Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5: Những Bước Đầu Tiên

Mạch Dương không thể phủ nhận cảm giác lạ lẫm đang bao trùm lấy mình. Sau khi đi qua những hành lang xa hoa của tòa nhà, anh cảm thấy như mình đang bước vào một thế giới khác, một nơi mà mỗi chi tiết đều khác biệt so với những gì anh đã biết. Từ những bức tranh nghệ thuật đắt giá treo trên tường đến những chiếc đèn chùm lấp lánh trên trần nhà, mọi thứ ở đây đều toát lên sự sang trọng, quyền lực và cái đẹp của những người giàu có.

Tô Mặc Kỳ dẫn Mạch Dương vào một căn phòng rộng rãi, nơi có một chiếc bàn lớn bằng gỗ tự nhiên màu nâu đậm. Trên bàn, những tài liệu, báo cáo y tế và những chiếc máy tính hiện đại được xếp gọn gàng. Đúng như lời Tô Mặc Kỳ nói, đây sẽ là nơi Mạch Dương làm việc phòng khám cho gia đình cậu.

"Đây là nơi anh sẽ bắt đầu công việc mới của mình," Tô Mặc Kỳ nói khi nhìn thấy sự im lặng của Mạch Dương. "Anh có thể tự do làm việc theo cách của mình, nhưng tôi sẽ giúp anh kết nối với những người trong ngành. Họ có thể giúp anh học hỏi thêm."

Mạch Dương nhìn quanh phòng một lượt, những thiết bị y tế hiện đại, những dụng cụ mổ tinh xảo tất cả đều phản ánh sự hoàn hảo của thế giới này. Anh cảm thấy một chút căng thẳng, không phải vì sợ hãi công việc, mà vì không biết liệu mình có thể hòa nhập được với những người xung quanh.

"Anh có nghĩ rằng tôi có thể làm được không?" Mạch Dương hỏi, trong giọng nói có chút do dự.

Tô Mặc Kỳ quay lại, ánh mắt cậu không giấu được sự tin tưởng. "Tôi không mời anh đến đây chỉ để anh cảm thấy lo lắng. Anh có tài năng, tôi đã nhìn thấy nó ngay từ lần đầu tiên. Chỉ cần anh tin vào chính mình, mọi thứ sẽ ổn."

Mạch Dương cảm thấy một cảm giác ấm áp len lỏi vào trong lòng, nhưng đồng thời, sự lo lắng vẫn không thể hoàn toàn biến mất. Anh biết rằng mình không thể trở lại với cuộc sống cũ, và việc bước vào thế giới của Nhất Tinh không hề đơn giản.

Tô Mặc Kỳ dẫn anh tham quan một vài khu vực khác trong tòa nhà. Dọc theo hành lang, họ gặp gỡ vài người – chủ yếu là những bác sĩ, y tá và một số người làm việc trong lĩnh vực sức khỏe. Mạch Dương cảm thấy mình như một con cá lạ trong hồ, luôn bị theo dõi và đánh giá. Những người xung quanh không tỏ ra quá thân thiện, nhưng cũng không có thái độ xa lánh. Họ chỉ đơn giản là nhìn anh như một phần của cuộc sống mới mà họ đã quen.

Khi đến phòng làm việc, Tô Mặc Kỳ chỉ vào một chiếc bàn trống đã được chuẩn bị sẵn cho Mạch Dương.

"Đây là nơi anh sẽ bắt đầu. Hãy tự nhiên như ở nhà," Tô Mặc Kỳ nói rồi bước ra ngoài, để Mạch Dương một mình đối diện với không gian mới mẻ này.

Mạch Dương ngồi xuống ghế, nhìn vào màn hình máy tính, cảm giác như thời gian đã ngừng lại. Anh thở dài, đôi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Những tòa nhà cao tầng nhấp nháy dưới ánh mặt trời, và cuộc sống bên ngoài vẫn cứ tiếp tục, như thể không có gì thay đổi. Nhưng đối với Mạch Dương, tất cả đã thay đổi từ khoảnh khắc anh quyết định bước vào thế giới này.

Anh bắt đầu mở các tài liệu trước mặt. Đó là những trường hợp bệnh nhân mà anh sẽ phải theo dõi và điều trị. Công việc này không hề đơn giản, nhưng chính sự thử thách mới mẻ đã khiến anh cảm thấy phấn khích. Tất cả những kiến thức anh học được trong suốt thời gian qua giờ đây sẽ được áp dụng vào thực tế.

Một lúc sau, Mạch Dương được gọi đến để gặp một trong những bệnh nhân đầu tiên. Cô ấy là một người phụ nữ trung niên, khoảng 40 tuổi, dáng vẻ mảnh mai nhưng lại có đôi mắt đầy sự căng thẳng. Cô ta đến đây vì một chứng bệnh nghiêm trọng mà Mạch Dương chưa từng gặp trong quá trình học tập của mình.

"Kính chào bác sĩ," người phụ nữ nói khi Mạch Dương bước vào phòng. "Tôi rất mong được sự giúp đỡ của anh."

Mạch Dương gật đầu, cảm thấy hơi căng thẳng trước lần đầu tiên phải tiếp xúc với bệnh nhân. "Xin chào, tôi sẽ cố gắng hết sức."

Cả hai bắt đầu cuộc trò chuyện. Mạch Dương nghe kỹ từng chi tiết trong câu chuyện của cô, sau đó kiểm tra các xét nghiệm và báo cáo. Anh cảm nhận rằng đây là công việc không chỉ đòi hỏi kiến thức mà còn là sự nhạy bén và kiên nhẫn.

Trong lúc làm việc, Mạch Dương không thể không nghĩ về những người xung quanh. Những người mà anh gặp hôm nay đều là những bác sĩ giỏi, có tài, nhưng họ không tỏ ra thân thiện như anh đã tưởng. Họ không đối xử với anh như một người mới, mà giống như một phần trong hệ thống lớn mà họ đã làm quen từ lâu.

Mặc dù có những khó khăn, Mạch Dương không bỏ cuộc. Anh quyết định sẽ cố gắng hòa nhập, học hỏi và không ngừng hoàn thiện bản thân. Dù đây là một thế giới đầy thử thách, anh biết rằng mình không thể lùi bước. Cuộc sống ở Nhất Tinh có thể đầy rẫy những điều không thể đoán trước, nhưng chỉ có một cách duy nhất để chứng minh giá trị bản thân đó là không ngừng nỗ lực

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro