Chương 2: Mở Lối
Ngày hôm sau, Tô Mạch Dương vẫn giữ thói quen như mọi ngày. Anh thức dậy lúc sáu giờ sáng, pha tách cà phê đen và ngồi trước bàn làm việc của mình, tiếp tục nghiên cứu các mẫu thuốc mới. Tuy nhiên, dù có cố gắng tập trung vào công việc, tâm trí anh vẫn không thể rời khỏi cuộc gặp gỡ hôm qua.
Tấm danh thiếp màu bạc mà Tô Mặc Kỳ đưa cho anh nằm yên trên bàn, ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào khiến nó lấp lánh như một ngôi sao nhỏ. Mạch Dương đã cố gắng không nghĩ về nó, nhưng mỗi lần ánh mắt anh lướt qua, tâm trí lại tự động quay lại câu hỏi: "Tại sao anh ta lại chọn mình?"
Anh đã sống suốt cuộc đời này ở Nhị Tinh một thế giới không quá cao sang, cũng không quá nghèo nàn. Là một người làm việc trong ngành dược, Mạch Dương chưa bao giờ nhận được sự chú ý từ những người ở Nhất Tinh, những người mà quyền lực và tài sản của họ có thể chạm đến trời. Nhất Tinh là nơi của những ngôi sao sáng, những người có tầm ảnh hưởng to lớn, và Mạch Dương không bao giờ nghĩ mình có thể có mối quan hệ gì với họ. Vậy mà hôm qua, Tô Mặc Kỳ, một người từ Nhất Tinh, lại đến tìm anh.
Mạch Dương đặt tách cà phê xuống, nhìn vào danh thiếp một lần nữa. Anh không biết mình đang tìm kiếm gì, có thể là sự giải thích, có thể là một lý do hợp lý hơn để khiến anh từ bỏ suy nghĩ kỳ lạ này. Nhưng không, anh chẳng tìm được gì cả, chỉ thấy bản thân đang do dự.
Càng nghĩ, Mạch Dương càng cảm thấy bối rối. Anh biết rằng mình không thể cứ sống mãi trong vòng an toàn này, không thể cứ mãi ngồi trong văn phòng lạnh lẽo và nghiên cứu các công thức mà không thử thách bản thân. Nhưng liệu việc nhận lời mời của Tô Mặc Kỳ có thật sự là một quyết định sáng suốt không? Hay chỉ là một bước đi đầy mạo hiểm, mà kết quả của nó sẽ khiến anh phải hối hận?
Trong lúc những suy nghĩ này tiếp tục xoay vòng trong đầu, điện thoại của anh đột ngột rung lên. Mạch Dương vội vàng cầm lấy, nhìn thấy tên người gọi là một người bạn cùng công ty, cũng là đồng nghiệp lâu năm.
"Chào, Mạch Dương, cậu có rảnh không?" Giọng nói của đồng nghiệp vang lên qua điện thoại.
"Có chuyện gì vậy?" Mạch Dương trả lời, cảm giác như mình vừa thoát khỏi một cơn mơ mộng.
"À, có một sự kiện ở công ty mà tôi nghĩ cậu nên tham gia. Đặc biệt là nếu cậu muốn tạo dựng mối quan hệ tốt hơn với các cấp trên thì đây là cơ hội không thể bỏ lỡ."
Mạch Dương im lặng một chút. Anh chẳng mấy quan tâm đến những sự kiện kiểu như vậy. Mọi thứ đối với anh đều rất đơn giản: làm việc chăm chỉ và về nhà đúng giờ. Anh không thích những sự kiện xã hội, không thích tham gia những cuộc gặp gỡ mà mục đích duy nhất là tạo dựng quan hệ. Nhưng hôm nay, anh lại cảm thấy có gì đó khác biệt.
"Cảm ơn, tôi sẽ suy nghĩ." Mạch Dương không nói thêm gì và kết thúc cuộc gọi. Anh ngồi yên, nhìn vào điện thoại rồi lại nhìn ra ngoài cửa sổ. Dường như cuộc sống đang mở ra một cánh cửa mà anh không thể nhìn thấy rõ được phía sau nó.
Buổi chiều hôm đó, Tô Mạch Dương quyết định đến tham gia sự kiện mà đồng nghiệp đã đề xuất, không phải vì anh muốn tạo dựng mối quan hệ, mà vì anh cần một khoảng lặng để suy nghĩ về những gì đã xảy ra. Anh không muốn tiếp tục để tâm trí mình vướng víu vào những câu hỏi không có lời đáp.
Khi đến nơi, không khí thật khác biệt. Các tòa nhà cao tầng, những chiếc xe sang trọng, và những con người ăn mặc chỉnh tề tạo nên một không gian đầy sự căng thẳng. Mạch Dương bước vào hội trường, nơi có ánh đèn sáng chói và những cuộc trò chuyện ồn ào. Anh cố gắng làm mình trở nên vô hình, tìm một góc khuất và đứng đó, im lặng.
Một lúc sau, anh cảm thấy có ai đó đứng gần mình. Khi quay lại, Mạch Dương lại một lần nữa đối diện với Tô Mặc Kỳ.
"Tôi biết anh sẽ đến." Tô Mặc Kỳ mỉm cười, ánh mắt lấp lánh.
"Anh ở đây làm gì?" Mạch Dương hỏi, có chút ngạc nhiên. Anh không hiểu vì sao Tô Mặc Kỳ lại xuất hiện tại sự kiện này, và hơn thế nữa, anh không thể hiểu nổi tại sao người đàn ông này luôn xuất hiện đúng lúc.
"Tôi đến để thuyết phục anh." Tô Mặc Kỳ đáp, ánh mắt đầy kiên định. "Tôi biết anh có lý do để do dự, nhưng nếu anh cứ tiếp tục sống trong vùng an toàn này, anh sẽ không bao giờ biết được thế giới bên ngoài nó ra sao."
"Thế giới bên ngoài?" Mạch Dương nhướn mày, vẫn không hiểu hết lời nói của Tô Mặc Kỳ.
"Nhất Tinh. Tôi sẽ giúp anh thay đổi cuộc sống. Anh có tài năng, nhưng nó chỉ bị giới hạn trong Nhị Tinh này. Anh sẽ không thể vươn xa được nếu cứ mãi đứng yên một chỗ."
Mạch Dương nhìn vào mắt Tô Mặc Kỳ, không biết mình đang cảm thấy thế nào. Có một phần trong anh muốn thử, muốn rời bỏ cuộc sống này để khám phá điều gì đó mới mẻ. Nhưng có một phần khác lại sợ hãi, sợ rằng cuộc sống hiện tại chính là tất cả những gì anh cần.
"Chắc anh không hiểu tôi đâu, Mặc Kỳ." Mạch Dương cuối cùng lên tiếng, giọng nói bình thản. "Tôi không phải là người thích mạo hiểm. Tôi chỉ muốn sống cuộc sống của mình."
Tô Mặc Kỳ lặng lẽ nhìn anh một lúc, rồi mỉm cười. "Tôi biết. Nhưng cuộc sống không phải lúc nào cũng là về sự an toàn. Đôi khi, nó về việc bước ra khỏi cái vỏ bọc của mình."
Mạch Dương vẫn im lặng. Anh không trả lời, nhưng trong lòng anh đã bắt đầu dấy lên một cảm giác bất an. Liệu anh có thể tiếp tục sống trong sự an toàn này, hay cuối cùng sẽ phải đối mặt với những thử thách mà Tô Mặc Kỳ đang hứa hẹn?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro