❀ ❀ ❀ ❀ ❀ ❀ ❀ ❀ ❀ ❀ ❀ ❀ ❀❀ ❀ ❀ ❀
" Ta muốn hạ phàm."
"Không được."
"Ta muốn hạ phàm!"
Nhìn gương mặt y như đúc mình đang tỏ ra cố chấp, Thiên Đế thực đau đầu. Vị đệ đệ này của ngài không có bao nhiêu hứng thú với mọi thứ, nhưng nếu y muốn làm gì đó thì không ai có thể cản được. Nhưng nhân tâm khó dò. Ngài thực không yên tâm để y rời Thiên Giới.
"Được rồi. Đệ có thể hạ phàm. Nhưng phải để Thanh Yên đi cùng."
"Ta không muốn."
"Thanh Yên sẽ đi cùng đệ. Đây không phải là yêu cầu của một người huynh trưởng mà là mệnh lệnh của một Thiên Đế."
"Được rồi. Đệ biết rồi. Đệ đi đây."
"Đệ đi đi. Khi nào muốn về thì về."
❀ ❀ ❀ ❀ ❀ ❀ ❀ ❀ ❀ ❀ ❀ ❀ ❀ ❀ ❀ ❀ ❀ ❀ ❀ ❀❀ ❀ ❀ ❀
Thanh Yên là một người trầm lặng, hay không muốn nói là trong suốt. Y đi theo Tử vì chỉ thị của Thiên Đế, từ lúc gặp Tử cho tới giờ, Thanh Yên chưa từng phát ra bất kì âm thanh nào. Điều đó làm Tử thấy thoải mái hơn nhiều.
Tử không biết tên đại lục này là gì, Tử chỉ biết đại lục này chia thành hai phần : Chính diện và Phản diện, cũng có rất nhiều chủng tộc. Từ lúc đến đại lục này, Tử liền chú ý đến 1 người. Không biết vì lý do gì, Tử cảm thấy mọi thứ của thế giới này xoay quanh người đó. Tử nhìn thấy người đó từ hình dáng của nhân loại trở thành bộ xương khô bị người người đuổi giết. Nhìn thấy người đó gặp một thanh niên nguyện ý giúp người đó. Nghe thấy người thanh niên nói với người đó câu " Tôi muốn thấy anh thành thần."
Từ lúc người đó nghe được câu nói kia thì thay đổi rất nhiều. Người đó biến cường hơn. Từng bước thức tỉnh huyết mạch các chủng tộc. Tử nhìn thấy người đó cùng người thanh niên kia đấu tranh với thần. Nhìn thấy cả hai người bọn họ cùng bước vào ngọn tháp tranh thần cách. Nhìn thấy bọn họ cùng nhau bước đến đỉnh tháp. Cùng nhau khiêu chiến với Thế Thần. Cuối cùng người đó dành được chiến thắng. Trở thành thần tối cao. Nhưng thứ người đó mất đi chính là thanh niên kia. Vào ngay lúc người đó chiến thắng thế thần, nhận được thần cách, chính là lúc mà người thanh niên kia tan biến. Tan biến vào không gian.
Tử nhìn vào khuôn mặt vô cảm kia, không nhìn thấy cái gọi là đau thương hay buồn khổ. Tử chỉ nhìn thấy người đó nhặt chiếc nhẫn bị rơi xuống kia lên, đeo vào tay mình. Sau đó huyền thoại về một Tân thế thần xuất hiện. Mọi người tôn thờ người đó, sùng bái người đó. Tử nhìn vào khuôn mặt không có cảm xúc kia, không nhìn thấy cái gì mà tự hào, cái gì mà hãnh diện. Tử chỉ nhìn thấy người đó lẳng lặng thực hiện lời hứa giữa mình và ái nhân. Cho đến một ngày kia. Tử nhìn thấy một tàn hồn xuất hiện trước mặt người đó. Tàn hồn đó nói với người đó rằng
" Nếu ngươi phá hủy thế giới, ta sẽ cho ngươi biết người ngươi tìm đang ở đâu."
Sau đó Tử nhìn thấy người đó từng chút từng chút phá hủy thế giới thuộc về mình. Từng chút hủy diệt thế. Cho đến khi tất cả chỉ còn là khoảng không vô định, sinh linh trên đại lục kia, cây cỏ trên đại lục kia, thành thị trên đại lục kia chỉ còn lại màng đêm vô tận của không gian. Khi ấy, Tử mới thấy người kia phẩn nộ
"Ngươi rõ ràng đã nói, chỉ cần ta hủy diệt thế giới, ngươi sẽ trả hắn cho ta. Ta đã làm theo ước hẹn. Ta đã hủy diệt rồi. Vậy hắn đâu?"
"Thế giới bị ngươi hủy diệt. Ha ha ha ha... Lừa ngươi... Nói cho ngươi biết sự thật. Hắn đã mất rồi. Ha ha, hắc hắc, ha ha ha ha. Ngươi sẽ vĩnh viễn không tìm được hắn! Ha ha ha ha... Ách!"
Sau đó, Tử nhìn thấy người đó tàn nhẫn bóp nát mảnh tàn hồn kia. Đó là lần đầu tiên Tử nhìn thấy người đó khóc. Điên cuồng khóc.
Thời gian cứ vậy trôi qua. 5 năm, 10 năm, 100 năm, 500 trăm cứ vậy trôi qua. Người đó vẫn tìm kiếm quy luật của thế giới. Dường như người đó cũng đã nhận ra thế giới luôn xoay quanh mình. Nhìn người đó cô đơn, tịch mịch trong bóng tối vô hạng. Nhìn người đó từng chút tìm lại những thứ còn xót lại của đại lục. Khi đó, không biết vì điều gì mà Tử lại xuất hiện trước mặt người đó. Nhìn thấy sự xuất hiện của Tử, người đó vô cùng đề phòng.
"Ngươi là ai?"
" Đỗ Trạch đã không còn. Ngươi còn tìm làm gì?"
"Ngươi biết hắn. Hắn ở đâu. Nói cho ta biết hắn ở đâu?"
"Ta không biết. Ta thực không hiểu ngươi vì cái gì lại cố chấp như vậy? Phá hủy cả thế giới chỉ vì tìm người đó. Đáng không?"
"Ngươi không hiểu. Vào lúc ta bị thế giới bỏ rơi, chỉ có y dang tay với ta. Vào lúc biết được mình có máu lai mà tất cả mọi người đều nói là kinh tởm, thì chính y lại nói đó là kỳ tích. Vào lúc ta nghĩ mình bị phản bội, y lại nói cho ta biết bí mật của y. Y nói, y muốn ta thành thần, và y dùng chính bản thân y giúp ta việc đó. Y bên cạnh ta lúc ta cần nhất..."
"Ngươi yêu y sao? Ta không hiểu. Yêu là gì chứ?"
"Ta không biết. Ta không biết bản thân ta có hay không yêu y. Ta chỉ biết ta chấp nhất y, ta muốn y, ta không thể buông tay y. Vậy nên ta tìm y. Cũng giống như y bất chấp tất cả giúp ta thành thần, vậy ta cũng bất chấp tất cả để tìm được y."
Tử không nói gì nữa cả. Tử im lặng nhìn người đó tiếp tục tìm kiếm ái nhân của mình.
"Thanh Yên, ngươi nói xem, yêu đến cùng là gì chứ?"
"Bẩm Thần Quân, ta không biết."
Quay người bước vào cánh cổng Thời - Không. Tử cảm thấy thực nhàm chán khi ở thế giới này. Tử không biết đến cùng người đó có tìm được ái nhân của mình hay không, hay là vĩnh viễn đem mình nhốt trong sự kiếm tìm vô vọng.
___END___
Truyện này tên : ĐỘC GIẢ HÒA CHỦ GiÁC TUYỆT BỨC THỊ CHÂN ÁI. Của tác giả Đồi
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro