Chương 43
"Khó có dịp anh đối với người lạ đặc biệt quan tâm đến như vậy" Higashi cười nói
"Nhờ phúc của Shou suốt ngày cứ lải nhải mãi, tôi còn có thể không đặc biệt ấn tượng sao ?" Kori nhún vai nói: "Người này chính là thần tượng mà em ấy ao ước bấy lâu nay, lần tình cờ này có cơ hội được hợp tác, Shou cao hứng đến mấy ngày đều ngủ không yên!"
"À..." Higashi hiểu ra cười nói: " Đừng nói tôi là anh vì lý do này nên mới ghen rồi cãi nhau với Shou" Sau đó lại cười nhạo nói: "Cảm nhận được bản thân không xứng với người khác sao ?"
Higashi vừa liếc mắt sang một cái, Kori lại rót đầy một mồm rượu, kỳ thật cùng Shou cãi nhau là tự hắn bịa ra, nên câu hỏi của higashi khiến hắn chưa trả lời kịp.
Higashi cho rằng chính mình nói trúng tâm sự của Kori khiến hắn mới có loại phản ứng này, vỗ vỗ bờ vai của anh, higashi an ủi nói: "Shou còn trẻ, khó tránh khỏi bị nhầm lẫn giữa hâm mộ và yêu thích, chờ đến khi bọn họ kết thúc việc đóng phim rồi, mọi chuyện lại đâu vào đấy"
Bọn họ đang cãi nhau như vậy, cậu cũng chẳng có tâm tình nào để ăn uống, higashi trong lòng không kiềm nén nổi, nghĩ ngợi một hồi lại nói: "Thật ra làm diễn viên cũng rất vất vả rồi, anh càng phải thông cảm cho shou nhiều hơn nữa"
Higashi ngữ khí thập phần nghiêm túc, càng không phải là câu trả lời qua loa, kori không quay đầu nhìn higashi, thốt lên hỏi: "Em ấy khi dễ cậu như vậy, cậu chẳng lẽ không tức giận sao?!"
"Sao tôi phải để ý một đứa trẻ để làm gì ?!" Higashi bật cười, thật sự là cậu không hề có nửa điểm để ý, sắc mặt nhạt dần, cười như không cười: "Với lại người khi dễ tôi cũng không phải là Shou, đừng quên rằng tôi mới là do anh sai bảo"
Một câu cuối làm Kori lập tức cương ở nơi đó, Higashi nói không sai, người bắt nạt cậu ấy nhiều nhất xác thật là mình. Chỉ cần nghĩ đến đó, lồng ngực Kori không biết như thế nào lại trào lên cảm giác chua xót.
Kori cố tình chuyển sang một đề tài khác, sờ mũi nói: "Kỳ lạ, cậu với vị diễn viên kia hình dáng đều giống nhau như đúc, Shou đáng lẽ nên thích cậu mới đúng, tại sao lại còn chán ghét cậu?"
"Có gì lạ đâu" Higashi tự mình mở một chai rượu, uống một ngụm: "Một kẻ làm anh ngứa mắt lại mang khuôn mặt của một người anh thầm ngưỡng mộ. Anh thật sự sẽ không chán ghét sao?!"
Thấy Higashi vẻ mặt cũng không có để bụng, Kori nhịn không được buột miệng thốt ra: "Cậu... ở nhà Nishikori mấy năm nay thực sự đã bị ủy khuất nhiều rồi đúng không?"
"Ủy khuất?!" Higashi nhướng mi, liếc mắt nhìn Kori một cái, ôn nhu cười nói: "Đây là do tôi tự lựa chọn, hoàn toàn không có tư cách để ủy khuất."
Không có tư cách ủy khuất... Cho nên vẫn là ủy khuất sao! Kori nghĩ trong lòng cái gì cũng không nói ra, vì có nói thêm nữa cũng không thay đổi được sự thật gì.
"Thực xin lỗi!" Kori đột nhiên duỗi tay đem cậu ôm chặt lấy, miệng liên tục nói: "Thật sự xin lỗi..." Bị Kori làm cho khiếp sợ, Higashi lầm bầm : "Anh... say rồi sao?!"
Kori nghe được lời Higashi lẩm bẩm, giật mình bừng tỉnh, liền giả vờ say như xác chết.
"Kori... Kori..." Kêu hai tiếng liền đều không thấy anh phản ứng, Higashi vừa nhăn mặt vừa nói: "Đúng là say thật rồi, mới vài chai bia, tâm tình lại kém đến như vậy..."
Say như vậy đương nhiên không có khả năng về nhà rồi, Higashi nửa đỡ nửa ôm đem Kori đưa đến giường phòng khách, cậu nhanh chóng giúp hắn cởi ra áo khoác lẫn cà vạt, trừ vớ giày, sau đó kéo chăn qua đắp lên cho Kori. Thời điểm cậu đứng dậy rời đi, lòng bàn tay đột nhiên bị người nào đó gắt gao giữ chặt. Higashi vừa quay đầu, chỉ thấy Kori đáy mắt mông lung: "Đừng đi, ở lại với tôi đi"
Cho rằng Kori say đến quên trời đất, Higashi duỗi tay vuốt nhẹ lên khuôn mặt hắn, ôn nhu trấn an: "Ngủ đi, sáng mai anh tỉnh dậy mọi thứ đều tốt thôi"
Kori bất chấp thế nào cũng không chịu buông tay cậu, miệng không ngừng khóc lóc nài nỉ: "Đừng, ở lại với tôi..." Higashi lặng lẽ đứng nhìn một hồi rốt cuộc cũng mềm lòng, dù sao thì kẻ say rượu cũng chẳng có ai nghiêm túc được, khẽ thở dài, cậu liền leo thẳng lên giường.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro