Chương 20:
Lạc Hoành một đường lái xe dường như là dùng hết tốc độ, lộ trình dài năm tiếng hắn chỉ có thể miễn cưỡng rút gọn thành 4 tiếng.
Cùng còn may là trên đường không có xóc nảy gì, nếu không Lý Phong Niên cũng bị tốc độ này làm đến ói ra.
Đến cửa bệnh viện, Lý Phong Niên vừa xuống xe, lại bị một bóng người chạy đến, suýt chút nữa là đụng ngã.
Dây thần kinh Lạc Hoành căng hết mức, mẹ nó, người của lão tử mà cũng dám đụng, là đứa nhỏ nhà ai!
"Cha...Ô ô...Bà nội...Bà nội chảy máu rất nhiều...Còn không tỉnh dậy..."
Bên trong phòng bên bị ngăn cách với bên ngoài, bị bác sĩ bắt đi ra, cậu chỉ có thể ngồi ngoài cửa phòng, bác sĩ nói cha sắp về nên cậu mới ra cửa chờ. Chờ đến mức vành mắt đỏ hết cả lên, nhưng vẫn cố gắng không khóc, kì thực cậu rất sợ không thể gặp lại bà nội nữa..."Cha...Hức..."
Lý Phong Niên nhìn đứa nhỏ ngồi ở cửa, khí trời lạnh, quần áo lại mặc ít, sắc mặt tím tái khó coi. Y vội vàng đem áo khoác của mình khoác thêm cho đứa nhỏ, sau đó ôm lấy Lý Kỳ, xoa xoa mặt của cậu, "Ngoan, không khóc. Chúng ta đến xem bà nội, bà nội sẽ không có chuyện gì, đừng khóc nữa." Lý Phong Niên đau lòng cực kỳ, nhà vốn nghèo nên đứa nhỏ này phải chịu đau mà lớn lên, Lý Phong Niên luôn coi cậu là trân bảo, chỗ nào thì cam lòng cho cậu một chút thương tổn?
Lạc Hoành bất mãn liếc đứa nhỏ được Lý Phong Niên ôm trong lòng, hừ, cái lão nam nhân vừa già vừa xấu này lại có một đứa nhỏ đẹp đẽ khả ái như vậy? Nhất định là tích đức mười tám đời mới được.
"Ngươi là Lý Phong Niên?" Bác sĩ hỏi.
"Ừm, là ta." Lý Phong Niên nhìn người vẫn đang hôn mê trên giường bệnh, trong lòng hổ thẹn cực kì, nếu yhắn ở nhà chăm lo thì không phát sinh nhiều chuyện như thế này, mẹ bận tâm y cả đời vậy mà bây giờ cũng không thể nhàn rỗi hưởng tuổi già.
"Mẹ ngươi tuổi đã khá lớn nên có nhiều chỗ gãy xương, còn có khả năng bị chấn thương não, hiện tại kí tên trước còn nhanh chóng giải phẫu." Bác sĩ vừa nói vừa đánh giá trên dưới Lý Phong Niên một hồi, nhìn không giống người nông dân a, quần áo mặc trên người đều là đồ tốt, sau đó lại nhìn Lạc Hoành đang mặc âu phục phía sau y.
"Được rồi, ta lập tức kí tên. Mong bác sĩ cứu được mẹ ta." Lý Phong Niên sốt ruột nói.
"Ngươi kí tên trước đi, sau đó xuống lầu xem lại mấy loại thủ tục." Bác sĩ nói.
"Các ngươi chờ ở nơi này, ta đi làm.: Lạc Hoành nhàn nhạt nói, sau đó theo bác sĩ đi xuống lầu.
Mẹ của Lý Phong Niên được
chuyển xuống phòng giải phẫu, Lý Phong Niên thì ôm Lý Kỳ ngồi bên ngoài hành lang chờ đợi.
"Cha...Bà nội không sao chứ? Con rất sợ..." Tiểu hài tử hay suy nghĩ lung tung, Lý Phong Niên biết điều đó nên mới miễn cưỡng cười, an ủi:"Không sao, bà nội sẽ sống lâu trăm tuổi, bà còn phải xem Lý Kỳ nhà ta kết hôn sinh hài tử nữa."
"Ô ô...Cha ơi, cha đừng có đi nữa được không? Con không muốn đến trường, sau này cha cũng không vất vả làm công nữa, ở nhà với con được không?" Lý Kỳ khóc thút thít.
"Sao lại không muốn đi học? Không đi học, sau này sẽ không có tiền đồ, lại chỉ có thể như cha, suốt ngày trồng trọt, cày thuê cuốc mướn, rất mệt. Kỳ nhi ngày sau phải làm ông chủ lớn." Lý Phong Niên ra sức an ủi, xem ra tiểu oa nhi bị dọa sợ rồi.
"Ô ô...Không muốn..." Cậu lao vào lồng ngực Lý Phong Niên, khóc đến nghẹn, quần áo đều bị Lý Kỳ khóc tới ướt nhẹp, hơi thở của cậu cũng hơi rối loạn, Lý Phong Niên nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, giúp cậu thuận khí.
"Ta đói, theo đi ăn chút gì đi." Lạc Hoành không biết vừa đi nơi nào, vừa về đã lên tiếng đòi ăn.
"Ngươi đi ăn trước, ta không muốn ăn." Lý Phong Niên bây giờ làm gì còn tâm trạng ăn uống?
"Ngươi không ăn, đứa nhỏ cũng phải ăn chứ? Tiểu hài nhi này tên là Lý Kỳ đúng không? Muốn đi ăn chung với ta không?" Lạc Hoành thấy Lý Phong Niên bất động, liền ra tay từ chỗ Lý Kỳ.
Lý Kỳ vâng một tiếng, từ trong ngực Lý Phong Niên ngẩng đầu lên nhìn vị thúc thúc lớn lên vô cùng điển trai, tuy có chút thất thần nhưng rất nhanh úp mặt vào ngực Lý Phong Niên, nói:"Cha không đi, con cũng không đi."
Sao cái tính tình lại giống cha nó thế cơ chứ? Ngốc không còn lại cái gì, "Vậy cháu không đói bụng sao?" Lạc Hoành hỏi.
"..." Lý Kỳ không nói gì.
Có điều Lý Phong Niên đã nói , "Đi thôi." Cũng không biết đứa nhỏ bao lâu không có ăn cơm , thực sự là gấp choáng váng.
Lý Phong Niên vẫn ôm Lý Kỳ, cùng với Lạc Hoành ăn cơm ở một quán có điều kiện khá tốt gần bệnh viện.
"Muốn ăn cái gì?" Lạc Hoành nhíu mày hỏi, nếu không phải xung quanh, chỗ này là nơi tạm ổn nhất thì có đánh chết hắn cũng không bước vào. Nhìn trên bàn có ruồi chết, sàn nhà còn chưa được lau sạch sẽ, mặt bàn hình như dính mỡ...
Buồn nôn chết hắn, WC nhà hắn so với nơi này còn sạch hơn. (:DD)
"Hai phần cơm rang...Không, là ba phần." Lý Phong Niên nói với chủ quán, suýt chút nữa theo thói quen mà gọi hai phần cho y cùng với Lý Kỳ, may mà nhớ rra Lạc Hoành vẫn còn ngồi đây, hắn nhất định sẽ phát hỏa, hơn nửa ngày hôm nay hắn còn giúp y xử lí rất nhiều chuyện.
"Còn sợ ta không trả nổi tiền sao?" Lạc Hoành bất mãn nói, sau đó nhìn thực đơn một lần rồi gọi một đĩa rau xào, một phần xào gan heo, xương sườn đông qua, sợi thịt xào thanh tiêu, còn có một phần đùi gà. Con trai của hắn còn đang ở trong bụn lão nam nhân này đây, làm sao có thể ăn đơn giản như vậy? Không phải con trai hắn phải chịu ủy khuất sao?
—— bán chương ——
Lý Phong Niên vừa ăn vừa gắp thức ăn cho Lý Kỳ, đứa trẻ này khá hướng nội, có người lạ ngồi chung đúng là không tiện.
"Khụ khụ..."
Lý Phong Niên tiếp tục nhìn con trai mình ngoan ngoãn ăn cơm, vô cùngvui vẻ, tâm trạng nặng nề cũng vơi bớt vài phần.
"Khụ khụ..."
Lạc Hoành khụ vài lần mới thành công câu được sự chú ý của Lý Phong Niên.
"Làm sao?" Lý Phong Niên nhìn về phía Lạc Hoành:"Bị sặc?"
Lạc Hoành đen mặt, chẳng buồn mở miệng, chỉ đành đáp lại:"Không có chuyện gì." (Hờ hờ...Người ta muốn được chăm sóc mờ :DD)
Thật là một lão nam nhân trì độn...
Sau khi ăn cơm, ba người lại trở về bệnh viện.
"Lạc tiên sinh, ta muốn thương lượng với ngươi chút chuyện." Lý Phong Niên do dự có nên nói hay không, cuối cùng vẫn quyết định nói ra.
"Nói."
Tiểu hài tử dễ dàng mất sức, hiện tại đang nằm ngủ trong lòng Lý Phong Niên.
"Mẹ ta ở lại bệnh viện không ai chăm nom, mà phẫu thuật cũng cần một quãng thời gian khá dài, khẳng định cần có người chăm sóc, hài tử cũng cần quan tâm. Ta muốn lưu lại nơi này chăm sóc cho bọn họ, chờ mẹ ta hoàn toàn hồi phục rồi rời đi." Lý Phong Niên nói tiếp, "Hơn nữa hiện tại vẫn chưa có dấu hiệu gì...."
Lạc Hoành đương nhiên hiểu rõ Lý Phong Niên đang nói về cái gì.
"Đưa mẹ ngươi đến viện dưỡng lão trong thành phố là được rồi, tên tiểu quỷ này thì ngươi cứ đưa theo bên mình." Lạc Hoành không chút nghĩ ngợi liền nói ra.
"Không cần, mấy thứ đó rất phiền phức, chính ta có thể tự tay làm." Lý Phong Niên cự tuyệt nói, nợ ơn là khó trả nhất, hơn nửa y lấy gì để mà trả đây?
"Cứ tạm thời như vậy đi, chờ mẹ ngươi phẫu thuật xong, ở đây điều dưỡng vài ngày rồi chuyển vào trong thành phố, bệnh viện ở đó có điều kiện tốt hơn nơi đây rất nhiều, cũng dễ dàng khôi phục hơn." Lạc Hoành là người có tính toán, nói chuyện đều chọn trọng điểm mà nói. "Hơn nữa người còn cần theo dõi sức khỏe. Kì hạn của hợp đồng còn chưa hết, ngươi cũng không được từ chối ta. Ta đương nhiên sẽ vì lợi ích của mình mà làm nhưng ngươi tuyệt đối sẽ không chịu thiệt thòi." Lời nói Lạc Hoành mang ý tứ sâu xa, tầm mắt như có như không quét qua bụng của y.
Lý Phong Niên suy nghĩ kĩ lại, vậy thì cứ thế mà làm đi.
Mẹ của Lý Phong Niên làm xong phẫu phuật bây giờ vẫn còn mê man chưa tỉnh, bởi vì chấn thương ở đầu nên trong lòng y vô cùng lo lắng.
"Cha ơi, tại sao bà nội vẫn chưa tỉnh?" Lý Kỳ ngồi bên người nhìn chằm chằm bà nội của mình.
"Bà của con vẫn đang ngủ, tỉnh lại bệnh cũng sẽ tốt hơn." Lý Phong Niên nhẹ nhàng nói.
"Vâng...Vậy con không ồn ào, con để bà nội ngủ ngon, sẽ nhanh chóng tốt lên." Nói xong lại nhào vào lồng ngực Lý Phong Niên, từ sau khi làm phẫu thuật tim, Lý Kỳ so với trước đây đúng là hoạt bát hơn rất nhiều.
"Đúng rồi cha, thúc thúc kia là ai thế?" Lý Kỳ đặt cằm ở trên vai Lý Phong Niên nhìn về phía Lạc Hoành im lặng ngồi phía sau nãy giờ.
"Hắn là..." Lý Phong Niên cũng không biết nên nói gì, suy nghĩ rất lâu mới nói, "Hắn là bằng hữu của cha."
"Vâng, thúc thúc kia làm người ta thấy rất thích nhưng là xem tính cách lại có chút hung dữ." Lý Kỳ nói nhỏ vào tai Lý Phong Niên.
"Tại sao lại thấy thích hắn?" Lý Phong Niên kinh ngạc, con trai của y chưa từng đặc biệt để ý đến người nào.
"Bởi vì..." Lý Kỳ vò đầu bứt tóc một hồi, cố gắng suy nghĩ cũng không nghĩ ra được cái nguyên cớ gì, "Con cũng không biết."
"Vậy chừng nào nghĩ được rồi hãy nói. Chúng ta chờ bà nội tỉnh dậy, cha sẽ dẫn con lên thành phố có được không?" Lý Phong Niên nhân cơ hội nói.
"Trong thành phố sao? Có rất nhiều tòa nhà cao đẹp đúng không cha? Có đồ chơi đẹp không?" Nghe được đến thành phố chơi, Lý Kỳ hiếu động liền tò mò không ngớt, đôi mắt cũng sáng lên.
"Ừm." Lý Phong Niên gật đầu, đối với đứa con trai này đúng là không tự chủ được mà đối xử nhu hòa.
"Con muốn lên thành phố chơi."
Lý Kỳ bỗng nhiên nhảy xuống dưới đất, chạy một vòng rồi đứng trước mặt Lý Phong Niên hỏi:"Bà nội cũng đi cùng chúng ta đúng không cha?"
"Đúng."
"Quá tốt rồi!!" Tiểu hài tử vốn năng động, ở trước mặt cha mình nhảy lên nhảy xuống biểu thị sự háo hức.
Lạc Hoành nhìn phụ tử hai người nói nhỏ rồi cười đùa, trong lòng ức đến khó chịu. Giờ này mà ở nhà, chắc chắn hắn sẽ đè lão nam nhân này xuống giường, tận lực chà đạp một phen. Cái lão nam nhân này có bao giờ đối xử với hắn ôn nhu như vậy đâu?
Nhưng mà nhìn tới dáng vẻ Lý Phong Niên chăm sóc Lý Kỳ, Lạc Hoành không nhịn được nghĩ tới lúc y cùng mình chăm sóc hai đứa nhỏ này... Ừm, cũng không tệ lắm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro