Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8: Hành Lang Giữa Hai Thế Giới

Mạch Dương trở về căn hộ của mình vào sáng sớm, sau một đêm dài ở lại biệt thự Tô gia để theo dõi sức khỏe của cha Tô Mặc Kỳ. Trời vẫn còn mờ sương, ánh nắng nhạt trải nhẹ lên từng mái nhà trong Nhị Tinh.

Anh bước qua cánh cửa quen thuộc, không gian trong căn hộ tĩnh lặng đến mức có thể nghe rõ tiếng thở dài của chính mình. Mạch Dương cởi áo khoác, đặt nó lên ghế sofa, và rót cho mình một cốc nước lạnh. Mọi thứ vẫn yên ổn như thường ngày, nhưng trong lòng anh, những hình ảnh về Tô Mặc Kỳ cứ chập chờn hiện lên.

Đôi mắt sáng rực ấy, cách cậu đứng trước mặt anh với vẻ tự nhiên nhưng đầy sức hút, và cả giọng nói trầm ấm không chút ngại ngần... Tất cả như những mảnh ghép không rõ hình hài đang xâm chiếm tâm trí anh.

Anh khẽ lắc đầu, tự trách mình vì sự phân tâm không cần thiết. "Mình chỉ mệt thôi" anh lẩm bẩm, như để trấn an bản thân.

Buổi chiều hôm đó, khi Mạch Dương đang hoàn tất một báo cáo nghiên cứu tại văn phòng, một tin nhắn từ Tô Mặc Kỳ xuất hiện trên màn hình điện thoại:

"Chào anh, hôm nay anh rảnh không? Tôi muốn mời anh ăn tối để cảm ơn vì hôm qua."

Mạch Dương nhìn dòng tin nhắn, suy nghĩ một lúc trước khi trả lời:
"Không cần đâu. Tôi làm vì trách nhiệm."

Tin nhắn gửi đi, nhưng chỉ vài giây sau, điện thoại anh đã đổ chuông. Là Tô Mặc Kỳ.

Anh nhấn nút trả lời.

"Anh nghĩ vậy thật à?" Giọng nói của cậu vang lên, mang theo chút thất vọng pha lẫn sự cương quyết. "Tôi không muốn chỉ dừng lại ở lời cảm ơn. Đây là sự trân trọng. Xin anh đừng từ chối.l

Mạch Dương im lặng một lúc. Cuối cùng, anh đáp ngắn gọn: ""Được. Nhưng không cần quá cầu kỳ."

""Anh yên tâm. Tôi hứa sẽ không khiến anh khó xử" Mặc Kỳ nói, giọng trở nên nhẹ nhõm hơn.

Buổi tối, Mạch Dương xuất hiện ở một nhà hàng nhỏ nằm ở trung tâm Nhị Tinh. Đó không phải một nơi sang trọng, mà là một góc yên bình với ánh đèn vàng ấm áp và không gian tĩnh lặng. Khi anh bước vào, Tô Mặc Kỳ đã ngồi đó, trên bàn là một bình hoa nhỏ và hai ly nước.

"Chào anh" Mặc Kỳ đứng dậy, nụ cười thoáng hiện trên môi.

"Chào cậu" Mạch Dương đáp, bước tới và ngồi xuống.

"Cảm ơn anh đã nhận lời mời"Mặc Kỳ nói, giọng cậu chân thành.

Không khí giữa họ ban đầu có chút ngại ngùng. Mặc Kỳ chủ động gợi chuyện, kể về những ngày tháng cậu học tập và làm việc ở Nhất Tinh. Cậu không ngần ngại chia sẻ những khó khăn mà bản thân từng trải qua, điều khiến Mạch Dương ngạc nhiên.

"Cậu không giống những gì tôi nghĩ" Mạch Dương bất giác nói, sau khi nghe cậu kể một câu chuyện hài hước về việc lần đầu nấu ăn nhưng làm cháy cả bếp.

"Anh nghĩ tôi sẽ như thế nào?" Mặc Kỳ hỏi, ánh mắt tò mò.

"Lạnh lùng, cao ngạo, và... có phần xa cách."

Mặc Kỳ bật cười lớn. "Vậy là tôi đã khiến anh bất ngờ rồi, đúng không?"

Mạch Dương khẽ gật đầu, khóe môi anh nhếch lên một chút, nhưng anh nhanh chóng thu lại nụ cười.

Sau bữa tối, cả hai bước ra ngoài. Gió đêm thổi nhè nhẹ, mang theo cảm giác se lạnh.

"Cảm ơn anh vì đã dành thời gian" Mặc Kỳ nói, nhìn thẳng vào mắt anh.

"Không có gì. Tôi chỉ làm tròn vai trò của mình thôi."

"Không, anh không hiểu đâu" Mặc Kỳ nói, giọng cậu nghiêm túc hơn. "Tôi thực sự rất biết ơn. Anh không chỉ cứu cha tôi, mà còn khiến tôi nhận ra rằng có những người sống thật lòng và tận tâm, ngay cả khi họ không cần phải làm vậy."

Mạch Dương im lặng, không biết phải đáp lại thế nào. Sự thẳng thắn của Mặc Kỳ khiến anh cảm thấy một chút ngượng ngùng, nhưng cũng khiến anh thêm trân trọng cậu.

"Cậu về cẩn thận" anh nói, lảng tránh ánh mắt của cậu.

LAnh cũng vậy. Chúc anh ngủ ngon" Mặc Kỳ nói, nở một nụ cười trước khi quay lưng bước đi.

Mạch Dương đứng đó, nhìn theo bóng dáng cao lớn của cậu khuất dần trong ánh đèn mờ nhạt. Một cảm giác khó gọi tên lại dâng lên trong lòng anh, giống như một hạt giống nhỏ vừa được gieo xuống, chờ đợi thời gian để nảy mầm.

Anh không biết tương lai sẽ đưa cả hai đi đến đâu, nhưng lần đầu tiên trong nhiều năm, anh cảm thấy muốn bước chậm lại, để lắng nghe những rung động mà trái tim anh đang cố che giấu. Anh cũng không biết cảm xúc thoáng qua đó là gì, là.... rung động sao

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro