Chương 7: Đêm Khuya
Sau buổi tối tại biệt thự Tô gia, Mạch Dương dành cả tuần sau để tập trung vào công việc. Anh cố gắng quên đi cảm giác xa lạ mà mình đã trải qua, nhưng hình ảnh người phụ nữ trung niên cùng ánh mắt đánh giá sắc lạnh của cô vẫn thi thoảng hiện lên trong tâm trí anh. Những câu hỏi về vị trí và vai trò của mình trong thế giới Nhất Tinh cũng ngày một nhiều hơn.
Tuy nhiên, điều khiến anh bận tâm hơn chính là sự thay đổi thái độ của những người xung quanh. Những đồng nghiệp trong đội ngũ y tế bắt đầu nhìn anh với ánh mắt tò mò pha chút nghi ngại. Điều này khiến Mạch Dương cảm nhận được áp lực từ vị trí mới.
Một đêm khuya yên tĩnh, khi Mạch Dương vừa định đi ngủ, điện thoại của anh bất ngờ đổ chuông. Tên người gọi hiện trên màn hình: Tô Mặc Kỳ.
"Chào anh," giọng nói quen thuộc vang lên khi anh nhấc máy, có chút khẩn trương. "Tôi cần anh đến biệt thự ngay bây giờ. Chuyện rất gấp."
"Có chuyện gì vậy?" Mạch Dương hỏi, cảm nhận rõ sự căng thẳng trong lời nói của đối phương.
"Tôi sẽ giải thích khi anh đến. Làm ơn, hãy nhanh lên," Mặc Kỳ nói ngắn gọn trước khi cúp máy.
Khi Mạch Dương đến biệt thự, trời đã rất khuya. Tô Mặc Kỳ đang đứng đợi anh ở cửa chính, trên người mặc một chiếc áo sơ mi trắng không cài hết cúc, để lộ phần ngực rắn chắc. Chiếc áo hơi nhàu nhĩ, kết hợp với mái tóc có phần rối, khiến cậu trông vừa phóng khoáng lại vừa quyến rũ.
Mạch Dương bước đến gần hơn và cảm giác ngượng ngùng bất chợt ập đến. Ánh đèn ngoài hiên khiến khuôn mặt điển trai của Mặc Kỳ càng thêm rõ nét, trong khi Mạch Dương cố gắng dời ánh mắt đi nơi khác để tránh nhìn trực diện vào vùng ngực để hở của cậu.
"Anh đến rồi," Mặc Kỳ lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng nhưng mang theo sự gấp gáp. "Đi theo tôi."
"Ừm... ừ," Mạch Dương đáp, giọng anh hơi lúng túng. Anh thầm mắng bản thân vì sự thiếu tự nhiên của mình. Làn da trên cổ và má anh nóng bừng, nhưng anh cố giữ gương mặt bình thản.
Mặc Kỳ không để ý đến sự bối rối của anh. Cậu quay người dẫn đường, và Mạch Dương nhận ra rằng cậu đã bỏ qua cả việc chỉnh lại áo. Những bước chân mạnh mẽ của cậu vang lên trong hành lang dài, và Mạch Dương chỉ có thể đi theo, cố gắng giữ khoảng cách để lấy lại sự điềm tĩnh.
Họ dừng lại trước một căn phòng nằm sâu trong biệt thự. Khi cửa mở, Mạch Dương nhìn thấy một người đàn ông trung niên nằm trên giường, gương mặt tái nhợt và hơi thở yếu ớt. Xung quanh là một nhóm bác sĩ và y tá đang đứng túc trực, nhưng khi thấy Mạch Dương, tất cả liền lùi lại nhường chỗ.
"Đây là cha tôi," Mặc Kỳ nói, giọng cậu trầm hơn thường lệ. "Ông ấy vừa trải qua một cơn đau tim. Tôi muốn anh phụ trách điều trị cho ông."
Mạch Dương không kịp trả lời, ánh mắt anh lập tức chuyển sang người bệnh. Sau vài giây kiểm tra tình trạng, anh nhận ra rằng đây là một ca rất nghiêm trọng. Nhịp tim không đều, huyết áp giảm mạnh, và hệ thống tuần hoàn đang dần suy yếu.
"Ca này rất nặng," anh nói, giọng bình tĩnh. "Chúng ta cần ổn định tim ngay lập tức và theo dõi sát sao trong 48 giờ tới."
Suốt cả đêm, Mạch Dương không rời khỏi căn phòng. Anh dồn toàn bộ tâm trí và kỹ năng vào việc cứu sống bệnh nhân trước mắt mình. Căn phòng yên tĩnh đến mức anh có thể nghe thấy cả tiếng thở đều của Mặc Kỳ, người vẫn đứng cạnh đó, không rời đi dù chỉ một phút.
Ánh đèn mờ trong phòng hắt lên gương mặt chăm chú của Mạch Dương, và đôi mắt của Mặc Kỳ không rời khỏi anh. Cậu quan sát từng cử động, từng quyết định của anh, như thể đang tìm kiếm một điều gì đó mà ngay cả bản thân cậu cũng không rõ.
Khi tình trạng của cha Mặc Kỳ dần ổn định, Mạch Dương thở phào nhẹ nhõm. Anh quay lại, định thông báo cho Mặc Kỳ, nhưng khi nhìn vào đôi mắt sáng ngời của cậu, anh lại khựng lại.
"Cảm ơn anh," Mặc Kỳ nói, giọng cậu thấp nhưng đầy cảm xúc. "Anh đã cứu sống cha tôi."
Mạch Dương không trả lời ngay. Ánh mắt của cậu khiến anh cảm thấy hơi ngượng ngùng, và anh nhận ra máu đang dồn lên mặt mình. Anh cố gắng giấu đi bằng cách cúi xuống thu dọn dụng cụ y tế, nhưng cảm giác ấy vẫn không biến mất.
"Đó là trách nhiệm của tôi," anh nói, cuối cùng cũng lên tiếng, giọng anh lạnh nhạt hơn bình thường để che giấu sự lúng túng.
Mặc Kỳ khẽ cười, bước tới gần hơn. "Dù sao đi nữa, tôi vẫn muốn cảm ơn anh. Không phải ai cũng đủ dũng cảm và bình tĩnh như anh trong tình huống này."
Mạch Dương cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể Mặc Kỳ khi cậu đứng gần đến mức anh có thể cảm nhận rõ từng nhịp thở của cậu. Trái tim anh bỗng đập nhanh hơn, nhưng anh không để lộ ra ngoài.
"Anh nên nghỉ ngơi," Mặc Kỳ nói tiếp, nụ cười trên môi cậu không thay đổi. "Tôi sẽ lo phần còn lại."
Mạch Dương gật đầu, cảm thấy nhẹ nhõm khi cậu lùi lại. Nhưng khi anh rời khỏi căn phòng, bóng dáng của Mặc Kỳ trong ánh sáng lờ mờ vẫn còn in đậm trong tâm trí anh, mang theo một cảm giác mơ hồ mà anh không thể gọi tên.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro