Chương 15
Trước đây rất lâu, có một người. Trong giấc mơ, ngươi đó nhìn thấy một bức tường được viết lên rất nhiều con số. Những con số quen thuộc nhưng lại xa lạ. Chúng nó được ghép lại với nhau. Người đó không tài nào hiểu được ý nghĩa của những con số kia.
Dọc theo bức tường đầy số, người đó thấy một thân ảnh quen thuộc. Người đó muốn đến gần hơn, gần hơn nữa, nhưng lại bị một lực vô hình ngăn lại.
Người đó rất muốn kêu lên, gọi tên của thân ảnh kia. Nhưng lạ thay, người đó lại không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào. Người đó chỉ còn cách từ xa nhìn thân ảnh kia từng nét, từng nét viết lên những con số.
Rồi bổng nhiên, thân ảnh kia lại điên cuồng xóa đi từng con số. Từng số, từng số bị xóa đi. Người đó không hiểu vì sao lại cảm thấy đau đớn tột cùng, bi thương tột độ.
"Đừng mà, đừng xóa đi nó. Đừng mà. Làm ơn."
Nghe thấy âm thanh, thân ảnh kia khẽ quay người nhìn người đó. Vách ngăn không biết khi nào thì biến mất. Thanh âm không biết khi nào thì có lại. Cả hai cứ vậy đối diện với nhau.
"Duyệt, ngươi có nhớ, những con số này có nghĩa là gì không?"
Thân ảnh đó chỉ vào một dãy số. "1-2-4-5-5-1-2-4" .
Người đó nhìn dãy số kia. Hắn biết. Hắn biết rất rõ. Nhưng hắn lại không thể nào nhớ ra. Tại sao? Sao lại không nhớ?
Thấy người đó im lặng, thân ảnh kia khẽ nở nụ cười.
"Ngươi không nhớ. Ngươi quả thật không nhớ. Không sao. Ngươi không nhớ cũng không sao. Để ta lại nói cho ngươi biết. Duyệt, "1-2-4-5-5-1-2-4" có nghĩa là "Tôi muốn yêu anh như tôi yêu thế gian"
"Duyệt, ta đã từng nói, nhưng ngươi lại quên mất rồi. Ta đã từng hỏi, có thật ta muốn yêu ngươi như yêu thế gian sao? Nhưng ta lại không biết bản thân có yêu thế gian hay không? Vậy nên... ta đến cùng có yêu ngươi hay không?"
Người đó sửng sốt khi nghe thân ảnh kia nói vậy. Tại sao cậu ấy lại nói thế? Vì sao lại nói thế?
"Vậy Duyệt, ngươi nói xem những số này có ý nghĩa gì?"
Thân ảnh đó lại chỉ vào một dãy số khác. " 0-4-5-5-1"
Người đó hoàn toàn không nhớ. Rất quen thuộc. Rõ ràng biết rất rõ. Nhưng không thể nào có thể nhớ được. Hắn không nhớ. Thật sự không nhớ ra.
"Duyệt, ngươi lại quên rồi. Không phải chính ngươi đã dạy ta rằng " 0-4-5-5-1" đồng nghĩa với "Đối với tôi, bạn là ngươi duy nhất" sao? Nhưng ngươi lại quên mất rồi. Ngươi không nhớ."
"Ta..."
"Vậy, Duyệt. Ngươi có còn nhớ tên ta?"
"Ta... Tên ngươi... ta-"
"Ha ha ha. Duyệt, tên ta, ngươi cũng quên mất rồi. Không sao cả. Quên cũng tốt. Ta cũng đã quyết định quên ngươi rồi. Không nhớ nữa, không yêu nữa."
Dứt lời, thân ảnh đó đưa tay chạm lên bức tường kia. Chỉ trong nháy mắt, những con số trên bức tường biến mất. Cứ như chúng chưa từng được viết lên.
"Đừng... Đừng. Đừng mà."
"Duyệt. Ta lựa chọn xóa đi ký ức về ngươi. Ta lựa chọn xóa đi cảm xúc không nên có đó. Vậy nên, ngươi không cần tìm ta nữa."
"Xin lỗi, Duyệt. Yêu ngươi, là ta sai."
Thân ảnh đó từ từ trong suốt rồi tan biến vào hư không. Thứ còn lại chỉ là những đóm sáng tím lập lòe bay loạn trên không trung.
....
"Nếu ngươi còn bước thêm một bước nữa thì ta cũng không thể cứu được ngươi."
Một giọng nói lạnh lùng vang lên đánh thức Hạ Tử Duyệt. Đưa đôi mắt nhìn về phía trước, Hạ Tử Duyệt liền thấy hắn đã bước đến bên bờ Vong Xuyên. Chỉ cần thêm một bước liền rơi xuống. Phía sau hắn, những đóa hoa Bỉ Ngạn đỏ rực không gió mà lay động như thể đang cười nhạo hắn.
"Hóa ra là mơ, sao?"
"Nó không hẳn là mơ. Là do Vong Xuyên đấy. Nó phản ánh sự sợ hãy nhất của con người, sau đó dụ dỗ con người quên đi tất cả. Khác với Canh Mạnh Bà, rơi vào Vong Xuyên, ngươi liền không thể nào trở lại được. Vĩnh viễn bị nhốt trong dòng sông kia. Luôn cảm thấy bản thân đã quên mất thứ quan trọng, nhưng vĩnh viễn cũng không thể nhớ ra được."
"Là...vậy sao?"
"Đi thôi. Chúng ta không có nhiều thời gian."
Quay lưng bước khỏi bờ Vong Xuyên, Thanh Yên lơ đãng nhìn người kia. Thật ra còn một điều y chưa rói. Vong Xuyên một phần nào đó chính là phản ánh sự thật mà con người phải nhận lấy. Chỉ là điều này không quan trọng. Nếu đó là lỗi của hắn, thì hắn buộc phải nhận sự trừng phạt.
Qua Vong Xuyên, không nhìn Mạnh Bà, bước nhanh qua Nại Hà, dừng trước giếng Luân Hồi. Hạ Tử Duyệt đứng từ xa nhìn Thanh Yên đi đến gần ngươi vận huyền y. Chỉ thấy ngươi kia khẽ cuối đầu gọi y hai tiếng Tinh Quân. Phải, Thanh Yên vào lúc trở về Thiên giới liền được phong Tinh Quân. Còn lý do mà một vị cai trị một giới như Diêm Vương phải cuối đầu trước y bởi vì cũng từ lúc được phong Tinh Quân, y chính là người thân cận nhất của Thiên Đế. Mọi ý chỉ của Thiên Đế đều được vị Tinh Quân này truyền xuống.
"Tinh Quân, người này là ngươi mà Thiên Đế đã nói đến."
"Phải. Diêm Vương, không biết mọi thứ ngài đã chuẩn bị?"
"Đã chuẩn bị. Ở phía này."
Hạ Tử Duyệt và Thanh Yên theo chân Diêm Vương đi qua một ngã rẽ. Ở đó có một lối đi nhỏ. Đưa tay về hướng lối đi kia, Diêm Vương nói
"Chỉ cần đi hết lối đi này, tự nhiên sẽ đến được nơi cần đến."
"Đa tạ ngài."
Hạ Tử Duyệt nhìn con đường nhỏ âm u kia, phái bên kia con đường này là thứ gì đang chờ hắn?
"Nếu bây giờ ngươi hối hận vẫn còn kịp"
Giọng Thanh Yên vang lên. Giọng nói kia, rõ ràng lạnh lùng vô tình. Hạ Tử Duyệt tự nghĩ, Thanh Yên thật sự chán ghét hắn.
"Ta sẽ không hối hận. Dù bên kia có là gì đi nữa, ta cũng sẽ chấp nhận. "
Còn đường đó, là nơi duy nhất có thể giúp hắn gặp người kia. Hắn muốn nhanh chống trở thành thần. Càng nhanh càng tốt. Khi nhìn thấy những cảnh đó ở Vong Xuyên, hắn có một nổi sợ hãi. Sợ Tử sẽ quên đi hắn. Sợ Tử sẽ xóa đi sự tồn tại của hắn. Vậy nên hắn phải nhanh hơn. Nhanh hơn nữa.
....
Thế giới mà Hạ Tử Duyệt cùng Thanh Yên tới là một ma pháp thế giới. Từ lúc tới thế giới này, Hạ Tử Duyệt dành toàn bộ thời gian cho việc tu luyện. Chỉ cần biết nơi nào có linh vật có thể gia tăng tốc độ tu luyện, Hạ Tử Duyệt liền không ngần ngại tới đó tìm. Cho dù mạng sống liên tục bị đe dọa, nhưng nhờ Thanh Yên mà hắn mai mắn vẫn giữ được mạng sống. Khi nhận ra Thanh Yên dù không quan tâm hắn bị thương đến mức tàn phế hay chết đi sống lại, y cũng sẽ giúp hắn giữ lại cái mạng này. Cũng từ đó mà hắn không còn lo lắng gì nữa. Vượt cấp khiêu chiến là một trong những cách nhanh nhất để tăng lực lượng. Trên người hắn lúc này không nơi nào không có vết thương. Kể cả khuôn mặt hắn cũng chằn chịt vết thương. Nhìn vào vô cùng xấu xí. Nhưng Thanh Yên đã nói, chỉ cần hắn có thể thành Phụ Thần, những vết thương kia liền biến mất.
Hạ Từ Duyệt dành 1752 năm để có thể bước đến ngưỡng cửa của độ kiếp. Nhưng chung quy vẫn không thể nào tiến một bước.
Một năm, hắn nghĩ bản thân chưa đủ điều kiện để độ kiếp. Nên hắn tiếp tục tu luyện.
Mười năm, hắn nghĩ có lẽ chỉ vài năm nữa liền có thể độ kiếp.
Một trăm năm, một ngàn năm. Hạ Tử Duyệt không đợi được nữa rồi. Hắn tìm đến Thanh Yên hỏi lý do. Chỉ nghe Thanh Yên nhàn nhạt nói
"Lệnh Thiên Đế, ngươi phải độ Lôi kiếp mạnh gắp 3 lần bình thường, Phong kiếp gắp 3 lần bình thường. Hơn nữa phải độ cùng một lúc. Lôi Phong cộng lại gắp 6 lần bình thường. Sức mạnh độ kiếp quá lớn, vượt qua pháp tắc thế giới này có thể chấp nhận. Nên ngươi không thể độ kiếp."
"Chết tiệt, vậy phải làm sao mới có thể độ kiếp?"
"Đến Hổn Độn Thứ Nguyên."
"Khốn kiếp, nếu ngươi đã biết vì sao không nói. Hả?"
"Đó là sự trừng phạt của ngươi."
"Ta..."
Phải. Là sự trừng phạt của của Hạ Tử Duyệt hắn. Hắn có thể trách ai bây giờ. Mọi chuyện, là hắn sai. Hắn sai, nên phải chịu trừng phạt.
"Đi thôi. Ngươi biết cách đến đó mà đúng không? Hổn Độn Thứ Nguyên."
Thanh Yên không nói gì. Y đứng dậy, đi về phía Bắc. Hai người chỉ mất một canh giờ liền tới nơi cao nhất đại lục này, Tử Vong Vực.
"Chỉ cần ngươi qua được nơi này, ngươi liền đến được Hổn Độn Thứ Nguyên."
Nhìn Tử Vong Vực tối đen sâu không thấy đáy. Hạ Tử Duyệt không hề ngần ngại mà nhảy xuống.
Thứ đầu tiên hắn tiếp xúc là áp lực không khí. Áp lực lớn đến mức hắn phải dùng 5 phần sức mạnh mới có thể chịu đựng được. Nơi tiếp theo là một nơi lạnh băng. Hạ Tử Duyệt có thể thấy được nước trong cơ thể đang đống băng. Không còn cách nào khác, hắn đành phải sử dụng ma pháp để chống chọi với cái lạnh này. Nếu như nói nơi hắn vừa qua là nơi lạnh như băng thì nơi hắn vừa đặt chân tới lại vô cùng nóng bức, nóng như thiếu đốt. Sự chênh lệch nhiệt độ ép lên cơ thể hắn. Dù hắn đã dùng toàn bộ sức lực để ngăn cản nhiệt độ xâm nhập thì hắn vẫn bị phản hệ mà chấn thương không nhẹ.
Rời khỏi khu vực nóng như thiêu đốt kia chính là một vùng thảo nguyên rộng lớn. Nơi này hẳn là Hổn Độn Thứ Nguyên đi.
Vừa bước chân lên thảo nguyên, không cho hắn cơ hội thở dóc thì cơn cuồng phong quét tới. Kèm theo đó là những tia sét mạnh mẽ bổ nhào lên hắn. Hắn loáng thoáng nghe Thanh Yên nói "Độ kiếp đã bắt đầu."
Vượt áp lực không khí, qua nơi lạnh lẽo cùng nóng bức kia. Có phải hay không đó là cách tiêu tán sức lực của hắn. Cơ thể hắn gần như cạn kiệt năng lượng. Lại phải chịu kiếp gắp 6 lần so với bình thường. Đây là sự trừng phạt của Thiên Đế dành cho hắn sao? Là do hắn làm tổn thương cậu nên nhận sự trừng phạt này sao?
Hạ Tử Duyệt còn nhớ, trong lúc vô tình, Thanh Yên đã nói
"Đó là lần đầu tiên Thần Quân rơi nước mắt. Thiên Đế nói, từ trước tới giờ, Thần Quân chưa từng có bất kỳ cảm xúc nào với thế giới."
Chính bản thân hắn là ngươi đầu tiên làm Tử khóc. Chỉ cần nhớ lại những giọt nước mắt kia, nhớ lại đôi môi run rẫy vẽ ra nụ cười kia, nghe thấy người đó liên tục nói câu "Là ta sai" kia, nhìn người đó tan biến trong không gian kia, nhớ lại khoảng thời gian không có người đó kia. Hắn cảm thấy một chút đau đớn, một chút mệt mỏi, một chút khó chịu này không đáng là gì cả.
Thanh Yên phức tạp nhìn cái người đang bị vây trong mây kiếp kia. Rõ ràng sức lực hoàn toàn cạn kiệt, rõ ràng đã mất đi ý thức. Nhưng bản năng của hắn vẫn cố chấp chống chịu với Lôi Phong kiếp.
Thanh Yên tự hỏi bản thân, nếu y là hắn, y có thể chịu đựng được bao lâu. Không, cho dù là chư thần, cho dù là người kia đi nữa cũng chưa chắc chịu đựng được. Nhưng hắn có thể. Người này, đến cùng có bao nhiêu chấp niệm với Tử. Nếu chấp niệm đã sâu nặng như vậy, thì ngay từ đầu tổn thương ngài ấy làm gì? Người này thật không thể hiểu nổi.
Mây kiếp mất hết 3 ngày 3 đêm mới tan. Nhìn thân xác nhìn không ra hình người kia đang tự động hồi phục. Thanh Yên thờ dài. Ngươi này, độ kiếp thành công rồi.
___END___
Độ kiếp thành công. chúc mừng Hạ gia. có thể gặp Tử rồi. chúc mừng.
Người kia trong miệng Thanh Yên hông phải Tử nha.
Ha Ha Ha
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro