Chương 6: Mối Quan Hệ
Mạch Dương đã bắt đầu quen dần với công việc tại Nhất Tinh, nhưng mỗi ngày trôi qua, anh lại càng cảm thấy áp lực từ những người xung quanh. Họ không nói ra, nhưng ánh mắt và cách cư xử của họ đều không giấu được sự đánh giá. Dù đã làm việc rất chăm chỉ, Mạch Dương vẫn cảm nhận được khoảng cách giữa mình và những bác sĩ, y tá, thậm chí là những người trong gia đình Tô Mặc Kỳ.
Một buổi sáng, khi Mạch Dương vừa chuẩn bị kết thúc một buổi khám cho một bệnh nhân, Tô Mặc Kỳ xuất hiện trước cửa phòng khám. Ánh mắt cậu sáng ngời, như thể có một điều gì đó quan trọng mà cậu muốn nói.
"Anh có một buổi gặp mặt với gia đình tôi hôm nay," Tô Mặc Kỳ lên tiếng, giọng cậu đầy sự chỉ đạo. "Tôi nghĩ đây là dịp tốt để anh hiểu rõ hơn về những người mà anh sẽ làm việc cùng."
Mạch Dương hơi ngạc nhiên, nhưng không phản đối. "Gia đình anh?" Anh cảm thấy việc gặp gỡ gia đình của Tô Mặc Kỳ có thể là một cơ hội để anh hiểu hơn về cuộc sống của cậu, cũng như mối quan hệ của cậu với những người trong gia đình.
"Vâng," Tô Mặc Kỳ gật đầu, rồi nháy mắt một cái. "Chúng tôi sẽ có một buổi ăn tối tại biệt thự. Tôi muốn anh tham gia."
Buổi tối hôm đó, Mạch Dương được đón bởi một chiếc xe sang trọng, có tài xế riêng của gia đình Tô Mặc Kỳ. Khi xe dừng lại trước một biệt thự lớn, Mạch Dương không khỏi choáng ngợp. Cả khuôn viên rộng lớn, với những khu vườn xanh mướt và lối đi được chiếu sáng lung linh dưới ánh đèn, tạo nên một không gian vừa hiện đại vừa cổ điển, thể hiện rõ sự quyền lực và thịnh vượng của gia đình Tô.
Tô Mặc Kỳ đón Mạch Dương ở cửa chính và dẫn anh vào trong. Khi bước vào, Mạch Dương không thể không chú ý đến không khí trang trọng nhưng cũng khá lạnh lùng của ngôi nhà. Mọi người trong phòng đều đang trò chuyện với nhau một cách nghiêm túc, họ đều là những người có tầm ảnh hưởng trong xã hội, với những bộ trang phục đắt tiền và khí chất đặc biệt.
"Tôi xin giới thiệu với các vị, đây là bác sĩ Mạch Dương, người mà tôi đã mời về làm việc cho gia đình," Tô Mặc Kỳ lên tiếng, thu hút sự chú ý của mọi người.
Mạch Dương cúi đầu chào mọi người, cảm giác như mình là một người lạ đang bước vào một thế giới mà mình không thuộc về. Nhưng cậu không thể không để ý đến ánh mắt của một người trong số họ – một người phụ nữ trung niên có mái tóc đen dài, vẻ mặt nghiêm nghị. Cô nhìn Mạch Dương một cách chăm chú, như thể đang phân tích từng cử chỉ của anh.
"Chào anh, bác sĩ Mạch Dương," cô ta nói, giọng nhẹ nhàng nhưng có phần lạnh lùng. "Tô Mặc Kỳ có vẻ rất coi trọng anh."
Mạch Dương không biết phải trả lời thế nào. Anh chỉ mỉm cười, cố gắng giữ sự bình tĩnh. "Cảm ơn chị, tôi chỉ đang làm công việc của mình."
Người phụ nữ đó nhìn Mạch Dương một lúc lâu rồi mới gật đầu, không nói thêm gì nữa. Nhưng ánh mắt ấy vẫn làm anh cảm thấy như mình bị soi xét từng phút một. Anh không thể phủ nhận rằng mình đang cảm thấy rất lạ lẫm ở đây.
Bữa tối trôi qua trong không khí trang nghiêm và không thiếu sự ngột ngạt. Mỗi người trong gia đình Tô đều có một phong thái riêng, họ đều rất thành đạt và có vẻ không dễ gần. Tuy nhiên, cũng không thiếu những ánh mắt, những cuộc trò chuyện nhỏ về công việc và các dự án của gia đình. Mặc Dương không tham gia quá nhiều vào các cuộc trò chuyện, chủ yếu lắng nghe và quan sát. Anh nhận thấy rằng dù họ không tỏ ra quá thân mật, nhưng mỗi người đều có một sự kết nối mạnh mẽ với Tô Mặc Kỳ.
Trong suốt bữa ăn, Tô Mặc Kỳ thi thoảng quay sang nói với Mạch Dương vài câu, như thể muốn anh cảm thấy thoải mái hơn. Nhưng sự hiện diện của người phụ nữ kia, cộng thêm cái nhìn của những người khác, khiến Mạch Dương cảm thấy mình như một kẻ lạ trong một gia đình lớn, không có quyền gì ngoài việc nghe và quan sát.
Sau bữa ăn, mọi người bắt đầu tản ra, mỗi người đều có những công việc và cuộc sống riêng. Mạch Dương đứng lên chuẩn bị ra về thì Tô Mặc Kỳ bước lại gần anh.
"Anh thấy thế nào?" Tô Mặc Kỳ hỏi, giọng cậu nhẹ nhàng nhưng cũng có chút lo lắng.
Mạch Dương hơi ngập ngừng, không biết phải nói gì. "Cảm giác khá lạ lẫm. Họ đều là những người rất đặc biệt."
Tô Mặc Kỳ mỉm cười. "Chắc anh cũng cảm thấy hơi áp lực. Nhưng đừng lo, đây chỉ là một phần của cuộc sống ở Nhất Tinh thôi. Anh sẽ quen dần thôi."
Mạch Dương nhìn vào mắt cậu, có một sự cảm thông trong ánh mắt ấy. "Cảm ơn vì đã mời tôi đến. Tôi sẽ cố gắng làm tốt công việc của mình."
Tô Mặc Kỳ gật đầu, rồi đưa Mạch Dương ra ngoài cửa. Khi Mạch Dương bước vào xe, cậu đứng đó nhìn theo. Đêm đã khuya, nhưng những suy nghĩ trong đầu Mạch Dương không hề dừng lại. Anh biết rằng cuộc sống ở Nhất Tinh sẽ không bao giờ dễ dàng, nhưng chính những thử thách đó lại là lý do khiến anh cảm thấy sống động.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro