Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3

Editor: Lam Dực 

____________________________________

Lý Phong Niên lảo đảo, gắng sức trở về cái lều bên trong công trường, cả người như thoát lực nằm lên giường, ngay vị trí của mình. Sắc mặt không một chút hồng hào, mồ hôi không ngừng đổ xuống như mưa, sắc mặt đã trắng lại càng trắng đến dọa người. 

Thời gian còn sớm, đám đồng nghiệp còn đang ngủ.

Lý Phong Niên không muốn đi bệnh viện khám đơn giản chỉ vì bác sĩ vừa nhìn đã có thể biết rõ ràng đã phát sinh cái sự tình gì, hắn còn không muốn bị mất mặt đây này. Vậy nên hắn quyết định xin nghĩ một ngày, đi ra tiệm thuốc bỏ vài chục đồng mua một chút thuốc giảm nhiệt là được, qua loa xử lí vết thương liền xong việc. 

Uống thuốc, nằm trên giường suốt một ngày, thân thể cũng đã tốt lên lắm rồi. Vui mừng một cái chính là vết thương không có bị nhiễm trùng, nếu mà nhiễm trùng, cái kia chắc chắn không phải là loại phiền phức bình thường, hơn nữa hắn rất cần tiền, có thể đem một loại tiền phát sinh bất ngờ này hạ xuống, đương nhiên là tương đối tốt đẹp.

Ngày thứ hai, Lý Phong Niên vác cái xác đã tốt hơn lắm rồi đi làm việc. Khả năng là do thể chất cá nhân hắn tốt nên trong vòng một tuần, vết thương của hắn gần như sẽ không còn việc gì đáng lo ngại.

Tháng ngày vẫn trôi qua như thường, làm việc, ăn cơm, làm việc, tắm rửa, nghỉ ngơi, như vậy cứ tiếp tục làm thành một cái vòng tuần hoàn.

Mấy ngày trước cấp trên có thông báo, chờ mấy ngày nữa là có thể lấy tiền lương rồi.

Mấy tháng nay tiền công càng ngày càng nhiều, Lý Phong Niên nhếch môi nở nụ cười, cứ tiếp tục như vậy, chờ không lâu là có thể đem Lý Kỳ đi bệnh viện mà cẩn thận kiểm tra một chút.

Coi như hắn liều mạng mà công tác, mấy tháng trôi qua, cả người hắn gầy đi cả một vòng lớn.

Cái đoạn thời gian trước kia lâu chưa trải qua, phảng phất đã rất sớm bị hắn tống vào quá khứ.

"Ha ha, lão Lý, ngày mai đã có thể lĩnh tiền công rồi. Đợi tới lúc đó lấy được rồi, chúng ta đi ra ngoài ăn một bữa a!" Cùng với Lý Phong Niên có quan hệ tốt nhất trong những người làm ở đây - lão Vương vỗ vai Lý Phong Niên cười nói.

Rời đi cái nơi đối với mình có biết bao căn cố, Lý Phong Niên cảm thấy cuộc sống dễ dàng hơn rất nhiều, phảng phất như có thể dỡ xuống trọng trách đeo trên người nhiều năm.

Lý Phong Niên rất cao hứng, gật gù, đại đa số lần đi ra ngoài đều phải chung tiền chứ tiền lương cũng không được bao nhiêu.

"Xong công trình lần này, sau này ngươi có dự định gì không?"

"Hẳn là tìm công trình nào đó làm tiếp đi." Lý Phong Niên vừa đưa tay lên lau mồ hôi trên trán vừa trả lời.

"Ai...Vợ ta hôm qua vừa mới gọi điện thoại tới nói với ta, nàng sắp sinh rồi. Nói ta làm xong công trình này liền trở về. Ha ha, ta sẽ nói thúc tìm cho ta một công việc tương đối nhẹ nhàng, vốn định làm cái việc này xong sẽ đi, mà hiện tại cũng không thể đi."

"Sắp sinh rồi sao? Ha ha, chúc mừng." Hắn từ đáy lòng vì công hữu mà thấy cao hứng.

"Ha ha, đúng rồi. Nhìn ngươi cũng có lúc gọi điện về nhà, cũng là gọi cho vợ sao?"

"Không phải cho vợ, là cho con trai của ta." Lý Phong Niên nghĩ tới cái tiểu hài tử đáng yêu kia, trong lòng cảm thấy thật thoải mái, như từng dòng nước ấm từ đáy lòng tràn ra.

"Vậy còn không phải là có vợ rồi sao? Như vậy mà...Ai u, cả con trai đều có rồi a! Huynh đệ, ngươi được lắm."

Lý Phong Niên không biết nói gì, cười cộc lốc, sờ sờ đầu.

Cuộc sống với chuỗi ngày dài khô khan, mệt mỏi cứ như quy luật mà tiến hành.

Thế nhưng gần đây Lý Phong Niên phát hiện bầu không khí xung quanh có chút khác thường, rất nhiều người không muốn cùng hắn cười rồi nói chuyện như lúc trước nữa, đụng tới hắn chỉ tùy tiện qua loa nói vài câu cho có lệ rồi vội vã rời đi, trốn hắn như trốn ôn thần.

Phát hiện điều gì đó không đúng, Lý Phong Niên lôi kéo lão Vương:"Lão Vương, ta phát hiện gần đây mấy người kia hình như đều cố tình tránh xa ta a." Mấy người ngoài thì không nói, ngay cả mấy công hữu tốt hơn cũng y như thế.

Lão Vương lộ vẻ mặt khó xử, thấy sắc mặt của lão Vương, Lý Phong Niên cũng có chút lo lắng, trước đây, khi hắn ở trong thôn sẽ không có nhiều huynh đệ ở chung như thế này, hắn thực sự sợ hãi:"Lão Vương, ngươi nói một chút a, đến cùng là có chuyện gì?"

"Ta nói xong rồi ngươi cũng đừng có nóng giận a..." Lão Vương lo lắng nói.

"Ta sẽ không tức giận, ngươi nói đi."

"Thì kế bên công trường có một người sống, chúng ta làm việc ở đây cũng có qua lại nên quen biết hắn. Lúc hắn thấy chúng ta cùng ngươi đi chung, hắn nớ ngươi là một thôn dân tới đây, ai cũng nói ngươi là kẻ ác, rồi lùm bùm nói một hồi về mấy chuyện xấu ngươi làm, còn nói thiên lôi đều muốn đánh ngươi, có thể thấy được làm bao nhiêu chuyện xấu. Cùng ngươi đi gần như vậy, đảm bảo lúc chết cũng không biết mình chết như thế nào..." Lão Vương thở dài nói tiếp:

"Có điều ngươi đừng quá lo lắng, tuy rằng không biết ngươi trước đây như thế nào nhưng là cùng ngươi ở chung lâu như vậy còn không biết ngươi là loại người như thế nào sao? Ánh mắt nhìn người của ta luôn luôn rất chuẩn, đám kia tin đều là cẩu!" Lão Vương tức giận nói thẳng.

Lý Phong Niên cảm giác thế giới như sụp xuống, đè nặng lên đầu hắn, tại sao lại như vậy...Khoảng thời gian này mặc dù rất mệt nhưng hắn cảm thấy bây giờ so với trước đây hài lòng cùng với hạnh phúc hơn nhiều. Lúc trước ở dưới thôn hắn luôn giúp người khác nhưng ai gặp hắn cũng khinh thường cùng trào phúng. Còn ở đây, hắn được người khác chân thành cảm tạ, còn rất nhiều, rất nhiều điều tốt nữa....

"Ngươi đừng nghĩ nhiều như thế, quan tâm nhiều như vậy làm cái quái gì, chính mình đã làm chuyện tốt giúp đỡ người khác mới là quan trọng, ngươi không phải là còn đứa con trai chờ ngươi chắm sóc sao?" Lão Vương vỗ vỗ bờ vai của hắn an ủi.

Lý Phong Niên cười khổ, nhưng cũng tiếp nhận lời an ủi của lão Vương.

Hắn đã trải qua hai mươi mấy năm bị mọi người khinh thường như vậy, có cái gì để bất ngờ đây?

Họa vô đơn chí, phúc bất trùng lai.

(*Họa không đến một lần, phúc không đến nhiều lần)

Cách vài ngày, đốc công liền tìm đến hắn. Nói với hắn rằng có rất nhiều công nhân phản đối cùng hắn làm việc, quá nhiều người phản ứng cùng một lúc như vậy, đốc công cũng không biết xử lí như thế nào.

Lý Phong Niên cũng không muốn làm khó đốc công, lĩnh hết tiền công tháng này rồi về lều thu thập hành lý.

Hiện tại chính là lúc nghỉ trưa, lẽ ta các công nhân phải ở chỗ dùng cơm thế nhưng không biết tại sao lại tập trung ở bên trong lều của hắn.

"Hắn trở về! Trở về !"

Bên trong lều có người hô lên, người khác cũng nhốn nháo theo.

Một công nhân hướng chỗ hắn tiến tới, người chung quanh vội vàng nhường ra một con đường cho cái người đó đi. Người kia chỉ thẳng tay vào mặt hắn, nói:"Ngươi đem tiền giấu chỗ nào? Nhanh đem lại đây! Ta sẽ không cùng ngươi tính toán." Công nhân hung ác nói.

"Tiền gì?" Lý Phong Niên hoàn toàn không biết việc gì đang phát sinh ở dây, nghe không hiểu đầu đuôi như thế nào.

"Ngươi trộm của ta mấy tháng tiền công còn muốn ngụy biện sao? Còn có người tận mắt thấy!"

"Ta... Ta không có! Ngươi đừng ngậm máu phun người!"

"Ngày đó ta đi qua chỗ của ngươi, thấy một mình ngươi lén lén lút lút, còn thấy ngươi trộm đồ của hắn, ngươi còn muốn ngụy biện cái gì? Hơn nữa nếu không phải là ngươi làm, ngươi cần gấp cái gì? Tên trộm nhà ngươi sớm muộn gì cũng bị sét đánh!" Lý Phong Niên nghe thanh âm này rất quen tai, đảo mắt lại đã thấy Phùng Nhị - một người trong thôn của hắn. Mà hai người này bình thường không có việc gì làm liền quạt gió thổi lửa, tạo ra thị phi, chỉ e thiên hạ không loạn.

"Phùng Nhị! Ngươi nói mò cái gì? Ta không có lấy, nếu không tin ta, các ngươi có thể kiểm tra đồ vật của ta!" Lý Phong Niên cuống lên nói, không làm thì sợ gì đuối lý, bị quỷ gõ cửa. Cho bọn họ kiểm tra đồ vật một chút là được rồi, để chứng minh mình không có lấy trộm đồ mà chính mình cũng phải rời đi khỏi chỗ này.

"Tốt, đây là ngươi tự nói." Người công nhân nói mình bị mất tiền kia xoay người hướng chỗ ở của Lý Phong Niên đi tới, xốc màn lên, hắn nhìn một lượt xung quanh, mấy cái chén chỉnh tề xếp lên nhau, rồi lại xốc lên chăn chiếu trên đất, hết đông rồi tới tây, mò ra một đồ vật được bao bọc trong mấy cái túi nilong. Công nhân đó mở túi ra, thấy bên trong có khoảng mấy ngàn khối (???):"Đây chính là tiền của ta, ngươi còn gì để ngụy biện không?"

Công nhân đó căm ghét, hung tợn nhìn thẳng Lý Phong Niên, mấy công nhân xung quanh cũng xôn xao bàn tán.

"Còn nói không phải hắn trộm..."

"Nhìn người này dáng vẻ cũng thành thật, không nghĩ lại là biết mặt không biết tâm a..."

"Chậc chậc, nghe nói hắn ăn cắp thành tính, có khi mấy vụ mất đồ ở công trường lần trước đều do hắn trộm!"

"..."

Các loại lời bàn tán khó nghe tràn ngập cái lều đơn xơ.

"Tiền lần này phát hiện ở trên giường của ngươi, ngươi còn không muốn thừa nhận sao?" Phùng Nhị nói ra, sắp xếp làm ra một bộ mặt chính nghĩa.

Lý Phong Niên sắc mặt trắng bệch, xem ra mấy người này thực sự muốn đuổi hắn đi, hắn không có lấy đồ vật của người khác a, trời ạ, tại sao lại muốn đối với hắn như vậy! Hắn đến cùng là đã tạo nên cái nghiệp gì a!!!!

"Cùng làm việc với ngươi thời gian dài như vậy, cũng xem là có chút quan hệ. Đồ của ta phát hiện ở chỗ của ngươi cũng không báo với cảnh sát, ngươi nhanh nhanh thu dọn đồ đạc rời đi đi." Người công nhân 'bị' trộm tiền kia nói.

Miệng ai ai cũng nói y như thế, đều là muốn hắn nhanh nhanh rời đi, hắn có lưu lại cũng vô vị, mọi người cũng không thoải mái.

"Nhanh thu dọn đồ đạc rời đi đi!" Xung quanh các công nhân đều nói.

"Đi đi! Chúng ta không muốn ở chung với hạng người trộm cắp!"

"..."

Lý Phong Niên im lặng không lên tiếng, tranh luận cũng không có ý nghĩa gì vì hắn biết sẽ không có ai chịu tin tưởng hắn...Hắn là kẻ ác, là kẻ ác bị trời đánh...

Lý Phong Niên thu dọn xong đồ đạc rời đi.

Chỉ có một mình lão Vương tiễn hắn.

"Huynh đệ à, người khác không tin tưởng ngươi thì có ta tin ngươi được rồi, ngươi căn bản không có lấy tiền của bọn họ, mấy ngày nay ngươi cùng ta tiêu sài chung một khối, bọn họ nhất định là tìm cớ đuổi ngươi đi."

"Lão Vương, tâm ý của ngươi ta sẽ nhớ kĩ, ngươi mau mau trở về đi, đừng để phiền toái lại tìm đến chỗ ngươi." Lý Phong Niên cảm thấy được an ủi chút ít, thì ra ngoại trừ người nhà, vẫn có người bên ngoài chịu tin hắn.

"Đúng rồi, lão Lý, ngươi xem chúng ta bình thường quan hệ cũng không tồi, lúc trước ta nói biểu thúc cho ta cái nghề mưu sinh, bởi lão bà sắp sinh, ta liền không thể đi. Ngươi cũng có thể nhận lấy công việc đó. Ngươi có muốn đi nhìn thử một chút không?"

"Như vậy có vẻ không hay lắm. Dù sao cũng là biểu thúc ngươi tìm cho ngươi cái nghề để sống...."

"Có cái gì không tốt, ngươi đồng ý liền đi. Ta nói một tiếng là được rồi."

Lý Phong Niên sờ sờ đầu, một lúc sau mới đáp lại:" Vậy thì phiền phức cho ngươi rồi."

"Đã là huynh đệ còn nói những lời kia, vậy là quá khách khí rồi. Ha ha ha." Lão Vương nặng nề vỗ vỗ vai của hắn.

Cứ thế là kế hoạch tiếp theo của Lý Phong Niên liền được xác định.

Lý Phong Niên gửi một chút tiền về nhà rồi gọi điện thăm hỏi hoàn cảnh sau đó liền phong trần mệt mỏi chạy đi tìm nơi mình sắp làm việc.

Nói hắn công tác ở một khu nhỏ thì đúng nhưng mà chỗ này lại quá xa hoa, ở đây còn có bảo vệ, không có bản lãnh hoặc quan hệ thì đúng là không đến được. Lý Phong Niên đối với lão Vương rất là cảm động cùng cảm kích.

Bởi vì tiểu khu nằm ở chỗ tiếp giáp của nội thành cùng ngoại thành, xung quanh trồng rất nhiều câu, hoàn cảnh sinh hoạt cũng rất tốt.

Công việc của hắn rất là ngoài ý muốn...Vô cùng ung dung tự tại.

Lý Phong Niên làm công việc mới này, bất tri bất giác đã trôi qua hơn 1 tháng.

Hôm này là thời điểm Lý Phong Niên trực ban, một chiếc xe riêng lái vào trong tiểu khu đó, số lượng xe lớn chạy ở đây hầu như đều là gia đình trong giới thượng lưu, hoặc những hộ gia đình giàu có, ở tiểu khu này vốn là việc rất bình thường, mỗi ngày ra vào không biết bao nhiêu xe cộ.

Chiếc xe này Lý Phong Niên chưa bao giờ nhìn thấy, hắn cảm thấy nó có vẻ khác với những chiếc kia. Tuy rằng hắn không có nghiên cứu nhiều về xe nhưng chính xác là chiếc xe này so với mấy chiếc xe khác còn muốn sang hơn.

Lý Phong Niên đang nhìn chiếc xe này, bỗng nhiên không biết món đồ gì từ trong cửa sổ xe bị ném ra ngoài. Đồ vật bị ném đó rơi xuống đất, Lý Phong Niên mới nhìn rõ đó là một bộ di động.

Bởi vì tài xế lái xe vào tiểu khu này khá là chậm nên vật đó không bị sứt mẻ gì, vẫn lành lặn nằm trên đất.

Lý Phong Niên vội vàng nhặt nó lên, sau đó đi theo phía sau chiếc xe đẹp đẽ kia. Đợi chiếc xe đúng lại, Lý Phong Niên gõ gõ cửa sổ xe, cửa sổ xe màu đen chậm rãi hạ xuống.

Nhìn người trong xe, Lý Phong Niên có chút sốt sắng, hắn không có đọc nhiều sách, bây giờ bảo hắn dùng lời lẽ cùng từ ngữ hoa lệ để hình dung nam nhân trước mắt, mặt thực sự làm không được. Hắn chỉ biết là người này rất đẹp, so với lần đầu hắn đem về một phụ nữ như tiên kia thì người này còn tốt hơn. Nam nhân có khí chất lạnh lẽo tới thấu xương làm người khác có cảm giác ngột ngạt, làm Lý Phong Niên sốt sắng, nói:"À...Ờm...Tiên sinh...Ngươi...Đồ vật của ngươi vừa bị rơi."

Hắn đem điện thoại nhặt được đưa cho nam nhân trong xe.

Nam nhân nhàn nhạt nhìn lướt qua điện thoại trong tay Lý Phong Niên, sau đó nói:"Không muốn, cho ngươi."

Tuy rằng Lý Phong Niên là người nông thôn đến đây, chưa từng quen mặt cái vật gì, ngươi có lấy ra đồ hàng hiệu, hắn cũng không nhận ra được. Nhưng nhìn chiếc điện thoại này bị ném lại không hỏng hóc chỗ nào, thêm vào hắn cũng thấy chiếc xa là đồ đắt tiền cùng với nam nhân có khí chất bất phàm này cũng biết điện thoại này không phải là sắt vụn:"Không nên a...Nếu không có bị hỏng ngươi vẫn là nên lấy lại đi thôi." Lý Phong Niên vốn không giao tiếp với nhiều người, tố chất tâm lý lại quá kém nên vẻ mặt là kiềm nén lắm mới không đỏ lên.

Tay chân Lý Phong Niên có chút luống cuống, hắn còn đang nghĩ cứ trực tiếp nhét điện thoại vào ngực nam nhân liền chạy đi, còn hắn muốn ném hay không là chuyện của hắn.

Thời điểm Lý Phong Niên đang suy tư, chợt phát hiện nam nhân đó chính là đăm chiêu nhìn hắn.

"Tiên sinh, ngươi vẫn là thu về đi, ta sẽ không nhận lấy cái này." Lý Phong Niên rốt cục cũng đem một câu hoàn chỉnh nói ra.

Hắn nhìn nam nhân trước mắt, phát hiện người này lại mang vẻ mặt tựa cười mà như không cười.

Nam nhân không trả lời làm hắn dị thường lúng túng, bây giờ hắn thu tay không được mà trả lại cũng không xong, khó cả đôi đường.

Hắn nghĩ nghĩ rồi đem điện thoại nhét vào trong ngực nam nhân rồi xoay người chạy đi.

Trong xe nam nhân nhìn Lý Phong Niên đi xa bóng lưng, mãi đến tận nhìn hắn chạy vào cửa vệ phòng, hắn nhàn nhạt nhìn lướt qua trong lồng ngực di động.

Nam nhân trong xe nhìn bóng lưng Lý Phong Niên đang đi xa, mãi đến khi hắn chạy khuất mới nhàn nhạt nhìn lướt qua điện thoại ở trong lồng ngực.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro