Chương 19
"Nguyệt Lão, ngươi nói, ta nên làm gì đây?"
Một giọng nói u buồn vang lên đánh vỡ sự im lặng đến đong cứng thời gian. Nào đâu một Thiên đế cao cao tại thượng chư thần kính phục? Nào đâu một Nguyệt lão luôn dịu dàng mỉm cười. Giờ đây, ngay lúc này, chỉ còn hai thân hình mang trên người sự u buồn nặng trịch.
"Thiên đế, ngài ấy lại đến đây. Người có biết, ngài ấy đã nói gì không?"
"Đệ ấy nói gì?"
"Ngài ấy nói : " Nguyệt lão, hình như trước đây rất lâu, ta từng gặp một Điệp yêu. Con Điệp yêu ấy không có Tiên duyên nhưng lại khai mở linh trí. Nó rất đáng yêu. Ta dường như rất thích nó. Hình như ta cũng từng cho nó một cơ hội, giúp nó hóa hình. Nhưng giờ ta không thể nào nhớ được nó dùng hình dáng thế nào, hay nó sống nơi nào nữa rồi. Nguyệt Lão, có phải do ta ngủ quá lâu mà quên mất rất nhiều thứ không? Tỷ như con Điệp yêu kia, cũng tỷ như một thân ảnh nào đó kia? Ta rất muốn biết, thân ảnh kia đến cùng là ai? Còn một phụ thần họ Hạ kia đến cùng là ai? Vì sao người đó lại làm ta muốn thân cận? Vì sao người đó làm ta thấy bài xích? Vì cái gì lại thấy thân thuộc quyến luyến, vì cái gì lại luôn ghê tởm chán ghét? Ta không hiểu, bởi vì ta không nhớ? Nguyệt lão, ngươi nói xem, có phải ta đã gần đến giới hạn rồi đúng không?"
Giọng Nguyệt lão vẫn như trước, im dịu nhưng lại mang theo sự bi thương nồng đậm. Có thể nói, nhìn dáng vẻ của Tử lúc này, ngoài Thiên đế, người đau thương lo lắng cho Tử nhất chính là Nguyệt lão đây.
Thiên đế không nói chỉ nhìn Nguyệt lão. Ngài hiểu Nguyệt lão hơn ai hết. Làm sao lại không hiểu, không phải cả hai người bọn họ đều giống nhau hay sao? Ngài yêu đệ đệ mình, mà "Nguyệt lão" lại yêu chủ nhân của y.
"Vậy ý ngươi là?"
"Phải. Thiên đế. Vì ngài ấy nhớ ra, vậy nên ta đưa ra lựa chọn."
"Ngươi... Ngươi không hối hận chứ? Ngươi sẽ mất đi thứ gì ngươi biết chứ? Chung quy, ngươi không thuộc về nơi này."
"Phải. Ta không thuộc về nơi này. Trước kia không thuộc về, bây giờ không thuộc về, sau này cũng vậy. Là ngài ấy cho ta cơ hội, vậy nên cũng đến lúc ta trả lại món nợ này. Không oán không hối. Thiên đế, ta giống ngài."
"Phải. Chúng ta giống nhau. Ngươi, chuẩn bị một chút. Có lẽ, mọi thứ sẽ bắt đầu sớm thôi."
"Được. Cũng đến lúc ta đi gặp người gọi Hạ Tử Duyệt rồi đi. Gặp hắn, nói với hắn, ngài ấy yêu hắn."
Cả hai lại lâm vào trầm mặt. Cả hai đều chung một suy nghĩ, nghĩ về một ngày của một quá khứ.
---------------------------------------------------------------------------------------------
Rất lâu, rất lâu trước đây, trên một Tiểu thế giới, có một con Điệp yêu. Điệp yêu này thuộc họ Tử Điệp. Vốn mọi Tử Điệp đều có tiên duyên, hóa thân thành thần. Nhưng con Điệp yêu này lại khác hẳn. Nó không có Tiên duyên, nhưng lại sớm khai mở linh trí. Điệp yêu rất thông minh, nó biết bản thân không có duyên làm thần tiên chốn thiên giới, vậy nên nó an an ổn ổn làm một Điệp yêu tự do tự tại chốn yêu giới.
Điệp yêu đi đi đến đến khắp nơi trong yêu giới, mỗi một nơi nó đều dừng lại vui đùa. Thân là một hồ điệp không có sức tấn công, con Điệp yêu này chỉ vì ham muốn của bản thân mà hình thanh một loại khả năng không thuộc họ Tử Điệp của nó, nó gọi đó là lãng quên. Làm cho những kẻ đi săn mạnh mẽ quên đi nó. Làm cho tử địch của hồ điệp quên đi sự tồn tại của nó. Nhờ khả năng đó, nó có thể an ổn làm điệp yêu của mình.
Cho đến một ngài kia, nó gặp một "con người" không thuộc về thế giới này. Người đó rất xinh đẹp. Một mái tóc tím dài buôn thả, khuôn mặt ôn hòa chìm trong giấc ngủ. Đôi mi dài lâu lâu lại run động. Đôi mắt khẻ nhắm lại che khuất đôi con ngươi lạnh lùng. Khi đó, nó chỉ nghĩ, "người" xinh đẹp này sao lại không có chút đề phòng vậy chứ? Nơi "người" đó ngủ chính là nơi mà bọn Lang yêu hay lui tới. Bọn Lang yêu kia rất mạnh, lại hay đi chung thành đàn, nó rất chán ghét bọn chúng, nó chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này. Nhưng khi nhìn "người" đang ngủ kia, nó lại do dự. Nó rất yêu thích người này, chỉ lần đầu tiên gặp nó liền yêu thích người này. Vậy nên, so với sự chán ghét của bản thân, nó vẫn lựa chọn ở lại trong giữ giúp người này.
Con Điệp yêu nào đó im lặng đậu trên mái tóc tim xinh đẹp kia, im lặng giúp người kia canh giữ. Nhưng nó đâu biết, "người" nhìn như đang ngủ kia hoàn toàn không hề ngủ. Từ lúc nó đến gần người kia liền phát hiện ra nó. Nhưng vì không cảm nhận được ác ý mà lại là thiện ý của nó, người kia cũng không hề có bất kì động tác nào. Đến khi nó đậu lên máy tóc, đôi môi người đó khẽ nở một nụ cười.
Con Điệp yêu nào đó im lặng chờ, nhưng nó không ngờ, Lang yêu mà nó nghĩ lại không hề xuất hiện, mà thứ nó chờ được chính là mỹ nhân xinh đẹp trong lòng nó tỉnh lại. Nhìn người đó nhìn nó, nhìn đôi con ngươi hắc sắc nhưng chôn mọi thứ vào bóng đêm, Điệp yêu lại mê muội đến mức quên cả đập cánh. Cho đến khi bản thân nó đang rơi xuống, nó hoảng loạn muốn đập cánh, nhưng nó phát hiện, nó rơi xuống một đôi tay. Chủ nhân đôi tay kia đưa nó lên, đặt nó trước mặt, nở nụ cười, hỏi nó có muốn đi cùng người đó không? Ngay khoảng khắc đó, đó đã quyết định, cho dù người này không thuộc về yêu tộc, cho dù một ngày nào đó người này sẽ rời yêu tộc mà đi, nó vẫn muốn được bên cạnh người đó.
Sau đó, con Điệp yêu kia mới biết được rằng, người trước mặt nó không phải "con người" như nó nghĩ. Ngài ấy là một Thần Quân của thiên giới. Ngài tên Tử Nguyệt, gọi là Tử, danh xưng Vô Thanh Thần Quân. Nó còn biết được, vị Thần Quân này không phải đến yêu giới dạo chơi, mà ngài đang tìm kiếm một thứ. Nó biết, thứ đó là gì. Nguyệt linh. Hơn nữa, nó còn biết Nguyệt linh ở đâu nữa kìa.
Yêu giới được hình thành, có thể vận hành, cùng với việc trở thành yêu tiên đều nhờ có Nguyệt linh. Không ai trong yêu giới không biết tầm quan trọng của Nguyệt linh. Mất đi Nguyệt linh đồng nghĩa với việc yêu giới sụp đổ. Điệp yêu biết, nhưng vì giúp Thần Quân trong lòng, nó không hề ngần ngại phá hủy thế giới của nó.
Trong suốt thời gian sau đó, nó bị toàn yêu giới chán ghét, thù hận, chửi bới. Nhưng vì bên cạnh nó là vị Thần Quân mạnh hơn bất kì chư thần nào nên sinh mệnh bé nhỏ của nó luôn được bảo vệ. Cũng lúc đó, nó mới biết được, Tử chỉ dịu dàng mỉm cười đối với nó, còn lại, Tử chỉ một mảnh hờ hững và vô tình.
Nó không nhớ từ lúc nào, Thần Quân của nó đã hỏi nó rằng "Ngươi có hối hận không?"
"Vì chủ nhân, ta không hề hối hận." Nó đã không hề ngần ngại mà trả lời. Thế nhưng, câu trả lời của nó làm Thần Quân của nó tức giận.
"Đừng gọi ta là chủ nhân, chúng ta là bạn."
Phải, ngài nói, họ là bạn. Chỉ một chữ bạn kia, nó đã vô cùng thỏa mãn.
Cho đến khi Thần thú canh giữ Nguyệt linh thất trận yếu ớt nằm nhìn Thần Quân của nó phá hủy cấm chú mà cầm lấy Nguyệt linh, cho đến khi yêu giới lung lây sụp đổ, cho đến khi các yêu thú yếu ớt kêu gào tuyệt vọng, vị thần thú đã hỏi nó, vì sao lại bán đứng bọn họ. Nó đã trả lời "Vì ngài ấy, cho dù thiêu đốt điệp hồn, ta cũng đồng ý."
Nhìn cơ thể bản thân mờ dần, Điệp yêu cuối cùng cũng sợ hãi. Nó không sợ chết đi, không sợ biến mất, không sợ hồn phi phách tán. Nó chỉ sợ nó vĩnh viễn cũng không thể gặp lại được Thần Quân của nó.
Ngay lúc Điệp yêu sợ hãi nhất, nó cảm nhận được một vòng sáng ấm áp bao phủ lấy nó. Nó nhìn thấy Thần Quân của nó đang nhìn nó, nói với nó
"Ngươi có muốn theo ta không?"
"Được." - Nó vô cùng vui vẻ trả lời.
Sau đó, nó rời khỏi yêu giới đang sụp đổ, theo Thần Quân của nó đến Thiên giới. Nhưng nó vạn lần không ngờ, Thần Quân của nó đưa Nguyệt linh cho vị Thiên đế, sau đó lại tách nhất hồn của bản thân ngài cho kẻ đó, cuối cùng quay về Vô Thanh hàn cung mà chìm vào giấc ngủ. Từ đầu đến cuối, Thần Quân của nó chỉ nói với nó rằng cho nó một cơ hôi, giúp nó hóa hình. Sau đó nó có thể sống tại nơi nó thích trên Thiên giới.
Nó im lặng nhìn Thần Quân của nó đi mất. Nó im lặng lâu, rất lâu. Cho đến khi kẻ được gọi là Thiên đế đứng nơi đó hỏi nó, nó muốn hóa hình thành người như thế nào, nó đã nói
"Một kẻ già cả xấu xí."
Và rồi, Một Điệp yêu xinh dẹp hóa thành nhân hình một người lớn tuổi. Nhìn nét mặt già nua nở nụ cười mỉm u buồn, Thiên Đế lại hỏi, ngươi muốn đến đâu sống?
"Đến một nơi vĩnh viễn không thay đổi, một nơi có thể giúp ta hiểu được thứ ta muốn hiểu."
Vậy là Thiên đế đưa nó đến điện Nguyệt lão. Nói với nó, nơi này sẽ là nơi của nó. Trước khi rời đi, Thiên đế còn cho nó một đặt ân, nó có thể hóa thành bất kì hình dạng nào nó muốn. Nhưng là trong suốt thời gian sau đó, nó vĩnh viễn dùng hình dạng của một lão già. Không phải nó không muốn trở nên xinh đẹp, mà nó chỉ là đang dùng cách này trừng phạt bản thân nó. Trừng phạt nó đã hủy diệt yêu giới.
----------------------
Con Điệp yêu ấy, quá khứ vì Thần Quân của nó mà phá hủy yêu giới. Con Điệp yêu đó, hiện tại vì Thân Quân nó mà ra một quyết định có thể hủy diệt linh hồn nó. Nó, chung quy cũng chỉ vì chữ yêu mà thôi.
___END___
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro